Cho dù Thuận Trị Đế có tham vọng thế nào, triều đình có nổi sóng ngầm ra sao, Chỉ Lan vẫn ở Đông phủ sống cuộc sống của nàng. Nàng đã sắp sáu tuổi, có thể học vỡ lòng.

Hiện tại mọi người đều biết Hoàng đế chủ trương trọng dụng Hán thần, đề xướng học tập văn hóa Hán, Hoàng thượng đã đi đầu, tất là mọi người cũng muốn theo. Chống đối thì hậu quả thật nghiêm trọng, xem tình hình triều đình vài năm trở lại là biết, sau khi Hoàng đế trải qua lần thập tử nhất sinh, liền từ một quân chủ thiếu niên còn chút bảo thủ ngây thơ, thành một quân vương trưởng thành.

Chính sách quyết liệt của Hoàng đế có hiệu quả rõ rệt, khiến những kẻ muốn phản đối Hoàng đế cũng phải ngậm miệng, sự thật nói lên tất cả.

Đương nhiên đó là chuyện của đàn ông, tác động lên nữ giới chính là việc khiến các quý tộc Bát Kỳ bắt đầu chú trọng việc giáo dục cho con gái nhà mình. Nghe nói Đổng Ngạc thị năm xưa và Đông Quý phi đang được sủng ái hiện nay đều là tài nữ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Con gái nhà mình đến chữ còn không biết, đừng nói ngâm thơ đối câu, thật là đáng lo.

Đừng nghĩ là không có tài thì có thể dùng sắc đẹp để tiến thân, Quý phi nương nương là tuyệt thế mỹ nhân, không nói tướng mạo, chỉ khí chất cũng có thể khiến bất cứ cô gái nào phải chùn bước. Vậy nên con đường của các cô gái phải đi có thể nói là: đường dài còn lắm gian truân (nguyên văn là “Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề”, câu trong bài Cách Tao của Khuất Nguyên), cứ từ từ mà cố gắng.

Chỉ Lan vốn có hệ thống đào tạo nên vô cùng kích động, mấy năm nay, trừ việc mua cho người nhà mấy viên đan dược dưỡng thân, nàng không hề dùng số điểm kinh nghiệm tích lũy được. Đã sắp hết giai đoạn năm năm đầu tiên, nói cách khác nàng có thể mua thuốc làm đẹp mới.

Nàng hiện tại không khác gì thần giữ của, giữ số điểm kinh nghiệm như vàng, nếu số điểm kinh nghiệm đó mà hiện thực hóa được, có lẽ nàng đã trùm chăn đếm như đếm tiền mỗi đêm.

Gần đây nàng hoàn thành nhiệm vụ “đả kích tiểu thiếp”, chính là cái cô Qua Nhĩ Giai thị vào phủ mấy năm trước, ai bảo cô ta nói xấu nàng trước mặt ama. Cũng là do cái cô không bản lĩnh lắm đấy coi thường sự tinh tường của ama nàng, lại tự đánh giá bản thân quá cao, quan trọng nhất là xem nhẹ tình thương dành cho con gái của Đông Quốc Duy.

Thế nên sau khi nói xấu Chỉ Lan, cô ta bị Đông Quốc Duy chán ghét ruồng bỏ, rốt cuộc không còn cơ hội xoay người. Tên của cô ta trong “Danh sách thù địch” cũng bị bôi đen, sức chiến đấu về 0, không đáng bận tâm nữa.

Nhờ đó Chỉ Lan được hệ thống thưởng 5000 EXP, nàng cười hì hì sung sướng, đây gọi là không đánh mà thắng, nàng quả là bản lĩnh.

Hàng ngày chịu khó rèn luyện thân thể và giao tiếp với người trong phủ, nàng tích cóp từ từ được một vạn điểm kinh nghiệm. Thành quả tích lũy ba năm đó. Chờ đến khi nàng bắt đầu học tập như học thêu, thư pháp, đánh đàn v.v…, điểm kinh nghiệm còn tăng nhanh hơn, mỗi ngày luyện tập nửa canh giờ nàng sẽ được 20 EXP cho mỗi hạng mục, nàng rất nôn nóng mong ngóng ama nhanh chóng tìm sư phụ cho nàng.

Điểm kinh nghiệm của nàng ở mục “Tình huống đào tạo” cũng không tệ, tuy chưa được lên level, nhưng đó là vì nàng còn nhỏ, không làm được gì. Trong ba năm, số điểm kinh nghiệm của nàng tăng lên thành 90 EXP, thêm 10 EXP nữa sẽ được lên level 1. Đó là nhờ “Ngoại hình khí chất” +50 EXP, “Các mối quan hệ” +40 EXP, đối với tiến độ này nàng thật sự vừa lòng.

Đặc biệt là trong ba năm này nàng thật sự trở thành một tiểu mỹ nhân, tuy các cụ vẫn dạy làm người phải khiêm tốn khiêm nhường, nhưng con người nàng vốn thật thà, thế nên nàng không thể lừa gạt bản thân, nàng quả thật là một tiểu mỹ nhân.

Trong khoảng thời gian đó nàng có tiến cung ba lần, nhưng không lần nào gặp shota Huyền Diệp, có điều mục của Khang Hi vẫn tăng từ 60 EXP lên thành 80 EXP, nàng đoán là do công lao của cô cô, dù sao thì nhà mẹ đẻ có một cô cháu gái đáng yêu cũng là chuyện đáng để tự hào. Thế nên Huyền Diệp thường xuyên được nghe ngạch nương nhắc nhở đến tiểu biểu muội mà hắn cũng rất nhớ, chỉ là không có cơ hội gặp mặt.

Đông Quý phi bắt đầu buồn phiền, chỉ mấy năm nữa Huyền Diệp sẽ phải tuyển phúc tấn, bà hoàn toàn không muốn Huyền Diệp tảo hôn, cuốn sách trong tiên cảnh viết rất rõ những tác hại của việc tảo hôn, hơn nữa phải tuyển con gái nhà nào, thật là buồn phiền.

Vốn dĩ bà cũng không định tuyển cháu gái ruột, bởi vì làm thế có thể khiến ngoại thích lộng hành, nhưng cháu gái thật sự rất đáng yêu, hơn nữa trong cung gần đây xuất hiện rất nhiều thiếu nữ quý tộc Mông Cổ nhỏ tuổi, ai cũng biết là do Thái hậu sắp xếp.

Vì ích kỷ thường tình bà không muốn Huyền Diệp có một đích phúc tấn người Mông Cổ, dù là trắc phúc tấn cũng không muốn. Bà chẳng lạ gì khả năng phá hoại của các thiếu nữ quý tộc Mông Cổ kia, càng không muốn hậu viện của con mình rối như tơ vò. Thế nên bà đề cập Chỉ Lan với Thuận Trị, dường như Thuận Trị không hề e ngại vấn đề ngoại thích.

Đó là nhờ cả nhà họ Đông vốn sống khiêm tốn, hơn nữa vấn đề gì cũng ủng hộ Thuận Trị. Quan trọng nhất, đó là nhà mẹ đẻ của người phụ nữ ông ấy yêu thương nhất, người phụ nữ ấy có thể sống chết cùng ông ấy, đương nhiên ông ấy sẽ không hoài nghi Đông thị. Huống hồ Đông thị dám thẳng thắn đề cập với ông ấy, ông ấy không thể phản bội sự tin tưởng Đông thị dành cho mình.

Thuận Trị vốn cảm thấy không thể lập Đông thị làm Hoàng hậu là tiếc nuối lớn lao, về phần Huyền Diệp, ngoài chuyện gia thế phù hợp, Huyền Diệp có cảm xúc tình cảm thế nào cũng rất quan trọng, thế nên nếu con trai cũng thích cô bé kia, ông ấy sẽ không phản đối.

Nếu Chỉ Lan biết nhất định giơ ngón tay cái tán thưởng Thuận Trị, so với các bậc cha mẹ ở hiện đại còn nghĩ thoáng hơn, quả thật là Càn Long dưới ngòi bút Quỳnh Dao có phần tương tự Thuận Trị, qua đó có thể thấy hai người đúng là có quan hệ thân thích.

Trong lúc Chỉ Lan mong ngóng có sư phụ để học tập, bất ngờ nhận được ý chỉ tiến cung.

“Hôm nay tiểu thư muốn mặc gì tiến cung?” Uyên Ương vừa hầu hạ Chỉ Lan rửa mặt, vừa hỏi.

“Mặc áo trong màu đỏ thêu mẫu đơn, áo ngoài màu tím thêu hoa thủy tiên bằng chỉ kim tuyến.” Chỉ Lan nghĩ nghĩ rồi nói.

“Hôm nay tiểu thư thật xinh.” Họa Mi nhìn tiểu chủ tử của mình, cảm thấy tiểu thư nhà mình xinh nhất thế gian.

“Ngươi nói sai rồi, chẳng lẽ hôm qua tiểu thư xấu xí sao.” Uyên Ương vừa cầm lược chải đầu cho Chỉ Lan, vừa trêu Họa Mi.

“Được rồi, cả hai dám trêu ta, chờ ta về sẽ phạt cả hai.” Thật sự thì Chỉ Lan đối xử với người hầu rất khoan dung.

“Tiểu thư nên ăn chút điểm tâm trước.” Uyên Ương cầm mấy đĩa điểm tâm bình thường Chỉ Lan vẫn thích ăn ra.

“Đúng là Uyên Ương thông minh.” Chỉ Lan cười rồi ăn hai miếng, uống thêm một chén trà nóng. “Đi thôi, đến chỗ ngạch nương, không ngạch nương cằn nhằn.”

“Hôm nay mặc thế này rất đẹp, ta vẫn lo bình thường con mặc đơn giản nhạt nhòa quá.” Hách Xá Lí thị nhìn Chỉ Lan đánh giá, gật đầu, lại cầm một đôi khuyên tai phỉ thúy bảo thạch đeo cho Chỉ Lan.

Đôi khuyên tai bằng ngọc phỉ thúy, hình bán nguyệt, một nửa màu trắng, một nửa màu lục. Khuyên tai hình ong mật, bụng con ong khảm đá tourmaline nhị sắc đỏ – xanh lam, cánh do hai viên ngọc trai tạo thành, vô cùng đáng yêu.

“Ta biết con nhất định sẽ thích.” Hách Xá Lí thị nhìn Chỉ Lan liền biết con gái mình rất thích đôi khuyên tai này.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, ở trong cung phải ngoan ngoãn nghe lời, không được gây chuyện, biết không.” Hách Xá Lí thị dặn dò.

“Ngạch nương yên tâm, con nhất định sẽ giữ quy củ.” Nghe Chỉ Lan nói vậy, Hách Xá Lí thị càng đau đầu, cô con gái này bình thường giữ quy củ, nhưng thường xuyên lộ bản chất trước mặt người thân.

Trong Cảnh Nhân Cung, Đông thị nhìn cháu gái xinh đẹp đáng yêu nhà mình, càng nhìn càng vừa lòng.

Vì tuổi vẫn còn nhỏ, gương mặt vẫn phúng phính trẻ con, nhưng hai mắt to tròn sáng long lanh, hàng mi cong dài chớp chớp, mũi cao thon, lúm đồng tiền, giọng nói ngọt ngào, khí chất ngây thơ hồn nhiên trời sinh. Như một con mèo nhỏ, khiến người đối diện nhìn là muốn yêu thương.

“Gần đây Chỉ Lan ở nhà làm gì, lâu lắm không thấy thăm cô cô.” Đông thị rất thân thiết với người nhà.

“Cô cô trách oan Chỉ Lan, ama đang tìm sư phụ cho cháu để học văn hóa Hán.” Chỉ Lan nói đến đấy hai mắt liền sáng như sao.

“Từ nhỏ Chỉ Lan đã thích văn hóa Hán, từ lâu đã năn nỉ giục giã ama tìm sư phụ, nói là muốn học đàn học vẽ gì đấy.” Hách Xá Lí thị giải thích.

“Không thể ngờ Chỉ Lan của chúng ta nhỏ thế này đã biết nghĩ, trẻ con hiếu học là tốt, nhưng phải tìm một người thầy tốt, đừng tìm bừa mà làm hỏng con trẻ.” Đông thị nói.

“Nương nương nói rất đúng, mấy ngày nay Gia luôn suy nghĩ vì chuyện đó.”

“Thế này đi, ta cũng tìm hộ hai người.”

“Tạ ơn nương nương, có nương nương hỗ trợ, nhất định việc sẽ thành.”

“Chỉ Lan cũng tạ ơn cô cô.” Chỉ Lan vốn ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng ngồi lâu không kiềm chế được bắt đầu đung đưa chân, còn vụng trộm nhìn Đông quý phi, hy vọng không bị phát hiện.

Đông thị là ai chứ, tất nhiên đã nhìn thấy hết rồi, nhưng bà không để ý, giờ Chỉ Lan còn nhỏ, sau này từ từ dạy quy củ vẫn được, hơn nữa quy củ là để người ngoài xem, nếu thật sự biến cô bé thành một khúc gỗ khô khan thì chẳng phải chuyện đáng vui mừng gì.

“Đồ tinh quái, mau qua đây, kể chuyện ở nhà cho cô cô.” Đông thị rất thích nghe Chỉ Lan nói chuyện, thường bảo Chỉ Lan kể chuyện ở nhà cho mình nghe.

“Cô cô, để cháu kể chuyện này, gần đây ama…” Chỉ Lan dựa vào Đông thị, đầu ngả vào tay Đông thị, so với mẹ con còn thân thiết hơn.

Hách Xá Lí thị thấy thế thật vui mừng, con gái mình được quý nhân yêu thương tất nhiên là chuyện tốt

Đông thị nghe Chỉ Lan kể chuyện với giọng ngây thơ non nớt không nhịn được cười, Chỉ Lan đang chuẩn bị uống một chén trà nhuận giọng để còn tiếp tục kể xấu ama, bên ngoài có tiếng đánh roi, Hoàng thượng và Tam Aka đến.