CHƯƠNG 27.

Qua bữa tối, La Tĩnh Hòa cân nhắc giây lát, cười nói: “Ông Kỳ, ừm, hôm nay đã đến công ty anh.”

Kỳ Vân đang ngồi xếp bằng trên thảm, tựa vào sô pha ôm laptop gõ luận văn, cậu dừng lại ngước đầu nhìn La Tĩnh Hòa đang rửa chén trong bếp, không có biểu tình gì quá lớn.

“Ông ấy nói ông ấy phản đối… Anh bảo anh sẽ đối xử với em thật tốt, nhưng dù nói thế nào ông ấy cũng vẫn lo cho em, bằng không mời ông ấy đến nhà chúng ta xem…”

Kỳ Vân đặt laptop xuống thảm, ngửa đầu tựa vào sô pha, rồi chợt nở nụ cười. La Tĩnh Hòa nhìn cậu cười mà như lọt vào sương mù, một lúc lâu sau Kỳ Vân mới ngẩng đầu nói: “Ông ta muốn nói gì thì kệ ông ta. Anh cứ coi như không nghe thấy gì hết đi.”

La Tỉnh Hòa ngẩn người: “Hở?”

Kỳ Vân cười nói: “Suốt mười năm không có tin tức gì, giờ đột nhiên trở về diễn màn tình cảm cha con sâu nặng. Bình thường nếu là phim truyền hình lúc tám giờ, em với ông ta hẳn là sẽ khắc khẩu, xuất hiện hiểu lầm, đầy rẫy xung đột, sau đó đến tập cuối sẽ phát hiện ra năm đó tất cả đều chỉ là hiểu lầm, cuối cùng cha con nhận nhau, ôm nhau khóc lóc, phải không?”

La Tĩnh Hòa không đáp lời. Anh không biết nên nói gì mới phải.

Kỳ Vân nói tiếp: “Thế nhưng sự thật là, nhà của em chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả. Năm đó ông ta và mẹ em chê em trói buộc nên không hẹn mà cùng vứt em cho bà nội. Nói tóm lại chính là thế đó, đúng không? Sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì ông ta đột ngột từ Anh chạy về đây. Nói thật là em cũng chẳng muốn biết nguyên nhân, trừ phi ông ta muốn em thẳng tay vạch mặt. Trước kia có thể vứt bỏ em mà không hề chớp mắt, hiện giờ lại đi giảng luân lý tình thân có phải là hơi vô nghĩa hay không? Em và ông ta chỉ là cha con trên danh nghĩa mà thôi, em muốn làm gì, ông ta dựa vào cái gì để can thiệp?”

La Tĩnh Hòa lặng im không lên tiếng.

“Thanh Hòa, nếu lần sau ông ấy lại tìm anh, anh không cần để ý đến ông ấy.” Kỳ Vân lấy di động ra: “Hôm nay em mua sim mới rồi, chuyện đổi số di động cũng đã báo với đám Lão Từ. Em gọi vào di động anh nhé, anh đổi lại trong danh bạ.”

Nhạc chuông di động của La Tĩnh Hòa vang lên. Anh lau tay lên tạp dề, mở danh bạ sửa lại số di động của cậu. Kỳ Vân buông di động xuống, lại ôm laptop đánh máy tiếp.

“Em là thằng con khốn nạn bất hiếu. Ông ta là kẻ làm cha khốn nạn không chút quan niệm tình thân. Tụi em rất xứng đôi, đúng không?”

La Tĩnh Hòa bước đến, vò tóc cậu: “Đừng nói vậy chứ.”

Mấy ngày sau đó bố của Kỳ Vẫn cũng không có động tĩnh gì. La Tĩnh Hòa biết vì sao ông ta lại trở về, là vì tài sản kế thừa. Người vợ bên Anh của ông ta rất giàu có, lớn hơn ông ta hai mươi tuổi, bị bệnh mãn tính kéo dài tới giờ rốt cuộc sắp chết, không có người thừa kế trực hệ, tất cả tiền của gần như đều để lại cho cháu ngoại trai. Như thế sau khi quý bà người Anh kia chết đi Kỳ Hạn Dương sẽ chẳng hưởng được xu nào. Đại khái là ông ta không cam lòng, muốn quay về nhận lại con trai, tìm được người thừa kế thuộc về mình. Kỳ thật tình hình cụ thể La Tĩnh Hòa không rõ lắm, chỉ có thể khẳng định nếu Kỳ Vân đồng ý sang Anh với Kỳ Hạn Dương, sẽ có thể giúp Kỳ Hạn Dương lấy lại không ít tổn thất.

Dĩ nhiên, Kỳ Vân sẽ không bao giờ đồng ý. Hơn nữa nếu cậu biết được mưu tính của Kỳ Hạn Dương, chỉ sợ sau này gặp lại ngay đến tiếng “Bố” cũng sẽ không có.

.

.

Cuối tuần nhà Lý Húc Phi mời khách. Tay nghề nấu ăn của Lâm Cầm cũng rất tuyệt, hơn nữa còn giỏi làm cơm Tây. Kỳ Vân rất ít ăn cơm Tây, cầm dao nĩa vụng về lúng túng trên miếng bít tết: “Không được thuận tay lắm.” Cậu cười nói. La Tĩnh Hòa trước giờ nếm qua không ít, có điều không hợp khẩu vị anh mấy. Món bít tết Lâm Cầm làm có chiếu theo tình trạng của Kỳ Vân và La Tĩnh Hòa, chín đều cả, không đỏ màu máu. La Tĩnh Hòa dù sao cũng ăn hết được phần mình, cười nói: “Ngon lắm, tay nghề của Lâm Cầm rất tuyệt.”

Lý Húc Phi hừ một tiếng: “Tay nghề rất tuyệt? Cậu ăn ra được vị gì sao?”

La Tĩnh Hòa cứng họng, Lý Húc Phi giải thích với Lâm Cầm: “Thật ra cậu ấy không thích ăn cơm Tây lắm. Anh đã bảo nên làm đồ Trung, em làm cơm Tây sẽ khiến cậu ta lạ miệng đấy.”

La Tĩnh Hòa xấu hổ cười lành với Lâm Cầm: “Không có đâu, rất ngon mà, đừng nghe cậu ta nói bậy.”

Lâm Cầm vẫn mỉm cười như cũ, ừ một tiếng.

Sau khi ăn xong Lý Húc Phi và La Tĩnh Hòa ngồi ngoài phòng khách huyên thuyên đủ chuyện, Lâm Cầm thì rửa trái cây trong phòng bếp. Kỳ Vân đi vào cười nói: “Chị Lâm, cho em giúp chị với.”

Lâm Cầm cười đáp: “Sao lại không biết xấu hổ mà để khách động tay được. Sao em không ở phòng khách nói chuyện với hai người họ?”

Kỳ Vân cười khổ: “Hai người họ mà ngồi một chỗ là lại tán gẫu chuyện trước kia, em nghe cũng chẳng hiểu gì, làm sao mà chen vào được.”

Động tác của Lâm Cầm hơi chậm lại: “Ừ, tình cảm của hai người họ luôn tốt thật nhỉ.”

Kỳ Vân lau khô quả cam Lâm Cầm vừa rửa, cầm dao chậm rãi gọt: “Chị Lâm, chị cứ luôn cẩn thận thế làm gì. Có một số việc không nên hỏi, nhưng cũng có một số việc nên hiểu rõ. Em nghĩ chuyện trước kia của hai người họ chắc chị cũng đã đoán được tám chín phần. Đúng không ạ.”

Lâm Cầm ngẩn người nhìn dòng nước chảy mạnh từ vòi. Dòng nước rất mạnh, thoạt nhìn cứ như một cây cột màu trắng. Nước trong bồn tràn ra, chảy xuống đất, trái cây cũng theo đó trồi lên. Kỳ Vân đưa tay vặn vòi lại, nhẹ giọng nói: “Chị Lâm, chị hãy yên tâm đi. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

Lâm Cầm có hơi kinh ngạc nhìn cậu. Kỳ Vân vẫn chậm rãi gọt trái cây như cũ: “Thanh Hòa căn bản không biết, chỉ cho đó là tình anh em. Hiểu lầm cũng được, Lý Húc Phi khôn khéo như thế, sẽ chẳng làm ra mấy chuyện thế kia đâu. Hơn nữa,” Cậu đặt quả cam đã được cắt lát vào chiếc đĩa trắng noãn: “Thanh Hòa cũng sẽ không yêu anh ta. Khoan nói đến chuyện Lý Húc Phi sẽ từ bỏ La Tình Hòa trước, dù là em với Lý Húc Phi đứng ngang hàng bắt đầu tranh anh ấy, Lý Húc Phi cũng chẳng thể tranh với em được. Chị Lâm biết vì sao không?”

Kỳ Vân quay đầu mỉm cười nhìn Lâm Cẩm. Lâm Cầm cảm giác như có phần chẳng nhận ra cậu nữa. Bình thường nhìn Kỳ Vân có hơi mờ nhạt, thậm chí có điểm như chưa tỉnh ngủ, im lặng ngồi một góc, không mấy tạo cảm giác tồn tại. Còn Kỳ Vân này…

“Thanh Hòa ấy à, có một khuyết điểm rất lớn, chính là ham muốn bảo hộ quá mạnh mẽ. Anh ấy cứ cho rằng bản thân rất mạnh, muốn bảo vệ kẻ yếu. Em đã được anh ấy liệt vào hàng cần được quan tâm chăm sóc đấy. Anh ấy thích cảm giác này, anh ấy cảm thấy em không có anh ấy thì sẽ không sống tiếp được nữa, anh ấy thấy em ngốc ngốc đến đáng yêu. Nên anh ấy càng dễ bị em hấp dẫn. Lý Húc Phi cần anh ấy chiếu cố sao? Không. Nói không chừng ở phương diện nào đó, Lý Húc Phi còn mạnh hơn Thanh Hòa nữa là. Chỉ dựa vào điểm này thôi, Thanh Hòa vĩnh viễn sẽ không nảy sinh tình cảm nào khác ngoài tình anh em với Lý Húc Phi… Ôi, chuyện này đúng ra không nên nói ra miệng. Cảm giác không được hay cho lắm.” Kỳ Vân vẫn chăm chú mà gọt trái cây, bỏ vỏ bỏ hột đâu vào đấy. “Hai người ở bên nhau, chung quy sẽ cần một bên yếu thế hơn một chút. Với em thì chẳng sao, làm bên yếu thế hơn cũng không có gì là không tốt, đây cũng chẳng phải là tranh đua làm top, xem ai mạnh hơn ai. Thanh Hòa thích chăm sóc em, em vui sướng hưởng phúc, không phải rất tốt sao.”

Lâm Cầm im lặng đứng bên lau trái cây. Kỳ Vân trông thực vui vẻ, ngâm nga bài hát không biết tên nào đó, đột nhiên cứ như thay đổi thành một người khác vậy. Con dao trong tay chuẩn xác dứt khoát cắt đủ loại trái cây, phản chiếu ánh sáng chói lòa.

Công ty trước kia của Lâm Cầm có hợp tác với công ty của La Tĩnh Hòa mấy lần. Lâm Cầm đã gặp qua La Tĩnh Hòa, tuy rằng La Tĩnh Hòa không có ấn tượng gì về cô. Lúc ấy đã cảm giác người đàn ông này cứ như một con báo vậy, âm thầm ẩn nấp, chờ đợi con mồi. Không thể hiện rõ ra bên ngoài, nhưng Lâm Cầm là một người phụ nữ có trực giác rất chuẩn, trực giác mách bảo cho cô người đàn ông này không hề đơn giản. Thật lâu về sau nhìn thấy Kỳ Vân đứng cạnh anh, ít nhiều còn có chút thất vọng. Đứng cạnh một con báo lại là một con thỏ, cách biệt như thế. Hôm nay cô bỗng có cảm giác như đã bị lừa, con thỏ này đang đứng trước mặt cô nói với cô rằng, nó không phải là một con thỏ. Có thể Kỳ Vân là con mồi của La Tĩnh Hòa, nhưng ai dám nói rằng, La Tĩnh Hòa không phải là con mồi của Kỳ Vân nào?

Chẳng qua, có lẽ ngay đến đương sự cũng chưa phát giác mà thôi.

Kỳ Vân cắt gọt bày biện trái cây xong, thực vừa lòng mà nhìn đĩa trái cây đầy màu sắc: “Đẹp thật.” Cậu nghịch ngợm nháy mắt với Lâm Cầm: “Chị Lâm ơi, đây là một cách rất tốt đó. Chọn thời điểm thích hợp mà tỏ ra yếu ớt trước Lý Húc Phi, cứ làm nũng vào, nói không chừng sẽ rất hiệu quả đó.”

Trong nháy mắt bưng đĩa trái cây ra ngoài phòng bếp, Kỳ Vân thu lại vẻ mặt vừa nãy, thay vào nét cười yếu ớt lười biếng thường trực.