Dương Cẩm Ngưng một mực đợi ở bệnh viện, mãi cho đến khi Dương Nhất Sâm hoàn toàn tỉnh lại, làm xong một loạt kiểm tra xác định anh hoàn toàn không có gì bất ổn, cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại.

Chỉ là chân của Dương Nhất Sâm bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại vẫn không thể cử động được, chỉ có thể thực hiện việc phục hồi chức năng sau này. Nhưng hy vọng vẫn hơn là không có hy vọng, về điểm này Dương Cẩm Ngưng và Dương Lập Hải đều giữ vững thái độ lạc quan.

Lúc Dương Nhất Sâm tỉnh lại, bọn họ cũng không giấu giếm bệnh tình của anh. Anh lắng nghe một cách cẩn thận, vẻ mặt hết sức chăm chú. Nhìn thấy thần sắc của Dương Lập Hải và Tả Tần Phương đều vô cùng mệt mỏi, Dương Nhất Sâm còn khuyên hai người về nhà nghỉ ngơi, đương nhiên chỉ nhận được sự cự tuyệt của cả hai, nhưng Dương Nhất Sâm cũng vô cùng kiên quyết, anh làm sao có thể tiếp tục nhìn cha mẹ già mệt mỏi, hốc hác như vậy. Dương Cẩm Ngưng cũng bảo bọ họ trở về nhà nghỉ ngơi, khỏe rồi mới để họ đến bệnh viện.

Dương Cẩm Ngưng ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh bên giường, nhìn chăm chú vào gương mặt Dương Nhất Sâm, sự áy náy trong lòng lại càng tăng lên, đặc biệt là sau khi anh tỉnh lại liền quan sát cô, câu đầu tiên của anh lại là: “Em không sao là tốt rồi.”

Nếu là trước đây cô nhất định sẽ cảm động, nhưng ở tại thời điểm này cô chỉ cảm thấy đau lòng.

Bây giờ, cô dường như đã có thể hiểu được tâm trạng của người con gái trước khi lấy người khác nói câu: “không thể quay lại được nữa rồi, cho dù anh có tốt với em bao nhiêu đi chăng nữa”. Thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, chúng ta cũng không còn là những chàng trai cô gái mới lớn như lúc đầu, cũng sẽ không thể nào quay trở lại được nữa, cho dù thỉnh thoảng vẫn làm những chuyện bốc đồng, nhưng mãi mãi không thể giống như ngày xưa. Bọn họ cũng không còn là duy nhất của nhau, hoặc có thể nói, cô đã không còn kiên định nữa rồi, nếu tình cảm giữa bọn họ đã đến lúc chấm dứt thì sẽ do chính tay cô quyết định, cũng là cô thay lòng đổi dạ trước. Là do bản thân cô không đủ kiên định, tự tay rũ bỏ đi đoạn tình yêu đẹp đẽ này.

Dương Nhất Sâm nhìn cô, ánh mắt của anh không hề có chút phức tạp nào, cũng đúng, anh từ trước đến giờ luôn đơn giản như vậy, không hề che giấu bất cứ mưu mô nào, cũng sẽ không mưu hại người khác, chỉ dùng cách thức riêng của mình đối xử tốt với một người.

“Không cần cảm thấy áy náy đâu.” Anh làm như vậy cũng không muốn cô chịu trách nhiệm, chỉ là tại thời khắc đó, bản thân anh lựa chọn làm như vậy mà thôi, giây phút đó, không suy nghĩ được gì nhiều, chỉ phản ứng theo bản năng.

Anh chăm sóc cô nhiều năm như vậy, không để ý đến đã chăm sóc bao lần rồi. Anh vĩnh viễn đều sẽ bình tĩnh như thế, cho dù biết chân của mình…

“Anh đâu phải không biết em là đứa không tim không phổi chứ.” Cô cố gắng nở nụ cười, nhưng lại càng để lộ ra vẻ đau khổ. Việc khó chịu nhất, sợ rằng chính là như vậy, có một người đối tốt với mình như thế, mà bản thân lại không thể nào đáp lại.

Khóe miệng Dương Nhất Sâm khẽ giật giật: “Vậy em cứ tiếp tục như vậy đi.”

Người không tim không phổi luôn lấy bản thân mình làm trung tâm, không cần phải quan tâm đến sự được mất của người khác, người như vậy càng dễ dàng có được sự vui vẻ.

“Chắc chắn rồi. Hay là, anh cũng học hỏi em chút ít đi.”

“Chuyện này có lẽ là có liên quan đến gen di truyền.” Anh dường như suy nghĩ vài giây, “Có cần anh thảo luận với mẹ, bảo mẹ đưa anh về “xưởng ban đầu” để sản xuất ra lại lần nữa không?”

Anh có thể vui vẻ nói chuyện như vậy, khiến cô không biết phải trả lời như thế nào.

Chỉ là việc này xác thực có liên quan đến gen di truyền, có lẽ cũng có can hệ lớn tới hoàn cảnh sống, đâu có ai ngay từ lúc sinh ra đều tốt hay xấu được ngay đâu?

Sống trong một môi trường thuần khiết, muốn không thuần khiết cũng khó, sống trong môi trường phức tạp, nhìn thấy hàng trăm bộ mặt của nhân gian, tự nhiên cũng sẽ suy nghĩ cách nào có thể khiến bản thân trở nên tốt hơn, từ từ hướng tới cái lợi, tránh đi cái hại, thế là ngày càng trở nên ích kỉ hơn.

“Một người hoàn hảo như anh đừng có nói đến chuyện khiến em xấu hổ như vậy nữa.”

Cô không muốn tiếp tục đi sâu vào thảo luận vấn đề này nữa, nó sẽ khiến cô cảm thấy bản thân mình càng ích kỉ, cho dù những việc đó đứng từ góc độ của cô đều là có nguyên nhân, nhưng một khi nghĩ đến, cô vẫn cảm thấy mình nhẫn tâm vô cùng, mặc dù chuyện đó đã sớm trở thành quá khứ rồi.

Dương Nhất Sâm trước sau như một, vẫn luôn tôn trọng ý của cô, chỉ là chủ đề tiếp theo lại càng khiến cô không thoải mái.

“Em vẫn luôn đợi ở bệnh viện?”

Dương Cẩm Ngưng vẫn còn chưa nghĩ ra kịp đáp án, Dương Nhất Sâm lại tiếp tục: “Vẫn nên trở về nhà đi, cứ ở đây mãi… cũng không hay lắm.”

“Anh ta sẽ không bận tâm đâu.”

Dương Nhất Sâm dường như cười nhẹ, “Lúc em nhìn thấy Cố Thừa Đông ở bên cạnh một người phụ nữ khác, cho dù bọn họ không có bất cứ hành động gì mờ ám, em sẽ có cảm giác gì?”

Cô hình như không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của anh.

Dương Nhất Sâm lại rất rõ ràng, “Tâm trạng lúc đó của em cũng chính là tâm trạng của cậu ấy khi nhìn thấy em ở cùng với người đàn ông khác.”

Cho dù cảm thấy bản thân mình vô tội, không hề làm chuyện gì có lỗi, nhưng dưới con mắt của người khác, lại là một việc hoàn toàn khác, con người đều có tính tương đối, nhưng lại luôn thích đề ra chủ nghĩa Mác đối với người khác, còn đối với bản thân thì lại đề cao chủ nghĩa tự do.

Cô mấp máy môi, muốn nói lại nói không ra lời.

Nhưng cô vẫn không muốn đi, đặc biệt là lúc Dương Lập Hải và Tả Tần Phương đã trở về nghỉ ngơi. Dương Nhất Sâm cũng không có miễn cưỡng cô, tiếp tục cùng cô nói chuyện. Anh chỉ nghe, không hay phản bác, khiến cô càng được đà lấn tới.

Vợ chồng Dương Lập Hải cuối cùng cũng nhanh chóng trở lại bệnh viện.

Dương Lập Hải đứng bên ngoài phòng bệnh, còn Tả Tần Phương mang vào một bát canh bảo Dương Nhất Sâm uống. Dương Cẩm Ngưng thấy vậy cũng im lặng bước ra ngoài, cô có thể hiểu được suy nghĩ của bậc làm cha mẹ trong giờ phút này, lúc nào cũng quan tâm yêu thương con cái, nếu người nằm trên chiếc giường đó là cô, bọn họ nhất định cũng sẽ đối với cô như vậy.

Dương Cẩm Ngưng bước về phía Dương Lập Hải.

Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông hút thuốc.

Cô cũng đã nghe nói qua chuyện của họ, Dương Lập Hải trước đây thực ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, thật sự rất bình thường, diện mạo cũng không có gì nổi bật, cao cũng chưa tới một mét sáu, nhưng ông đã dựa vào chính sự phấn đấu của bản thân, hơn nữa còn cưới được một người vợ cao hơn mình rất nhiều là Tả Tần Phương. Sau khi kết hôn, hai người còn chưa hưởng được hạnh phúc trọn vẹn một lần vì Dương Lập Hải bệnh nặng, Tả Tần Phương đã bắt ông cai thuốc, ông thật sự cũng đã cai được rồi.

Mãi cho đến bây giờ, Dương Cẩm Ngưng vẫn cảm thấy bọn họ thật sự rất hạnh phúc. Bất luận là nghèo khó hay giàu sang, đều có thể mãi hạnh phúc như vậy. Lúc nghèo khó, nếu muốn giữ lại được người đàn ông hay người phụ nữ ở bên cạnh mình thì nhất định cần phải có bản lĩnh. Lúc giàu sang cũng vậy, vẫn cần phải có bản lĩnh.

“Bố!” Cô đứng bên cạnh Dương Lập Hải.

Cô rất ít khi thấy ông có bộ dạng cau mày như vậy, có lẽ trong lòng ông đang có rất nhiều chuyện phiền não.

Dương Lập Hải vứt đầu thuốc vào thùng rác, ngồi xuống ghế, ông vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, có ý bảo cô ngồi xuống.

Cô rất ít khi thấy ông có bộ dạng cau mày như vậy, có lẽ trong lòng ông đang có rất nhiều chuyện phiền não.

“Chúng ta dường như đã rất lâu rồi không tâm sự với nhau.” Dương Lập Hải cảm thán, “Gần đây con và Thừa Đông thế nào rồi?”, sau khi liếc nhìn cô, ông lại nói thêm vài chữ nữa, “Nói thật cho bố biết.”

Dương Cẩm Ngưng cúi thấp đầu, cô không muốn nói dối, nhưng nói ra sự thật lại khiến cho họ không vui.

“Có một chút mâu thuẫn nhỏ ạ!” Vẫn là nói rõ sự thật thì hơn.

Dương Lập Hải chỉ gật đầu, không hỏi thêm cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Dương Cẩm Ngưng hiểu rõ, ý ông là muốn chính cô tự nói những điều đó, thế nên lòng cô lại trở nên nặng nề vô cùng.

“Cẩm Ngưng, con hiện tại có thật sự hạnh phúc không?”

Dương Lập Hải vốn cho rằng cả cuộc đời mình có lẽ sẽ không bao giờ đưa ra câu hỏi này, năm đó chuyện của cô và Dương Nhất Sâm, bọn họ cũng không phải là hoàn toàn không biết, trong lòng quả thật có chút không muốn, cũng không hy vọng con trai mình và cô có liên quan đến nhau. Đây cũng không phải là bọn họ có thành kiến gì với cô, mà là tính cách của cô thực sự không hợp với Dương Nhất Sâm, con trai của họ, họ đương nhiên biết được kiểu con gái nào sẽ phù hợp với nó.

Nhưng tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, khiến hai người già bọn họ bắt đầu nghi ngờ rằng, liệu có phải quyết định trong quá khứ của họ có phải đã sai rồi hay không? Bọn họ dùng cái nhìn chủ quan của mình đi đánh giá hai người trẻ này có hợp nhau hay không, vốn đã là chuyện không đúng. Đêm nay cùng trở về nhà, họ vẫn mãi suy nghĩ đến vấn đề này, năm đó họ phản đối, có phải đã hủy hoại đi hạnh phúc của hai đứa trẻ hay không? Đến nay nhìn thấy bộ dạng của Dương Nhất Sâm như vậy, khiến bọn họ càng thêm hối hận, nếu lúc đầu họ không phản đối, hai đứa trẻ có phải là đã đến được với nhau rồi, sẽ không có ngày hôm nay.

Giày có hợp hay không, chỉ có chân mới biết được, người đứng ngoài nhiều nhất cũng chỉ có thể phán xét đôi giày đó có đẹp hay không mà thôi, có phù hợp với bộ quần áo mà chủ nhân của đôi chân đó đang mặc trên người hay không thôi.

Con người sống trên đời là phải là vì bản thân mình có thấy thoải mái hay không, chứ không phải là vì sự đánh giá tốt xấu của người khác.

Dương Cẩm Ngưng cân nhắc thâm ý sâu xa trong lời nói của Dương Lập Hải, dường như cô có thể hiểu được.

“Bố, hạnh phúc hay không, việc này không thể nói rõ được, bởi vì định nghĩa về hạnh phúc của mỗi người vốn không giống nhau, cho nên những thứ mỗi người muốn theo đuổi cũng không giống nhau. Chỉ là con khẳng định với bố, tất cả những chuyện này đều là do con tự lựa chọn, bất luận hậu quả là gì, con đều chấp nhận gánh lấy, tất cả mọi chuyện từ trước đến nay đều không hề liên quan đến người bên cạnh, đều là quyết định của chính con.”

Cô nhìn thẳng vào Dương Lập Hải, “Mỗi người đều có con đường riêng của cuộc đời mình phải đi, những người bên cạnh chẳng qua chỉ là nhân tố ngẫu nhiên mà thôi, tất cả mọi chuyện đều do đương sự tự mình quyết định, cho dù cuối con đường là gì, con nghĩ rằng, chỉ cần không quá tệ hại, con đều có thể chấp nhận được.”

(Cà Chua J: Đúng vậy, mình cũng có suy nghĩ như chị Cẩm Ngưng. Thế nhưng cuộc đời thật sự có mấy ai có thể thực hiện được như vậy, suy cho cùng thì con người mà, vốn hay săm soi khuyết điểm của người khác, còn bản thân mình thì lại quá dễ dãi, đến khi nhận được kết quả không như mong muốn, lại quay sang trách cứ người khác. Chuyện, đời mà!)

Dương Lập Hải vốn còn muốn hỏi cô một vài chuyện nhưng cuối cùng đều bị những lời này của cô triệt để chặn lại.

Cô trước giờ chưa từng đổ lỗi cho bọn họ, ngược lại, cô còn vô cùng cảm kích hai người họ đã cho cô một mái nhà ấm áp, hơn nữa còn thật tâm đối xử tốt với cô, làm cô cảm nhận được sự yêu thương ấm lòng, thậm chí còn cảm động vô cùng.

Mà những chuyện liên quan đến cuộc đời cô, chỉ có thể nói tất cả những chuyện đó đều do cô chọn lựa, không hề liên quan đến họ. Huống hồ, cho dù là do người khác ảnh hưởng đến, cô cũng cam tâm tình nguyện như bây giờ, hối tiếc cũng không có tác dụng gì. Nếu như cô không thể đến được với người cô yêu, thay vì cứ đổ lỗi cho ai đã ngăn cản tình yêu của mình, chi bằng tự trách bản thân tại sao lại không đủ kiên định, tại sao không đủ yêu thương mà dễ dàng buông tay. Đối với quá khứ đầy ham muốn đó, toàn là tự hại mình hại người mà thôi.

Dương Lập Hải gật đầu, sau khi hiểu rõ suy nghĩ của cô, ông cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi nhiều, “Giữa vợ chồng với nhau cũng khó tránh khỏi phát sinh chút mâu thuẫn, nhưng cũng đừng nên đi tính toán nặng nhẹ làm gì, vừa khiến mình không vui vẻ, vừa khiến đối phương cảm thấy mệt mỏi.”

Dương Cẩm Ngưng gật đầu, “Con biết.” Thế nhưng, khi có chuyện, lí trí cũng tự dưng biến đi đâu mất.

Bọn họ lại nói chuyện một lúc nữa, sau đó mới cùng nhau vào phòng bệnh.

Tâm trạng Dương Nhất Sâm tốt lên nhiều, ít nhất cũng không giống với bộ dạng của người bệnh sau khi biết rõ tình trạng bệnh của mình mà suy nghĩ lung tung. Dương Cẩm Ngưng cảm thấy không hiểu rõ anh, anh thật sự không lo lắng hay là chỉ giả vờ như thế để bọn họ yên tâm?

Vợ chồng Dương Lập Hải và cả Dương Nhất Sâm cũng nhất quyết khuyên Dương Cẩm Ngưng mau trở về nhà, mặc dù miệng nói là muốn cô trở về nghỉ ngơi, nhưng cô biết bọn họ chỉ là muốn cô không làm mình làm mẩy với Cố Thừa Đông nữa mà thôi. Cái tư tưởng khuyên hòa giải, không khuyên phân chia này cũng không biết ở đâu ra nữa.

Dương Cẩm Ngưng rời khỏi bệnh viện, cầm điện thoại ra xem, không hề có một cuộc gọi đến nào. Duy chỉ có một tin nhắn từ tổng đài 10086 gửi đến, thông báo có thể tích điểm đổi phí điện thoại. Có lẽ là do tâm tình không tốt, cô đem toàn bộ số điểm tích lũy được đổi thành cước phí điện thoại, sau khi hoàn thành xong, cảm thấy tâm tình mình thực sự khá hơn một chút.

Cầm điện thoại trong tay, cô nghĩ mình có nên gọi một cú điện thoại cho Cố Thừa Đông hay không, mọi người đều hy vọng cô làm như vậy, dường như cô mà không làm vừa lòng người khác, thì phải xin lỗi với người ta vậy.

Nhưng cô gọi điện thoại cho anh để làm gì?

Anh cũng đâu có đi công tác, người vợ như cô mấy ngày đều không có nhà, vậy mà anh ngay cả một cú điện thoại cũng gọi tới. Huống hồ sau khi cô đã gặp phải một chuyện lớn như thế, mà anh cũng không có lấy một lời an ủi.

Lấy chồng để làm gì? Không phải là vì tìm một điểm tựa ấm áp hay sao? Nghĩ như thế, chuyện gọi điện thoại cho anh cũng triệt để loại bỏ khỏi suy nghĩ của cô.

Lúc trở về biệt thự Dạ Hoa, dì Hoàng oán trách cô đủ điều, rằng mỗi ngày đều làm cơm, kết quả là cả hai người đều không về nhà. Việc này khiến cô có chút áy náy, trước đây nếu có chuyện không về nhà, cô đều gọi điện thoại thông báo cho dì Hoàng biết, lần này lại quên mất rồi.

Mà việc khiến cô cảm thấy ngạc nhiên chính là Cố Thừa Đông mấy ngày nay cũng không có trở về nhà.

Chuyện này quả thật vẫn khiến cô bất an, liền gọi điện thoại cho anh, kết quả là không ai nghe máy cả. Sự lo lắng của cô trong phút chốc biến thành dư thừa, cô cũng không muốn bận tâm đến anh nữa, dù gì thì anh như vậy cũng đâu có lo lắng cho cô.

Sau khi ăn cơm tối, cô đang định đi nghỉ một lát thì Cố Thừa Đông trở về.

Có nên coi đây là điều khích lệ cho cô không, vợ chồng bọn họ tâm ý tương thông vậy cơ mà, hôm nay cô về nhà, anh cũng về.

Tâm trạng Cố Thừa Đông không được tốt như cô, nhưng việc này cũng không có gợi lên cho cô chút “bản năng làm mẹ” nào cả. Cô chỉ nhìn anh bước vào phòng tắm.

Đợi đến lúc anh bước ra, biểu tình của cô cũng không có gì thay đổi, “Em điện thoại cho anh, vì sao anh lại không nhận?”

Cố Thừa Đông đứng ở đó, nhìn cô trong chốc lát, “Điện thoại không mang theo bên người.”

Cô không biết anh nói thật hay nói dối, nhưng trong lòng cô rất khó chịu. Nếu trong lúc cô gặp nguy hiểm muốn gọi cho anh, có phải anh cũng sẽ không nhận giống như vậy không? Cô biết mình suy nghĩ như vậy là có phần chủ quan và võ đoán, nhưng vẫn không thể nhịn được mà nghĩ như vậy.

Cố Thừa Đông vẫn đứng nguyên chỗ cũ, “Anh có lời muốn nói với em.” Biểu tình của anh rất trịnh trọng.

“Chuyện tốt hay là chuyện xấu?”

“Có lẽ không phải là chuyện tốt.”

“Vậy thì đừng nói nữa, để tránh em nghe lại ngủ không được, em đã mấy ngày chưa chợp mắt được lần nào rồi, để cho em được ngủ yên giấc một lần đi.” Nói xong cô liền nằm xuống, đắp chắn kín người mình, không hề mảy may quan tâm đến anh.