Lâm Hân chui vào bồn tắm, ngay lập tức được bao quanh bởi làn nước ấm, lỗ chân lông toàn thân được thả lỏng, nhắm mắt thở dài nhẹ.

Sau khi thích nghi với nhiệt độ nước, cậu liền duỗi thẳng tay chân, ngả người ra sau, từ từ xoa bóp cơ bắp đang mỏi mệt.

Từ trên xuống dưới, cẩn thận, không thiếu thứ gì.

 Khi đến nơi trọng điểm, cậu do dự, khẽ mở mắt, nhìn làn sương mờ ảo, cắn chặt môi để giải tỏa.

Trước giờ gấp rút, huấn luyện viên chỉ lấy khăn tắm lau sơ qua cho cậu, hiện tại cậu tự mình chăm sóc, sờ vào thì thấy có gì đó khả nghi.

 Một nửa khuôn mặt của Lâm Hân chìm trong nước, đôi mắt ướt của cậu nóng lên.

Cảm giác do người khác làm rất khác so với tự mình làm.

Cậu co rụt vai lại vì xấu hổ.

 "Ưm——"

 Lần này bôi thuốc đã muộn, miệng hơi rách, chẳng trách ngồi lâu cũng khó chịu.

Lâm Hân trồi lên khỏi mặt nước, hít thở bầu không khí trong lành , học cách huấn luyện viên đã giúp cậu, chắc chắn rằng không còn gì lưu lại.

Từ khi cùng huấn luyện viên càng ngày càng gần nhau ,cậu đặc biệt kiểm tra những điều thông thường liên quan đến Omega.

Sau đó-

Cậu sững sờ.

Làm thế nào mà cấu trúc cơ thể của một Omega nam lại có thể khác biệt như vậy?

Không thể tin được.

Nhìn bề ngoài thì gần giống Nam A và Nam B nhưng bên trong lại ẩn chứa một con đường bí ẩn.

Đường này nằm cạnh tuyến tiền liệt, có một cánh cửa nhỏ đặc biệt, thường được đóng chặt và chỉ mở ra khi có người gõ vào.

Sau khi mở ra, bên trong là khoang sinh dục thật.

Alpha phải vào khoang sinh dục và tạo thành nút thắt ở cửa nhỏ thì mới được đánh dấu vĩnh viễn.

Về hình thức thắt nút và không thắt nút có sự khác biệt lớn.

Nếu nó thường như thế này:

8 =====)

Khi nút được hình thành, nó như thế này:

8 == 8 =====)

Lâm Hân đỏ mặt sau khi đọc thông tin và hình ảnh.

Kể từ văn phòng cuối cùng , huấn luyện viên đã thích lượn lờ quanh cánh cửa nhỏ của mình.

Cậu biết rằng đây không phải là một dấu ấn hoàn chỉnh.

Huấn luyện viên rất kiềm chế, lần nào anh ấy cũng cố gắng dừng lại, nhưng thường khiến cậu không thể tự chủ được.

Cậu không thể tưởng tượng được việc đánh dấu nó hoàn toàn sẽ như thế nào.

Sau khi hoàn thành công việc , Lâm Hân lắc đầu, gác lại mớ suy nghĩ hỗn độn, cầm đồ vệ sinh ở bên cạnh bồn tắm lên, nghiêm túc tắm.

Nửa giờ sau, trên người bọc một chiếc áo choàng tắm, thiếu niên dịu dàng mềm mại bước ra khỏi phòng tắm, bước vào phòng ngủ đang trải thảm trên nền nhà.

 Thảm mềm mại và sạch, bước vào rất thoải mái.

Lâm Hân đang định lấy quần áo trong chiếc khuyên tai không gian thì vô tình nhìn thấy cửa tủ của phòng áo choàng đang mở toang, trong đó treo những hàng quần áo mỏng manh.

Cậu tò mò đi tới, lấy ra một chiếc áo sơ mi, so với người mình, kích cỡ vừa vặn.

Đây là ... quần áo chuẩn bị cho cậu?

Mỗi chiếc đều mới tinh, có treo biển hiệu và giá có năm hoặc sáu chữ số.

Thiếu niên run rẩy hàng mi đầy rậm , tháo tấm biển ra và mặc vào.

Huấn luyện viên nói đúng, ông nội Bạch chăm sóc trẻ con thật là giỏi.

Năm phút sau, Lâm Hân đứng trước gương nhìn lại chính mình.

Áo sơ mi lụa mỏng màu trắng, quần đùi màu xanh đậm dài đến đầu gối, kết hợp với quần tất tối màu, và đôi giày đi trong nhà giản dị và thoải mái, chải với mái tóc đen dài ngang vai, giống như một thiếu gia thanh tú tinh xảo .

Quản gia và hầu gái đứng nghiêm trang ở đầu cầu thang, đợi phu nhân xuống lầu.

Khi nhìn thấy thiếu niên đẹp đẽ như búp bê sứ bước xuống cầu thang, cả hai mỉm cười nhẹ nhõm.

Ngôi nhà này cuối cùng đã mở ra cho một chủ sở hữu mới.

“Ông nội Bạch , dì Mai, con tắm xong rồi ạ.” Hân Hân lễ phép nói sau khi xuống lầu.

Nhìn thấy mái tóc đứa nhỏ còn hơi ẩm, Bạch Húc lo lắng nói: " Phu nhân lần sau nên sấy khô tóc. Tuy chưa chính thức bước vào mùa thu nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa sáng và tối rất lớn, rất dễ bị cảm lạnh."

Lâm Hân gật đầu. “Con biết rồi.”

Thực ra cậu cũng không biết máy sấy tóc ở đâu nên chỉ có thể dùng khăn tắm khô lau qua.

" Phu nhân có đói không? Bữa tối đã sẵn sàng." Mai Lâm nói.

“Con cảm ơn dì Mai.” Lâm Hân nói. Cậu thực sự đói, cậu đã làm quá nhiều "công việc tốn thể chất" trong ngày, thậm chí không có thời gian để ăn dinh dưỡng cao , dạ dày của cậu trống rỗng và đói cho đến bây giờ.

 Cả ba di chuyển đến phòng ăn,  một bữa tối nóng hổi đã được bày sẵn trên bàn dài.

 Nhìn thấy lượng thức ăn phù hợp, Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thật sự sợ nơi này "Hào" quen rồi,sẽ xếp một bàn đầy đồ ăn .

 Sau khi Lâm Hân ngồi xuống, cậu cầm thìa lên và ăn một ngụm súp nấm.

Là dị thực.

Hàm lượng chất dinh dưỡng không chỉ cao mà còn tinh khiết.

Ngon quá.

Nhìn thấy ông nội Bạch và dì Mại đứng bên cạnh, Lâm Hân đặt thìa xuống và hỏi: “Ông nội Bai và dì Mai không ăn cùng con sao ?”

Cậu không biết quy tắc ở nhà của những người giàu có.

“Phu nhân không cần quan tâm đến chúng tôi.” Bạch Húc mỉm cười.

 Lâm Hân do dự và tiếp tục ăn.

Lâm Hân đến đây lần đầu, chưa kịp nắm bắt tình hình thì đã phải nhập gia tùy tục.

Ăn xong im lặng lau khóe miệng.

Nhìn thấy thức ăn trong đĩa đã ăn sạch sẽ, Mai Lâm nhẹ nhàng nói: “Phu nhân có đi tản bộ trong vườn hoa không?”

“Được ạ .” Lâm Hân đứng dậy.

 Đây là bữa tối ngon nhất mà cậu ấy từng ăn qua.

Nguyên liệu chất lượng cao, kỹ năng nấu ăn tuyệt vời và hương vị đẹp mắt làm người chưa hết thòm thèm.

Bạch Húc dẫn đường cho Lâm Hân, giới thiệu cách bố trí của ngôi nhà khi cậu đi dạo.

Lâm Hân viết chúng ra từng cái một để phòng trường hợp lần sau cậu ấy bị lạc.

Vào thời điểm này, bầu trời tối sầm lại, hai "mặt trăng" màu bạc sáng lên trên bầu trời đêm, một ở phía đông và một ở phía tây, chúng là vệ tinh quay quanh mặt trời ảo. Cái ở phía đông được gọi là chiêu tinh, ở phía tây được gọi là tuấn tinh . Chúng có kích thước tương tự nhau nhưng chỉ bằng một nửa kích thước của mặt trăng.

Người quản gia dẫn Lâm Hân vào nhà kính nối liền với khu vườn.

Không giống như những tòa nhà kiểu phương Tây bên ngoài, bên trong nhà kính mang đầy nét quyến rũ cổ điển phương Đông.

Những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, hành lang và gian hàng.

Những chậu hoa được chăm sóc cẩn thận có màu sắc tinh tế, đủ loại, rực rỡ dưới ánh đèn dịu nhẹ.

Ngay khi Lâm Hân bước vào, cậu đã cảm thấy tinh thần dao động mạnh.

Cậu hơi nhíu mày, đi theo sau quản gia, bước đi một cách thận trọng.

 Những bông hoa này đều là thực vật ngoài hành tinh!

 Ngoài cấp 1 và 2, thực tế còn có cấp 3 và 4 luôn sao?

Cậu không tự chủ được cảnh giác , huy động tinh thần lực, yên lặng truyền vào hai tay, bạch thú nằm trên nguồn linh lực của cậu đang hồi phục mở mắt ra, ngẩng đầu lên.

'Chủ nhân? '

' Không sao đâu, có ông nội Bạch chắc không có nguy hiểm gì đâu. '

Lâm Hân giao tiếp với Bạch thú.

Ông nội Bạch là Alpha, hơn nữa  là một Alpha sâu không lường được.

Đây là phỏng đoán của cậu khi tiếp xúc với ông ấy.

Nếu không, tại sao những người trên trăm tuổi dường như không già đi?

Tuổi thọ của người có tinh thần lực cao cấp gấp đôi người thường.

Lâm Hân nhìn bóng lưng dày rộng của người quản gia và tự nghĩ. Ông nội Bạch chắc chắn có thể sống lâu.

“Đừng lo lắng, những bông hoa này là cây ngoại lai do Nhâm lão phu nhân trước đây trồng. Tính tình hiền lành, không tấn công người.” Bạch Húc tự nhiên cảm nhận được sự căng thẳng của thiếu niên, nhẹ nhàng trấn an để cậu bình tĩnh lại.

Để chứng minh sự an toàn của thực vật ngoại lai, ông đứng trước một bông hoa nho bậc ba, vươn ngón tay ra, chạm nhẹ vào bông hoa màu xanh lam, hoa nho run lên, chủ động vươn ra một cành nho mỏng manh tinh xảo, quấn lấy một cách trìu mến.

Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt tuấn tú của Bạch Húc , ông từ ái nói với cậu bé: "Nó tên là Lan Tinh. Khi nó mới đến, nó chỉ có cấp 1. Nó là một cây nhỏ , nó đã sống ở đây hơn trăm năm và nó đã lên đến cấp 3. "

Lâm Hân tò mò bước tới, được sự khuyến khích của ông nội Bạch , cậu cố gắng vươn ngón tay ra và nhẹ nhàng chạm vào bông hoa nho.

Trong giây tiếp theo, hoa nho kéo dài một dây nho mỏng khác và quấn nó quanh ngón tay cậu bé.

“Lan Tinh, đây là phu nhân,cậu ấy sau này thường xuyên tới đây,  phải hòa thuận với nhau, biết không?” Bạch Húc xuất ra một tia tinh thần lực, đối với hoa nho nói.

Những dây leo và hoa rung rinh cành lá.

Lời của người quản gia không chỉ được nói với thực vật ngoại lai bậc ba này, mà còn với những thực vật ngoại lai khác trong nhà kính.

Đột nhiên, nhà kính có mùi hoa và lá xào xạc.

Lâm Hân cảm thấy vô số loại sức mạnh tinh thần có thiện ý đang tụ tập xung quanh mình, giống như những đứa trẻ sôi nổi, đang tranh giành nhau để vượt lên trước.

Niềm vui lây nhiễm, Lâm Hân  bất giác tiết ra pheromone.

Sau khi ngửi thấy mùi pheromone của hoa lan trộn với mùi linh sam, đột nhiên bình tĩnh lại, ngoan ngoãn lại, thể hiện một tư thế tôn kính.

Bạch Húc cũng ngửi được mùi tin tức tố của Lâm Hân , khóe miệng hơi nhếch lên, cười: “Bọn họ thích cậu và pheromone của nguyên soái.”

 Lâm Hân không khỏi đỏ mặt.

Chỉ cần Omega được Alpha đánh dấu, nó sẽ phát ra hai mùi pheromone, vừa có tác dụng bảo vệ, vừa là cảnh báo để các Alpha khác biết đây là Omega đã có chủ.

Alpha càng mạnh thì pheromone càng hống hách, những Alpha khác sẽ không dám thèm muốn Omega và giữ khoảng cách an toàn.

Tuy nhiên, đối với Omega, "Ký hiệu " là một từ tương đối ngượng ngùng .

Vì mọi người đều biết rằng việc đánh dấu chỉ có thể được thực hiện thông qua tiếp xúc gần gũi, một người lịch sự sẽ không hấp tấp hỏi xem Omega có được đánh dấu hay không.

Lời nói của quản gia rất thông minh, không chỉ chỉ ra mối quan hệ giữa cậu và huấn luyện viên , mà còn không làm cậu thấy khó xử.

Lâm Hân chạm vào hoa cây nho và hỏi nhẹ nhàng, " Ông nội Bạch có thể dạy con làm thế nào để chăm sóc dị thực được không ạ ?"

"Đương nhiên." Bạch Húc nói: "Ngày mai tôi sẽ dạy phu nhân được không ? Hôm nay hơi trễ rồi ."

" Vâng, cảm ơn ông nội Bạch . " Lâm Hân hướng Bạch Húc hành lễ .

 “Phu nhân không cần khách khí , đây là điều mà tôi nên làm.” Bạch Húc nói.

 Lâm Hân vừa đi dạo trong vườn vừa nói chuyện phiếm với quản gia, 8 giờ 30 tối, quản gia nhắc nhở đã đến giờ đi ngủ, vì vậy cậu phải trở lại phòng ngủ trên lầu đi ngủ.

Cô hầu gái điều chỉnh nhiệt độ phòng cho cậu, dọn giường, đóng rèm cửa rồi lặng lẽ rời đi.

Lâm Hân thay một bộ đồ ngủ bằng lụa , nằm trên một chiếc giường rộng hai mét.

 Vào đêm đầu tiên ở nhà, ngủ một mình.

 Đèn cảm biến đã mờ đi, phòng ngủ hoàn toàn tối om, Lâm Hân  phủ một tấm chăn lụa mềm , không ngủ được .

Rõ ràng là cơ thể suy kiệt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn.

Cơ thể đã quen với việc được một người đàn ông ôm ấp trở nên trống rỗng một cách khó hiểu.

Lâm Hân cắn ngón tay, cuộn tròn thành một quả bóng và buộc mình phải đếm cừu.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu ... Hai mươi con cừu ... Hai mươi mốt con cừu ...

Đếm đến một trăm con cừu, đầu óc cậu vẫn hưng phấn .

Khẽ thở dài, bỏ đếm cừu, lật người, nằm ngửa, duỗi tay chân.

Chỉ cần cậu ấy chiếm trọn chiếc giường thì không cần người ngủ cùng.

Lâm Hân tiếp tục nhắm mắt và ép mình chìm vào giấc ngủ.

Kiên trì hơn mười phút, cậu buồn bực mà bò dậy, tức giận đập một cái vào gối.

Đáng ghét!

Đều là lỗi của huấn luyện viên , đem cậu chiều hư!

 Trong bóng tối, thiếu niên ủ rũ mà buông xuống vai, mím môi.

Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nghĩ tới cái gì đó, ngón tay chạm vào hoa tai không gian trên tai.

Một cái gối đính đầy chất pheromone linh sam trên giường.

Lâm Hân ôm lấy cái gối, vùi mặt vào đó, hít một hơi thật sâu rồi khẽ rên lên một tiếng mãn nguyện.

Cậu ấy thậm chí đã quên điều này!

Thiếu niên ôm chặt cái gối nằm lại dưới chăn bông, không ngừng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đây là gối của người hướng dẫn trên Dao Quang Hào , được bao phủ bởi pheromone. Khi cả hai phải chia xa vào buổi chiều, huấn luyện viên đã đem gối nhét vào trong lồng ngực cậu ,yêu cầu cậu ôm về nhà.

Lúc đó cậu còn hơi bối rối, ngơ ngác bỏ gối vào bông tai không gian, lúc này cuối cùng cậu cũng hiểu được dụng ý của huấn luyện viên .

Được bao bọc trong pheromone Alpha của mình, thiếu niên thoải mái và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Ừm ... Anh hai ..."

Lâm Hân nỉ non rồi chìm vào giấc ngủ.