Huyền Diệp bế Chỉ Lan đặt lên ghế dài, lần đầu tiên cẩn thận quan sát gương mặt nàng. Lông mày của nàng thanh mảnh nhạt màu, như một làn khói mỏng. Hàng mi cong dài, khẽ rung động theo từng hơi thở. Làn da mịn màng đặc trưng của một đứa trẻ, hai má ửng hồng nhàn nhạt. Đôi môi căng bóng đỏ tươi, gợi nhớ đến câu thơ của Bạch Cư Dị “Anh đào Phàn Tố khẩu” (Bạch Cư Dị có thiếp Phàn Tố giỏi ca, người hầu Tiểu Man giỏi múa, thưởng thơ: Hoa anh đào như môi Phàn Tố, nhành dương liễu như eo Tiểu Man).

Trong cung có rất nhiều mỹ nữ, ngạch nương của Huyền Diệp cũng là tuyệt thế mỹ nhân, nhưng hắn không thể không công nhận Chỉ Lan rất xinh đẹp. Tuy vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng trưởng thành nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.

Hiện tại Huyền Diệp vẫn là một shota trong sáng, thế nên đối với sắc đẹp hắn chỉ có nhu cầu nhìn ngắm, ít nhất giờ hắn chưa có dấu hiệu nào của vị Hoàng đế nổi tiếng đa tình, có năm mươi lăm người con cả trai lẫn gái, có năm mươi lăm phi tần có danh hiệu chính thức.

Nếu Chỉ Lan thật sự rõ ràng rằng mục tiêu của nàng là đào tạo một Hoàng đế đa tình thành một người đàn ông chung tình, thì nhất định nàng sẽ tuyệt vọng, bỏ mặc luôn mục tiêu nhiệm vụ để đỡ phải phiền não.

Huyền Diệp sai tiểu thái giám đi lấy một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp cho Chỉ Lan, cầm một quyển sách đến trước cửa sổ ngồi đọc. Thiết kế của Aka Sở không tệ, nắng chiều ấm áp chiếu lên hai người. Nhất thời, chỉ nghe tiếng lật sách loạt xoạt.

Rất nhiều năm sau Khang Hi vẫn không quên được, dường như hắn vẫn nhớ rõ ràng khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh nắng ấm áp, nếu diễn tả lại tâm tình lúc đấy, chỉ có thể là “năm tháng bình yên”.

Chỉ Lan tỉnh ngủ đúng lúc có thái giám từ cung Cảnh Nhân tới truyền chỉ, Huyền Diệp cho tiểu thái giám lui, đang chuẩn bị đánh thức Chỉ Lan, đã thấy Chỉ Lan một tay dụi mắt, một tay cầm chăn, mếu máo nhìn hắn. Vì mới ngủ dậy, ánh mắt nàng hơi mơ hồ, giống như ngủ chưa đủ giấc, mặt hơi nhăn nhó, mím môi, rất đáng yêu động lòng người.

Huyền Diệp thấy tiểu biểu muội như vậy, cảm thấy lòng như bị ai cào nhẹ, vừa ngứa vừa tê, hắn nhanh chóng đi đến, khẽ vỗ về lên đầu Chỉ Lan.

“Biểu muội tỉnh rồi sao? Ngồi dậy nào.” Hắn đè thấp thanh âm, như sợ lớn tiếng thêm một chút sẽ làm ồn đến người vẫn đang mơ màng.

“Phải đi về ạ?” Giọng Chỉ Lan hơi khàn, nhưng rất nũng nịu.

“Uh, ngạch nương đã cho người đến giục.” Nói xong Huyền Diệp sai tiểu cung nữ hầu hạ Chỉ Lan rửa mặt chải đầu.

Nhìn Chỉ Lan ngồi im để người khác chải đầu như con búp bê, bị lôi kéo thế nào cũng mặc kệ, như thể không còn tinh thần. Huyền Diệp thương quá sai tiểu thái giám đến cung Cảnh Nhân nhắn hộ, nói là sẽ qua muộn một chút, lại sai người mang một cốc nước pha mật ong đến.

“Biểu muội, uống nước đi.” Huyền Diệp cầm thìa, nhẹ nhàng thổi, đến khi biết là không còn nóng mới đút cho Chỉ Lan.

Khi Chỉ Lan mới tỉnh thì rất mơ màng, nhưng cũng biết muốn uống nước thì phải há mồm, vì thế nàng ngoan ngoãn “A” một tiếng, nước mật ong liền đi xuống họng.

Quả nhiên uống nước mật ong xong Chỉ Lan liền tỉnh táo, thấy shota trước mặt dịu dàng chu đáo thế, càng không tiếc lời nói cho vừa lòng nhau.

“Biểu ca, anh thật tốt, là biểu ca tốt nhất thiên hạ.”

“Biểu ca thật thông minh, uống nước mật ong quả nhiên hết mệt.”

“Biểu ca, bảng chữ mẫu của em đâu? Em về nhà nhất định sẽ luyện tập mỗi ngày, không lười biếng.”

“Biểu ca yên tâm đi, về nhà ngày nào em cũng sẽ nhớ đến anh.”

“Biểu ca, anh cũng đừng quên em.”

Nghe Chỉ Lan bắt đầu nói luôn mồm, Huyền Diệp cũng biết nàng đã tỉnh, đưa bảng chữ mẫu cho nàng, lại kiểm tra đầu tóc xiêm y một phen, sau đó nắm tay Chỉ Lan đi về cung Cảnh Nhân.

Chỉ Lan thực sự coi Huyền Diệp là người tốt, có một biểu ca như hắn thật là may mắn của nàng, càng kiên định ý nghĩ sẽ làm cái đuôi nhỏ của hắn.

Ở cung Cảnh Nhân, Đông Quý phi được báo Huyền Diệp và Chỉ Lan sẽ về muộn một chút, liền biết hai đứa trẻ ở cùng nhau rất vui vẻ.

“Cô cứ về nhà suy nghĩ cẩn thận lời ta vừa nói, đưa Chỉ Lan tiến cung nuôi dạy đối với con bé là trăm cái lợi mà không có một cái hại, nói thế nào cũng là cung đình giáo dưỡng, chỉ dựa vào điều đấy sẽ không có ai dám coi thường con bé.”

“Thần thiếp biết, chỉ sợ Chỉ Lan không hiểu quy củ, va chạm với quý nhân.” Đối với chuyện đưa Chỉ Lan tiến cung nuôi dạy, Hách Xá Lí thị cũng sẵn lòng, tuy rằng luyến tiếc, nhưng để con gái có thể lấy được tấm chồng tốt, chuyện đó có thể bỏ qua.

“Hai người yên tâm, Chỉ Lan ở chỗ ta, ta sẽ dạy con bé quy củ lễ nghi.”

“Thần thiếp tạ đại ân nương nương, thần thiếp về sẽ cùng Gia thương lượng chuyện này.”

“Hai người đừng luyến tiếc, mỗi tháng Chỉ Lan sẽ về nhà mấy ngày, sẽ không khiến cha mẹ con cái trở thành xa lạ đâu.” Đông thị rất thấu tình đạt lý, tuy rằng muốn Chỉ Lan ở trong cung cùng bà, nhưng sẽ không cấm Chỉ Lan về nhà.

“Thần thiếp tạ ơn nương nương.”

“Uh, hai người thương lượng cân nhắc kỹ rồi báo lại cho ta, Chỉ Lan cũng nên học vỡ lòng, trong cung có mấy sư phụ Hán học có thể dạy con bé, việc này không nên trì hoãn nữa.” Đông thị rất quan tâm tới việc học tập của Chỉ Lan, dù sao cũng có thể là con dâu tương lai.

“Nương nương yên tâm.”

———————————— Đường phân cách “Bé là Chỉ Lan giờ đã về nhà” —————————————

“Gia, hôm nay nương nương nói muốn đưa Chỉ Lan vào cung nuôi dạy, ngài thấy thế nào?” Buổi tối, Hách Xá Lí thị nói chuyện tiến cung với Đông Quốc Duy.

“Uh, Gia thấy nương nương cũng là có ý tốt, mấy ngày nữa hãy chuẩn bị đồ đạc cho Chỉ Lan, đấy là may mắn của Chỉ Lan, trong mấy ngày tới nàng nhớ dặn dò kỹ con bé về quy củ trong cung.” Tuy Đông Quốc Duy chưa rõ chủ ý của chị gái nhà mình, nhưng lòng ngờ ngợ là đưa Chỉ Lan tiến cung vì liên quan tới Huyền Diệp. Chỉ có điều tiến cung tuy nhiều lợi ích, nhưng đối với con trẻ thì thật là miễn cưỡng, thế nên ông ấy vẫn lo lắng.

“Cung nữ mama đi theo Chỉ Lan phải điều tra thật kỹ càng, cả người nhà cũng phải tra xét, đừng để nuôi ong tay áo.”

“May có Gia nghĩ chu đáo.”

“Uh, nàng cũng đừng lo lắng, không phải hàng tháng đều có thể về nhà sao.”

“Thiếp thân chỉ là có chút sợ hãi, tuy giờ Quý phi là lớn nhất hậu cung, nhưng Chỉ Lan còn nhỏ, tính tình cũng bướng bỉnh.” Lòng Hách Xá Lí thị vẫn có chút không nỡ, dù sao Chỉ Lan cũng còn nhỏ, ngộ nhỡ gặp chuyện gì trong cung.

“Gia thấy nương nương có ý chỉ hôn cho Chỉ Lan với Tam aka, vì thế mới đề nghị đưa vào cung để đích thân người nuôi dạy, nàng yên tâm đi.”

“Nhưng Tam aka lớn hơn Chỉ Lan bốn tuổi, nếu thế… chẳng lẽ Chỉ Lan chỉ có thể làm trắc phúc tấn?” Hách Xá Lí thị chưa từng có ý định gả con gái đi làm thiếp, mặc dù Tam aka có cơ hội kế thừa đại thống, nhưng tiểu thiếp vẫn là tiểu thiếp, mặc dù so với thiếp bình thường thì tốt hơn một chút, nhưng có thế nào cũng còn một bà vợ cả đe nẹt phía trên.

“Nếu thật sự như vậy, chúng ta cũng không có cách nào, chỉ hy vọng Tam aka có thể nể tình nhà họ Đông mà đối xử tốt với Chỉ Lan.” Nghĩ đến chuyện con gái có khả năng phải đi làm thiếp, Đông Quốc Duy cũng rất đau lòng, nhưng ở thời phong kiến hoàng quyền to hơn cả trời, đừng nói nhà họ Đông chỉ là quý tộc, dù có quyền nghiêng triều đình thì cũng không có cách nào giúp cho nữ nhi.

Đông Quốc Duy nén nỗi phiền lòng an ủi vợ, một đêm đấy, ông ấy và Hách Xá Lị thị không thể ngủ yên.

Cùng tình trạng trằn trọc còn có Tam aka Huyền Diệp ở Aka Sở.

Từ khi tiễn tiểu biểu muội Huyền Diệp rất buồn bã, hắn cũng không thể nói rõ lý do, chỉ có thể giải thích là khó khăn lắm mới kiếm được một người bạn hợp ý, kết quả lại chỉ chơi cùng nhau được một ngày, lòng chỉ tiếc không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại.

Nghĩ đến tiểu biểu muội chơi cùng hắn thật lâu, lòng liền ấm áp khó tả. Từ nhỏ hắn vốn không có ai chơi cùng, tuy có mấy anh em trai, nhưng con nhà đế vương nên quan hệ cũng không lấy gì làm thân thiết, ngược lại còn có chút xa cách. Huyền Diệp cảm thấy tiểu biểu muội của hắn tuy rằng có chút phiền phức, nhưng thật sự rất đáng yêu, hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận nàng, không bài xích nàng.

Mấy ngày kế tiếp, Chỉ Lan bận đến quay cuồng, khi nàng biết tin sẽ tiến cung để nuôi dạy thì choáng váng đầu óc. Trong cung quy củ khắt khe, nhiều quý nhân, ai cũng tôn quý hơn nàng, từ tiểu công chúa trong nhà biến thành đồ tép riu trong cung, cách biệt này quả là không nhỏ.

Ở trong cung, số người có thể lấy đầu nàng nhiều lắm, đừng thấy Tiểu Yến Tử hễ gặp chuyện là hô khẩu hiệu có một cái đầu có một cái mạng mà bắt chước, nếu không phải Càn Long thật sự yêu chiều Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử cũng không dám kêu khẩu hiệu đấy. Nàng tương đối sợ chết, chỉ cầu có thể ở trong cung, sống bình an đến lúc lập gia đình là cảm thấy mỹ mãn. Vì không thể cưỡng lại, nàng chỉ có thể chú ý lắng nghe ngạch nương dặn dò về quy củ trong cung và những việc cần chú ý hết lần này đến lần khác.

Buổi tối nàng mở hệ thống, quyết định mua vài thứ trước khi tiến cung.

Mục “Tình huống đào tạo” của nàng và Huyền Diệp đã được lên level 1, hiện tại nàng có bề ngoài khí chất +50 EXP, các mối quan hệ +50 EXP, tittle “bé ngoan”, thiện cảm Huyền Diệp dành cho nàng cũng được 100 EXP, ghi nhận “biểu muội là biểu muội tốt”.

Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là nhờ lên level, nàng được tặng hai vạn điểm kinh nghiệm, hơn nữa thêm một level, số điểm kinh nghiệm được tặng lại tăng gấp đôi, điều này liền trở thành động lực để hoàn thành mục tiêu của nàng.

Hiện tại nàng có ba vạn điểm kinh nghiệm, trước tiên mua một viên thuốc làm đẹp giá 4000 EXP, khí chất bổ sung nàng chọn tao nhã và hồn nhiên. Cũng không còn lựa chọn nào khác, tiến cung phải học quy củ, mục đích của việc học quy củ cũng chỉ là để đắp nặn ra một tiểu thư khuê các có khí chất tao nhã, coi như nàng ăn gian một chút. Lựa chọn hồn nhiên là vì trong cung không cần quá nhiều người thông minh, nàng vốn đã không thông minh, lại càng không có tâm tư sâu xa gì, thế nên hồn nhiên có lẽ thích hợp với nàng.

Tiếp theo nàng dùng 3000 EXP đổi một viên tị độc châu, nếu xuất hiện độc dược hoặc thứ gì đó tương tự gần nàng, tị độc châu phát sáng, càng độc càng sáng, nói đơn giản là máy dò thuốc độc.

Thật ra nàng còn định mua thêm vài thứ nữa, nhưng nàng suy nghĩ một hồi, quyết định là tiến cung rồi tính tiếp, dù sao hệ thống cũng không có chế độ trả hàng trong vòng bảy ngày, điểm kinh nghiệm của nàng không được dùng phí phạm. Có thể nói, trong lòng Chỉ Lan, Hoàng cung là đầm rồng hang hổ.

Ngày hôm sau, Chỉ Lan đã bị đóng gói vận chuyển vào cung Cảnh Nhân, bắt đầu cuộc sống cung đình của nàng.