Edit: Miinu — Beta: Chicho*****Cửa phòng bệnh bị đẩy ra một lần nữa, người đại diện họ Lý đi lấy thuốc trở về, nhìn thấy Tra Thanh Nhạc lập tức hớn ha hớn hở: “Tra tam thiếu gia ngài đã tới rồi, ôi tiểu Giang của chúng ta thật là có phúc, có thể được ngài quan tâm như vậy!”
“Bác sĩ nói sao?” Vẻ mặt của Tra Thanh Nhạc rất bình thản. Dù hiện giờ trong đầu hắn muốn treo ngược Giang Vân Thiều lên để đánh không biết bao nhiêu lần, nhưng trước mặt người ngoài, hắn vẫn phải cho đối phương đủ mặt mũi. Hắn đúng là một đại gia tốt! Tra Thanh Nhạc sắp bị bản thân làm cảm động đến phát khóc rồi.
“Bác sĩ nói không sao, nhưng tốt nhất là nên ở lại bệnh viện theo dõi một đêm, à…” Người đại diện hơi do dự, chớp chớp mắt với Giang Vân Thiều: “Chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn, về sau chắc chắn đoàn phim sẽ cẩn thận hơn, cậu cứ yên tâm!”
Sau khi Giang Vân Thiều tỉnh lại, Kỷ Lam đã kể với hắn về tình huống ở hiện trường. Gã diễn viên kia vừa thấy Giang Vân Thiều ngất đi liền sợ run, người khác chỉ thuận miệng hỏi một câu “dây bảo hiểm buộc thế nào vậy”, gã đã chột dạ kêu to “Không phải tôi, tôi không cố ý đâu”. Người có mặt ở phim trường đều là những tay già đời và từng trải, nghe thế sao có thể không đoán ra. Có lẽ diễn viên kia chỉ muốn dọa Giang Vân Thiều, khiến hắn sợ hãi mà rút lui, không ngờ lại thành bị thương ở đầu. Tuy nhiên, kiểu gì thì người nọ cũng sẽ bị công ty dạy dỗ, hiện giờ đại diện Lý chỉ lo lắng Giang Vân Thiều mách với Tra Thanh Nhạc. Ngộ nhỡ vị đại gia này nóng nảy, giận chó đánh mèo lên Điện ảnh Thiên Hà thì sẽ mất nhiều hơn được.
Giang Vân Thiều mỉm cười: “Đúng, ngoài ý muốn thôi, về sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Thực sự thì Giang Vân Thiều không để bụng chuyện này. Hắn cũng mới đổi vận được nửa năm từ sau khi theo Tra Thanh Nhạc thôi, tình trạng trước đó còn không bằng diễn viên tôm tép kia đâu, đương nhiên có thể thông cảm cho sự chua xót của những người ở tầng thấp nhất.
Người đại diện nhẹ nhàng thở ra: “Tốt rồi, tam thiếu gia, ngài ở với tiểu Giang nhé, tôi đã đánh tiếng với y tá rồi, bọn họ sẽ không tới quấy rầy đâu… Tiểu Kỷ, chúng ta về trường quay đi!”
“Anh Giang, nghỉ ngơi cho tốt, cần gì cứ gọi cho tôi.” Kỷ Lam đi theo người đại diện ra ngoài, lúc ngang qua Tra Thanh Nhạc còn lườm hắn một cái đầy hung tợn.
Tra Thanh Nhạc cười lạnh, sờ sờ cánh tay đang cắm kim truyền của Giang Vân Thiều, bộ dạng như thể khinh thường không muốn so đo với con chó con mèo vậy. Chẳng qua khi hai người bọn họ ra ngoài, cửa phòng bệnh đóng lại, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Tuy nhiên, lời đầu tiên hắn nói ra khỏi miệng vẫn là quan tâm thăm hỏi: “Thế nào, đầu có đau không?”
“Có… vẫn đau…” Sắc mặt Giang Vân Thiều hơi tái, nhưng tinh thần rất tốt, hắn đang được truyền dịch dinh dưỡng.
“Lát nữa liệu có tình nhân khác tới thăm anh không? Năm, sáu gã tình nhân, đây vẫn là một con số rất khiêm tốn nhỉ?”
Giang Vân Thiều thè lưỡi: “Tiểu Nhạc, tôi chỉ dọa Tiêu Diệc Thanh thôi! Làm gì có năm có sáu, từ trước tới giờ tôi chỉ có một mình anh!”
Tra Thanh Nhạc hừ lạnh: “Thực ra tôi thấy họ Tiêu kia cũng không tồi, trông cũng khá có tài, sự nghiệp cũng coi như thành công, có sở thích chung với anh, còn si tình với anh như thế…”
“Tiểu Nhạc…” Giang Vân Thiều bĩu môi: “Đừng khen người đàn ông khác trước mặt tôi, tôi sẽ ghen.”
“Đệt!” Cuối cùng Tra Thanh Nhạc cũng không giả vờ bình tĩnh được nữa. Hắn nhảy dựng lên, lớn tiếng chất vấn: “Đừng có giả ngu với tôi, rõ ràng Tiêu Diệc Thanh đang theo đuổi anh, lần này anh không thể phủ nhận được nữa, đúng chứ?!”
“Tôi đã không gặp cậu ta bao nhiêu năm rồi, cái cậu ta theo đuổi chỉ là một ảo ảnh thôi…” Nói xong, Giang Vân Thiều sờ sờ cằm mình, cảm thán: “Ầy… Chỉ có thể nói lúc tôi mười bảy mười tám tuổi vẫn có chút nhan sắc!”
Tra Thanh Nhạc tức giận nhéo mặt Giang Vân Thiều một cái, thật muốn nhéo xem có phải độ dày da mặt của tên này đã đột phá một giới hạn mới rồi không!
“Còn Kỷ Lam kia nữa, lúc trước anh bị Phùng Cát bắt đi vì hắn, tôi đã cảm thấy không bình thường rồi!”
“Tôi và Kỷ Lam là bạn tốt mà thôi.” Nói đến Tiêu Diệc Thanh, mắt Giang Vân Thiều còn hơi lóe sáng, nhưng nhắc tới Kỷ Lam, hắn lại vô cùng thản nhiên: “Tuy tôi không quen biết nhiều người trong làng giải trí, nhưng đã nghe qua rất nhiều chuyện chẳng ra gì. Kỷ Lam là một đứa trẻ ngoan, một lòng muốn đóng phim, muốn trở thành một diễn viên giỏi. Tôi bảo vệ cậu ta tựa như bảo vệ môi trường vậy, chẳng qua là không muốn một thứ tốt đẹp bị ô nhiễm.”
Khen kẻ khác ở trước mặt tôi, coi tôi như người chết đấy à?! Tra Thanh Nhạc càng nghe càng bực, nhưng hắn đã có được bài học khi mới gặp Tiêu Diệc Thanh. Lúc ấy hắn chắc chắc Tiêu Diệc Thanh thầm mến Giang Vân Thiều, kết quả Giang Vân Thiều lại giả ngu kiểu “là anh nói cho tôi biết, cái gì tôi cũng không biết” đến tận bây giờ. Lần này, hắn tuyệt đối không phân tích âm mưu của Kỷ Lam nữa: “Được, tôi tạm tin anh, tốt nhất là anh đừng để tôi tóm được điểm yếu đấy!”
“Không có đâu…” Giang Vân Thiều vươn cánh tay không cắm kim truyền ra, nắm lấy tay Tra Thanh Nhạc, cùng hắn mười ngón đan nhau, ngửa đầu nhìn hắn, “Cơ thể tôi, tâm hồn tôi, đều chỉ thuộc về tiểu Nhạc!” Vẻ mặt chân thành, giọng điệu trịnh trọng, thật sự khiến người ta cảm động và rung động… nhưng điều kiện tiên quyết là bụng Giang Vân Thiều không kêu lên một tiếng òng ọc vô cùng sát phong cảnh.
“Đói à?” Tra Thanh Nhạc khẽ vung tay, nhưng không bỏ ra mà để mặc người kia nắm.
“Ừm…” Giang Vân Thiều thè lưỡi: “Còn chưa tới giờ ăn cơm tôi đã hôn mê, bữa trưa đã được ăn đâu!”
“Muốn ăn gì?”
“Lúc đến bệnh viện tôi nhìn thấy một quán ăn Quảng Đông dưới lầu, tôi muốn ăn gà muối, anh giúp tôi mua một suất về được không?”
“Coi tôi thành trợ lý của anh đấy à?!”
Tra Thanh Nhạc không nhịn được lại nhéo Giang Vân Thiều một cái nữa, xong mới xoay người ra ngoài mua gà. Lòng hắn khó chịu, hiển nhiên sắc mặt rất kém, lúc người bán hàng ở quán cơm trả lại tiền thừa cũng cầm lòng chẳng đặng mà nói một câu: “Quý khách, đừng quá đau buồn!” Mang theo đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận đi về, tại cổng bệnh viện hắn bỗng gặp phải một quái nhân. Người này đội mũ đeo kính bịt khẩu trang, kín mít hệt như đi cướp ngân hàng.
Người nọ nhìn thấy Tra Thanh Nhạc, thân thể run lên một chút: “Ngài Tra…”
“Hả?” Tra Thanh Nhạc dừng bước, thấy người nọ bỏ khẩu trang và kính râm xuống. Thì ra là Diệp Dung. Nhưng bộ dáng tiều tụy đến nhợt nhạt này, lại thêm hoàn cảnh bệnh viện nơi đây, không khỏi khiến người khác hoài nghi có phải hắn mắc bệnh nan y sắp ngỏm hay không. Diệp Dung và Giang Vân Thiều ở cùng một khu. Năm ngoái, lúc Giang Vân Thiều ra nước ngoài quay phim, Tra Thanh Nhạc khát khao khó nhịn, vô tình gặp được hắn, suýt nữa nổ súng cướp cò, cũng vì vậy mà đắc tội với Phùng Cát, liên tục bị gã gây phiền phức đến tận bây giờ.
“Anh… anh có khỏe không?”
“Tôi vẫn ổn… không sao cả…” Diệp Dung lung lay sắp đổ. Nếu Tra Thanh Nhạc không vươn tay đỡ hắn, chỉ sợ hắn sẽ ngã xuống đất thật.
Lúc này, người đến khám bệnh không nhiều lắm, nhưng vẫn có vài người ra ra vào vào. Diệp Dung vô cùng căng thẳng, nhưng tay vẫn còn run, ngay cả khẩu trang cũng không đeo lên nổi.
Tra Thanh Nhạc đành dìu hắn đến cạnh bồn hoa, tìm cái ghế đá để ngồi xuống.
“Người đại diện và trợ lý của anh đâu? Có cần tôi gọi điện giúp không?”
Diệp Dung lắc lắc đầu: “Tôi đã thanh lý hợp đồng với người đại diện rồi, trợ lý cũng bị tôi sa thải… Tôi không sao, chỉ là mấy ngày chưa ăn uống gì, nên không có sức.”
“Haiz…” Tra Thanh Nhạc cúi đầu nhìn cái gói to trong tay mình, bên trên viết mấy chữ “Nhà hàng Quảng Đông Chu Ký” hết sức rõ ràng, nếu không lấy ra, hình như cũng hơi thiếu sự cảm thông. Vì thế, hắn đành bỏ gói gà muối sang một bên, mở mấy gói còn lại ra, bày lên bàn đá trước mặt Diệp Dung.
“Nếu không chê, anh ăn một chút đi, chờ thể lực hồi phục, lại tới nhà hàng gọi vài món hợp khẩu vị.”
Diệp Dung nhìn hắn, hốc mắt hơi đỏ lên: “Ngài Tra, ngài thật dịu dàng… Ngày đó ngài vì người đó mà dạy cho Phùng Cát một bài học, tôi đã biết, ngài không giống đám người kia, tôi thật sự rất hâm mộ tình nhân của ngài.” Diệp Dung đang nói tới chuyện Tra Thanh Nhạc không ngại gây thù chuốc oán mà đánh Phùng Cát ở quán bar vì động tới Giang Vân Thiều.
Tra Thanh Nhạc cau mày nhớ lại một chút, trong gian phòng kia có hơn mười người cả trai lẫn gái, tất cả đều trần truồng, hắn thật sự không phát hiện Diệp Dung cũng có mặt, cũng không biết đối phương là một trong hai gã chơi gậy hai đầu, hay là cái tên bị trói lên… Tóm lại dù như thế nào, đối với Diệp Dung mà nói, chỉ sợ đều là những ký ức rất đắng cay!
Trịnh Tử Du nói Diệp Dung đã từng là thần tượng quốc dân, nhưng Phùng Cát lại chà đạp hắn như vậy. Ngôi sao lớn vạn người mê trên màn ảnh lại chỉ có thể làm đồ chơi cho kẻ khác. Sự chênh lệch như thiên đường và địa ngục này quả thật khiến một người sụp đổ hoàn toàn. Nghĩ thế, ánh mắt Tra Thanh Nhạc nhìn về phía Diệp Dung càng thêm thương cảm.
“Chắc anh không thể tự về nhà đâu nhỉ? Tôi gọi tài xế của tôi tới đón anh.” Tra Thanh Nhạc lấy điện thoại ra định ấn nút gọi, lại không cẩn thận ấn vào biểu tượng chụp hình. Trước đó hắn thiết lập chế độ tự sướng, nên trên màn hình lập tức xuất hiện nửa khuôn mặt mình. Vừa định ấn nút thoát, hắn lại nhìn thấy có một cái đầu lấp la lấp ló ở một góc cửa sổ phòng bệnh tầng trên.
Không trùng hợp như thế chứ?!
Tra Thanh Nhạc di tay trên màn hình một chút, điều chỉnh độ phóng đại lớn hơn. Quả nhiên, người ló đầu ra kia chính là Giang Vân Thiều đang ngậm một điếu thuốc lá. Phòng bệnh khoa não nằm ở tầng bốn, cách mặt đất không xa, độ phân giải của camera rất cao, đương nhiên có thể thấy rõ gương mặt người nọ được bao phủ trong làn khói, hơi hoang mang nhưng vẫn nhìn chằm chằm về phía hắn. Tra Thanh Nhạc cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Dưới ánh mắt này của đối phương, hắn lại hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
Thời gian như đông đặc lại. Tra Thanh Nhạc giữ nguyên tư thế cầm di động cúi đầu, mắt nhìn thẳng vào hình ảnh Giang Vân Thiều đang theo dõi mình từ trên cao. Mãi đến khi Diệp Dung nghi hoặc mở miệng: “Ngài Tra, ngài sao vậy?”
“Hả?!” Tra Thanh Nhạc vốn đang căng thẳng tột độ, bị gọi như thế tay chợt run lên thoát khỏi tính năng chụp ảnh, ngẩng đầu nhìn lên, kết quả khung cửa sổ kia đã trống trơn, Giang Vân Thiều đã không thấy bóng.
“Ngài Tra?”
“À… anh chờ ở đây đi, tôi sẽ bố trí người đưa anh về nhà, tôi còn có chuyện, tạm biệt!”
Tra Thanh Nhạc nhấc chân bước đi. Vừa tới cửa vào khu điều trị lại vòng về, xách gói gà muối để sang một bên khi nãy lên rồi mới quay vào một lần nữa. Hắn càng chạy càng nhanh, thậm chí không có kiên nhẫn chờ thang máy mà chạy thẳng một mạch lên tầng bốn. Trong khoảnh khắc đẩy của phòng bệnh ra, hắn như vừa nhảy xuống vực sâu không đáy, chỉ thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân. Hắn đã nghĩ tới vài tình huống có thể xảy ra trong phòng bệnh, nhưng ngàn lần không ngờ tới cảnh tượng trước mặt này – Giang Vân Thiều nằm nghiêng trên mặt đất, bất động giống như đã ngất đi.
“Vân Thiều?!” Khiếp sợ qua đi, Tra Thanh Nhạc xông lên phía trước, bế Giang Vân Thiều lên giường. Lúc hắn định ấn chuông cứu hộ, cổ tay chợt bị nắm chặt.
“Đừng gọi bác sĩ, sức khỏe của tôi tôi biết, tôi chẳng sống được bao lâu đâu.” Giang Vân Thiều chậm rãi mở mắt ra. Trong đôi mắt ướt át là một trời bình tĩnh, song lại chẳng khác nào biển sâu có thể nhấn chìm người ta.
“Anh nói cái gì?”
“Tôi bị u não.” Giang Vân Thiều mở miệng. Lúc hắn té xuống giường đã bị dập môi, hơi tứa máu, mà điểm đỏ sẫm này lại càng làm sắc mặt hắn nhợt nhạt hơn: “Thực ra tôi chỉ còn khoảng nửa năm, bởi vì thích anh, cho nên muốn đánh cuộc một chút, bị bao nuôi cũng không sao, nếu như có thể khiến anh yêu tôi thì quá tốt rồi, còn nếu không, cũng có được một ký ức vô cùng tươi đẹp, chết không hối tiếc.”
“…” Tra Thanh Nhạc hoàn toàn ngây dại, không biết nên nói cái gì, thậm chí cánh tay vẫn cứ đơ ra, tiếp tục giữ nguyên tình trạng chuẩn bị ấn chuông cứu hộ.
“Trong bữa tiệc mừng thọ ông Tra, vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, tim tôi đập thình thịch. Nhưng anh lại không hề biết tôi, trong ánh mắt anh không có tôi, tôi chỉ đành dùng cách đó để tiếp cận anh. Đây là cơ hội duy nhất của tôi.”
Lời nói của Giang Vân Thiều đưa Tra Thanh Nhạc về buổi tối ngày hôm ấy. Dưới ánh đèn rực rỡ của bữa tiệc, cạnh Kỷ Lam đẹp như một đóa hoa, Giang Vân Thiều thực sự không bắt mắt. Nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, chưa bao giờ xê dịch. Suy nghĩ thoáng chốc bay về bốn năm rưỡi trước, trong quán rượu tối tăm, Giang Vân Thiều tỏa ra mùi hương vô cùng quyến rũ, mềm nhũn dựa trên người hắn, ghé vào tai hắn nói: “Fuck me!”
“Vân Thiều…”
“Tiểu Nhạc…” Giang Vân Thiều hơi nghiêng người về phía trước, tập trung nhìn vào đáy mắt Tra Thanh Nhạc, như muốn hôn môi nhưng cuối cùng lại dừng lại, làm mặt quỷ: “Ha ha ha ha… tin thật à? Tôi lừa anh thôi ha ha ha…”
“…” Tra Thanh Nhạc nhìn Giang Vân Thiều nói cười vui vẻ, đầu óc vẫn cứ rối tung rối mù. Lời bày tỏ hết sức chân thành và tiếng cười nhí nhố của người nọ đan xen hòa trộn, không ngừng vang vọng bên tai hắn. Cuối cùng Giang Vân Thiều cũng cười xong, xoa xoa con mắt ướt nước, vươn tay lấy gói thức ăn Tra Thanh Nhạc mua về: “Gà muối của tôi, mau cho tôi ăn, tôi đói sắp xỉu luôn rồi!”
Tra Thanh Nhạc nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó vươn tay, nghiêm túc bảo: “Phim chụp CT não đâu, đưa cho tôi!”
“Ôi dào, đùa anh thôi…”
“Mau đưa cho tôi!”
Giang Vân Thiều lấy một tấm phim chụp CT ra khỏi tủ treo quần áo trong phòng bệnh. Tra Thanh Nhạc lập tức đoạt lấy, chẳng nói chẳng rằng xoay người đi ra bên ngoài. Hắn tới phòng của bác sĩ trưởng khoa não nhờ đối phương xem lại một lần nữa. Sau khi vị bác sĩ này cam đoan kết quả chụp chiếu hoàn toàn bình thường, bệnh nhân khỏe đến mức không thể khỏe hơn, Tra Thanh Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại phòng bệnh, Tra Thanh Nhạc đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Giang Vân Thiều vẫn đang say mê gặm chân gà. Dáng vẻ tự nhiên như ruồi của hắn khiến Tra Thanh Nhạc chỉ hận không thể dùng gậy bổ đầu hắn ra xem rốt cuộc người này đang nghĩ cái gì?!
Chuyện Giang Vân Thiều bị thương, Điện ảnh Thiên Hà có đánh tiếng với truyền thông. Báo chí đều ca ngợi hắn chuyên nghiệp. Những bài báo này chắc chắn đã được biên tập cẩn thận, lần này Điện ảnh Thiên Hà thực sự đã bỏ ra không ít tiền, còn mua được vị trí top đầu trên mấy trang web giải trí. Hành động như thế hiển nhiên là muốn nâng đỡ Giang Vân Thiều.
Tra Thanh Nhạc nhìn chằm chằm bức ảnh đăng trên trang web tin tức, là hình Giang Vân Thiều mặc đồ diễn chăm chú xem kịch bản. Dùng con chuột máy tính “sờ” vài cái trên mặt đối phương, sau đó hắn lập tức tắt web đi, hơi muộn phiền gõ xuống bàn phím. Mấy ngày gần đây hắn không tới Bích Thủy loan, một là công việc bận rộn, hai là… sự việc diễn ra trong bệnh viện ngày hôm ấy khiến hắn không thể không để trong lòng.
“Tôi bị u não, chỉ sống được nửa năm thôi, bởi vì thích anh, cho nên muốn đánh cược một chút…”
Vô duyên vô cớ giả bệnh nan y làm gì, xem phim truyền hình máu chó quá nhiều phải không?! Hiện giờ, mỗi lần Tra Thanh Nhạc nghĩ tới Giang Vân Thiều là lại không tránh khỏi muộn phiền. Cũng chỉ những lúc làm việc, hắn mới có thể ép bản thân tĩnh tâm. Việc thu mua rạp chiếu phim bị Phùng Cát cản trở nên khá khó khăn, nhưng cũng không phải là không có tin tốt. Cuối cùng Dương Vân cũng quyết định bán bốn rạp chiếu phim trong tay cho Truyền thông Tra thị.
“Cảm ơn cô đã lựa chọn sáng suốt, hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ.” Dương Vân bắt tay Tra Thanh Nhạc, mỉm cười: “Tuy Phùng thị ra giá rất cao, nhưng tôi xem trọng kế hoạch của Tra tam thiếu gia hơn. Về sau nhất định chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác!” Dương Vân không nhắc đến Tra thị, lại chỉ nói Tra tam thiếu gia. Ý tứ trong lời này chính là muốn tạo quan hệ cá nhân.
Sao Tra Thanh Nhạc lại không hiểu cho được. Tuy thương trường đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng quan hệ cũng là một con đường để học hỏi, đương nhiên hắn muốn giữ tình hữu nghị với đối tác rồi: “Tôi đã đặt bàn tại quán ăn Nhật Bản, nhất định cô Dương phải nể mặt đấy!”
“Nếu có rượu ngon, chắc chắn tôi sẽ không khách sáo.”
Dương Vân nhìn thì mảnh mai bé nhỏ, song tửu lượng lại rất tốt. Dù rượu Nhật không mạnh, nhưng một bữa ăn kéo dài ba tiếng, rượu không ngừng rót tới, Tra Thanh Nhạc cũng cảm thấy đầu óc trở nên mơ hồ, thế mà ánh mắt cô vẫn cực kỳ thanh tỉnh. Trịnh Tử Du quen đi tiếp khách, uống được nhiều hơn Tra Thanh Nhạc một chút, đứng dậy mở lời: “Để tôi bố trí người đưa cô Dương về…”
“Không cần đâu, tôi đã gọi lái xe đến đón rồi.”
Tuy Dương Vân là chủ rạp chiếu phim, nhưng gia đình cô rất có máu mặt trong giới chính trị. Đây cũng là nguyên nhân cô không coi sự dụ dỗ và uy hiếp của Phùng Cát ra gì.
Tiễn bước Dương Vân, Trịnh Tử Du trở lại phòng ăn riêng, bảo phục vụ mang trà giải rượu tới.
“Ôi chao, cô gái kia có ý với cậu!” Phạm vi hóng hớt của Trịnh Tử Du rất rộng, không chỉ trong giới giải trí mà còn lê la sang cả giới chị em: “Tôi nghe nói cô nàng đang bị cha mình ép cưới, đại khái hiện giờ cô ta đang nhắm cậu rồi!”
Tra Thanh Nhạc nâng chén trà lên, chậm rãi uống: “Ý đồ của tô ta đối với tôi chắc chắn không giống như anh đang nghĩ!”
“Thế là ý gì?”
“Ánh mắt cô ta nhìn tôi đúng là rất nóng bỏng, nhưng không phải ánh mắt của người đang yêu tôi…”
“Ánh mắt của người đang yêu cậu sẽ như thế nào?”
“Phải là…” Tra Thanh Nhạc hơi rũ mi, trong đầu tự nhiên xuất hiện gương mặt của Giang Vân Thiều và đôi mắt vừa bình thản vừa thâm sâu khi đối phương bày tỏ. “Thật ra tôi chỉ còn khoảng nửa năm, bởi vì thích anh, cho nên muốn đánh cược một chút, bị bao nuôi cũng không sao cả, nếu có thể khiến anh yêu tôi thì quá tốt, còn nếu không cũng có được một hồi ức tươi đẹp, chết không hối tiếc.”
Lúc hắn nghe người kia nói thế, đầu óc bỗng dưng trở nên trống rỗng. Nhưng sau khi khiếp sợ qua đi, hắn lại chợt hoài nghi, cái tình tiết u não như phim Hàn này có độ tin cậy quá thấp. Nhưng hắn vẫn thấy sợ. Không phải bị Giang Vân Thiều giả bệnh làm cho hoảng sợ, mà bị ánh mắt của đối phương dọa cho hoảng hồn.
Ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết, ẩn chứa muôn vàn tình cảm kia không phải thứ có thể tạo ra một cách dễ dàng. Nó hệt như dòng nước tràn ra từ khe nứt, sống động sắc nét, trong suốt triền miên. Nếu đây là diễn, bất kể lời kịch có sứt sẹo cỡ nào, chỉ cần đôi mắt này thôi đã có thể nắm chắc danh hiệu ảnh đế trong tay rồi.
Tra Thanh Nhạc phiền não cào cào tóc: “Làm sao đây, tôi cảm thấy hình như Giang Vân Thiều yêu tôi.”
Trịnh Tử Du nhún nhún vai ra vẻ chẳng hề gì: “Đây không phải là chuyện tốt à?”
“Anh thật sự cảm thấy nó tốt ư?”
Trịnh Tử Du bị hỏi đến sửng sốt, nghĩ kỹ lại, nếu Giang Vân Thiều yêu Tra Thanh Nhạc, hình như cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Phải hiểu rằng quan hệ của bọn họ không phải là yêu đương, mà là bao nuôi đơn giản. Nếu đã là bao nuôi, vậy đối tượng được bao phải phù với yêu cầu cơ bản của đại gia. Tra Thanh Nhạc có ba yêu cầu – ngoại hình ưa nhìn, biết giữ bí mật, có thể chơi được. Vốn dĩ Giang Vân Thiều hoàn toàn phù hợp, nhưng nếu thật sự yêu, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục kép dài.
Yêu, không phải là chơi, đương nhiên cũng không chơi nổi.
Vì thế, Trịnh Tử Du lập tức suy luận theo lẽ tự nhiên: “Cậu muốn đổi người à? Có mục tiêu mới sao?”
“Đương nhiên là không phải!” Tra Thanh Nhạc bò ra bàn, mi mắt rũ xuống rồ lại nhấc lên, bên dưới hàng mi thật dài là đôi con ngươi màu xanh lam lấp lóe: “Hiện giờ… tâm trạng tôi vô cùng mâu thuẫn. Một mặt tôi hy vọng hắn yêu tôi. Tuy nhìn qua có vẻ rất nghe lời, nhưng hắn vẫn luôn âm thầm làm ra vài hành động nhỏ. Nếu những hành động đó là vì hắn yêu tôi, tôi sẽ rất có cảm giác thành tựu… Nhưng ở một phương diện khác, tôi lại cảm thấy hắn yêu tôi là một phiền toái. Tôi sợ hắn vì yêu mà làm ra những chuyện không lý trí. Bây giờ tôi khá thích hắn, không muốn cứ vậy mà bỏ hắn đi…”
“Này!” Trịnh Tử Du gõ xuống mặt bàn: “Từ hồi mười mấy tuổi đến giờ, người yêu cậu còn ít hay sao? Chẳng phải cậu đã sớm quen rồi à? Rối rắm cái vấn đề này làm gì?”
“Đúng vậy… rõ ràng tôi phải quen rồi, rõ ràng tôi không cần phải lo nghĩ, muốn bỏ thì bỏ, chỉ cần dứt khoát một câu là có thể quẳng hắn đi rồi… tôi đang rối rắm cái gì vậy chứ?”
Trịnh Tử Du nhíu nhíu mày: “Đừng bảo với tôi là cậu cũng yêu hắn rồi đấy nhé.”
“…” Tra Thanh Nhạc ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Trịnh Tử Du, ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác.
Thấy thế, Trịnh Tử Du vội nói: “Tôi phải nói rõ, tôi không có bất cứ thành kiến gì với Giang Vân Thiều, nhưng cậu đừng quên ông cậu đã từng cảnh cáo cậu điều gì!”
Phải có chừng mực!
Lời nói của Tra Ngọc Châu lập tức vang lên trong đầu Tra Thanh Nhạc.
Biết chừng mực… Sao hắn lại không hiểu rõ đạo lý này. Bao nuôi ngôi sao, bất kể là nam hay nữ, tặng xe tặng nhà tặng đàn dương cầm, đều có thể coi như chuyện phong lưu, không hề đáng nhắc tới. Nhưng nếu nảy sinh tình cảm, đưa người về nhà hoặc đi rêu rao ở ngoài… Hai người đàn ông bởi vì yêu hay không yêu mà tan tan hợp hợp, gây xôn xao dư luận, khiến người khác chê cười thì chắc chắn là chuyện rất không đúng mực!
Trịnh Tử Du nhìn đồng hồ, kéo Tra Thanh Nhạc đứng dậy đi ra ngoài: “Lái xe sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài hóng gió đi…”
Còn chưa dứt lời, cửa phòng đã bị gõ vang. Hé ra liền thấy Giang Vân Thiều đeo kính râm đang đứng chờ ở bên ngoài. Với mức độ nổi tiếng hiện giờ của hắn, đương nhiên phải chú ý khi xuất hiện ở nơi công cộng.
“Ngài Trịnh, xin chào!” Giang Vân Thiều tháo kính râm xuống, vuốt cằm cười cười.
Đối mặt với Trịnh Tử Du, Giang Vân Thiều luôn không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Lúc trước, khi Trịnh Tử Du thay Tra Thanh Nhạc tặng xe và nhà cho hắn, hắn cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không hề mừng như điên, cũng chẳng xấu hổ hay bối rối. Điểm này khiến Trịnh Tử Du cực kỳ khâm phục.
Trịnh Tử Du buồn bực nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Ngài Tra gọi điện bảo tôi tới đón!”
“Tôi gọi điện cho anh sao?” Tra Thanh Nhạc nghiêng đầu, nấc một cái đầy hơi rượu: “À… Hình như là có gọi… Lại đây…”
Nói xong, hắn tránh khỏi cái kéo tay của Trịnh Tử Du, lắc lư vài bước rồi ngã xuống ghế mềm.
Giang Vân Thiều nhanh chóng cởi giày đi vào, vừa vươn tay đã bị Tra Thanh Nhạc kéo qua, đè xuống dưới thân.
“Tôi bảo này, các người có cần nóng vội như vậy không…” Trịnh Tử Du liếc mắt xem thường. Tuy thích hóng hớt nhưng hắn lại không hề thích xem phim heo sống, nên vội vàng ra khỏi phòng, vừa đi giày vừa đóng cửa: “Không có tiền đồ, tôi đi trước đây, các người cứ chậm rãi chơi đi!” Nhìn thấy một nhân viên phục vụ cách đó không xa, Trịnh Tử Du đặc biệt dặn dò trong phòng còn đang bàn chuyện quan trọng, không ai được phép quấy rầy.
“Giang Vân Thiều ơi là Giang Vân Thiều, sao anh lại cho tôi một bài toán khó đến vậy hả?”
Tra Thanh Nhạc ôm mặt Giang Vân Thiều, cúi đầu hôn liên tiếp, vô cùng cuồng nhiệt vô cùng triền miên, từ đuôi mắt xuống khóe miệng, rồi lại ngậm vành tai hắn, vươn đầu lưỡi vào trong liếm qua liếm lại. Giang Vân Thiều ôm thắt lưng Tra Thanh Nhạc, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhạc… Nếu anh muốn tốt nghiệp ở chỗ tôi, vậy thì nhất định phải được tròn mười điểm.”
“Ừm… Tôi sẽ không tốt nghiệp, tôi vẫn luôn đè… đè anh!” Tra Thanh Nhạc đột nhiên dùng sức, xoay người dưới thân lại, kéo dây lưng của đối phương ra, ngay lập tức chen ngón tay vào khe mông người kia. Bây giờ hắn nửa tỉnh nửa say, không đến nỗi chẳng biết mình đang làm gì, nhưng thật sự là hơi mất kiểm soát hành vi. Mơn trớn qua loa một chút, Tra Thanh Nhạc lập tức cởi dây lưng, lấy bộ phận đã cứng ngắc ra định đâm tới, song lại bị Giang Vân Thiều né tránh.
“Tiểu Nhạc, anh như vậy tôi sẽ bị thương, ngày mai tôi còn phải đi ghi hình tiết mục văn nghệ, phải chơi game…”
“Chơi game cái gì! Game với tôi trước đã!” Tra Thanh Nhạc đã quen thói muốn làm gì thì làm trên thân thể đối phương, thấy hắn trốn tránh lập tức nổi giận, lớn tiếng quát: “Không được nhúc nhích, vểnh mông lên!”
“Chúng ta về trước đã, chờ anh tỉnh rượu một chút lại… a…”
Giang Vân Thiều nói được một nửa đã bị Tra Thanh Nhạc tóm lấy mắt cá chân kéo trở về. Quần bị kéo xuống dưới đầu gối, gậy th*t cắm ở phía sau từng chút từng chút chen vào.
“Tôi sẽ làm ngay bây giờ!” Tra Thanh Nhạc đè bả vai Giang Vân Thiều xuống, phần eo của đối phương cũng vì thế mà võng xuống theo. Không có gel bôi trơn, bên trong cơ thể người kia rất khô, mỗi lần đi vào đều cực kỳ mất sức. Thật vất vả mới nhét được cả cây vào, Tra Thanh Nhạc không cho người dưới thân một chút thời gian giảm xóc nào, lập tức đong đưa thắt lưng đâm đâm rút rút.
gậy th*t cực cứng cực nóng ra ra vào vào ở phía sau, Giang Vân Thiều đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, toàn thân không khỏi run lên: “A… tiểu Nhạc… đau quá…”
“Một lát nữa sẽ không đau…” Tra Thanh Nhạc vươn tay sờ soạng phía trước của Giang Vân Thiều, phát hiện bộ phận kia mềm nhũn, đúng là một chút phản ứng cũng không có. Đơn phương hành động không khiến Tra Thanh Nhạc cảm thấy vừa lòng. Hắn dứt khoát rút ra, lật người Giang Vân Thiều lại, dùng một tay cố định cằm hắn, hôn lên bờ môi hắn, vươn đầu lưỡi vào trong khoang miệng khuấy đảo.
Hôn môi như vậy thật sự quá sâu lại quá cuồng dã. Giang Vân Thiều cảm thấy lưỡi mình sắp bị đối phương nuốt luôn rồi. Trước khi hắn tắt thở, môi rốt cục cũng được buông ra. Nhưng Tra Thanh Nhạc lại hôn thẳng một đường xuống dưới, dùng đầu lưỡi liếm cằm và hầu kết của hắn, cắn mấy dấu răng lên vùng xương quai xanh của hắn, cách áo sơmi mút đầu ngực hắn, cuối cùng hôn lên bụng và rốn hắn.
“Ưm… Tiểu Nhạc…” Cuối cùng Giang Vân Thiều cũng có cảm giác. Hắn nắm chặt bả vai Tra Thanh Nhạc, hơi híp mắt, thấp giọng rên rỉ.
Tra Thanh Nhạc ngẩng đầu nhìn Giang Vân Thiều rồi lại tiếp tục hôn xuống dưới. Hắn dùng một tay nắm lấy bộ phận đã thức tỉnh của đối phương, tay còn lại đè bắp đùi người ta xuống, cắn một cái ở chỗ non mềm nhất.
“A…” Giang Vân Thiều run lên, bộ phận đang bị Tra Thanh Nhạc nắm trong tay càng thêm ngẩng cao đầu.
Thấy thế, Tra Thanh Nhạc liền men theo bắp đùi hắn, nhét ngón tay vào động thịt chặt khít kia một lần nữa.
“Lần này không đau đúng không?!” Hai ngón tay lúc khép lại lúc tách ra, khi duỗi thẳng khi gấp khúc. Sau một hồi vần vò vách tường thịt mềm mại, Tra Thanh Nhạc lại rút tay ra, để phần đàn ông chờ đợi đã lâu của mình đâm vào.
“Ư…” Giang Vân Thiều cắn môi dưới, hít mạnh một hơi.
Tuy rằng đã trải qua một ít âu yếm, lần thứ hai tiến vào tốt hơn lần thứ nhất rất nhiều, nhưng không có gel bôi trơn, cái nơi vốn không phải để tiếp nhận kia vẫn khô khốc, khó tránh khỏi đau đớn. Nhưng lần này Giang Vân Thiều không giãy dụa nữa, chỉ thấp giọng nói: “Tiểu Nhạc… Vậy anh nhẹ một chút, chậm một chút nhé…”
“Nhanh như vậy đã chịu thua rồi? Đúng là không có khí phách, tôi không nhẹ!” Tra Thanh Nhạc cũng không biết mình bị làm sao nữa. Ở trên giường rõ ràng hắn là một người rất săn sóc, nhưng giờ phút này, Giang Vân Thiều bảo hắn chậm, hắn lại cứ muốn nhanh, Giang Vân Thiều bảo hắn nhẹ, hắn lại nhất quyết làm thật mạnh, cú sau càng sâu hơn cú trước, đâm đến khi đầu Giang Vân Thiều đập vào cạnh bàn còn chẳng chịu thôi.
“Sao anh lại chiều tôi như vậy? Sao anh lại nghe lời tôi như vậy? Sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Tra Thanh Nhạc vừa hỏi, vừa hôn lên mặt Giang Vân Thiều. Chung quy hắn cũng không phải một kẻ tàn bạo, sự thô lỗ do men rượu thúc đẩy này, thay vì nói là bạo lực, bảo là làm nũng còn hợp lý hơn.
Dù rất đau, Giang Vân Thiều vẫn bị hắn hôn đến nở nụ cười: “Đối tốt với anh ư… Trên thế giới này, làm gì có ai tự nhiên đối tốt với anh mà chẳng có mục đích gì? Đương nhiên tôi cũng có thứ mà mình muốn. Thứ ấy, chỉ anh mới có thể cho tôi!”
Kết quả, nụ cười này lại chọc giận Tra Thanh Nhạc một lần nữa. Hắn buông bàn tay đang vuốt ve đằng trước của Giang Vân Thiều ra, nâng chân đối phương đặt lên vai mình, cúi người thúc mạnh tới.
Trọng lực cộng hưởng cùng lực đẩy của thắt lưng, loại xỏ xuyên như thế không phải là cái Giang Vân Thiều có thể ứng phó dễ dàng. Cuối cùng hắn không cười nổi nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên, phát ra những tiếng rên rỉ nỉ non.