Edit: MiInu — Beta: ChiCho

*****

Trịnh Tử Du bĩu môi: “Mắt thẩm mỹ của cậu thật tầm thường… Đó là một diễn viên phim thần tượng đang hot, không mới mẻ tí nào, chẳng biết đã qua tay mấy người. Ở đây cũng có không ít đại gia từng bao nuôi hắn. Nếu cậu không chê bẩn, tôi có thể sắp xếp cho.”

Tra Thanh Nhạc ném cho Trịnh Tử Du một ánh nhìn đầy khinh bỉ: “Này, dù gì anh cũng là người đã ra nước ngoài du học, sao còn có thể nói ra mấy lời cổ hủ đến thế?”

“Ok, nếu cậu không để ý, vậy tôi sẽ giới thiệu cho — “

“Không vội, để tôi quan sát thêm xem…” Tra Thanh Nhạc ngăn hắn lại, tiếp tục dùng ánh mắt bắn phá đám người ở trong hội trường, sau đó nhanh chóng phát hiện đối tượng mới: “À, người mặc bộ vest xanh kia trông có vẻ rất khí chất!”

Trịnh Tử Du lạnh nhạt nói: “Thẳng, chỉ phục vụ quý bà. Nhưng nếu cậu muốn chơi cũng không phải không thể, cửa sau hắn cũng nhận, chẳng qua không được đánh giá cao.”

Tra Thanh Nhạc nhướng mày: “Anh đã thử rồi à?”

Trịnh Tử Du đáp lại vô cùng nghiêm túc: “Khác với cậu, tôi chỉ thích đàn bà!”

Tra Thanh Nhạc thấp giọng cười rộ lên. Đang định đùa giỡn thêm vài câu, hắn lại chợt liếc thấy đám người đang đi tới ở cách đó không xa. Trong số bọn họ, có một người khiến Tra Thanh Nhạc phải sáng bừng con mắt: “A, a, anh chàng đẹp trai kia!”

Không cần miêu tả cụ thể vóc dáng hay là quần áo, người kia thật sự quá bắt mắt giữa đám đông. Bất kể bộ dáng hay là khí chất, đối phương đều cao hơn những người khác một cái đầu.

Hiển nhiên là Trịnh Tử Du biết Tra Thanh Nhạc đã nhìn trúng ai. Hắn thấp giọng giới thiệu: “Người nọ tên là Kỷ Lam, ngôi sao mới của công ty Điện ảnh Thiên Hà, có một phim mới được công chiếu gần đây, đốn tim không ít thiếu nữ. Tuy chỉ là nghệ sĩ của một công ty nhỏ, nhưng hắn vô cùng kiêu ngạo. Theo như những gì tôi biết, đã có rất nhiều người nhắm tới hắn rồi, đáng tiếc là không được như ý.”

“Đóa hoa lạnh lùng thanh cao, tôi thích, chọn hắn đi!” Tra Thanh Nhạc nâng ly rượu lên, dẫn đầu đi về phía trước.

Trịnh Tử Du vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm oán, còn nói không để ý này kia, kết quả chẳng phải cũng chọn người nhìn sạch sẽ nhất đấy à?

Thấy Tra Thanh Nhạc và Trịnh Tử Du đến gần, người đại diện của công ty Điện ảnh Thiên Hà lập tức tiến lên chào đón, nhiệt tình hàn huyên: “Chào anh Trịnh, vị này hẳn là tam thiếu gia nhà họ Tra, nghe tiếng đã lâu, nghe tiếng đã lâu!”

Tra Thanh Nhạc tương đối nóng vội, qua loa ứng phó mấy câu rồi liền để tầm mắt bám dính trên người Kỷ Lam. Người đại diện ngầm hiểu ý, lập tức kéo Kỷ Lam lại gần.

“Tiểu Kỷ, mau chào hỏi Tra tam thiếu. Chẳng phải vừa rồi cậu còn khen tam thiếu có phong độ, rất muốn kết bạn với người ta sao?”

Kỷ Lam thanh cao hệt như lời đồn, chẳng thèm để tâm đến chuyện người đại diện đang nháy mắt ra hiệu, chỉ thản nhiên gật đầu một cái: “Tam thiếu gia, xin chào.”

Tra Thanh Nhạc cũng không ngại, vươn tay, cười cười với hắn: “Thiếu gia gì chứ, nghe cứ như người cổ đại, gọi tôi là Thanh Nhạc đi!”

“Tên của tam thiếu gia rất có tính nghệ thuật!” Nhưng mà, ngay khi Kỷ Lam định bắt tay Tra Thanh Nhạc thì một người nào đó đột nhiên xuất hiện, vươn hai tay bắt tay thay hắn. Người mới đến xoa xoa nắm nắm tay Tra Thanh Nhạc mấy cái, lại thân thiết nói: “Mới thấy cảnh xuân sinh khởi mạch, đã nghe thanh nhạc động vân thiều (1)… Tam thiếu gia thật sự là tên cũng như người, vừa gặp đã khiến người khác cảm thấy sắc xuân phơi phới!”

(1) Đây là hai câu thơ trong bài thơ cổ “Khúc du xuân”. Dịch là: “Mới thấy cảnh xuân tràn qua phố, đã nghe sung sướng động mây trời”.

Nụ cười trên môi Tra Thanh Nhạc đột nhiên cứng lại, anh giai à, anh là ai?!

Người đàn ông vừa xuất hiện trông khoảng hai lăm đến ba mươi tuổi, tóc cắt rất ngắn, dáng người cao gầy, mặt mũi cũng rất khá. Khi hắn cười, mắt miệng đều cong cong, trông vô cùng xán lạn. Nếu đứng một mình, hắn cũng thuộc hạng đẹp trai và nam tính, nhưng khi ở bên cạnh đóa hoa kiều diễm Kỷ Lam, lại không khỏi khiến người khác nghĩ tới một cục súp lơ.

“Tiểu Giang… cậu làm gì vậy?” Người đại diện sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông, thậm chí còn quên cả việc giới thiệu hắn cho Tra Thanh Nhạc.

Vì lẽ đó, đối phương tự lên tiếng quảng cáo về bản thân mình: “Xin chào, tôi cũng là nghệ sĩ của công ty Điện ảnh Thiên Hà, tên Giang Vân Thiều. Vân Thiều chính là Vân Thiều trong câu thơ trên, vô cùng ăn khớp với tên của tam thiếu gia. Đây đúng là nhân duyên trời định!”

“Ha ha.” Gia giáo cùng văn hóa đã giúp cho Tra Thanh Nhạc không phun câu “Anh có thân phận chó gì mà dám ăn khớp với tôi” ra ngoài miệng.

Con cháu thế hệ thứ ba của nhà họ Tra đều có tên đệm là chữ “khách”. Anh cả Tra Khách Thừa, anh hai Tra Khách Tỉnh, em út Tra Khách Nặc. Ý nghĩa của những cái tên này chính là: phải có trách nhiệm, phải luôn tỉnh táo và phải biết giữ chữ tín. Chỉ có Tra Thanh Nhạc là khác với anh em họ của mình. Nguyên nhân của sự việc ấy không như lời đồn đại rằng mẹ hắn là người ngoại quốc nên Tra Ngọc Châu không thích. Mà là, lúc hắn chào đời, Tra Ngọc Châu vẫn chưa hết đau buồn vì cái chết của con trai. Ông bế đứa cháu nhỏ còn đang quấn tã, vừa rơi nước mắt vừa đọc mấy câu thơ “Nhà tranh thấp nhỏ – Bên suối xanh rờn cỏ – Say rượu, giọng quê êm dịu đủ – Ông, mụ bạc đầu nhà nọ — Cu lớn xới đậu suối bên – Cu nhỡ lồng gà ngồi kên – Thích nhất cu con hay nghịch – Đầu khe nằm bóc gương sen.” Tên của hắn được lấy từ tên của bài thơ đó: Thanh bình nhạc – Thôn cư.

Hai chữ “thanh nhạc”, so với câu “Đã nghe thanh nhạc động vân thiều”, chẳng bằng nhắc đến câu “Trời cao xót thanh nhạc (2)” còn hơn. Từ nguồn gốc của cái tên có thể thấy được, Tra Ngọc Châu thương yêu hắn hơn những đứa cháu khác rất nhiều.

(2) Thanh nhạc trong “Khúc du xuân” ý nói sung sướng, thanh nhạc theo ý bài “Thanh bình nhạc” lại là niềm hạnh phúc của sự yên bình, cũng tương tự ý tứ trong câu “Trời cao xót thanh nhạc, trăm lần công danh lợi lộc cũng như không” (ông trời tiếc sự yên bình, cho nên không chịu ban phát, có dốc sức để đạt được bao nhiêu công danh lợi lộc cũng vô nghĩa cả thôi).

Tuy trong lòng có chút không vui, nhưng Tra Thanh Nhạc cũng sẽ không so đo với một diễn viên nho nhỏ vì loại chuyện “vỗ mông nhưng chụp nhầm đùi ngựa” này. Hắn lạnh lùng rút về tay, vẫn chú ý vào Kỷ Lam như cũ.

Trịnh Tử Du tranh thủ thời cơ mở miệng: “Em họ tôi mới từ Mỹ về ngày hôm nay, dọc đường đi nhìn thấy áp phích quảng cáo phim điện ảnh của anh Kỷ thì khen ngợi luôn mồm!”

Tra Thanh Nhạc gật gật đầu: “Anh Kỷ phong độ lại đẹp trai, khiến cho tôi vô cùng ấn tượng!”

Kỷ Lam còn chưa đáp lại, Giang Vân Thiều kỳ lạ kia đã nói chen vào: “Tam thiếu gia đang nhắc tới “Cung – Vương quyền đẫm máu” phải không? Bộ phim đó tôi cũng có vinh hạnh được tham diễn, hơn nữa cũng có mặt ở trên áp phích. Anh có để ý không? Chắc chắn là không nhỉ? Cái người không rõ mặt nhất ở bên cạnh chính là tôi!”

“…” Tra Thanh Nhạc cảm thấy hết sức cạn lời với anh bạn này.

“Khụ khụ…” Người đại diện phát hiện sắc mặt Tra Thanh Nhạc không tốt lắm, liền kéo tay áo Giang Vân Thiều, cười nói: “Mới nãy nghe ý của ông Tra thì có vẻ như Tra tam thiếu gia sẽ tiếp quản sự nghiệp phim ảnh của Tra thị? Nếu vậy, về sau chúng ta sẽ là người cùng ngành rồi. Công ty Thiên Hà chúng tôi đang dự định làm phần kế tiếp của “Vương quyền đẫm máu”, rất mong nhận được sự quan tâm của tam thiếu gia.” Nói xong, hắn lại vỗ nhẹ lưng Kỷ Lam một cái.

Lúc này, Kỷ Lam mới miễn cưỡng cười cười: “Được Tra tam thiếu gia cảm thấy hứng thú chính là vinh hạnh của bộ phim này. Hy vọng về sau sẽ có cơ hội hợp tác.”

“Không biết bộ phim nói về câu chuyện thú vị gì? Nếu đêm nay anh Kỷ có thời gian, vậy tôi liền đặt phòng tại tầng cao nhất của khách sạn, chuẩn bị rượu vang nến đỏ, để cùng anh nói chuyện trắng đêm…”

Nói đến đây, sự ám chỉ của Tra Thanh Nhạc đã rõ như ban ngày. Kỷ Lam kinh ngạc trợn tròn con mắt. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, cậu ấm nhà giàu nhìn còn ít tuổi hơn mình kia lại dám đưa ra loại đề nghị trắng trợn đến thế này. Quả thực còn háo sắc hơn cả mấy đại gia có tuổi.

Mà Tra Thanh Nhạc thì chẳng thèm để ý đến sự lúng túng của mọi người, hắn mỉm cười, giơ ly rượu lên lắc nhẹ, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Kỷ Lam.

Tại hiện trường, chẳng những người của công ty Điện ảnh Thiên Hà phải sững sờ, mà đến Trịnh Tử Du cũng cảm thấy như có hàng loạt câu “mother fuck” đang nhảy vùn vụt ở trong lòng.

Thật muốn vung gậy đập thằng nhóc này cho bất tỉnh.

Đây không phải câu lạc bộ thoát y ở nước Mỹ, mà là hội trường tổ chức tiệc mừng thọ của ông Tra. Những người tới tham dự đều có thân phận. Mặc kệ đời tư dơ bẩn thế nào, ngoài mặt, bọn họ vẫn phải làm ra vẻ. Hơn nữa, dù thiếu gia cậu muốn bao nuôi ngôi sao nam thì cũng nên chừa cho người ta vài phần mặt mũi, ít nhất cũng phải nói năng phải hàm súc, nhã nhặn một chút, đúng không?! Đặt phòng ở tầng cao nhất của khách sạn rồi mời người ta đến “nói chuyện trắng đêm”… Lời này có khác gì câu “đêm nay ông muốn thông mông mày” hả?

Tóm lại thì, ngoài những kẻ muốn nổi tiếng đến phát điên ra, bất kể ai hơi chú ý đến vấn đề thân phận đều sẽ vội vàng bỏ chạy!

“Bộ phim này kể về thời kì Ngũ Đại Thập Quốc (3). Trong đó, có một tiểu quốc vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế mà phụ tử phản bội, huynh đệ tương tàn, hoàng tử tư thông với hoàng phi, công chúa dâm loạn cùng thị vệ. Tiểu Kỷ diễn vai ngũ hoàng tử – một dòng nước trong veo và sạch sẽ giữa lòng sông dơ bẩn…” Kết quả, thật sự có một tên không biết xấu hổ nhảy ra.

(3) Ngũ Đại Thập Quốc là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc bản thổ. Thời kỳ này phân thành Ngũ Đại cùng Thập Quốc.

Giang Vân Thiều chậm rãi lải nhải về nội dung của bộ phim. Cứ nói vài câu, hắn lại liếc nhìn Tra Thanh Nhạc một cái. Mặc dù không quyến rũ ra mặt, nhưng sự chủ động của hắn khiến mọi người đều nhận ra hắn đang xin được bao nuôi. Nói chung là, cũng chẳng khác việc trực tiếp hô lên “cậu ta không muốn thì để tôi” cho lắm.

Tuy nhiên, cũng nhờ sự lắm mồm của Giang Vân Thiều mà bầu không khí xấu hổ lúc trước đã tan đi một chút. Vì thế, Trịnh Tử Du cũng gắng gượng hỏi han hắn một vài câu: “Ồ, anh Giang diễn vị hoàng tử thứ mấy?”

“Tôi diễn thái giám.”

“Phụt!” Tra Thanh Nhạc phun thẳng ngụm rượu đang ngậm trong miệng ra ngoài, khiến cho phần ngực của chiếc áo vest trắng tinh ướt đẫm.

“Ha ha, sao Tra thiếu gia lại bất cẩn như vậy…” Giang Vân Thiều lập tức rút khăn tay trong túi áo trước ngực ra, ân cần lau rượu cho Tra Thanh Nhạc.

Thế nhưng, rõ ràng rượu chỉ đổ lên nửa thân trên, ấy vậy mà bàn tay xấu xa của hắn lại không ngừng lướt xuống dưới, thậm chí còn không nặng không nhẹ mà nhéo một cái vào khu vực giữa hai chân Tra Thanh Nhạc.

“A~…” Đây không phải quyến rũ, mà căn bản chính là khiêu khích trắng trợn. Đến Tra Thanh Nhạc có kinh nghiệm phong phú trong vấn đề giường chiếu cũng không khỏi động lòng. Tuy mục tiêu của hắn là Kỷ Lam, nhưng bị trêu đùa như vậy, hắn cũng cảm thấy khá là ngứa ngáy.

Trịnh Tử Du sao có thể không nhận ra sự dao động của Tra Thanh Nhạc. Hắn chỉ sợ đối phương buột miệng nói ra những câu kiểu “hay là chúng ta chơi ba người”, vậy thì xem như mặt mũi của nhà họ Tra hoàn toàn tan nát. Do đó, hắn lấy cớ đi chào hỏi người quen khác, vội vàng lôi Tra Thanh Nhạc rời đi.

“Tôi bảo này, cậu giữ ý tứ một chút đi. Tuy giới nghệ sĩ cũng chẳng khác ổ mại dâm là mấy, nhưng tốt xấu gì người ta cũng gắn mác ngôi sao, cậu đừng ra giá như là gọi gái đứng đường vậy chứ?”

“Sao phức tạp thế, ở Mỹ tôi đều bao trai đẹp theo cách đó cả!” Tra Thanh Nhạc tìm nhân viên phục vụ hỏi xin khăn ướt. Lúc đang lau áo, hắn bỗng cười “phì” một tiếng: “Tên Giang Vân Thiều khôi hài dã man kia có lai lịch thế nào?”

Trịnh Tử Du nhún vai: “Một nghệ sĩ tầm thường, làm sao tôi biết được?”

“Anh nói xem, có phải hắn thấy tôi nhắm vào Kỷ Lam cho nên cố ý ra vẻ để tôi ghê tởm?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi. Loại nghệ sĩ chưa có tên tuổi như vậy, nếu có thể bám lên người cậu, bảo hắn quỳ xuống liếm ngón chân cậu e là hắn cũng cam lòng.”

Tra Thanh Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại nở nụ cười: “Nhưng quảng cáo bản thân cứ như đẩy mạnh tiêu thụ trên sàn đấu giá thế, Giang Vân Thiều kia đúng là chẳng biết liêm sỉ nhỉ!”

“Ừ, vô liêm sỉ y như cậu vậy!”

Tra Thanh Nhạc dùng khuỷu tay huých vào bụng Trịnh Tử Du một cái: “Anh đừng có giả dạng chính nhân quân tử với tôi. Lúc trước, cái người hào hứng đòi dắt mối cho tôi là anh em sinh đôi của anh à?”

Thấy Tra Thanh Nhạc chẳng có chút tự giác nào, Trịnh Tử Du vừa bực lại vừa buồn cười: “Tôi nói này, thiếu gia bé nhỏ, cậu cũng biết chuyện như thế cần người dẫn mối à? Tôi chỉ là đưa cậu đi làm quen một chút, nếu thật sự muốn bao nuôi con nhà người ta, tất nhiên phải truyền đạt ý tứ thông qua việc hợp tác làm ăn. Cậu đề nghị gọn gàng dứt khoát như vậy, dù Kỷ Lam có lòng, cũng tuyệt đối không dám đồng ý!”

“Ôi, thật là phiền phức, chẳng phải là vì tôi khuyết thiếu kinh nghiệm hay sao… Về sau, vấn đề tìm bạn giường của tôi sẽ giao cả cho anh nhé?”

“Đờ mờ! Cậu thật sự coi tôi là ma cô đấy hả?!”

Kết quả, mọi chuyện đúng như những gì Trịnh Tử Du dự đoán. Khi bữa tiệc gần tàn, Kỷ Lam liền vội vã rời đi, ngay cả một câu từ biệt cũng không hề có. Ngược lại, Giang Vân Thiều vẫn đứng cạnh ban công, tay cầm ly rượu, miệng cười tủm tỉm nhìn Tra Thanh Nhạc. Cảnh tượng này hệt như tất cả những mặt hàng trong siêu thị đã bị quét sạch đi, chỉ còn duy nhất một sản phẩm.

Về nước lần này, Tra Thanh Nhạc bị giằng co suốt một ngày một đêm. Ở trên máy bay hắn đã ngủ đến phát ói, mệt thì có mệt nhưng lại không hề buồn ngủ. Hiện giờ, hắn rất cần “làm một nháy” để trút bỏ tất cả những khao khát đang bị đè nén trong người. Tuy nhiên, đối tượng mà hắn nhìn lọt mắt đã chạy mất, chỉ còn lại mỗi người kia…

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đột nhiên Giang Vân Thiều hạ thấp tầm nhìn, hàng lông mi thật dài của hắn khẽ động, tựa như gãi vào chỗ ngứa nơi đầu quả tim của Tra Thanh Nhạc.

Được rồi, cũng chỉ còn lại tên này, tuy không quá vừa lòng, nhưng méo mó có vẫn hơn không.

Trong lúc đói lòng, súp lơ cũng có thể làm no cái bụng!

Rốt cuộc, Tra Thanh Nhạc đáp lại ánh mắt của Giang Vân Thiều. Tầm nhìn của hai người va chạm vào nhau, dây dưa mất khoảng ba giây.

Trong ba giây ấy, con ngươi của Giang Vân Thiều vừa đảo, Tra Thanh Nhạc đã lập tức nhướng cao lông mày. Lập tức bọn họ đều hiểu, hiệp định đã đạt thành.

Xoay người đi nhanh vào thang máy để lên phòng Tổng thống đã đặt sẵn trên tầng cao nhất, Tra Thanh Nhạc cởi đồng hồ và áo vest ra. Sau đó, hắn lại gỡ nút cài kim cương trên tay cùng nơ bướm trên cổ, kéo vạt áo sơ mi ra khỏi lưng quần rồi mở nắp chai rượu Lafite tám năm. Thời điểm hắn mới rót xong hai ly rượu thì chuông cửa chợt vang lên.

Giang Vân Thiều một tay đút trong túi áo, một tay xách túi đồ ăn đêm. Hắn thản nhiên đứng bên ngoài cửa, trông qua hết sức an nhàn, hoàn toàn không giống đi bán mông cho đàn ông mà lại na ná như đi hẹn hò với gái xinh trong mộng.

Tra Thanh Nhạc mở cửa. Hai mắt Giang Vân Thiều chợt trở nên sáng ngời. Hắn thân thiết nói: “Tam thiếu gia cả tối bận xã giao, nhất định chưa được bao nhiêu nhỉ? Tôi tới đưa đồ ăn khuya cho anh đây.”

“Đúng lúc lắm, tôi đã đói đến mức sắp phải ăn quàng rồi.” Tra Thanh Nhạc cong cong khóe miệng, nghiêng người để Giang Vân Thiều bước vào.

Tuy thứ đưa tới tận cửa không phải một bàn tiệc lớn khiến hắn vừa nhìn đã muốn ăn, song chút điểm tâm làm ấm lòng người như vậy, Tra Thanh Nhạc vẫn thấy hưởng thụ cực kỳ.

“Nào, chúng ta uống một ly trước đã… ưm…” Tra Thanh Nhạc còn chưa nói hết lời, Giang Vân Thiều đã lập tức dán lên. Hắn vòng hai cánh tay ôm lấy cổ người nọ, dùng môi ngậm lấy bờ môi của đối phương, mút một chút lại mổ nhẹ một chút, chủ động nhưng không hề lấn át.

Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Tra Thanh Nhạc bật ra một tiếng cười kẽ từ sâu trong cổ họng. Tuy hắn thích nắm quyền chủ động hơn, thế nhưng, đối tác nhiệt tình đúng mức cũng là một chuyện khiến lòng người khoan khoái. Một tay ôm lấy thắt lưng Giang Vân Thiều, một tay đè gáy đối phương lại, Tra Thanh Nhạc làm nụ hôn này trở nên sâu sắc và cuồng nhiệt hơn. Hắn để đầu lưỡi trượt vào trong miệng Giang Vân Thiều, lập tức cảm nhận được mùi vị thanh mát của bạc hà…

Trước khi lên lầu, chắc chắn là tên này đã xịt nước thơm. Sự cẩn thận và tinh tế của đối phương khiến Tra Thanh Nhạc càng thêm có thiện cảm.

Trong lúc môi lưỡi dây dưa, thân nhiệt của hai người không ngừng tăng lên. Tra Thanh Nhạc luồn tay vào vạt áo của Giang Vân Thiều, vuốt ve sống lưng trơn bóng của đối phương. Giang Vân Thiều cũng nhanh tay cởi khóa quần của Tra Thanh Nhạc.

Dùng răng nanh cắn nhẹ cằm người kia, Tra Thanh Nhạc cười hỏi: “Chẳng phải anh tới mời tôi ăn khuya à?”

Giang Vân Thiều ngửa đầu, híp mắt, cất giọng nói trầm thấp quyến rũ vô cùng: “Bữa đêm và tôi, tam thiếu gia muốn thưởng thức cái gì trước?”

Tra Thanh Nhạc trượt tay đi xuống, bóp mạnh một cái vào cặp mông săn chắc của Giang Vân Thiều, khàn khàn nói: “Đi tắm trước.”

Giang Vân Thiều tựa lên người hắn, một chân co lên, cọ vào bộ phận quan trọng ở giữa hai chân Tra Thanh Nhạc: “Cùng tắm được không?”

“… Được.” Vừa lên tiếng trả lời, Tra Thanh Nhạc đã bị Giang Vân Thiều kéo tay đẩy mạnh vào phòng tắm. Người nọ một nhát giật bung nút áo sơmi của hắn, cúi mình hôn lên thớ cơ ngực rắn chắc của hắn.

Tra Thanh Nhạc kinh hãi không thôi, lập tức đẩy đầu Giang Vân Thiều ra, trong lòng thầm mắng: Mẹ kiếp, thằng ranh này có biết rõ vị trí của mình không vậy?! Chẳng lẽ hắn lại to gan lớn mật đến mức muốn làm top à?!

Kết quả, Giang Vân Thiều liếm thẳng một đường từ ngực xuống rốn Tra Thanh Nhạc, còn quỳ một chân trên nền đất, vòng hai tay ôm lấy thắt lưng của đối phương, hôn mạnh lên phần quần lót nhô cao giữa hai chân hắn. Thái độ phục tùng này khiến Tra Thanh Nhạc nhẹ nhàng thở ra.

Thực chất, nếu Giang Vân Thiều nảy sinh loại tâm tư không nên có, Tra Thanh Nhạc cũng không cần sợ. Hắn là điển hình của kiểu người mặc quần áo thì gầy mà cởi ra liền có da có thịt. Tuy bề ngoài có vẻ thư sinh, nhưng thể lực lại không hề kém. Cơ tay rắn chắc, cơ bụng cũng không phải dạng vừa, hắn có dòng máu của một dân tộc thiện chiến, còn từng học một số kỹ thuật vật lộn cùng với những người có thân phận đặc thù trong Đại sứ quán nữa. Nói chung, người bình thường không phải là đối thủ của hắn.

Tinh thần được thả lỏng, Tra Thanh Nhạc cúi đầu, vươn tay sờ lên gương mặt của Giang Vân Thiều.