Edit: Chilli Mai

Chỉnh dịch: Sahara

Cố Thừa Đông tỉnh dậy liền bật máy tính lên làm gì đó. Dương Cẩm Ngưng đi vào trong phòng, liếc qua màn hình, không hiểu gì cả, cảm thấy trong đầu mấy người này toàn chứa những thứ không bình thường.

Cô đi đi lại lại mấy vòng vẫn không thu hút được sự chú ý của anh, liền ngồi xuống mở miệng: “Em kể cho anh nghe một chuyện nhé.”

Cố Thừa Đông ngẩng đầu, im lặng nhìn cô.

Anh không lên tiếng có nghĩa là đã đồng ý, cô bắt đầu kể: “Có một cặp yêu nhau sắp đi đến kết hôn, nhưng người con trai cầu hôn thế nào cô gái cũng không đồng ý, cho dù anh ta có mua nhà đề tên của cô gái đi chăng nữa. Sau đó, hai người họ chia tay, cô gái kết hôn với người khác. Chàng trai về sau đi hỏi bạn bè, rằng người đàn ông kia theo đuổi cô gái thế nào mà cô ấy chịu kết hôn. Bạn anh ta nói, người đàn ông ấy chỉ nói ba chữ “anh yêu em”.”

Kể xong, Dương Cẩm Ngưng thầm quan sát Cố Thừa Đông, thấy anh chẳng có biểu hiện gì.

Cô không chịu bỏ cuộc, tiếp tục kể thêm hơn chục câu chuyện kiểu như vậy nữa, rốt cuộc Cố Thừa Đông cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô.

Cô cười: “Anh xem, một số người đàn ông làm như nói ba chữ ấy là sẽ chết người không bằng.” Thấy anh có vẻ không để ý tới mình, cô lại tiếp tục: “Anh có biết ba chữ em nói là ba chữ nào không thế?”

“Wo ai ni (I love you)!” Cố Thừa Đông nói xong liền cúi đầu, lần này tuyệt đối không ngẩng đầu lên nữa, khóe mắt thấp thoáng nụ cười. (haha tôi cười bò lăn bò càng ra rồi đây này hai anh chị ạ =))))

“Anh nói cái gì?” Cô đẩy anh, “Nói lại lần nữa!”

“Đi nấu cơm đi, đói chết đi được.”

Dương Cẩm Ngưng: “…”

Ăn cơm xong, làm một vài chuyện không thích hợp cho trẻ nhỏ xem = =”), Dương Cẩm Ngưng liên tục cười khúc khích, khẽ huých vào người đàn ông bên cạnh, “Anh thổ lộ với em rồi nhé.”

“Có sao? Sao anh lại không nhớ rõ.”

“Có có có, em nói có là có.”

“Anh nói cái gì nào?”

“Wo ai ni (I love you).” Cô nói xong mới phát hiện mình bị mắc lừa,  tức giận đẩy anh một cái, cảm thấy chưa đủ, lại cắn anh một cái.

Cố Thừa Đông tóm lấy tay cô.

Cô lại nghĩ tới cái gì, chợt nói, “Chúng ta chắc cũng được tính là lưỡng tình tương duyệt nhỉ.”

Anh nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

“Đám cưới với Mộ Song Lăng anh còn định tiến hành hay không?”

Anh gật đầu, “Vì sao lại không?”

“Ý anh là vẫn cử hành?”

“Đương nhiên.”

Cô chuẩn bị véo anh, nhưng nghĩ thế nào lại thu tay về, “Anh muốn thế nào mới không tiến hành hôn lễ?”

“Em cầu xin anh đi.” Ai đó đắc ý.

“Cút!!!” Đừng hòng.

Hôn lễ…

Cố Thừa Đông  trước tiến về Dương gia đón con gái. Đối mặt với hai vợ chồng Dương Lập Hải, biểu hiên của Cố Thừa Đông vô cùng khiêm tốn, anh nói rõ kế hoạch với hai người. Dương Lập Hải và Tả Tần Phương đối cũng không có thành kiến với anh, điều duy nhất còn khúc mắc là hôn lễ của anh và Mộ Song Lăng, lúc này anh đã giải thich rõ ràng, hai người đều vô cùng vui mừng. Vố thấy Dương Cẩm Ngưng như vậy, đều hết sức lo lắng. Nếu về phần Cố Thừa đông đã không có vấn đề gì, đương nhiên họ đều muốn hai người có thể hòa hợp sống cùng nhau.

Cố Thừa Đông đưa con gái đi theo. Nghệ Tuyền sau khi ngồi vào xe của ba, liền tròn mắt quan sát ba, “Ba, con muốn nói với ba một chuyện.”

“Con thi không được một trăm điểm.” Cố Thừa Đông nói tiếp.

Nghệ Tuyền tức giận, mạnh mẽ lên án, “Mẹ là kẻ phản bội.” Rõ ràng đã hứa không nói với ba.

Cố Thừa Đông vươn tay xoa đầu Dương Nghệ Tuyền.

“Chúng ta đi đâu?”

“Tham gia hôn lễ của một người.”

Nha đầu kia cô cùng hưng phấn, cô bé thích nhất là tham gia hôn lễ, chẳng những có thể thấy cô dâu xinh đẹp, mà còn có thể ăn kẹo, “Con thích.”

Cố Thừa Đông lắc đầu.

Tới nơi tổ chức hôn lễ đã thấy phóng viên và khách khứa tới đầy đủ. Cố Thừa Đông dắt Dương Nghệ Tuyền đi vào lối cửa phụ, Mộ Song Lăng đang trang điểm. Qua tấm gương, nhìn thấy một lớn một nhỏ, cô không nhịn được mà mở miệng, “Anh còn dám đến, anh không sợ đến lúc đó tôi không tìm được người, bắt anh thế chỗ sao? Lúc ấy anh chỉ có thể làm ông xã của tôi thôi.”

Cố Thừa Đông thấy cô cười tự nhiên, không khỏi lắc đầu, “Cô thật sự tin Kỷ Chính Nham sẽ đến cướp hôn hả?”

“Anh không có lòng tin với bạn mình thế à?” Mộ Song Lăng tiếp tục cười.

“Tôi là sợ cô biến thành trò cười thôi.”

Mộ Song Lăng thu lại nét mặt, cầm lấy bó hoa cô dâu, “Nếu thật như vậy, cũng tốt, tôi sẽ triệt để từ bỏ hi vọng.” Cũng triệt để cắt đứt quan hệ với người đàn ông kia, tốt, phụ nữ luôn mong có một chuyện có thể khiến họ kiên quyết từ bỏ.

Cố Thừa Đông không nói nữa.

Nha đầu kia lại vô cùng thích vài thứ cài trên tóc của Mộ Song Lăng. Mộ Song Lăng thấy cô bé thích bèn lấy ra mấy cái kẹp tóc đưa cho cô bé: “Thật đáng yêu.”

Nghệ Tuyền chớp mắt, vẻ ngây ngô.

Mộ Song Lăng ôm cô bé vào lòng, nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông, “Anh còn ở đây làm gì, không sợ có người ghen sao?”

Cố Thừa Đông im lặng, điện thoại bỗng vang lên.

Anh đi ra ngoài nghe.

“Em hiện ở quảng trường.” Giọng Dương Cẩm Ngưng từ điện thoại truyền đến, “Trên màn hình lớn đang phát trực tiếp hôn lễ của anh.”

“Ừ”

“Đồ khốn!” Cô đột nhiên lớn giọng. (ơ tự nhiên muốn khóc >_<)

Rất nhiều ký giả. Nơi tổ chức hôn lễ thật đẹp…

“Em ở quảng trường nào?”

“Anh hỏi làm gì?”

“Anh sợ màn hình ở chỗ em xem không rõ ràng, đợi lát nữa sau khi anh lên lễ đài em lại không nhìn rõ anh.”

“Yên tâm, quảng trường XX rất to, rất rõ.”

“Ừ.”

“Anh đừng kết hôn…”

“….”

“Nếu anh dám kết hôn, em sẽ…”

“Sẽ khóc cho anh xem.”

Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn  ánh nắng rực rỡ bên ngoài, khẽ nói, “Đừng ngồi dưới ánh nắng.”

“Không cần anh lo, đồ khốn!”

Cố Thừa Đông cúp điện thoại.

Anh đi vào trong, đưa con gái ra ngoài, trước khi đí quay lại nhìn Mộ Song Lăng, thành tâm nói, “Nếu như cậu ta tới, thì cùng cậu ta đi đi! Không phải ai cũng có thể cho cô rung động đến cả đời.”

Anh kéo tay con gái rời khỏi đó, đi bộ về phía trước, quên cả việc mình lái xe tới.

Đi được một đoạn, nha đầu kia hình như không muốn đi nữa.

“Mẹ con tính tình không tốt, đi chậm, mẹ chờ lâu nhất định sẽ tức giận.” Cố Thừa đông nhìn con gái.

“Chân con ngắn, không đi nhanh được.”

Cố Thừa Đông bế con gái lên, tiếp tục đi về phía quảng trường XX.

Thực ra không phải tính cô không tốt, chỉ là anh không muốn để cô chờ thêm. Đúng vậy, khiến anh kích động muốn đi nhanh đến bên cạnh ai đó, chỉ có thể là cô.

Chỉ mình cô mới khiến anh làm được như vậy.

Dưới ánh mặt trời, trên ghế đá lớn có một cô gái đang ngồi, ánh mắt ngơ ngác nhìn màn hình, tự hỏi tại sao hôn lễ còn chưa bắt đầu.

Đôt nhiên, có cái gì che khuất anh mặt trời, bao trùm cô trong cái bóng râm.

Cô xoay người lại, thấy Cố Thừa Đông đang mỉm cười.

Anh vươn tay, sờ khuôn mặt cô, “Khóc?”

“Không có, nắng quá, mắt bị cay thôi.” Cô nhìn anh, “Sao anh lại ở đây?”

“Vì em ở đây.” Anh nhìn cô, trong đầu có thể tượng tưởng ra dáng vẻ tức giận của cô lát nữa khi về nhà vì phát hiện ra mình quên không xoa kem chống nắng.

“Em hỏi sao anh không ở hiện trường hôn lễ…”

“Anh nghĩ lại rồi, sợ nếu cứ kết hôn như vậy thì ngày nào cũng sẽ bị em nguyền rủa vợ anh đi bồ bịch, như thế thì cuộc đời anh quá thảm rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy thôi thì tạm chấp nhận em cũng được!”

Cô đứng lên, giơ chân đá anh.

Anh nắm lấy tay cô kéo đi.

Đi được một đoạn, cô cười, “Em biết anh sẽ không kết hôn với người khác.”

“Vậy em còn khóc?”

Biết là một chuyện, thế nhưng sợ lại là chuyện khác …. 

“Không khóc, mặt trời lớn, mắt bị cay.”

Anh lặng lẽ nhìn cô. Ánh mặt trời gay gắt, anh vòng người lại, vừa vặn che  khuất ánh nắng đang chiếu trên người cô, cũng để con gái đang ngủ ngoan  quay lưng về phía mặt trời.

Người đàn ông, không cần quá to lớn, đôi khi chỉ cần vừa đủ để có thể che chở cho một người…~~~~HOÀN CHÍNH VĂN~~~