Ở đây Mã thị cùng Trần cô nương tán gẫu với Chỉ Lan, bên kia Huyền Diệp và Thường Ninh sau khi thảo luận quốc sự xong cũng bắt đầu nhắc đến Trần cô nương.

“Ngươi đang bị sao đấy? Sao có thể để ý một người đàn bà đã có chồng?” Huyền Diệp buông tấu chương Thường Ninh mới đưa lên, có chút không vui mà hỏi.

“Tam ca cũng biết?” Thường Ninh cợt nhả, không xưng Hoàng thượng, chuẩn bị đánh vào tình cảm.

Đáng tiếc Huyền Diệp đã đoán trước trò này của Thường Ninh, không bị tác động chút nào, sắc mặt còn có chút âm trầm, lộ rõ vẻ bất mãn với Trần cô nương, “Không chỉ mình trẫm biết, ngươi đi hỏi các Vương gia bối lặc ở kinh thành xem có ai chưa biết?! Mặt mũi nhà Ái Tân Giác La đều bị ngươi làm mất hết!”

Huyền Diệp thở phì phì cầm chén trà để uống, mới thấy nguôi bớt sự giận dữ, trước mặt Chỉ Lan hắn chỉ như một người đàn ông bình thường, nhưng trước mặt tất cả những người khác hắn là đế vương của thời phong kiến, khí thế ép người của hắn khiến Thường Ninh cũng phải thấy khó thở.

“Tam ca thứ tội, Trần thị kia Tam ca cũng từng gặp, thần đệ để ý cô ta từ mười năm trước, không chiếm được cô ta thần đệ không thể yên lòng.”

Thường Ninh cũng biết không thể chọc hoàng đế Tam ca tức giận, vì thế quyết định nói thẳng tiếng lòng, đàn ông trong hoàng gia, nào có nữ nhân nào không chiếm được, đấy là do bản năng chiếm hữu, vì lẽ đó mà Thường Ninh cảm thấy kế hoạch và hành động của mình đều hết sức bình thường, đổi thành Hoàng thượng có lẽ cũng chẳng khác gì.

“Hừ! Ngươi không biết bao nuôi cô ta ở ngoài sao? Tại sao lại đưa về kinh thành, còn lan truyền ầm ĩ, giờ ngươi tính giải quyết thế nào?”

Huyền Diệp nghe Thường Ninh giải thích xong đã thấy xuôi hơn, chỉ cần không động chân tình là được, chấp niệm này nọ là thứ chiếm được sẽ tiêu tan, vì thế Huyền Diệp không lo lắng.

“Nếu không cho Trần thị danh phận cô ta sẽ không cam tâm tình nguyện đi theo thần đệ, thần đệ làm thế cũng chỉ là giải pháp tình thế, đưa cô ta về kinh chẳng phải vì ở đây còn có hoàng tẩu sao?” Thường Ninh cười hì hì.

Quả nhiên nhắc tới Chỉ Lan thì sắc mặt Huyền Diệp dịu bớt, nhưng lại lập tức ra vẻ tức giận, “Hoang đường! Hoàng tẩu của ngươi bận trăm công nghìn việc, ngươi còn bắt nàng giúp ngươi giải quyết việc đấy! Ngươi để Mã thị đưa Trần thị vào cung gặp hoàng tẩu ngươi hôm nay đúng không?”

“Hoàng thượng anh minh!” Thường Ninh chắp tay, “Hoàng tẩu luôn sáng suốt hơn người, hơn nữa lại che chở người nhà, yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết vấn đề về Trần thị, vì để đáp tạ Hoàng tẩu, thần đệ đã chuẩn bị sẵn những món ăn, những món đồ theo sở thích của Hoàng tẩu, đang chờ để dâng lên Hoàng tẩu!”

Huyền Diệp nghe dứt lời cười bực bội, hóa ra tên Thường Ninh có mục đích này, để người khác đóng vai ác, hắn được cả thể xác và trái tim người đẹp, nhưng dám lợi dụng Chỉ Lan thì không chỉ mấy món lễ vật mà cho qua được.

“Hoàng tẩu thứ nào không có? Thiếu thốn gì mấy món đồ của ngươi, nếu ngươi có lòng thành thì đến trước mặt Hoàng tẩu tự nói lời xin lỗi, quyết định là ngày mai đi, trẫm đi cùng ngươi, nàng muốn gì phải làm theo, biết không?”

Huyền Diệp, Chỉ Lan và Thường Ninh coi như là thanh mai trúc mã, tuy rằng Thường Ninh có lúc không biết điều, quan hệ với Chỉ Lan lúc tốt lúc giận, nhưng tình nghĩa thơ bé lúc nào cũng còn, vì lẽ đó Huyền Diệp đánh giá Chỉ Lan sẽ không quá tức giận, có điều có thế nào hắn cũng không giơ đầu chịu báng cho Thường Ninh, Thường Ninh vẫn phải tự đi xin lỗi.

“Thần đệ tạ ơn Tam ca, thần đệ biết Tam ca vẫn luôn đối tốt với thần đệ!” Thường Ninh tán tụng nịnh nọt một câu.

Thật ra lòng Thường Ninh rất rõ ràng, khi mới gặp lại Trần thị đúng là hắn có rung động, nhưng sự rung động đó là rất bình thường với đàn ông, cả đời không biết rung động bao nhiêu lần, nhưng Trần thị này rất thủ đoạn, ít nhất biết lạt mềm buộc chặt, đến giờ hắn vẫn chưa chiếm được.

Vì thế Thường Ninh nóng ruột, thịt đã đến tận miệng vẫn không ăn được, vì thế chỉ còn cách dùng ngoại lực thúc đẩy, bởi vậy hắn mới nhận lời với Trần thị để Mã thị dẫn cô ta tiến cung, theo hiểu biết của hắn về Chỉ Lan, Chỉ Lan chắc chắn sẽ làm khó Trần thị, Trần thị bị làm khó chỉ có thể tìm hắn giúp đỡ.

Nếu hỏi Thường Ninh yêu Trần thị nhiều bao nhiêu thì quá vô nghĩa, hắn đã không còn là thiếu niên trẻ tuổi năm xưa, ngày ngày trồng cây si ở tửu lâu chỉ để nhìn thấy giai nhân, thậm chí còn không dùng quyền lực bản thân để cưỡng ép nàng, tự nhủ sẽ toàn tâm toàn ý với nàng.

Đến tuổi này Thường Ninh gặp qua vô số nữ nhân, cũng thừa biết đâu là chân tình đâu là giả ý, lòng hắn kính trọng nhất là người vợ đầu Nạp Lạt thị, vì nàng cùng hắn vượt qua những năm tháng ngây ngô nhất cuộc đời, lúc hắn muốn sống muốn chết vì Trần thị vẫn không bỏ hắn, cổ vũ hắn tin tưởng hắn, dùng chân tình đợi hắn.

Quãng thời gian đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của hắn, tuy rằng chỉ có mấy năm ngắn ngủi, nhưng hắn và Nạp Lạt thị cũng là một đôi vợ chồng hòa thuận, tuy rằng so ra kém hoàng huynh hoàng tẩu, nhưng so với phần đông các cặp vợ chồng khác, bọn họ cũng coi như tâm ý tương thông, đáng tiếc Nạp Lạt thị vốn thể chất yếu đuối, lại muốn sinh con cho hắn, cuối cùng thành hủy hoại sức khỏe bản thân.

Nghĩ đến đây Thường Ninh lại thấy hốc mắt mờ hơi sương, lúc còn trẻ thì thấy tình cảm vợ chồng đấy tầm thường biết bao, đến bây giờ mới biết trân trọng, rốt cuộc vẫn quá chậm. Hắn nhìn cung Càn Thanh nguy nga, xoay người rảo bước mà đi. Thế nhân chỉ biết hắn không biết kiềm chế, nhưng lòng hắn cũng có một góc mà người khác không thể chạm đến, Trần thị chỉ là gia vị cho cuộc sống, cô ta cho rằng hắn vẫn chưa biết mục đích của cô ta, Thường Ninh chưa bao giờ nghĩ sẽ cho Trần thị danh phận, nếu Trần thị thật lòng với hắn thì đối với hắn chỉ là nuôi thêm một người trong vương phủ, chẳng có gì to tát, đàn ông sáng suốt không bạc đãi nữ nhân thật lòng với mình. Nhưng Trần thị lại chỉ muốn lợi dụng hắn, hắn sẽ để gậy ông đập lưng ông, Trần thị vẫn quá non.

Ban đêm, trong một căn nhà nhỏ kín đáo ở kinh thành, dưới ánh trăng bàng bạc cũng thấy được ngôi nhà này không tồi, chỉ có điều bỏ không đã rất lâu, trong căn phòng phía đông, một phụ nhân xinh đẹp đang nói chuyện với một người đàn ông oai phong.

“Hiểu Nguyệt, lần này tiến cung Hoàng tẩu không làm khó dễ nàng chứ?” Thường Ninh lo lắng cầm tay Trần Hiểu Nguyệt.

“Không, Vương gia không cần lo lắng.” Trần Hiểu Nguyệt lắc đầu, “Hoàng hậu nương nương rất hòa ái, cũng rất quan tâm Hiểu Nguyệt.”

“Vậy là tốt rồi, Gia biết Hoàng tẩu không phải con người không biết tình lý.” Thường Ninh cao hứng nói, “Cũng nhờ Hoàng tẩu nhắc nhở, nếu không Gia cũng không nghĩ ra mà đưa nàng vào phủ luôn, chờ một thời gian cho tin đồn lắng xuống, gia sẽ cưới nàng.”

“Vương gia.” Trần Hiểu Nguyệt đỏ mặt, nhưng thần sắc vẫn có chút lãnh đạm, khiến đàn ông bị kích thích chỉ muốn chinh phục. “Đã trễ thế này, Vương gia nên về phủ đi, phúc tấn đối với thiếp thân rất tốt, thiếp thân không thể…”

“Không ngờ nàng lại coi Gia như lễ vật đưa tặng phúc tấn? Nàng không ghen sao?” Thường Ninh trêu đùa.

“Thiếp thân là hạng người gì chứ, sao dám ghen với phúc tấn, hơn nữa gia hòa vạn sự hưng, thiếp thân vốn là thân phận hèn mọn, cũng không muốn Vương gia vì thiếp thân mà bất hòa với phúc tấn, chuyện vốn đã khiến phúc tấn hiểu lầm thiếp thân, thiếp thân không thể để hiểu lầm càng thêm sâu sắc.”

Trần Hiểu Nguyệt lộ vẻ ưu sầu, thêm khí chất đáng thương.

“Vậy được rồi, Gia đi thật đây?”

Thường Ninh làm bộ định đi, chỉ thấy Trần Hiểu Nguyệt hơi dẩu môi, có chút không nỡ buông tay mà giữ hắn, cuối cùng vẫn nén lòng buông ra, cúi đầu, cung kính nói, “Thiếp thân cung tiễn Vương gia.”

Thường Ninh thừa biết Hiểu Nguyệt đang giả vờ, nhưng cũng không thể không tán thưởng, nữ nhân này rất biết vờ vịt, bảo sao có thể khiến chồng cô ta đối với cô ta khăng khăng một mực. Thường Ninh thầm cười lạnh trong lòng, nhưng mặt lại lộ vẻ thương tiếc Trần Hiểu Nguyệt.

“Đêm nay Gia không đi, Gia nghỉ ngơi ở đây cùng Hiểu Nguyệt một đêm được không?” Thường Ninh dừng bước, ngồi xuống bên cạnh Trần Hiểu Nguyệt, tay phải vòng qua ôm eo, thì thầm bên tai cô ta.

Tai Trần Hiểu Nguyệt bỗng đỏ bừng, cả người khẽ run, như thể rất thẹn thùng, “Thiếp thân đương nhiên nguyện ý hầu hạ Vương gia, nhưng thiếp thân có phẩm giá của mình, không muốn …”

Thường Ninh thầm thở phào, quả nhiên là thế, hắn đã biết trước Trần thị sẽ nín nhịn uất ức, không ngờ nhịn được đến thế, hắn vốn nghĩ Trần thị sẽ thở than với hắn, sau đó dùng thân xác để có được sự hứa hẹn của hắn, không ngờ Trần thị chịu đựng được thế, nhưng cô ta chịu được không có nghĩa là hắn chịu được, chẳng lẽ để tình thế cứ bế tắc thế này, một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng hắn không sao dập tắt, hắn sao có thể buông tha cho cô ta.

“Hiểu Nguyệt vẫn lo lắng chuyện danh phận sao? Chờ nàng có cốt nhục của Gia, Gia liền có thể danh chính ngôn thuận rước nàng vào phủ, chẳng lẽ nàng không muốn có con với Gia sao?” Thường Ninh tung mồi, cầm tay Trần Hiểu Nguyệt đặt xuống hạ thân.

“Vương gia.” Trần Hiểu Nguyệt có chút dao động, cô ta cũng không muốn cứ ở mãi bên ngoài vương phủ, nhưng để Thường Ninh chiếm được sớm thế này liệu có quá dễ dãi.

“Gọi Gia, Gia của nàng.” Nhịp thở của Thường Ninh bắt đầu dồn dập, mắt nhìn Trần Hiểu Nguyệt đăm đăm, như thợ săn nhìn con mồi.

Thường Ninh tự nhận phong lưu, vốn sẽ không ép buộc nữ nhân, nhưng hắn đã phải trả giá vì nữ nhân này nhiều, hắn cho cô ta vô số điều đặc biệt, vậy mà cô ta lại muốn lợi dụng hắn, chưa từng có một phút ngừng chuyện mưu tính thiệt hơn. Thường Ninh từng nghĩ, coi như nể mặt cô chủ Trần tâm cao khí ngạo mà đơn thuần ngay thẳng năm xưa, chỉ cần Trần Hiểu Nguyệt có một chút thật lòng với hắn, hắn sẽ đối tốt với cô ta. Nhưng quãng thời gian hai tháng khiến hắn thất vọng hoàn toàn, hắn không phải đứa ngốc, tất nhiên nhìn ra suy nghĩ của Trần Hiểu Nguyệt, vì lẽ đó hắn không có dự định thương hương tiếc ngọc, đắc tội đàn ông nhà Ái Tân Giác La lòng dạ hẹp hòi thì phải chuẩn bị để bị trả thù.

“Gia.” Trần Hiểu Nguyệt nhắm mắt, hàng mi run run, thôi, hôm nay vừa đúng ngày dễ thụ thai của cô ta, không cần chờ tháng sau.

Thường Ninh thấy Trần Hiểu Nguyệt đã xuôi, lập tức đặt nụ hôn, gió thu hiu hắt, cảnh xuân ấm áp, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc hòa vào nhau thành một khúc nhạc khiến người nghe phải đỏ mặt.

Sáng sớm hôm sau, Thường Ninh thần thanh khí sảng đứng dậy, cuối cùng hắn đã bù đắp được nỗi tiếc nuối năm xưa, chỉ tiếc tiên nữ năm đó giờ đã thành một người đàn bà giả dối thủ đoạn, chẳng qua hành động của hắn cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp.

Thường Ninh nghĩ đến đấy mỉm cười, quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, thân thể cô ta rải đầy dấu hôn, thoạt nhìn có chút dọa người, sắc mặt hồng nhuận, màu da tuyết trắng, bàn tay Thường Ninh đặt lên người Trần Hiểu Nguyệt, thân hình ổn lắm, còn là nữ nhân nóng bỏng nhất hắn từng gặp, có thể sủng một thời gian.

Thường Ninh thầm hạ bản án cho Trần Hiểu Nguyệt, sau khi bọn nha hoàn mặc quần áo cho hắn xong, đi thẳng ra khỏi cửa không quay đầu nhìn lại lấy một lần, hắn còn phải vào Hoàng cung tạ lỗi với Hoàng tẩu, không thể chậm trễ.

“Tiểu Ngô tử.” Tuy rằng đang lúc vội, nhưng chuyện cần vẫn không thể quên.

“Vâng.” Tiểu thái giám đi sau lưng Thường Ninh nhanh chóng lên tiếng, hắn là tâm phúc của Thường Ninh, luôn giúp đỡ Thường Ninh xử lý những việc kín đáo.

“Nhớ phải cho Trần thị uống thuốc, Gia không muốn nhìn thấy đứa trẻ nào sinh ra từ bụng cô ta.” Thường Ninh nói rất nghiêm túc, biểu tình rét lạnh, khác xa vẻ cợt nhả ngày thường.

“Vâng, chủ tử yên tâm, nô tài nhất định làm thật gọn gàng.” Tiểu Ngô tử cảm thấy bản thân phải đánh giá lại phân lượng của Trần thị trong lòng Thường Ninh, quả nhiên Vương gia vẫn chưa hồ đồ, sẽ không để một người đàn bà đã có chồng có cốt nhục của mình.

“Đừng để cô ta biết, hãy cứ để cô ta ôm hy vọng.” ngay từ đầu Thường Ninh đã không định để Trần thị có cốt nhục của hắn, sủng ái là một chuyện, con cái lại là một chuyện khác, trước đừng nói thân phận người Hán của Trần thị, chỉ riêng chuyện cô ta là phụ nữ đã có chồng thì cả đời này cô ta đừng nghĩ đến chuyện có cốt nhục của hắn.

“Vâng.” Tiểu Ngô tử đã quen với bộ mặt rét lạnh của Vương gia, thật ra trừ lúc ở trước mặt Hoàng thượng thì giả ngây giả dại, Vương gia ở trong phủ luôn là vẻ mặt này, chỉ có phúc tấn đã qua đời mới khiến Vương gia dịu đi đôi chút. Tiểu Ngô tử nghĩ mà thầm thở dài, phúc tấn đã qua đời không biết nên nói là số tốt hay số khổ, rõ ràng Vương gia yêu cô ấy, kính trọng cô ấy, nhưng cô ấy lại chết trẻ, haizzz!

Ba năm sau, trong cung Khôn Ninh.

“Ngạch nương ngạch nương, con tới thỉnh an.” Đi vào đầu tiên là một cậu bé bụ bẫm, nói bụ bẫm không oan chút nào, má phúng phính, tay mập mạp, đôi chân ngắn tròn tròn, khi chạy thì lắc lư không vững, rõ ràng là một tiểu kim đồng trắng trẻo bụ bẫm.

“Ngạch nương, ca ca hư, bỏ rơi Trinh nhi.” Đi theo tiểu kim đồng là một bé trai hoạt bát khác, diện mạo giống bé trai đi trước đến sáu phần, đều là mắt to, mi dày, mũi thẳng, má phúng phính, nhưng lại đang nhăn mặt, không đáng yêu như bình thường nhưng rất ngộ nghĩnh.

“Ngạch nương, các ca ca đều ngốc.” Một cô bé ngồi trên bục, đung đưa hai chân, cười hì hì, lộ ra hai lúm đồng tiền rất đáng yêu.

“Không được nói các ca ca ngốc, biết không?” Người phụ nữ kiêu sa yêu kiều bên cạnh nói, tuy lời trách cứ nhưng thái độ không trách cứ.

Người nói tất nhiên là Chỉ Lan, ngồi bên cạnh là con gái út —— Hỉ Bảo, cậu bé bụ bẫm chạy trước là Tứ aka Dận Tường, đi sau là Ngũ aka Dận Trinh.

“Chậm một chút, không phải ngạch nương đã nói không được chạy nhảy trong cung sao?” Chỉ Lan bế Hỉ Bảo lên lòng.

“Nhưng Tường nhi nhớ ngạch nương.” Dận Tường mếu máo, thuận tiện cho tay vào mồm cắn tay.

“Không được cắn tay, đã nói bao lần!” Chỉ Lan bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy để bế hai tiểu ma vương lên bục, nàng đã không còn trông cậy vào việc hai tiểu ma vương này có thể thỉnh an nàng một cách an ổn, bởi vì hai đứa con này rất thường xuyên gây ra vấn đề, thậm chí có lần còn ngã rồi lăn vào bục.

“Con nhớ ngạch nương, con muốn hôn!” Dận Trinh vừa lên bục liền hoạt bát, vuốt ve gối tựa, đôi mắt đen láy chớp chớp, như đang mưu đồ xấu xa.

“Con cũng muốn!” Dận Tường bên cạnh không phục, đệ đệ là đáng ghét nhất, chỉ thích tranh giành với bé, thật ra Dận Tường làm ca ca vẫn luôn nhường em, ví dụ như ngày hôm qua nhường bánh của mình cho Dận Trinh, nhưng ngạch nương thân yêu thì không nhường được!

“Ai cũng có ai cũng có!” Chỉ Lan lần lượt hôn ba đứa con, mới bình ổn lòng người, tìm được trật tự.

Đám Dận Nhưng đã lớn, thời gian khi thỉnh an không nhiều, may còn có ba đứa bé này, không thì đúng là buồn muốn chết. Chỉ Lan rất sủng ái ba đứa con út, nhà nào chẳng nuông chiều con út. Khiến Dận Chân và Dận Tự nhìn hai em trai vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhớ lúc bé ngạch nương có yêu chiều, nhưng chẳng thiếu lúc nghiêm khắc, thế mà giờ với hai tiểu ma đầu này thì nói nặng một câu cũng chẳng nỡ.

“Ngạch nương, ama sắp đến rồi, con phải đi thôi!” Khoảng nửa canh giờ sau, Dận Tường nhìn ra ngoài, kéo áo kéo quần thì thầm, căn cứ kinh nghiệm, nếu dám ở lại thì sẽ gặp phải đệ nhất khủng bố nước Đại Thanh.

“Ha ha, cùng lắm ama nói các con một hai câu, cũng chỉ là quan tâm các con thôi.” Chỉ Lan cười nói, “Con xem các ca ca có phải đều rất điềm đạm chín chắn không? Đều nhờ ama con dạy dỗ, chẳng phải con từng nhận mình là nam tử hán sao?”

“Nhưng ama thật sự… thật sự rất đáng sợ.” Dận Trinh ngồi bên cạnh phụ họa, trong lòng hai tiểu ma vương Huyền Diệp chính là đệ nhất đáng sợ, nhăn mặt nhíu mày, đanh hàm lạnh mặt, lời nói nghiêm khắc, thật sự quá đáng sợ!

“Được rồi, để ta sai các mama đưa con về, chiều ngạch nương đi gặp, nhớ phải ngủ trưa, biết không?”

Chỉ Lan quyết định buông tha cho hai đứa con, bởi vì hôm qua hai bé mới bị Huyền Diệp giáo huấn một hồi, các cụ tổng kết bốn chữ nghiêm phụ từ mẫu thật không sai chút nào.

Hỉ Bảo cũng mệt, vì thế ba đứa bé được bế về, quả nhiên, chưa đến một khắc sau Huyền Diệp vững vàng bước vào cung Khôn Ninh.

Sau khi Chỉ Lan thỉnh an Huyền Diệp, theo thường lệ hai người ngồi trên bục trao đổi chút chuyện trong cung ngoài cung, cũng chỉ là những chuyện vợ chồng bình thường hay trao đổi.

“Hôm nay Thường Ninh dâng tấu lập thế tử.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, bàn tay xấu xa bắt đầu mò mẫm.

“Sớm như vậy sao?” Chỉ Lan giật mình, thuận tiện giữ tay Huyền Diệp, đặt lại đúng chỗ.

“Làm gì mà sớm, con trai thứ hai của hắn cũng đã có con, cũng đến lúc rồi.” Mấy năm trước con trai lớn của Thường Ninh đã qua đời, giờ lão Nhị là con lớn nhất, chính là Mãn Đô Hộ từng ẩu đả với Dận Chân, Dận Tự lúc nhỏ.

“Vậy hắn thỉnh lập ai?” Thường Ninh không có con dòng trưởng, nếu năm đó Nạp Lạt để lại cho hắn một đứa con, giờ chọn làm thế tử không có gì để bàn cãi, nhưng giờ trong phủ Thường Ninh có quá nhiều nữ nhân, Chỉ Lan cũng không biết hắn tính thế nào.

“Con trai thứ ba Hải Thiện.” Huyền Diệp nói.

“Không biết.” Chỉ Lan lắc đầu, nàng biết có người đấy, nhưng cụ thể hơn nữa thì không.

“Không phải người quan trọng, không biết thì thôi, có điều việc Thường Ninh thỉnh lập Thế tử nhắc nhở tôi, đã đến lúc lập Thái tử.” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan trìu mến, nhéo nhéo tay nàng.

“Ý của biểu ca là?” Chỉ Lan có chút giật mình, nàng cũng không biết Huyền Diệp dự định thế từ khi nào.

“Tôi cảm thấy Dận Nhưng không tồi, Lan nhi cảm thấy thế nào?” Huyền Diệp không e dè mà hỏi.

Chỉ Lan lắc đầu, không trả lời, một lúc lâu sau mới nói, “Em không có ý kiến, có điều biểu ca thật sự coi trọng Dận Nhưng sao?”

“Uh, mấy năm nay Dận Nhưng cũng đi theo các đại thần công tác, điềm đạm hơn, hơn nữa cũng đã đến tuổi, chờ lập thái tử xong có thể tuyển thái tử phi, chẳng phải em đã chọn được con dâu rồi đấy sao?” Huyền Diệp trêu đùa, lập thái tử có lợi có hại, nhưng tình thế lúc này xem ra lợi nhiều hơn hại, triều đình cũng cần một thái tử để ổn định lòng người.

“Biểu ca quyết định đi, em chỉ là một phụ nhân khuê phòng làm sao hiểu mấy chuyện đấy.” Mấy năm qua Chỉ Lan cũng hiểu được, con lớn của của nàng có khát vọng với vị trí kia, vì thế nàng không ngăn cản, tuy đang ở thời phong kiến nhưng nàng cảm thấy ngoài quyết định của cha mẹ thì ý kiến cá nhân của con cái cũng rất quan trọng, tuy rằng không nhất định có thể thỏa mãn, nhưng thấu hiểu nhau vẫn hơn.

“Nhưng mà biểu ca đã lo xong chuyện hôn sự của Tiểu Bối chưa?” Tìm vợ cho Dận Nhưng không khó, số tiểu thư khuê các của các quan văn võ trong triều không biết bao nhiêu mà kể, tìm chồng cho Tiểu Bối mới là gian nan, Chỉ Lan làm mẹ tất nhiên không đành lòng để con gả đến Mông Cổ xa xôi, bởi vì đối với một nữ nhân mà nói chỗ dựa vững chắc nhất vẫn là nhà mẹ, theo chồng xa cha mẹ, dù có là Công chúa tôn quý chẳng phải cũng chịu mặc người cá thịt.

“Lan nhi lo lắng sao?” Huyền Diệp cùng Chỉ Lan vợ chồng nhiều năm, tất nhiên hiểu băn khoăn của nàng, “Yên tâm đi, ta sẽ không để Tiểu Bối đi Mông Cổ.”

Huyền Diệp không dám cam đoan cuối rốt cuộc Tiểu Bối có phải gả cho người Mông Cổ không, nhưng gả là một chuyện, sống ở đâu lại là một chuyện khác. Đại Thanh đã giải quyết xong Cát Nhĩ Đan, thuận tiện mượn chiến sự với Cát Nhĩ Đan uy hiếp các bộ lạc Mông Cổ, khẳng định không còn bộ lạc nào dám tạo phản, vì thế Huyền Diệp không hề có ý nghĩ dùng con gái tăng cường quan hệ với Mông Cổ.

Nhưng con rể là người Mãn hay Mông vẫn chưa nói được, Mông Cổ cũng có nam tử hán, quan trọng nhất là con gái thích mẫu người thế nào, phải hỏi rõ mới dễ tìm.

“Thật vậy sao?” Chỉ Lan vui mừng nói, “Biểu ca thật tốt.”

“Biểu ca cũng chỉ đối tốt với em.” Huyền Diệp vuốt ve tóc nàng, “Em lựa lúc dò hỏi Tiểu Bối, xem con bé thích mẫu người thế nào, rồi chúng ta tính tiếp.”

“Vâng.” Chỉ Lan gật đầu, lòng bắt đầu lên danh sách các thiếu gia phù hợp.

Cùng lúc đó ở ngoại ô kinh thành, trong một ngôi nhà nhỏ xinh xắn có tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng.

“Bảo ngươi đi tìm đại phu cho ta, vậy đại phu đâu?!” Trần Hiểu Nguyệt vẫn xinh đẹp chỉ có điều sắc mặt tái nhợt, giọng nói chói tai.

“Nô tỳ, nô tỳ không thể ra ngoài, thủ vệ nói… không có mệnh lệnh của Vương gia không được tùy tiện ra khỏi cửa.” Tiểu nha hoàn sợ tới mức run lẩy bẩy, cô ấy sợ vị chủ nhân xinh đẹp này lại đánh phạt mình, như những lần trước.

“Cái gì?!” Đây là lần đầu tiên Trần Hiểu Nguyệt nghe thấy chuyện này, ba năm qua cô ta cố gắng thế nào cũng không hề có thai, đầu tiên cô ta tưởng do mình sử dụng biện pháp tránh thai trong thời gian quá dài, vì thế dựa theo hiểu biết về phụ khoa ở hiện đại điều trị hơn một năm rưỡi. Sau khi điều trị tốt vẫn không có thai, cô ta hoảng, nhưng đại phu Thường Ninh đưa đến đều nói cô ta không có vấn đề, cô ta chỉ còn cách tự đi tìm đại phu.

“Vương gia hôm nay có đến đây không?” Trần Hiểu Nguyệt sắc mặt tối tăm, một năm trở lại đây Thường Ninh càng lúc càng ít đến đây với cô ta, hơn nữa thái độ cũng càng ngày càng miễn cưỡng, thậm chí còn giận dữ với cô ta. Nhưng cô ta chưa có con, danh không chính ngôn không thuận, cô ta cũng từng đề cập đến chuyện vào phủ, nhưng Thường Ninh không đồng ý, tìm lời này cớ nọ thuyết phục cho qua, cuối cùng Thường Ninh cũng nói, chỉ cần cô ta có thai sẽ lập tức cho cô ta một danh phận, đón cô ta vào phủ.

Trần Hiểu Nguyệt không ngốc, cô ta loáng thoáng cảm giác được có lẽ Thường Ninh không còn tình cảm với cô ta, hoặc có thể nói là Thường Ninh si mê cô ta đã không còn tồn tại từ hơn mười năm trước, lúc này chỉ có một Vương gia Đại Thanh lạnh lùng đầy thủ đoạn, nực cười thay, ba năm trước cô ta còn nghĩ sẽ khống chế Thường Ninh trong lòng bàn tay.

Trần Hiểu Nguyệt không còn cách nào, chỉ có thể dùng thủ đoạn trên giường lấy lòng Thường Ninh, quả thật cũng có hiệu quả, nhưng không có tình cảm thì tình dục khó mà thăng hoa, vì thế Thường Ninh dần thấy chán ngấy, chán ngấy cô ta trước khi cô ta có được cốt nhục của hắn!

Cô ta đã không còn trẻ, nếu không có con có lẽ chỉ có thể chết già trong căn nhà này đến cuối đời, cô ta không cam lòng, cô ta phẫn nộ, nhưng không còn cách nào, cô ta là con chim bị nhốt trong lồng, không thể thoát ra, người cô ta có thể dựa vào chỉ có người đàn ông đã chán ngấy cô ta.

Cô ta dần nhớ nhung người chồng trước, tính hắn có chút manh động hấp tấp nhưng luôn nhường nhịn cô ta, thậm chí ngay cả chuyện không có con cũng không so đo. Nhưng đã quá muộn, Trần Hiểu Nguyệt nhìn trời, trời vẫn xanh ngắt nhưng lòng cô ta xám tro một màu.