Chỉ Lan dành một buổi tối để viết một lá tâm thư gửi Cục quản lý thời không, đầu tiên kiểm điểm sâu sắc sai lầm của bản thân, nàng không nên lười biếng trong việc viết phản hồi, hơn nữa còn hạ quyết tâm, nếu lần này được Cục quản lý thời không giúp đỡ, nàng đồng ý mỗi tháng sẽ viết phản hồi với độ dài một vạn chữ. Sau đó trình bày một chút về tình huống của nàng, dùng những từ lay động lòng người diễn tả tình cảm nàng dành cho Huyền Diệp, sau đó trích dẫn nhiều ví dụ để chứng minh sự độc chiếm của tình yêu, lại thảo phạt chế độ hôn nhân ở xã hội phong kiến một phen, tiện đà đưa ra kết luận Huyền Diệp chỉ có thể làm chuyện thân mật với nàng.

Cuối cùng nàng khen ngợi hệ thống và Cục quản lý thời không hiểu rõ nghĩa lớn, hơn nữa đưa ra một đề nghị, xin một viên đan dược có thể khiến Huyền Diệp không thể thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài nàng, nàng chấp nhận đổi bằng tất cả số điểm kinh nghiệm đang có. Cuối cùng, nàng gửi lời cảm ơn tới tất cả các cộng sự tại Cục quản lý thời không, hơn nữa kêu gọi tất cả các nữ đồng bào chung tay giúp đỡ nàng, thực hiện nguyện vọng suốt mấy nghìn năm của phái nữ, sau đó dùng câu thơ nổi tiếng “Một đời một kiếp chỉ đôi ta” làm câu kết. (Nhất sinh nhất thế nhất song nhân – bài Họa Đường Xuân, tác giả Nạp Lan Tính Đức)

Nhìn lá tâm thư kết cấu chặt chẽ, luận điểm rõ ràng, dẫn chứng ăn khớp, logic súc tích, dùng từ chuẩn xác, tình cảm mộc mạc, Chỉ Lan cảm thấy đây nhất định là luận văn hoàn hảo nhất đời nàng, kiểm tra lại lần cuối soát lỗi chính tả xong, liền gửi đến Cục quản lý thời không.

Sau đó nàng buồn chán chờ đợi, kỳ thật cũng không lâu lắm đã nhận được hồi âm.

Nội dung hồi âm càng khẳng định chất lượng văn chương của bức thư mà Chỉ Lan đã gửi đi, tỏ vẻ các đồng sự nữ giới ở Cục vô cùng ủng hộ nàng, sắp tới dự định tranh cãi với lãnh đạo, dù thế nào cũng phải giúp nàng có được loại thuốc đó, chủ yếu là, các nữ đồng sự gợi ý cho Chỉ Lan một biện pháp, đó là âm thầm dùng bí dược thủ tiêu hết nữ nhân bên cạnh Huyền Diệp, sau đó sẽ không có ai dám gả cho hắn nữa, thế là viên mãn. Nếu không đủ bí dược, các nữ đồng sự có thể cho vay không cần thế chấp.

Chỉ Lan đọc xong thư thở dài, từ xưa đến nay, tranh cãi với lãnh đạo là gian nan nhất, tốn thời gian không nói làm gì, thống kê chung cho thấy là thường không có kết quả, nàng cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào sức chiến đấu của các nữ cộng sự.

Nàng mở hệ thống, tìm kiếm thêm một lần nữa, nói không chừng có thể tìm thấy biện pháp nào đó. Chỉ Lan nghĩ, dù tương lai có phải chia sẻ “dưa chuột” với người khác hay không, nàng đều phải lên tinh thần chiến đấu sẵn sàng, ít nhất không thể để nữ nhân khác giăng bẫy. Có hệ thống giúp đỡ mà còn bị người khác bắt nạt thì nàng đập đầu vào miếng đậu phụ chết đi cho xong.

Tác phong của Thuận Trị Đế trước giờ rất cực kỳ, nghĩ gió sẽ làm mưa, sau khi dự định cho chung thân đại sự của đứa con, trong lúc rỗi rãi ông ấy quyết định phái người âm thầm khảo sát tiểu thư nhà Sách Ni và Át Tất Long, tránh hại đời con mình.

Kết quả báo lại, cháu gái Sách Ni ngoài việc có đôi lúc suy nghĩ không giống bình thường, còn thì hai tú nữ này rất đủ tư cách, tuy so ra thì kém Thanh Uyển của ông ấy, nhưng vẫn là một tiểu tài nữ. Về phần suy nghĩ không giống bình thường, ông ấy cho rằng tư tưởng mới mẻ như thế, tuy ông ấy không thích, nhưng không chừng con trai lại thích. Huống chi Sách Ni trung thành tận tâm, đã sắp gần đất xa trời, cũng nên cho nhà bọn họ hưởng ân điển.

Bên Đông Quý phi cũng chỉ bảo Chỉ Lan chu đáo, từ chuyện quản gia, đến đối phó với các loại nữ nhân thế nào, giáo sư đại học cũng không chuyên nghiệp được như bà. Chỉ Lan tập trung ghi nhớ kỹ những lời của Đông Quý phi, dù sao cũng là kinh nghiệm sống của người đi trước. Kỳ thật hệ thống cũng có bí tịch cung đấu, nhưng giá đắt, tận hai mươi vạn điểm kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm của nàng đang đánh cược vào sự giúp đỡ của hệ thống. Nếu thật sự có loại thuốc giúp được nàng, thử hỏi nàng còn cần bí tịch cung đấu kia để làm gì, đứng bên lề làm khán giả là được.

Huyền Diệp cũng cố gắng dành thời gian cho Chỉ Lan, nhân tiện phái người đi thăm dò hai cô tiểu thiếp tương lai, dù sao biết người biết ta, trăm trận trăm tháng. Bởi vì thói quen, hắn không coi hai cô gái kia thành thê thiếp tương lai, mà coi là kẻ địch tương lai của biểu muội. Làm một biểu ca đầy trách nhiệm, đương nhiên phải dọn chướng ngại vật hộ biểu muội. Không thể không nói, kế hoạch đào tạo biểu ca của cô em đã thành công rực rỡ!

—————————— Đường phân cách “tuyển tú nữ: nơi quy tụ 5 Super Girls đang hot nhất” ————————

Thời gian gần đây, phủ nào có con gái đến lúc tham gia tuyển tú nữ đều xôn xao, bởi vì mọi người đều biết tuyển tú nữ lần này là để chọn cho Tam aka. Tam aka là ai? Là con của Quý phi đang được sủng ái nhất, từ nhỏ đã được Thuận Trị yêu thương quan tâm đặc biệt, ai biết nhìn xa trông rộng đều hiểu đây nhất định là Hoàng đế tương lai. Thế nên mọi người đều phấn khởi, như trước mặt mở ra một con đường thênh thang lên tận trời.

“Con gái, con thật sự muốn gả cho Tam aka?” Cái Sơn chỉ có một cô con gái này, vẫn luôn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, giờ thấy con một mực đòi tiến cung, chỉ có thể hết lời khuyên can.

“Ama yên tâm, con gái nhất định không khiến cha phải thất vọng.” Mã Giai thị rất tự tin vào bản thân, dù sao thì ngoại hình ở kiếp này cũng rất được, không chỉ có diện mạo xinh đẹp động lòng người, ngay cả dáng người cũng rất gợi cảm. Cô ta nghĩ, có lẽ đó là lý do khiến Mã Giai thị trong lịch sử được Khang Hy sủng ái, trong vòng mười năm, từ năm Khang Hy thứ 6 đến năm thứ 16 liên tục sinh con. (Xì, có gì ghê ghớm đâu, mẹ đẻ Tứ gia cũng sinh con trong mười năm liên tục, sinh 6 nuôi được 5, đâu như bà này sinh 6 chỉ nuôi được 2)

Nhưng cô ta sẽ không giẫm vào vết xe đổ của Vinh Phi trong lịch sử. Mã Giai thị hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của Cái Sơn, trong lòng cô ta giờ chỉ toàn suy nghĩ làm thế nào mới chiếm được sự sủng ái của Khang Hi.

Cái Sơn nhìn con gái cũng thừa biết con gái đang nghĩ gì, ông ấy thở dài, quả nhiên là con lớn khó quản, chỉ hy vọng con gái tiến cung rồi có cuộc sống bình an.

Trong phủ của Sách Ni cũng đang nói về chuyện tuyển tú nữ, con trai trưởng Cát Bố Lạt và con trai thứ Sách Ngạch Đồ của Sách Ni đều đang quỳ trước giường ông cụ. Sách Ni nằm trên giường, yếu ớt dặn dò.

“Lần này tuyển tú nữ, xem ra Hoàng thượng có ý định chọn Bảo Doanh làm trắc phúc tấn cho Tam aka.” Sách Ni ngừng một chút, thấy hai con vẫn cúi đầu lắng nghe, mới nói tiếp.

“Ta biết hai con không phục, cho rằng con gái nhà Hách Xá Lí hẳn phải là mẫu nghi thiên hạ, nhưng các con phải hiểu, triều đình này không còn như mấy năm trước.” Sách Ni ho khan mấy tiếng, “Hoàng thượng cứng rắn độc đoán, các con không được làm điều xằng bậy, thiên hạ này thủy chung là của Hoàng thượng, chỉ có đứng sau lưng Hoàng thượng, mới giữ được một đời bình an.”

Sách Ni biết con trưởng của mình không có vấn đề gì, là con người không có dã tâm, nhưng con thứ lại không an phận, nếu năm đó Hoàng thượng không qua khỏi, có lẽ Sách Ngạch Đồ sẽ có cơ hội thể hiện bản lĩnh, nhưng đáng tiếc.

“Lui hết ra đi, nhớ kỹ lời ta vừa nói.” Đại nạn xuống đầu, Sách Ni cũng chỉ có thể làm đến thế này, con lớn rồi, bỏ ngoài tai lời dặn của cha mẹ.

“Đại ca, anh bảo rốt cuộc Hoàng thượng suy nghĩ thế nào? Lại dự định phong nha đầu nhà họ Đông làm đích phúc tấn cho Tam aka, nhà họ Đông sao hiển hách bằng nhà chúng ta.” Sách Ngạch Đồ rất khó chịu, ông cảm thấy Hoàng hậu tương lai phải là cháu gái nhà mình mới đúng.

“Hoàng thượng tự có dự định của Hoàng thượng, chú cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Cát Bố Lạt luôn an phận thủ thường, thế nên rất bất đắc dĩ với người em trai.

“Nhưng tiểu nha đầu họ Đông kia cũng mới mười một tuổi, chờ đến lượt nó tham gia tuyển tú nữ, nói không chừng phủ của Tam aka đã không còn vị trí nào cho nó.” Sách Ngạch Đồ hạ giọng nói nhỏ, ông ấy rất có lòng tin vào Bảo Doanh, cô cháu gái này thông minh chững chạc, ngoại trừ việc thỉnh thoảng có những ý tưởng mới lạ, tất cả các mặt khác đều là tiểu thư khuê các mẫu mực. Về chuyện ý tưởng mới lạ, Sách Ngạch Đồ thấy không có gì là xấu, đàn ông không thích khúc gỗ cứng nhắc.

“Nhị đệ cẩn thận ngôn từ, chuyện của hoàng gia không phải kẻ nô tài như chúng ta có thể nghị luận.” Cát Bố Lạt cảm thấy Nhị đệ nhà mình thật quá lớn mật, ngay cả lời như thế cũng dám nói.

“Đại ca quá nghiêm túc rồi.” Sách Ngạch Đồ thấy mất hứng, liền cáo lui về nhà mình.

Cát Bố Lạt về phòng, vừa nhìn thấy phu nhân của mình liền thở dài.

“Haizzz, nha đầu Bảo Doanh.”

“Gia, ngài không cần quá lo lắng, Bảo Doanh lớn lên trước mắt chúng ta, chẳng lẽ ngài còn không rõ phẩm chất con bé?”

“Nhưng người mà con bé sắp gả có thể là Hoàng đế tương lai, nữ nhân ở hậu cung dễ đối phó lắm sao? Hơn nữa con bé luôn lạnh lùng hờ hững, bảo ta không lo lắng thế nào.” Cát Bố Lạt cảm thấy con gái nhà mình cao ngạo quá, chỉ sợ tương lai phải chịu thiệt.

“Gia yên tâm, Bảo Doanh biết đúng mực, nhất định sẽ không để người khác ức hiếp. Hơn nữa, với điều kiện của Bảo Doanh, ai dám nói Tam aka sẽ không động lòng.” Phu nhân của Cát Bố Lạt cảm thấy con gái nhà mình xinh đẹp tuyệt trần không phải nói, khí chất thoát tục như tiên nữ, cô gái như vậy, thử hỏi người đàn ông nào không hồn xiêu phách lạc.

“Hy vọng như thế.” Cát Bố Lạt thở dài.

Hách Xá Lí Bảo Doanh đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cô ta cho lui hết bọn nha hoàn, lên giường buông màn đi ngủ. Bọn nha hoàn cũng đều biết thói quen vị tiểu chủ tử này, khi ngủ không cho ai vào phòng gác đêm, chỉ cho phép đứng canh ở cửa phòng.

Bảo Doanh thấy trong phòng không còn người, cuộn chăn lại giả như có người đang đắp chăn ngủ, xoay người một cái đi vào không gian. Đây là không gian tùy thân cô ta có từ kiếp trước, sau khi chuyển thế vẫn thấy, có thể nói, chỗ dựa lớn nhất của cô ta chính là không gian tùy thân này.

Bảo Doanh cởi quần áo, cho thấy một thân thể vô cùng nữ tính, chậm rãi đi xuống suối nước nóng trong không gian. Từ khi biết bản thân xuyên không thành Hách Xá Lí thị Hoàng hậu đầu tiên của Khang Hi, cô ta luôn suy nghĩ xem tương lai phải làm gì. Kết quả lại phát hiện lịch sử đã bị ai đó thay đổi, cô ta chỉ có thể làm tiểu thiếp của Tam aka.

Tuy cô ta không coi trọng Khang Hi, nhưng không chấp nhận được chuyện người khác chà đạp bản thân như thế. Từ kiếp trước, Bảo Doanh đã nhờ không gian tùy thân mà sống rất thoải mái, lâu ngày hình thành tâm lý cảm thấy bản thân siêu việt hơn hẳn, mà cô ta cũng không thấy suy nghĩ đó có gì sai trái. Sau khi xuyên không, cô ta từng lên kế hoạch chờ con trai mình trưởng thành sẽ thủ tiêu Khang Hi, đương nhiên, nếu Khang Hi thật sự yêu cô ta, cô ta có thể cùng hắn quy ẩn núi rừng.

Nhưng nào ngờ lúc này, cô ta nhíu mày, quên đi, tiểu thiếp thì tiểu thiếp. Cô ta không hề hoài nghi về khả năng được sủng ái của bản thân, thậm chí cô ta còn suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến Khang Hi không thường xuyên quấy rầy cô ta. Bảo Doanh chỉ muốn tận hưởng cuộc sống của riêng mình, thế nên với cô ta mà nói, Khang Hi chỉ là bảo chứng cho vinh sủng và là người cho t*ng trùng mà thôi. Về chuyện những nữ nhân khác, chỉ cần không chọc đến cô ta, cô ta sẽ không chủ động gây sự, nhưng chẳng qua chỉ là một đám nữ nhân đáng thương hại. Hoàng đế tiếp theo, chỉ có thể là con của cô ta.

Bảo Doanh ra khỏi suối nước nóng, làn da ngọc ngà ướt át càng thêm long lanh, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ, còn có gương mặt thanh tân xinh đẹp, như một báu vật trần gian, bất cứ người phụ nữ nào đứng trước cô ta chỉ có thể tự ti hổ thẹn.

Cô biểu muội lơ đễnh không biết đến khái niệm tự ti của chúng ta đang năn nỉ Huyền Diệp mang mình đi nhìn lén.

“Biểu ca, anh dẫn em đi nhìn lén hai cô kia một lần thôi cũng được, nghe nói hai cô ấy rất xinh đẹp, thật sự muốn chiêm ngưỡng một phen.” Chỉ Lan lôi kéo cánh tay Huyền Diệp làm nũng, nàng biết Huyền Diệp đã phái người điều tra hai cô vợ nhỏ tương lai đó rồi.

“Tôi không thể làm thế, không phải trước ngày tuyển tú sẽ có một buổi tiệc để các tiểu cô nương tụ hội sao? Em tham gia là gặp.” Huyền Diệp vẫn không kháng cự được tiểu biểu muội như xưa, nhưng hắn thật sự không làm được chuyện kiểu đi nhìn lén tiểu thiếp tương lai, bị phát hiện thì rất mất mặt.

“Biểu ca, anh thật sự không giúp em sao? Chẳng lẽ anh không muốn nhìn xem hai người đấy xinh đẹp đến mức nào?” Chỉ Lan ngây thơ hỏi.

“Tôi chỉ biết có tiểu nha đầu đang ghen!” Huyền Diệp dịu dàng xoa đầu Chỉ Lan.

“Không phải ngày kia em sẽ về nhà sao? Về có thể đi dự tiệc, nhưng nhớ không được gây rắc rối, không được nghịch ngợm, nhớ kỹ chưa?” Huyền Diệp chỉ sợ Chỉ Lan vừa đi liền gây sự với hai cô kia, hắn đã nghe ngóng qua, hai cô kia rất ghê gớm, hắn sợ Chỉ Lan chịu thiệt.

“Em biết rồi, biểu ca anh thật dài dòng, em vốn rất giữ quy củ, sao gặp rắc rối được.” Chỉ Lan vừa nghĩ đến chuyện sắp gặp tình địch liền nhiệt huyết sôi trào, nàng nên chuẩn bị thứ thuốc nào để xuống tay đây.