Tức chết con bà nó ! Đau chết mất ! Toàn thân cao thấp tựa muốn tan ra , không có một chỗ nào là không đau !

[Lăng Tước chết bầm kia đáng bị giết bởi ngàn đao, nếu anh ở trong tay tôi, anh con mẹ nó nhất định phải chết!] Tinh Thần ghé vào trên giường oán hận lầm bầm.

-“Tinh Thần! Nào, bôi thuốc .” Lăng Tước cầm thuốc vỗ vỗ cái lưng lõa lồ của Tinh Thần . Bởi vì xúc cảm không tồi, vỗ nhẹ biến thành vuốt ve qua lại, dần dần đi xuống, đi vào cái mông tròn nhỏ nhắn .

-“Anh lại muốn làm gì!? Cầm thú!” Vốn không thèm để ý đến hắn,cậu lại cảm thấy tay hắn càng ngày càng không kiêng nể gì, không thể không lên tiếng. Tưởng hắn nếu lại tiếp tục , cậu tình nguyện tự sát cho đỡ phải chịu đau!

-“Bôi thuốc a! Tôi vừa không phải đã nói?” Lăng Tước vô tội nói. Nhưng không có thu hồi cái tay đang vô thiên vô pháp vuốt ve khắp nơi.

-“Vậy không cần sờ loạn!” Cậu hiện tại toàn thân vô lực, chỉ còn miệng có thể động . Nhưng là khí thế gầm lên quyết không thua người khác !

-“Cái này không thể theo ý cậu được, cậu đừng quên hiện tại cậu chỉ là tù nhân a!” Nhẹ nhàng búng tay lên cái mông nhỏ xinh . Nhìn cậu lộ ra biểu tình không còn chút sức lực nào, đáy lòng hắn cảm giác thật là khoái trá.

-“Tôi thèm vào ! Có thích thì đấu một chọi một ! Không chơi cái loại biến thái như thế này …… A!” Nói đến một nửa, miệng vết thương đột nhiên bị người đụng chạm, cơn đau đớn lập tức đánh úp lại khiến Tinh Thần không khỏi kêu ra tiếng.

-“Nói sau tiếp đi ! Như thế nào không nói nữa ? Cậu không phải thích mắng chửi người khác lắm mà ? A?” Ác ý hơi hơi dùng sức bôi thuốc nơi miệng vết thương. Nhìn cậu cắn môi, bộ dáng lấm tấm mồ hôi trên trán,động tác hắn chợt nhẹ lại . Hắn khi nào thì có lòng tốt như vậy ? Đại khái bởi vì biết cậu cùng Quang Y đến từ cùng một quốc gia, có loại cảm giác thân thiết đi. Nghĩ đến Quang Y, đáy mắt biểu lộ thống khổ không thể nghi ngờ ,không khỏi động tác lại tăng thêm chút lực,“Nói! Rốt cuộc là ai phái cậu tới ?”

-“Ừm…… Hừ!” Tinh Thần quật cường quay đầu.

Tiểu tử này thật là đặc biệt ! Hắn là thực thưởng thức nha . Kỳ thật hắn đã sớm phái người đi thăm dò , biết cậu là người của gia tộc Mạch Đặc tại Anh quốc. Cũng không biết Quang Y khi nào thì cùng Mạch Đặc kết thù . Hỏi Tinh Thần thì cậu chính là lạnh lùng không muốn nói cho hắn biết.Biết là sẽ không khai thác đươcụ gì nhưng chính mình cũng không hiểu được vì sao lại cứ thích đi trêu tức đe dọa cậu.

-“Cậu không nói cũng không sao cả ! Chúng ta cứ chậm chậm đùa đi! Dù sao cái mà tôi có nhiều nhất chính là thời gian a .” Hắn biết với thân thủ của cậu như thế này thì không thể trở thành mối uy hiếp cho Quang Y, cho nên Lăng Tước cũng yên tâm mà đem cậu đặt ở bên người.

Thu hồi thuốc mỡ, leo lên trên giường nằm bên cạnh cậu. Hắn đem cậu kéo đến sát người mình.

-“A…… Làm gì?!” Tinh Thần đau đến nhe răng trợn mắt kêu to.

-“Cho cậu ngủ thoải mái một chút thôi mà . Yên tâm đi! Cậu hiện tại bộ dáng không khác gì con cá chết căn bản không dẫn dậy nổi hứng thú của tôi .” Nhẹ nhàng vòng tay , hắn đem cậu ôm ở trước ngực.

-“ Đồ điên dồ, giả vờ tốt bụng !” Nhưng là tựa vào trước ngực hắn , Tinh Thần thế nhưng cảm thấy an tâm dị thường, bất tri bất giác liền thoải mái mà tiến vào mộng đẹp.

Lăng Tước nhìn người đang ngủ say trong lòng , ngoài miệng bất giác lộ ra sủng nịch tươi cười.

-“Alo?”

-“Quang Y! Cậu cùng gia tộc Mạch Đặc kết thù khi nào vậy?” Lăng Tước đang ở thư phòng gọi điện thoại cho Nhạc Quang Y.

-“Tại sao anh cũng biết ?” Quang Y thoáng giật mình.

-“Cũng? Có ý tứ gì? Có người tìm cậu gây phiền toái à ?” Lăng Tước khẽ nhíu mày, lo lắng cho cậu mà hỏi dồn dập.

-“Nói ra thì dài lắm .Anh trước nói cho tôi biết anh làm sao mà biết được đi ?”

-“Hắn phái người tới giết cậu, người hiện tại đang ở trong tay tôi.”

-“Thế à! Không cần làm khó cậu ấy.” Nhạc Quang Y có điểm áy náy nói. Nguồn :

-“Vì sao? Rốt cuộc sao lại thế này?” Hắn nhất định phải biết.

Có một người quan tâm đến cậu như vậy , Nhạc Quang Y không biết nên vui mừng hay buồn rầu. Cậu biết hắn nhất định sẽ hỏi đến cùng nên chỉ có thể đem sự tình nói cho Lăng Tước biết.