“Lan nhi vẫn lo sợ sao?” Huyền Diệp nằm cạnh Chỉ Lan, có lẽ là vì lạ giường, nàng trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được.

“Không ạ, chắc tại mới đến thảo nguyên nên không quen.” Bên ngoài gió thổi vù vù, Chỉ Lan không quen nhà bạt nên không có được cảm giác an toàn.

“Có tôi đây, ngủ đi.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan trấn an, “Sự kiện săn bắn mùa thu chỉ còn hơn hai mươi ngày, sẽ quen ngay thôi.”

“Vâng.” Chỉ Lan vùi vào lòng Huyền Diệp, ngửi mùi hương quen thuộc, cảm nhận sự ấm áp từ hắn mới thấy yên lòng hơn để ngủ.

Huyền Diệp hôn lên trán Chỉ Lan, hắn cũng có ngờ vực, bởi vì một kẻ không nên xuất hiện đến tìm hắn, mục đích cũng không có vẻ đơn giản như lời kẻ đó nói.

Sáng sớm hôm sau Chỉ Lan đã thấy tinh thần tốt hơn nhiều, hôm nay đại thần thống lĩnh tướng lĩnh Bát Kỳ bao vây một khoảng rừng để săn, vì thế dù ở trong nhà bạt cũng có thể nghe thấy tiếng kèn xa xa.

“Nhị tẩu qua sớm vậy?” Chỉ Lan vừa nghe báo liền thấy Tây Lỗ Khắc thị mặc trang phục Mông Cổ màu lam khom lưng tiến vào.

“Không hoan nghênh ta sao?” Tây Lỗ Khắc thị nhíu mày, từ khi đến thảo nguyên cô ấy có vẻ hoạt bát hơn, có lẽ đây mới là con người thật của cô ấy.

“Không hoan nghênh nhị tẩu thì còn hoan nghênh ai, nhị tẩu ăn sáng chưa?” Chỉ Lan mời Tây Lỗ Khắc thị ngồi.

“Ăn không quen.” Tây Lỗ Khắc thị nhíu mày, sáng sớm đã ăn thịt thật sự thấy không vào.

“Nhập gia tùy tục, nhị tẩu cố một chút vậy.” Chỉ Lan đưa cho Tây Lỗ Khắc thị một cốc sữa dê, “Sữa này dùng hạnh nhân nấu qua, đã bớt tanh nhiều.”

“Đúng là Tam đệ muội thông minh.” Tây Lỗ Khắc thị uống một ngụm, “Sau khi quây kín một khoảng rừng có thể cưỡi ngựa trong đó, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tam đệ muội thế nào?”

“Nhị tẩu muốn so tài một lần sao?” Chỉ Lan mỉm cười, đã lâu nàng không ngựa, phi ngựa trên thảo nguyên nhất định khác hẳn trên đường.

“Tốt, thi đấu suông không thú vị, có phần thưởng được không?” Tây Lỗ Khắc thị cũng có chút hưng phấn, đi đến thảo nguyên coi như tự do hơn một chút, không cần phân cao thấp với đám nữ nhân hậu trạch, cũng không cần nghĩ đủ mọi cách lấy lòng Phúc Toàn, tinh thần thấy vui vẻ hơn nhiều.

“Nhị tẩu nhớ thương khối điền ngọc kia của em sao?” Chỉ Lan trêu ghẹo.

“Được lắm, dám trêu ta, đến lúc thua đừng tìm Tam thúc cáo trạng.” Tây Lỗ Khắc thị hẹn Chỉ Lan ngày mai đi cưỡi ngựa.

“Ngày mai tôi phải theo Hoàng ama đi săn bắn, nếu em buồn chán có thể mang theo thị vệ ra ngoài cưỡi ngựa, nhưng không thể đi xa, trong bãi săn có rất nhiều dã thú.”

Huyền Diệp nói thế thật ra là ý ở ngoài lời, thật lòng hắn muốn tốt nhất là Chỉ Lan chỉ ở trong nhà bạt không ra ngoài, nhưng chẳng mấy khi đến trường săn Mộc Lan, không nên ru rú trong phòng, vì thế Huyền Diệp do dự hồi lâu mới cho Chỉ Lan đi ra ngoài, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có thị vệ đi theo.

“Ngày mai em hẹn Nhị tẩu đua ngựa, anh đừng lo cho em.” Chỉ Lan không nghe ra ý tứ của Huyền Diệp, nhưng nàng cũng không dám chạy loạn, sẽ chỉ phi ngựa trong phạm vi an toàn thôi.

“Vậy cũng tốt.” Huyền Diệp gật đầu hài lòng, có Nhị tẩu thận trọng đi cùng, hẳn là không có vấn đề.

Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, đa số người theo Thuận Trị đi săn, ở lại chỉ còn ít nữ quyến và thị vệ.

Chỉ Lan mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa, tóc búi cao, đi giày da hươu, vừa hoạt bát vừa quyến rũ.

“Giá!” Chỉ Lan thành thạo lên ngựa, nhìn Tây Lỗ Khắc thị khiêu khích, thấy cô ấy cũng đã chuẩn bị tốt, mới vung roi bắt đầu.

Chỉ Lan mỉm cười vui vẻ, đã rất lâu rồi nàng không được thoải mái thế này, gió thổi thẳng vào nàng, khiến mỗi tế bào đều như mở rộng.

“Nhị tẩu cưỡi ngựa thật tốt!” Được một quãng đường Chỉ Lan mới biết không thể vượt hẳn Tây Lỗ Khắc thị, nàng thật không ngờ Nhị tẩu thận trọng đoan trang cũng có lúc sống động thế này.

“Tam đệ muội cũng không kém.” Tây Lỗ Khắc thị kéo dây cương, giảm tốc độ, chuyển thành đi dạo.

“Phía trước có hồ, chúng ta qua đấy ngồi một lát đi.” Chỉ Lan chỉ vào hồ ở phía trước.

“Hình như chỗ kia có người?” Tây Lỗ Khắc thị biến sắc, cô ấy nhìn ra có người đàn ông ngồi bên hồ.

“Có người sao?” Chỉ Lan nhìn theo hướng Tây Lỗ Khắc thị chỉ, quả nhiên có một người đàn ông cao lớn đang ngồi bên hồ, “Chúng ta đi chỗ khác đi.”

Vừa dứt lời đã thấy người đàn ông bên hồ đứng dậy, mặc dù khá xa vẫn có thể nhìn ra là một người đàn ông Mông Cổ.

“Chúng ta đi nhanh đi.” Tây Lỗ Khắc thị vội vàng nói, ai biết người kia là ai, nếu để người khác biết cô ấy và Chỉ Lan ra ngoài gặp đàn ông lạ thì nguy to.

“Giá.” Chỉ Lan rất rõ ràng hậu quả của chuyện này, tuy rằng Huyền Diệp sẽ không trách nàng, nhưng nàng cũng không muốn nghe người khác dèm pha đặt điều, nàng quay đầu ngựa, cùng Tây Lỗ Khắc thị rời đi.

“Thật cẩn thận.” Người đàn ông bên hồ gật gù, không thèm để ý cười cười.

Chuyện đấy cũng chỉ là một vấn đề nhỏ khi ra ngoài đi dạo, Chỉ Lan không đặt trong lòng, bãi săn này không chỉ có mình nàng, chẳng lẽ cấm người khác đến bên hồ ngắm cảnh, đến khi về nhà bạt thấy thêm hai nữ nhân, vẻ mặt của nàng khó chịu như thể nuốt phải ruồi.

“Thế này là sao đây?” Chỉ Lan thưởng thức cây roi ngựa trong tay, đám người Mông Cổ này thật không có mắt nhìn, mới ngày thứ ba đã tặng nữ nhân cho Vương gia Đại Thanh.

“Hồi phúc tấn, đây là nữ tỳ vương công Mông Cổ đưa tới hầu hạ phúc tấn.” Một thị vệ trả lời, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ.

“Vị vương công nào?” Chỉ Lan nhìn hai mỹ nữ nóng bỏng ngoài trướng chăm chú, muốn đưa cũng không biết hỏi thăm sở thích của Huyền Diệp, không biết Huyền Diệp chỉ thích nàng sao?

“Nô tài không biết.” Mông Cổ có nhiều vương công lắm, hai nữ nhân Mông Cổ này do quản sự đưa tới, giới thiệu cũng mơ hồ, rõ là có ẩn tình.

“Vậy để họ đứng bên ngoài, chờ Gia về xử lý.” Chỉ Lan đưa roi ngựa cho Uyên Ương, đi vào nhà bạt, nàng là phụ nữ, không hiểu tình hình trên triều, vấn đề liên quan đến quan hệ ngoại giao đừng tìm đến nàng, để lại cho Huyền Diệp giải quyết.

“Làm sao vậy?” Huyền Diệp vừa về đến cửa liền đuổi ngay hai nữ nhân Mông Cổ đi.

“Suy nghĩ xem Hải Đông Thanh của em ở đâu rồi.” Đến thảo nguyên tất là nghĩ đến thần ưng, kiếp này Chỉ Lan là người tộc Mãn, nghe truyền thuyết Hải Đông Thanh từ nhỏ, vì thế đặc biệt nhớ nhung thần ưng.

“Rất thích sao?” Huyền Diệp nhận khăn Chỉ Lan đưa, lau mặt.

“Rất muốn nhìn một lần.” Chỉ Lan rất biết thân biết phận, nàng nuôi Hải Đông Thanh chả khác nào phung phí của trời, thần ưng phải được sải cánh trên bầu trời thảo nguyên mênh mông.

“Về Bắc Kinh tôi sẽ sai người đến trại nuôi ưng mang một con thuộc giống Ngọc Trảo cho em xem.” Huyền Diệp buồn cười sờ đầu Chỉ Lan, một con chim ưng thôi mà, chẳng lẽ hắn không đưa cho nàng được?

“Thật sao?” Chỉ Lan hai mắt long lanh, nhìn Huyền Diệp sùng bái, biểu ca thật sự quá tốt, nếu vạn năng thêm chút nữa thì là Tinker Bell rồi, muốn gì được nấy.

“Chẳng lẽ tôi lại gạt em.” Huyền Diệp âu yếm búng trán Chỉ Lan.

Chỉ Lan vốn nghĩ về Bắc Kinh mới được thấy Hải Đông Thanh, không ngờ chẳng mấy chốc Huyền Diệp đã cho người đưa đến. Con Hải Đông Thanh này tuy không phải giống Ngọc Trảo, nhưng cũng là thượng phẩm.

Lông trắng, cánh lấm tấm màu nâu, nó ngẩng cao đầu nhìn Chỉ Lan khinh thường.

Chỉ Lan không hề để ý đến sự cao ngạo của nó, nàng dè dặt chạm vào cánh nó, thấy nó không có phản ứng kích thích mới nhẹ nhàng vuốt cánh nó, xem ra nó đã được thuần hóa rồi.

“Đẹp quá.” Chỉ Lan khen ngợi, vào thời Thanh Hải Đông Thanh rất quý giá, nếu có thể dâng lên triều đình Hải Đông Thanh, kẻ đó có bị tử hình cũng được đặc xá.

“Tam thúc đúng là yêu thương Tam đệ muội.” Đây cũng là lần đầu tiên Tây Lỗ Khắc thị được thấy thần ưng trong truyền thuyết, nhưng cô ấy không dám sờ, tuy nó đã được thuần hóa, nhưng không phải phải ai cũng sờ được, Chỉ Lan vốn dễ gây thiện cảm với động vật, người khác không thể so sánh.

“Đúng vậy đúng vậy.” Chỉ Lan hào phóng thừa nhận, “Nhị bá cũng không kém, nếu không con ngựa ngoài kia làm sao có ở đây?”

Tây Lỗ Khắc thị cũng thấy cao hứng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện về phủ phải đối mặt với hậu trạch lại thấy nguội lạnh, yêu chiều của đàn ông chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, có thì vui vẻ, không có cũng không nên rầu rĩ.

“Được rồi, không quấy rầy cô nữa, mai lại tới tìm cô cưỡi ngựa.” Ở trường săn Mộc Lan, ngày nào Chỉ Lan cũng gặp Tây Lỗ Khắc thị, không nói chuyện phiếm thì cưỡi ngựa, cũng coi như tự do tự tại.

“Con chim ưng này ở đâu ra?” Huyền Diệp vừa thấy con Hải Đông Thanh trên cánh tay Chỉ Lan liền biến sắc.

“Không phải biểu ca đưa tới sao?” Chỉ Lan hỏi, ngoài Huyền Diệp có ai tặng nàng con Hải Đông Thanh quý giá, “Hay là kẻ dưới nào muốn lấy lòng anh?”

Sắc mặt Huyền Diệp dịu đi một chút, “Chắc là người nào đưa tới, đưa cho em thì em yên tâm nuôi đi.”

“Thôi không cần.” Chỉ Lan lưu luyến không rời vuốt lông con Hải Đông Thanh, tuy nàng rất tiếc, nhưng nàng nuôi thì không hay, “Đúng rồi, hay đưa cho Đại Bảo đi, nó vẫn luôn muốn có một con.” Trong phủ cũng có trại nuôi ưng, có thể thỉnh chuyên gia đến chăm sóc, chẳng qua quyền sở hữu là của Đại Bảo.

“Như vậy cũng tốt.” Huyền Diệp tuy cười mà ánh mắt lạnh băng. “Mấy ngày tới em đừng ra ngoài, chờ tôi có thời gian sẽ đưa em đi.”

“Vâng.” Chỉ Lan gắn bó cùng Huyền Diệp đã hơn mười năm, cũng nhận ra hắn không vui vẻ gì, Chỉ Lan đoán có lẽ liên quan đến con chim ưng này, nhưng là một người vợ hiểu chồng, Chỉ Lan sẽ không hỏi kiểu câu hỏi ngu ngốc đấy.

“Biểu ca hôm nay thu hoạch được gì sao?” Chỉ Lan nhìn ra sau lưng Huyền Diệp, ý là anh có thể bắt đầu khoe rồi.

Rõ ràng Huyền Diệp vui vẻ hơn, bắt đầu kể về chuyến đi săn hôm nay, Chỉ Lan mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa một hai câu, không khí bắt đầu hài hòa trở lại.