*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: dzitconlonton

Beta: Cẩm Hi

Thần chỉ cầu hoàng thượng ban cho thần một ân điển

Tay hắn còn đang duỗi ở đó, trầm giọng nói, "Đứng lên."

Giọng hắn vừa nghiêm khắc vừa trầm thấp, Khương Uyển Xu không kìm lòng được mà run rẩy một cái, lại lui về phía sau một chút.

Lâm Chiếu Thần không kiên nhẫn chờ đợi nữa, hắn trực tiếp túm lấy cổ áo Khương Uyển Xu, giống như bắt một con thỏ con, dễ dàng xách nàng lên, đi về phía xe ngựa.

Mặt hắn không chút thay đổi thả Khương Uyển Xu xuống, xoay người muốn rời đi.

Khương Uyển Xu vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn.

Lâm Chiếu Thần đột nhiên cứng đờ một chút, quay đầu nhìn nàng.

Khương Uyển Xu vốn muốn bắt lấy tay áo của hắn, nhưng áo giáp trên người hắn bóng loáng cứng rắn, nàng chỉ có thể yếu ớt chạm vào hắn một chút, dường như đã dùng hết dũng khí của nàng.

Sắc mặt của nàng trắng bệch giống như tuyết cuối đông, yếu ớt như vậy, cảm giác sẽ lập tức tan chảy.

"Biểu thúc." Nàng khóc nức nở, mắt hạnh ngậm nước, khó khăn phun ra từng chữ, "Hài cốt của Sở ca ca...!Thúc định xử lý thế nào?"

"Thủ cấp mang về An Dương, thi thể vứt ở nơi hoang dã, lấy đó làm răn đe."

Nước mắt Khương Uyển Xu chảy càng dữ dội: "Từ nhỏ Sở ca ca đã sống ở Quy Linh Tự bên ngoài thành An Dương, tiềm tu[1] đạo Phật, đã mười mấy năm không trở về Chu vương phủ rồi, lúc này nếu không phải vì cưới con qua cửa, thì hắn cũng sẽ không trở về, mặc dù Chu vương có làm sai chuyện gì, cũng không có liên quan tới hắn.

Biểu thúc, cầu thúc giơ cao đánh khẽ, để cho hắn xuống mồ thanh thản, đừng...!đừng tàn nhẫn như vậy."

[1] Tiềm tu: dùng để chỉ việc luyện tập với sự tập trung cao độ.

Nàng nhớ tới khoảng thời gian ở Quy Linh Tự cùng Ngụy Tử Sở, thiếu niên trong sáng đó mỉm cười dưới ánh mặt trời, mở rộng hai tay với nàng: "Uyển Uyển, đừng nghịch ngợm nữa, mau tới đây."

Nàng đau lòng muốn chết, cúi người xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay, khóc rống lên.

Lâm Chiếu Thần trầm mặc.

Sau một lúc lâu, hắn nói, "Được."

Khương Uyển Xu nâng đôi mắt đẫm lệ mông lung lên.

Khuôn mặt Lâm Chiếu Thần giống như khối băng, rõ ràng vô cùng không vui, nhưng vẫn nói với nàng: "Ta đồng ý với nàng, nàng đừng khóc nữa."

Hắn dừng một chút, nhìn Khương Uyển Xu, lại bổ sung: "Nếu nàng còn khóc nữa, ta sẽ đổi ý."

Khương Uyển Xu sợ tới mức nấc lên, cứng rắn nuốt tiếng khóc xuống, nhịn quá khó chịu, nàng kịch liệt ho khan, ho đến tê tâm phế liệt.

Dường như có một tiếng thở dài rất nhẹ, âm thanh kia chìm vào trong tiếng ồn ào của binh mã hành quân, không thể nghe thấy.

——————————

An Dương thịnh thế, nguy nga vô cùng, đây là thủ đô của Đại Tấn, thành trì phồn hoa nhất thiên hạ, tráng lệ nhất.

Binh mã của Yến quốc công đóng quân ở ngoài thành mười dặm, hắn mang theo Khương Uyển Xu đến cửa thành.

Cửa thành mở rộng, Kim Ngô Vệ cầm kích[2] thủ vệ, dân chúng đều bị đuổi sang một bên.

Một thái giám đang đợi ở bên cửa thành, tư thái tôn quý kiêu căng, cho đến khi thấy Lâm Chiếu Thần thì thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, cung kính tới nghênh đón: "Công quốc gia vất vả rồi, tiểu nhân họ Cao, hậu hạ bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng Thượng lệnh tiểu nhân ở đây nghênh đón quốc công, mời ngài theo tiểu nhân vào cung diện thánh."

Lâm Chiếu Thần hơi gật đầu, xoay người lại nói với người bên trong chiếc xe ngựa: "Uyển Uyển, đã đến An Dương rồi, ta sai người đưa nàng về nhà trước."

"Đợi đã." Cao thái giám mở miệng nói, "Trên xe này chính là con gái của Khương Bất Mẫn?"

Thái độ của hắn có chút vô lễ, sắc mặt Lâm Chiếu Thần trầm xuống: "Đúng vậy."

Cao thái giám ra hiệu hai bên.

Phía sau có hai Kim Ngô Vệ lập tức tới, thô lỗ vén rèm cửa xe ngựa lên, muốn bắt Khương Uyển Xu.

"Keng" một tiếng, kiếm của Lâm Chiếu Thần quét tới, chắn ngang trước xe.

Tên Kim Ngô Vệ không kịp rút tay lại, hai ngón tay đứt lìa, rơi xuống đất, còn co giật một chút, hắn kêu lên thảm thiết, ôm tay lui về phía sau.

"Cao công công có ý gì?"

Giọng Lâm Chiếu Thần hết sức bình tĩnh, nhưng không biết tại sao, Cao thái giám nghe xong, sau lưng lại không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh.

Cao thái giám bất động thanh sắc lùi ra sau hai bước, cười lấy lòng: "Quốc công tức giận, tiểu nhân không hề có ý bất kính với ngài đâu ạ, là Hoàng Thượng có chỉ, muốn bắt gia quyến Khương Bất Mẫn.

Tiểu nhân lỗ m ãng, không nói trước với ngài một tiếng, xin ngài thứ tội."

"Khương tướng phạm phải chuyện gì mà muốn bắt gia quyến của hắn?"

"Tội nhân Khương Bất Mẫn dã tâm khó lường, không để người khác vào mắt, bất kính trước điện, miệng nói lời giả dối, đại bất kính với Hoàng Thượng, đã bị chém ngay trước điện, gia quyến là đồng phạm cũng phải giết, không lâu sau sẽ xử trảm."

Lâm Chiếu Thần khẽ nhíu mày.

"Không!" Khương Uyển Xu hoảng sợ lảo đảo ngã khỏi xe ngựa, hai mắt nàng đỏ hoe, gào khóc, "Ta không tin! Các ngươi gạt ta!"

Nàng một đường trở về, sớm đã tiều tụy không chịu nổi, kinh hãi nghe tin dữ này, trong đầu trống rỗng, giãy dụa nửa ngày vẫn không thể đứng lên khỏi mặt đất, chỉ có thể ngã xụi xuống, thê lương khóc rống, "Ta không tin, ta muốn phụ thân, ta muốn đi gặp phụ thân ta!"

"Khương cô nương, ngươi sẽ nhanh chóng được gặp lệnh tôn thôi." Cao thái giám âm dương quái khí nói, hắn giơ tay lên, "Mang nàng ta xuống."

Kim Ngô Vệ do dự không dám tiến lên.

Lâm Chiếu Thần đứng bên cạnh Khương Uyển Xu, mũi kiếm của hắn nghiêng nghiêng chỉ xuống đất, hàn quang sắc bén từ trên cao xẹt qua, đó là một loại sát khí được mài giũa từ trên sa trường, sắc bén không thể chịu nổi.

Cao thái giám không dám đắc tội với Lâm Chiếu Thần, không ngừng chắp tay thi lễ: "Quốc công gia làm việc thuận lợi rồi, đừng để hạ nhân phải khó xử, nếu thả phạm nhân đi, tất cả mọi người sẽ phải chết đấy."

Cái chết của những người này, có liên quan gì tới hắn đây.

Lâm Chiếu Thần lạnh lùng nghĩ.

Cao thái giám nhìn sắc mặt Lâm Chiếu Thần, cân nhắc nói: "Tội danh của Khương Bất Mẫn là do Hoàng Thượng định ra, nếu Quốc công có lòng trắc ẩn với gia quyến của hắn, không ngại đi cầu ân điển với Hoàng Thượng, còn hơn hiện giờ khó xử như vậy, ngài thấy thế nào?"

Ánh mắt Lâm Chiếu Thần quét qua binh lính Kim Ngô Vệ chung quanh, trên mặt hắn không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng những binh lính kia đều kìm lòng không được cúi đầu.

Lâm Chiếu Thần tra kiếm vào vỏ, hắn nhìn Khương Uyển Xu đang khóc rống, âm thanh dần trở nên khàn khàn, hắn lại trầm mặc, không biết nên nói gì.

Cao thái giám là một tên biết quan sát sắc mặt, lập tức tự hạ thấp địa vị của mình, tự mình đỡ Khương Uyển Xu từ trên mặt đất dậy, dùng thứ giọng mềm mại của hắn ôn hòa nói: "Khương cô nương, đắc tội rồi, mời cô nương tạm thời ủy khuất một chút, lệnh đường cũng đang chờ ngươi ở Hình bộ đấy."

Hắn vẫy vẫy tay, hai tiểu thái giám bên cạnh hắn chạy tới.

"Nào, hai người các ngươi, đưa Khương cô nương đi Hình bộ, dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, không thể chậm trễ."

Khương Uyển Xu ngây ngô, nghe nói mẫu thân cũng ở đó, liền loạng choạng đi theo tiểu thái giám.

Cho đến khi bóng lưng nàng biến mất, lúc này Lâm Chiếu Thần mới cất bước theo Cao thái giám vào thành.

Trên đường đi, Lâm Chiếu Thần như lơ đãng nói: "Khương tướng xưa nay luôn lấy được đế tâm, duyên cớ gì bỗng nhiên xảy ra biến cố này?"

Cao thái giám chỉ chờ Lâm Chiếu Thần hỏi hắn, nghe vậy hết sức ân cần trả lời: "Quốc công vừa đến kinh thành, thì ra là không biết, tiên đế đã băng hà, quốc gia không thể một ngày không chủ, ngay tại hai ngày trước, Vệ vương đã đăng cơ, đương kim là hoàng đế Càn An."

Hắn cười nói, "Khương Bất Mẫn đã quen làm cận thần tiên đế nên có chút tự cao tự đại, đương kim Hoàng Thượng lại bất đồng với tiên đế, là minh quân, lại càng là nghiêm quân, làm sao có thể dung túng cho loại tiểu nhân này."

Lâm Chiếu Thần im lặng nghe, không có biểu tình gì.

Cao thái giám thì ngấp nghé cười không nổi nữa.

Đến khi vào trong cung, Lâm Chiếu Thần tháo bội kiếm, Cao thái giám dẫn hắn tới ngự thư phòng.

Càn An Đế Ngụy Diên đã chờ ở đó.

Hắn ta có lông mày rậm và mắt to, khuôn mặt cương nghị, giữa hai hàng lông mày có hơi thở không chút tức giận và uy phong, rất khác với vị tiên đế phong nhã tuấn tú.

Hắn thấy Lâm Chiếu Thần quỳ xuống hành lễ, bèn từ long tọa đứng lên, tự mình đi qua đỡ hắn dậy: "Ái khanh miễn lễ."

Cao thái giám ở bên cạnh nhìn, trong lòng chậc chậc khen ngợi, hắn là người cũ lén đi theo Vệ vương phủ, biết Ngụy Diên xưa nay lạnh lùng, cho dù đối với thê nhi của mình cũng là một bộ dạng xa cách nghiêm khắc, mà đối xử với Yến quốc công hòa ái như thế, thật sự là khó hiểu.

Bất quá trong tay Yến quốc công nắm đại quyền Vệ quân Yến Vân thập lục châu, ngăn chặn người Hung Nô[4] từ bên ngoài, bên trong trấn biên giới phía Bắc bảo vệ vương phủ, công huân hiển hách, như mặt trời ban trưa, cũng không trách Ngụy Diên càng thêm coi trọng.

[4] Người Hung Nô: dân tộc Hung nô (dân tộc thời cổ, thời Chiến Quốc sống du mục phía Bắc các nước Yên, Triệu, Tần.

Thời Đông Hán phân liệt thành Bắc Hung Nô và Nam Hung Nô, Bắc Hung Nô bị người Hán đánh bại, chạy về phía Tây, Nam Hung Nô sát nhập vào Hán).

Ngụy Diên đỡ Lâm Chiếu Thần dậy, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: "Năm đó khi trẫm gặp ngươi ở Yên Châu, ngươi mới mười lăm tuổi, còn là chưa thoát trẻ con, hiện giờ đã thành một người con ngoan một mình đảm đương tốt binh sĩ, ngươi rất giỏi, so với phụ thân ngươi còn mạnh hơn một chút."

Ngụy Diên cười nói vui vẻ, nhìn qua không giống một đế vương uy nghiêm, ngược lại giống trưởng bối nhà bên hơn.

Lâm Chiếu Thần ngẩn ra.

Bảy năm trước, Ngụy Diên còn là Vệ vương, không biết vì sao lại đến Yến Châu, lúc đó Lâm Như Hối chinh chiến bên ngoài, Lâm Chiếu Thần phụng mệnh mẫu thân Triệu thị, cầm kiếm đuổi Ngụy Diên ra ngoài, hai người đánh nhau ngoài thành Yến Châu, chiến đấu rất kịch liệt, cuối cùng Lâm Chiếu Thần đánh Ngụy Diên ngã xuống.

Lúc Ngụy Diên rời đi, hai mắt đỏ bừng, mặt đầy phẫn nộ.

Bất quá lúc này, cho dù là đế vương hay là thần tử, đều rất ăn ý quên mất những tình huống này.

Ngụy Diên ôn hòa nói: "Mấy ngày trước trẫm được trình báo, Chiếu Thần đã tử hình nghịch thần Ngụy Cơ, như thế rất tốt, căn bản trẫm còn lo lắng cho các quan viên địa phương ở Nghiệp[5] thành, quan viên vùng Thục Châu theo bọn phản nghịch Ngụy Cơ, hiện giờ có ngươi ra tay, nghĩ đến bọn chúng đều hết sức an phận, ngươi có công, trẫm muốn thưởng cho ngươi."

[5] Nghiệp: tên đất thời xưa, ở phía Bắc An Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

Tổ tiên Yến quốc công là tiết độ sứ Yên Châu, bởi vì chiến công hiển hách được phong làm Yến quốc công, trăm năm qua, Lâm gia canh giữ vững chắc thập lục châu của Yến Vân, một mặt là bình chướng vững chắc ở phía bắc Tấn quốc, mặt khác, cũng mang đến mối đe dọa nghiêm trọng cho kinh đô An Dương.

Các đời Yến quốc công đều cương quyết bất tuân, đôi khi bọn họ thậm chí còn khinh thường ý chỉ của Hoàng đế.

Long Thịnh Đế đời trước khi còn trẻ cũng từng có ý đồ thảo phạt Yến Vân thập lục châu, nhưng ba lần đều thất bại, về sau không thể không hạ mười hai đạo thánh chỉ, lúc đó cực lực trấn an khen ngợi Yến quốc công Lâm Như Hối, lúc này mới ổn định được thế cục phương bắc.

Lúc Ngụy Diên mưu đồ đoạt vị, khống chế Long Thịnh Đế đang trong tình trạng nguy kịch, giả truyền thánh mệnh muốn truy sát Chu vương, tuyệt đối không nghĩ tới Lâm Chiếu Thần ở Yên Châu xa xôi lại tự động xin đi giết giặc, dẫn binh chạy cả ngày đêm tới thành Bình Dương, chiếm được thủ cấp của Chu vương.

Ngụy Diên vừa mừng vừa sợ, lần này là có tâm tư muốn ra sức lung lạc Lâm Chiếu Thần.

Lâm Chiếu Thần vén vạt áo lên, lại quỳ xuống: "Thần không cầu ban thưởng, chỉ cầu Hoàng Thượng bạn cho thần một ân điển."

[2] Kích: Hình ảnh

.