Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm Dương Cẩm Ngưng, không hề tỏ ra sợ hãi, có lẽ chỉ có một phần thất vọng dưới đáy lòng mình mà thôi. Anh vẫn không nghĩ ra cô và Cố Hoài Đông làm sao lại có thể có liên quan được, chỉ im lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Dương Cẩm Ngưng cũng nhìn Cố Thừa Đông, ánh mắt vô cùng sáng, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa thay đổi.

Một giây, hai giây, ba giây… Cô thầm đếm trong đầu, mãi cho tới giau thứ sáu mươi, tròn một phút đồng hồ, cô mới ghé vào tai anh: “Em muốn anh vĩnh viễn nhớ kỹ tâm trạng của mình trong một phút đồng hồ này, là em mang cho anh, là Dương Cẩm Ngưng độc nhất vô nhị trên thế giới này mang cho anh.”

Cô buông khẩu súng, vòng hai tay ôm lấy cổ Cố Thừa Đông, chủ động hôn anh.

Cô muốn làm người độc nhất vô nhị trong cuộc đời anh. Cho dù quá khứ của anh đã có người con gái nào đi qua, nhưng một khi bên cạnh anh đã có Dương Cẩm Ngưng cô, thì những người phụ nữ khác chỉ là vai phụ.

Người nhạy bén như Cố Thừa Đông, đương nhiên biết vừa rồi chỉ là cô giả bộ, nói cách khác, chính là muốn đùa với anh một chút. Cô muốn dùng phương thức này để nói cho anh biết, cô chính là người phụ nữ thích hợp với anh, cô có thể nhìn thấu động cơ của anh, giống như anh có thể nhìn rõ động cơ của cô vậy. Cũng chỉ có cô mới có thể cho anh trải qua cái cảm giác mà anh chưa bao giờ trải qua này.

Cô gái vừa khờ khạo vừa cố chấp này dùng phương thức của riêng mình để công khai chứng tỏ mình là người phụ nữ có một không hai trên thế giới, là người phụ nữ ở bên cạnh anh cả đời.

Cố Thừa Đông cũng ôm lấy cô, biến bị động thành chủ động. Hai đôi môi vẫn không rời. Trước khi gặp cô, anh đúng là chưa từng trải qua cảm giác như vậy. Cô rõ ràng không phải kiểu phụ nữ mà anh thích. Anh thích người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện, có thể ở bên cạnh anh lúc anh có tâm trạng, không cần quá thông minh, chì cần lúc anh mệt mỏi cô ấy có thể nhẹ nhàng xoa bờ vai của anh. Dương Cẩm Ngưng không phải kiểu phụ nữ ấy, thế nhưng giờ khắc này cô lại có thể khiến anh bị kích động muốn ôm cô vào lòng. Cô khiến toàn bộ máu trong cơ thể anh sôi trào, không phải chỉ từng dòng từng dòng ẩm ướt chảy qua, mà là từng cơn xúc động, khiến cho người ta lâm vào bể trầm mê.

Cố Thừa Đông giơ tay lên kéo áo của Dương Cẩm Ngưng, nhưng bị cô gạt ra. Cô tự mình cởi nút buộc trên áo, rồi lại tự mình kéo áo của anh. Động tác gấp gáp của cô hoàn toàn khiến anh cuồng nhiệt, anh đẩy cô nằm trên bãi cỏ. Mây đen bị gió xua đi, yếu ớt tản dần sang hai bên, để lộ ra một mảnh trăng mờ chẳng biết thẹn mà chiếu xuống, vụn vặt từng mảnh từng mảnh ánh vàng rơi trên mặt Dương Cẩm Ngưng.

Cố Thừa Đông dùng tay lướt qua môi cô, rồi mới cúi đầu xuống khẽ cắn một miếng, độ mạnh vừa đủ. Cô ôm lấy cổ anh, cũng đưa đầu lưỡi vào triền miên cùng anh.

Tiếng dế, tiếng ve hòa trộn, cùng với những âm thanh rên rỉ phóng đãng vang lên giữa đêm tối.

Làm chuyện ấy giữa nơi hoang vu thế này bị coi là chuyện không hay, nhưng còn phải xem là ai đã?

Đang triền miên, cô tựa vào khuỷu tay anh, giọng nói khàn khàn vang lên: “Em hiện giờ chính là đang diễn kịch.” Diễn tiết mục tình chàng ý thiếp, nhưng nếu như muốn tiếp tục diễn nữa, thì còn phải hỏi xem cụ thể là nó có hàm ý sâu xa thế nào?

“Ừm.”

“Không tức giận?”

“Anh cũng đã phối hợp cùng em diễn, không phải sao?”

~~~~~~

Hôm sau, Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng cáo biệt đôi vợ chồng già. Mặc dù rất lưu luyến, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể hàn huyên một hồi rồi quay về thành phố. Cụ ông và cụ bà tiễn họ rất xa, dặn dò vợ chồng bọn họ phải yêu thương lẫn nhau, không được cãi cọ với nhau. Dương Cẩm Ngưng không ngừng gật đầu.

Ai cũng đều thích chứng kiến những chuyện tốt đẹp, cho dù là xảy ra với bản thân mình hay với người khác.

Mấy ngày nay, Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn hiểu rõ rồi. Cuộc hôn nhân này với cô mà nói, không phải ác mộng. Chỉ là cô quá ham muốn chứng minh sự tồn tại của mình. Trước đây, cô lấy cớ mình không yêu người đàn ông này để khỏi phải đi tìm hiểu xem anh có yêu mình không, nhưng cô làm không được. Đến khi cô thật lòng muốn chung sống với anh tới già, thì vấn đề người yêu cũ kia lại nảy sinh trong lòng cô. Quá mức quan tâm cho nên mới khiến bản thân từ từ, từ từ rơi xuống đáy vực thẳm.

Người cố chấp lúc nào cũng thích để tâm vào những chuyện vụ vặt, cho tới khi bản thân mình lâm vào bước đường cùng không còn lối nào để đi.

Nếu như người đàn ông này chưa làm chuyện gì quá giới hạn chấp nhận cô, lại còn vừa vặn là mẫu đàn ông cô thích, thì hà cớ gì cô phải để cho người khác chiếm tiện nghi chứ?

Không muốn cho người khác được hời, đương nhiên mình phải cẩn thận giữ gìn rồi!

Trời xanh đã dùng thực tế để chứng minh duyên phận sâu đậm của bọn họ, cô đương nhiên không thể phụ ý tốt của ông trời được.

~~~~~

Bọn họ trước tiên về biệt thự Dạ Hoa, sáng hôm sau mới tới Cố gia. Ông nội đã ra viện, thân thể không có ảnh hưởng gì quá nghiêm trọng. Những chuyện Cố Hoài Đông lén lút làm, ông nội đã sớm biết. Hiện giờ anh ta đang bị ông nội giam tại nhà, không cho đi đâu. Chuyện ở công ty tạm thời giao cho Cố Kế Đông xử lý.

Mọi người thấy Cố Thừa Đông quay về thì vô cùng kinh ngạc. Cố Kế Đông thì khác, nhìn thấy Cố Thừa Đông, anh chỉ cười, nụ cười bất cần đời quen thuộc, cứ như chuyện xảy ra mấy ngày nay hoàn toàn không có: “Anh ba, rốt cuộc cũng chịu về nhà rồi. Anh mà còn không chịu về, ông nội sẽ đào tung cả Mạc Xuyên lên mất.”

Chuyện Cố Thừa Đông mất tích đương nhiên đã bị phong tỏa, đây là chuyện riêng của nhà họ Cố, một khi bị công khai, danh dự Cố gia nhất định bị tổn thất nặng nề. Bởi vậy, tất cả những gì Cố Hoài Đông đã làm đương nhiên cũng sẽ được giữ bí mật. Có đôi khi, hai chữ “danh dự” quan trọng hơn sinh mệnh của một người rất nhiều, vì thế, nỗi ấm ức của bản thân cũng đành phải nuốt vào trong bụng.

“Chỉ là đi ra ngoài giải sầu, khiến mọi n g lo lắng rồi. Đây là lỗi của anh.” Cố Thừa Đông cười, không hề đề cập tới chuyện đã xảy ra.

“Anh ba đưa chị dâu đi giải sầu, nhưng lại khiến mọi chuyện ở đây rắc rối. Quả thật lỗi rất lớn.” Cố Kế Đông ung dung ngồi vắt vẻo trên ghế: “Giờ anh về rồi thì tự mình thu dọn cục diện rối rắm này đi. Em không muốn tiếp tục chịu tội.”

“Em tư vất vả rồi!”

“Được rồi được rồi. Anh đi xem ông nội đi! Ông già cả rồi mà còn phải lo lắng cho anh đến nỗi cơm không ăn nước không uống, xem ra hôm nay nhà bếp có việc để làm rồi.” Nói xong, Cố Kế Đông cố ý ho khan hai tiếng, “Em cũng được hưởng lây rồi. Tay nghề của dì Hoàng rất hợp khẩu vị của em.”

Cố Thừa Đông liếc cậu em này, không tỏ thái độ gì thêm. Từ trong ánh mắt của Cố Bá Quân, anh có thể biết được, lần này ông nội nhất định là vô cùng tức giận, cho dù có cầu xin thế nào cũng không được, thế nên Cố Bá Quân mới nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.

“Được rồi được rồi. Anh đi xem ông nội đi! Ông già cả rồi mà còn phải lo lắng cho anh đến nỗi cơm không ăn nước không uống, xem ra hôm nay nhà bếp có việc để làm rồi.” Nói xong, Cố Kế Đông cố ý ho khan hai tiếng, “Em cũng được hưởng lây rồi. Tay nghề của dì Hoàng rất hợp khẩu vị của em.”

Cố Thừa Đông liếc cậu em này, không tỏ thái độ gì thêm. Từ trong ánh mắt của Cố Bá Quân, anh có thể biết được, lần này ông nội nhất định là vô cùng tức giận, cho dù có cầu xin thế nào cũng không được, thế nên Cố Bá Quân mới nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.

Dương Cẩm Ngưng nhìn Cố Thừa Đông lên lầu, mới quay sang nhìn Cố Kế Đông, không có từ nào để nói về anh ta. Anh ta dường như không quản rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mà một mực tỏ ra hứng thú hỏi cô về cuộc du ngoạn mấy ngày nay. Thậm chí, lúc cuối anh ta còn chốt lại một câu rằng, Cố Thừa Đông thật là hao tâm tổn trí để lấy lòng cô. Lời này là đang kín đáo nhắc nhở bọn họ rằng, những chuyện bọn họ đã trải qua quả thật không hề dễ dàng.

Bên kia, Cố Thừa Đông đứng trong thư phòng, Cố lão gia ngồi trên ghế, sắc mặt ông chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.

Cố Thừa Đông chỉ đứng im, không chủ động lên tiếng.

“Hôm qua cháu đã về?” Cố lão gia ho khan một tiếng, rốt cuộc nói trước.

“Vâng, không về thăm ông nội ngay, là lỗi của cháu. Nhưng mà, sức khỏe của ông, nhìn qua cũng không quá xấu.” Cố Thừa Đông tránh nặng tìm nhẹ, sắc mặt thoải mái, y như anh vừa đi du lịch trở về.

“Ông đã gọi điện nói chuyện với bác sĩ Trang rồi.” Cố lão gia nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông.

Cố Thừa Đông mím môi, không mở miệng.

Tâm trạng của Cố lão gia hoàn toàn có thể lý giải. Cố Thừa Đông vẫn chưa đề cập tới chuyện vết thương trúng đạn kia, thậm chí, sau khi trở về nhà còn âm thầm gọi bác dĩ tới điều trị. Nếu như không phải ông cố tình tìm hiểu, có lẽ cũng không được biết chuyện anh bị trúng đạn. Ông không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng, quá mức nuông chiều lão đại (Cố Hoài Đông) thật sự không phải chuyện tốt, càng như vậy càng khiến Cố Hoài Đông to gan lớn mật.

Nếu như viên đạn kia không phải trượt một đường… Cố lão gia nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông… thì có lẽ, ngày hôm nay quay về đây là một cỗ thi thể.

Cố Thừa Đông vẻ mặt không biểu hiện gì. Hướng suy nghĩ của ông nội chính là những gì anh mong muốn. Anh không nói lời nào, càng chứng tỏ anh là người phù hợp nối nghiệp Cố gia, vì Cố gia mà chịu ấm ức. Bất cứ ai đặt lợi ích của gia tộc lên trên hết, quên đi oan ức của bản thân, đều có thể trở thành người nắm quyền lực tối cao.

Biểu hiện bên ngoài của Cố lão gia rõ ràng đã chọn Cố Thừa Đông làm người nối nghiệp, thế nhưng đồng thời ông cũng chú ý tới người khác. Cố gia thật sự chỉ có ba người cháu nội? Chỉ là viết vào gia phả mà thôi, trong lòng ông biết rõ điều đó.

Nếu muốn thành công, nhất định phải mang cái điều “có lẽ” kia thanh trừ hoàn toàn, dù chỉ là một phần một vạn.

Cố lão gia thở dài: “Thân thể khỏe chưa?”

“Không có gì ạ.” Cố Thừa Đông sẽ không làm to chuyện này.

“Chuyện này cháu mong muốn xử lý thế nào? Nói thật đi, đừng giả bộ!”

“Dù sao cũng là người một nhà, hơn nữa tin này truyền ra ngoài đối với Cố gia cũng không có lợi. Không bằng kết thúc ở đây.”

Cố lão gia nhìn anh rất lâu, cuối cùng hít sâu, phất tay ý bảo anh ra ngoài.

Cố Thừa Đông ra khỏi cửa, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Dương Cẩm Ngưng ngồi không chưa lâu đã bị người ta lôi đi. Lời nói của ai cũng đều tỏ ra quan tâm hỏi han, cô chỉ cười. Người nhà họ Cố đều biết rõ, chỉ cần Cố Thừa Đông sống sót trở về, quyền lực Cố gia nhất định sẽ rơi vào tay anh. Đương nhiên, tam phu nhân như cô sẽ là đối tượng để người ta lấy lòng.

Nói chuyện vài câu khách khí với mọi người, Dương Cẩm Ngưng đang định quay vào hỏi thăm ông nội, xem bệnh tình của ông thế nào, nhưng cô lại bị Cố Y Hạm kéo lại. Cố Y Hạm vô cùng lo lắng cho cô, thấy cô trở về mới yên tâm: “Mấy ngày qua em chịu khổ rồi.”

“Đâu có nghiêm trọng như vậy.” Dương Cẩm Ngưng cười cười, phàm đã là chuyện quá khứ, cho dù cô có sợ hãi thế nào thì hiện tại đều trở thành những chuyện vụn vặt.

Cố Y Hạm quan sát từ đầu tới chân Dương Cẩm Ngưng một lượt mới yên tâm nói tiếp: “Lần này vợ chồng cô cậu đại nạn không chết, tất có hạnh phúc tới cuối đời, sống vui vẻ một chút đi!”

“Chúng em có lúc nào là không vui vẻ đâu?” Dương Cẩm Ngưng phản vấn.

“Thôi đi cô nương.” Cố Y Hạm lắc đầu, “Lần này, anh cả chắc chắn là xong rồi.”

Quan hệ giữa đàn ông bọn họ, lúc nào cũng là tranh đấu giành giật. Phụ nữ có thể hiểu, cũng có thể không.

Dương Cẩm Ngưng không phát biểu bất luận suy nghĩ gì, bởi vì cô biết, cho dù Cố Hoài Đông có bị hạ bệ đi nữa thì Cố Thừa Đông cũng không động vào anh ta được. Dù sao thì cũng là quan hệ huyết thống, ông nội có nghiêm phạt thế nào thì cũng chỉ tước đi địa vị của Cố Hoài Đông ở Cố gia. Nếu như hiện tai Cố Hoài Đông gặp chuyện gì không may, sợ rằng người đầu tiên bị hoài nghi sẽ là Cố Thừa Đông.

Cố Thừa Đông cũng biết đạo lý này, anh làm sao có thể vui vẻ được đây?

Dù sao thì hiện giờ, Cố Hoài Đông cũng đang thống khổ không ngớt.

Giờ khắc này, Dương Cẩm Ngưng lại từ bỏ ý định tới thăm ông nội. Cô đột nhiên muốn ở bên cạnh Cố Thừa Đông. Mặc kệ anh có thật sự đang cảm thấy đau lòng hay không, cô cũng muốn ở bên cạnh anh, dù không nói lời nào.

Cô muốn chia sẻ cùng với anh.

Điều này có tính là môt bước thỏa hiệp của cô với chính bản thân mình hay không?

Ngay tại thời khắc vụ nổ xe kia xảy ra, cô đã tự nhủ với bản thân, nếu như hai người bọn họ còn có cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không giống trước đây, cô bằng lòng thử một lần, thử xem bọn họ rốt cuộc có thể ở bên nhau tới cuối đời này hay không.