Mùng tám tháng bảy, năm Sùng Đức thứ hai.

Bên tai bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, ta nheo mắt, tầm nhìn hơi mơ hồ, tuy chưa kịp nhìn thấy diện mạo của đứa nhỏ, ta đã xúc động đến mức không kìm được nước mắt.

“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Thần phi nương nương sinh được bát a ca!”

Bát a ca?! Bát a ca?! Một góc trong lòng thoáng run rẩy.

Tình cờ vậy sao…

“Bát a ca, bát a ca! Bát a ca của ta!” Nụ cười của chàng quen thuộc như vậy, tựa như chúng ta cùng trở lại tháng năm xưa, chàng vẫn là bát a ca năm đó. Chàng túm chặt lấy tay ta, run run nói: “Con ta! Rốt cuộc ta cũng có con rồi!”

Mệt mỏi nặng nề khiến ta không thể nặn ra được một nụ cười, nhưng nét cười của chàng vào giờ phút này lại chính là sức mạnh duy nhất của ta. Ta cười thanh thản, yếu ớt khép mắt lại, “Tốt quá, bát a ca… Tiểu bát…”

Nhưng nước mắt lại cuồn cuộn trào ra, không thể kiềm chế.

“Hoàng Thái Cực… là bát a ca đó.” Chàng nghe thấy tiếng thổn thức của ta, chậm rãi quay đầu nhìn, cặp mắt đen sắc sảo nheo lại, dường như đã biết được điều gì, nhưng vẫn kiên quyết đến ngang ngược. “Du Nhiên, cảm ơn nàng.” Sau đó đột nhiên cau mày. “Du Nhiên, nàng khóc ư?”

Thế giới bỗng trở nên nhạt nhòa, hai gò má của ta lạnh dần, ta muốn vươn tay ôm chặt lấy chàng, nhưng không có nổi một chút sức lực.

Chàng ngỡ như rất gần, lại có vẻ rất xa.

Ta cắn răng, cảm giác được sự bi thương đang ngưng kết trong không khí, áp lực tới mức không thể trốn tránh.

Là bát a ca, tiểu bát… Rất xin lỗi, Hoàng Thái Cực, là bát a ca.