Đến K thị cũng đã sáng ngày hôm sau.

K thị là nơi hẻo lánh ít người, nơi này vì địa lí không tốt để di chuyển cũng không thể trồng trọt, lại dễ xảy ra tai nạn như núi lở. Thế nên nơi này ngoài những dòng họ lâu đời ở lại thì còn lại chính là quân nhân cùng lính nghỉ hưu.

Bọn họ nơi đó có một số thú hoang xuống núi dọa người nên đã xây thêm bức tường cao.

Cũng vì vậy mà trên đường đi tang thi ít đi rất nhiều, có lẽ quân đội trên đó khống chế được sự tình.

Xe việt dã dễ dàng đi tới cửa vào làng liền bị vài người chặn lại.

- xin hỏi mọi người đến đây làm gì!?

Người chặn xe là một quân nhân, đi cùng hắn cũng là quân nhân nốt, liền người kia hỏi bọn họ.

Hồ Siêu xung phong đáp.

-đại ca a! Chúng ta có người bị thuơng ngất xỉu được hai ngày rồi, muốn trọ ở nơi này. Sẵn tiện cũng kiếm người a..

Hồ Siêu chất giọng như làm nũng, mắt xếch híp lại như cười, lại như một tiểu hồ ly ranh ma.

Kết quả : quân nhân K.O! hồ Siêu toàn thắng :)))

Được sự đồng ý, Liêu Hành lái xe vào trong cổng. Bên trong khác xa hoàn toàn ở thành phố H. Bắt đầu mạt thế tang thi hoàn hành đều có cảnh đổ máu, nơi này lại bình yên cứ như không hề có mạt thế tại đây.

Xe việt dã đi vào nơi thanh bình này rất sát phong cảnh lập tức rất nhiều người đều dành một phút liếc mắt tò mò nhìn. Một quân nhân khác ở nơi này liền đi đến tiếp đón bọn họ.

- các vị hảo, ta nghe nói ngươi đến đây tìm người cùng trụ lại ha!?

Đối ngoại là do Hồ Siêu

- đúng a! Trước, đợi bằng hữu ta tỉnh rồi chúng ta sẽ đi liền. Tiếp, ta cần tìm một người tên Diêu Tiêu, là một nam thành niên ước chừng 19 tuổi.

Quân nhân nọ nghĩ nghĩ một hồi liền cho người sắp xếp cho bọn Hồ Siêu đến gian nhà trọ, sau đó đi tìm Diêu Tiêu.

Diêu Tiêu thuộc đơn vị bắn tỉa, dù là lính mới được 1 năm nhưng được công nhận là một quân nhân chính thức. Anh hoàn thành các nhiệm vụ một cách xuất sắc, tính tình hoạt bát hiền lành rất được lòng mọi người. Diêu Tiêu có tài bắn súng, thứ gì liên quan đến tầm xa anh đều thành thạo nên được đưa vào đơn vị bắn tỉa thay vì các loại đơn vị khác.

Diêu Tiêu được điều tới, được biết có người muốn gặp mình thì không ngạc nhiên mấy. Ẩn ẩn suy đoán một phen vẫn không bằng chính thức gặp.

Đến nơi trú, anh nhẹ nhàng đẩy cửa và tiếp được một đầu tóc đen xông tới.

-nga...!? Tiểu Siêu!?

Giật mình một cái, Diêu Tiêu dù nghĩ cũng không dám để cho tiểu bằng (tức) hữu (phụ) đến đây đón anh a...

-ngô!! Rốt cuộc cũng gặp được A Tiêu ngoài đời thật rồi a!! Soái hơn qua máy tính nhiều O(≧▽≦)O

Diêu Tiêu chính là anh chàng đẹp mã lại giản dị, đầu tóc đều cắt ngắn chỉnh tề, khuôn mặt thành thục hiền lành cười lên liền có cảm giác tinh nghịch. Một thân vai u thịt bắp rất ra dáng đàn ông!!

- Diêu Tiêu Diêu Tiêu, cùng chúng ta đi tìm chỗ ở đi khỏi đây a... Dù sao mạt thế đều đến rồi.

Hồ Siêu làm nũng cọ cọ ngực cứng cả anh, mĩ mãn ra mặt.

Liêu Hành hâm mộ Diêu Tiêu, có được người yêu bán manh a!! Làm nũng a!! Hắn cũng muốn Tiểu Nhiên đối với hắn như thế!! QAQ. Đương nhiên đó chỉ là nội tâm của bạn Hành, Liêu Hành nào dám đòi hỏi a TvT.

Hồ Nhiên kì quái nhìn em trai, đang tự hỏi đây có phải là "bằng hữu" thật hay không thì nghe tiếng kho khan phía sau.

Kỷ Tử mắt đều chưa mở nhưng lại mạnh mẽ ho lên lên xuống xuống, thân thể run rẩy co lại một đoàn. Cả bốn người đều lùi lại, ai thức tỉnh đều chưa dữ dội như vậy, chỉ sợ tiểu tử này vận may số âm biến thành tang thi a...

Trên đất, Kỷ Tử lăn lộn ra một thân bụi bặm cùng mồ hôi, đau khổ run rẩy đều chưa phát ra tiếng to. Dần dần thời gian muốn qua 10 phút hắn mới bắt đầu kêu lên vài tiếng nặng nề.

Lông trên thân hắn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy dài ra thật nhiều lông, xương da đều biến đổi. Mặt mũi bắt đầu biến dạng đến. Từ đầu đến cuối hắn đều không mở mắt cho đến khi biến hình hoàn toàn mới dần dần hé mắt nhìn.

Kỷ Tử biến hình là một con báo đốm, mắt đen đều biến thành xanh dương hết. Con báo Kỷ Tử chỉ khò khè hai tiếng rồi ngất lịm.

Bọn người Hồ Nhiên đều thở phào nhẹ nhõm, hắn không biến thành tang thi là rất may mắn rồi.

- cái cảm giác này giống như lúc trước ta trải nghiệm qua a!!

Diêu Tiêu sau khi nhẹ nhõm rồi bắt đầu bắt chuyện.

- song, khi tôi tỉnh dậy rồi liền có một năng lực rất hay a!! Nhìn nè.

Diêu Tiêu híp mắt cười cục cựa ngón tay, lập tức kim loại từ xung quanh tập hợp lại một chỗ. Làm xong anh đắc ý muốn xem xem mọi người có hay không kinh ngạc đến liền nhận lại không phải kinh ngạc nhưng lại là kinh dị ánh mắt!!!

- sao anh... Có được nó!?

Hồ Siêu sợ hãi hỏi.

- Bị tang thi cào trúng, cứ ngỡ mình sẽ chết nhưng lại may mắn có được a. Đừng lo, anh đã giữ bí mật.

Diêu Tiêu thật thà đáp, ngay sau đó cả căn phòng rơi vào trầm mặt.

Hồ Nhiên không nghĩ cũng có dạng thức tỉnh này a, lại đau và khổ như vậy sao!?

-anh... An toàn là tốt rồi.

Hồ Siêu run rẩy môi xong cũng chỉ nói được ra câu đó.

Liêu Hành tính toán thời gian liền bảo mọi người nghỉ ngơi, đúng 8h sáng xuất phát. Đến lúc 3h và bọn họ còn lại 4h để nghỉ ngơi nữa thôi. Ai nấy đều lục tục nhắm mắt.

Liêu Hành lén lút nhích lại gần Hồ Nhiên, cố ý dựa vào vai cậu, Hồ Nhiên chỉ thờ ơ liếc mắt rồi ngủ tiếp, hắn vui vẻ vô cùng a~

_____________________________________________________________

Các tiểu thiên sứ đợi ta lâu hem!? Mấy lâu nay hưng trí viết viết lại bị papa giựt đt, mất tiêu cái hứng thú cho đến giờ mới đăng a ('⊙ω⊙')