Lý Diệu thu hồi ánh mắt, xoay người ôm lấy eo thiếu niên, dùng sức một chút làm cho cậu áp vào lòng chính mình.

“Sao em lại đến đây?”

Lâm Hân vẫn còn thẫn thờ, đột nhiên bị ôm, gần như đập cằm vào vật trang trí bằng kim loại trên bộ quân phục của người đàn ông.

Thấy cậu có vẻ bối rối, Lý Diệu ánh mắt trở nên sâu thẩm, không khỏi nắm cái cằm nhỏ của thiếu niên, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Ban đầu chỉ là hôn nhẹ, nhưng khi rời đi, thiếu niên kiễng chân đuổi theo nên càng hôn sâu.

“Ưm—”

Lâm Hân nhắm mắt lại và giao toàn bộ sức nặng của mình cho người bên kia.

Cậu ấy thích những nụ hôn của đàn ông này.

Mỗi lần gần gũi cậu đều cảm thấy mình được nâng niu, thậm chí đôi khi gần như nghẹt thở vì nụ hôn ấy, cậu vẫn thấy vui vì điều đó.

Lý Diệu ôm chặt cậu bé, ấn lòng bàn tay rộng vào sau gáu cậu, cho cậu càng nhiều thêm ôn nhu cùng dịu dàng.

Cho đến khi cả hai cùng khó thở, cuối cùng họ mới miễn cưỡng tách ra.

Khóe mắt Lâm Hân đỏ hoe, tim đập cũng dần dần bình tĩnh lại.

Lý Diệu nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của cậu, xoa xoa mái tóc, nửa quấn nửa ôm , dẫn cậu ngồi xuống ghế da sau bàn làm việc.

Ghế tuy rộng nhưng ngồi hai người thì hơi chật.

Lâm Hân ngồi xuống mà không cần suy nghĩ.

Đối mặt với người đàn ông khiến cậu dễ dàng tiến sâu vào trong lòng ôm ấp của người đàn ông .

Lý Diệu rất thích sáng kiến ​​của chàng trai trẻ, mùi thơm thoang thoảng của hoa lan thoảng qua trong mũi, như mê mẩn, anh chạm vào gáy thiếu niên, dùng ngón tay xoa nắn tuyến thể của cậu.

Thời hạn đánh dấu tạm thời sẽ sớm trôi qua.

“Anh hai…” Mặt Lâm Hân vùi vào cổ anh, cọ cọ như mèo con, “Khó chịu.”

Buổi sáng ngủ dậy liền cảm thấy cả người khô nóng , không có huấn luyện viên ở đây, cậu cũng không nghĩ nhiều về nó. Sau khi ăn sáng liền đến khu vực hoạt động thể dục.

Huấn luyện đã mở một phòng tập riêng cho cậu, trang bị đầy đủ thiết bị, để cậu có thể tập thể dục theo ý muốn của mình .

Hôm nay theo thường lệ luyện hai tiếng, lúc chuẩn bị quay về thì gặp Vinh Phỉ.

Vinh Phỉ vừa thấy cậu, liền khóc lóc thảm thiết , mắng Lâm đội không thương hoa tiếc ngọc chút nào, huấn luyện cô đến mức khóc kêu cha gọi mẹ.

Lâm Hân lẳng lặng nhìn màn trình diễn của cô.

Vinh Phỉ khóc hai phút, cảm thấy chính mình nhàm chán, lau mặt, sau đó trịnh trọng chắp hai tay khẩn cầu.

“Giúp tôi tìm nguyên soái để van này đi mà ! Làm ơn! Xin cậu đấy Tiểu Phá Quân à !”

Lâm Hân không thể chịu nổi bộ dạng đáng thương của cô, lòng mềm nhũn đáp ứng .

Dọc theo đường đi, sự nóng bức càng lộ rõ, khi bước chân vào văn phòng thuyền trưởng, ngửi thấy mùi linh sam quen thuộc, cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cho đến khi vừa bị hôn , pheromone đột nhiên có mùi như một lọ nước hoa bị lật úp, phân tán tràn ra.

Cậu nhận ra rằng sau hơn nửa tháng đã trôi qua kể từ lần đánh dấu tạm thời cuối cùng, thời kỳ động dục sắp trở lại.

Cũng may là dấu ấn tạm thời không hoàn toàn mất , trong cơ thể còn lưu lại chất pheromone của huấn luyện viên, để không mất trí như lần trước, khóc lóc kêu huấn luyện viên đánh dấu tạm thời cho mình.

Người đàn ông không nhúc nhích, Lâm Hân buồn bực dịch  mông .

“Đừng nhúc nhích.” Lý Diệu ôm thiếu niên đang xoắn xuýt như con sâu bướm, vén tóc gáy lộ ra cái cổ trắng nõn thanh tú, há miệng lộ ra răng nanh, bao phủ nó.

 "A——" Tuyến thể bị cắn ,Lâm Hân phát ra tiếng kêu đau đớn, khi răng nanh của người đàn ông cắm vào, nước mắt sinh lý trào ra làm ướt hàng mi dài .

Lý Diệu ôm chặt lấy cậu truyền vào tin tức tố một cách bá đạo .

Lâm Hân bất giác run lên.

Trong quá trình đánh dấu lần này, ý thức của cậu rõ ràng hơn lần trước, cậu mở đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào quốc huy treo trên tường.

Bốn quốc gia giữa các tinh tế được đặt theo tên của bốn con thú thời cổ đại, thiết kế quốc huy đã thêm vào yếu tố của các con thú.

Trung tâm của biểu tượng của Đế chế Huyền Võ tự nhiên là một vật tổ rùa và rắn.

Lúc này, nhìn vật tổ, Lâm Hân cảm thấy không biết vì sao, cậu dường như chính là con rùa, mà huấn luyện viên chính là con rắn khổng lồ đang quấn lấy con rùa.

Con rùa và con rắn là hợp nhất, âm dương giao nhau.

Khi pheromone linh sam khuếch tán trong cơ thể, sự kích động cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh.

Trên trán Lâm Hân lấm tấm mồ hôi, cậu lười biếng dựa vào cánh tay của người đàn ông.

Lý Diệu rời môi , không khỏi ngạc nhiên khi thấy gáy thiếu niên lại sưng lên, vết cắn vẫn còn đỏ ngầu, hắn nhẹ nhàng liếm một cái.

"Ngứa ~" Lâm Hân co rút.

“Còn khó chịu không?” Lý Diệu  vuốt tóc thiếu niên .

“Không còn khó chịu nữa.” Lâm Hân tựa đầu vào vai anh, một hồi nhíu mày, ngập ngừng nói: “Anh… anh…” 

Lý Diệu không cảm thấy xấu hổ, cười nói: “Đây là ký hiệu hiện tượng bình thường.

Lâm Hân cố nhớ lại lần cuối cùng anh trai mình làm như vậy.

Nhưng mà, lần trước cậu quá buồn ngủ, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Cậu ngẩng đầu, nhìn xung quanh rồi ngập ngừng hỏi: “Văn phòng có giám sát không…?”

Lý Diệu giật mình, chỉ nghĩ cậu nhóc quá đáng yêu, thư thái ngả người ra ghế để cậu bé ngồi thoải mái hơn.

“Toàn bộ phi thuyền đều có camera của Dao Quang theo dõi.”

Lâm Hân sững sờ , trừng mắt

. “Sao…phòng ngủ và phòng tắm cũng có luôn sao ?” 

Nếu như có, thì cậu và huấn luyện viên lúc thân thiết đều bị nhìn thấy hết ?

Thiếu niên lo lắng, căng thẳng đến mức ngồi không yên, trằn trọc nhớ lại.

Không ngờ, rút dây động rừng .

Lý Diệu hừ một cái, giọng nói khàn khàn : “Ngoan, đừng nhúc nhích.”

Cử động chút nữa , anh không bảo đảm có hay không sẽ trực tiếp đánh dấu thiếu niên trong phòng làm việc.

Lâm Hân cảm thấy có điều gì đó không ổn , cơ thể ngay lập tức cứng đờ.

Lý Diệu khẽ thở dài, ấn trán hít sâu một hơi, nhằm chuyển hướng chú ý.

"Anh đã liên hệ với quản gia rồi. Khi trở lại Hư Không Tinh Quân, em sẽ về nhà với ông ấy trước nhé .”

Lâm Hân chớp mắt. “Quản gia?”

“Ừ.” Lý Diệu nói, “Ông ấy là một người tốt bụng, họ Bạch . Khi gặp ông ấy, hãy gọi ông ấy là ông nội Bạch . Ông ấy đã làm việc trong nhà họ Lý cả trăm năm và rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em. "

" Ồ. " Lâm Hân nhớ rồi ," Bất quá, em không phải là một đứa nhỏ , vì vậy em có thể tự chăm sóc bản thân mình. "

Làm việc một trăm năm? Lúc đó chắc ông ấy đã lớn tuổi lắm rồi, ông ấy là một người ông tốt bụng .

Cậu đã trưởng thành thì phải kính trọng người già.

Lý Diệu chọc vào má cậu bé, ánh mắt dịu dàng: “Ở nhà không cần gò bó , không hiểu thì cứ hỏi , biết không?”

Lâm Hân gật đầu. “Em hiểu rồi.”

Vốn dĩ cậu nghĩ mình là người vô gia cư, khi gặp huấn luyện viên , cậu đã có một ngôi nhà.

Nghĩ đến việc sớm về nhà, cậu có chút kích động, vòng tay qua cổ người đàn ông, nói nhỏ: “Anh à, em có thể nấu ăn, rửa bát, quét nhà, làm rất nhiều việc nhà.”

 Lý Diệu ôm lấy thiếu niên, mắt nhìn lên trần nhà than nhẹ.

Nó không những không tiêu thất mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.

Một lúc sau, anh nói: “Ở nhà sẽ có người làm những việc này.”

Lâm Hân hỏi: “Là người máy ạ?”

Lý Diệu vỗ mông cậu , khéo léo nói: “Nhà chúng ta hơi lớn, nên thuê thêm người. ”

Khi đó thiếu niên cũng không biết cái gọi là lớn như thế nào, chỉ cảm thấy thuê người làm có chút tốn kém.

Huấn luyện viên nhà lớn , lương đủ sao?

Không biết lương hàng năm của huấn luyện viên là bao nhiêu nhỉ?

 Nghĩ về điều này, thiếu niên liền hỏi.

Lý Diệu đôi mắt vàng sâu thẩm, chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo của thiếu niên, phảng phất muốn dọa người ,làm người khác khiếp đảm.

 “Anh hai ?” Lâm Hân không rõ . Tại sao huấn luyện viên lại nhìn cậu như thế này?

Một giây sau, cậu đột nhiên bay lên không , thế giới quay cuồng, khi bình tỉnh thì cậu đã nằm trên bàn làm việc rồi.

Mông ở trên không, để không làm mình ngã xuống , cậu hoảng hốt tìm điểm tựa để giữ chặt.

Lý Diệu nắm chặt cổ tay của cậu

, đè ở trên bàn, cúi người, tóc bạc như nước đổ chảy xuống.

Làm điểm tựa, anh đứng rất gần bàn làm việc.

“Tiền ở nhà cũng đủ chi tiêu hàng ngày.” Anh cúi đầu tới gần thiếu niên, “Lần này chúng ta đào rất nhiều mỏ, mang về bán cũng có rất nhiều tiền, em cứ tùy tiện tiêu đi. "

Sự chú ý của Lâm Hân chuyển sang điểm tựa.Không chú ý nghe lời người đàn ông nói, liền trả lời lung tung :" Ồ ... ừm ... "

Lý Diệu tiếp tục:" Anh sẽ yêu cầu quản gia làm lại giấy tờ tùy thân, chứng minh thư của em và ghi vào sổ hộ khẩu của anh, sau kỳ hạn này, cuối năm chúng ta sẽ làm giấy đăng ký kết hôn và tổ chức tiệc cưới. ”

Lâm Hân nuốt nước bọt, cảm thấy hơi bối rối.

"Quá ... Quá nhanh ..." cậu thì thầm.

“Nhanh sao?” Lý Diệu nghiêng người về phía trước. “Đối với Alpha, khi gặp được Omega yêu quý của mình, hận không thể đánh dấu tại chỗ.”

Lâm Hân “Ồ” một tiếng, run như lá rơi trong gió.

Lý Diệu không nhịn được nữa, cúi đầu bịt kín môi cậu.

Mãi đến tối, Lý Diệu và Lâm Hân  mới ra khỏi văn phòng thuyền trưởng, cả hai đều đã thay quần áo.

Trên đường đi, Lâm Hân chân mềm nhũn lảo đảo, Lý Diệu dịu dàng ôm lấy cậu .

“Có muốn ôm không?”

“Không!” Lâm Hân cực lực từ chối.

Lần trước khi được ôm đi dạo, cậu đã trở thành người nổi tiếng trên Dao Quang Hào, được ôm lần nữa, ngày mai cậu sẽ không thể ra khỏi phòng mất.

“Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.” Lý Diệu nói.

Lâm Hân đỏ bừng mặt.

Lần tới?

Một lần là đủ rồi.

Lớp da bên trong rất mỏng manh, gần như bị mài hỏng .

Chậm rãi trở về phòng, cậu nằm ở trên giường, mệt đến không muốn động đậy, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó.

*

Trong phòng huấn luyện , Vinh Phỉ, người đang thở hổn hển như trâu vì bị Lâm đội chơi đùa , nằm trên mặt đất, than thở.

 Ahhhhhhh!

Tiểu Phá Quân !

Đến cùng là cậu ấy có giúp cô cầu xin nguyên soái hay không vậy? 

Tại sao cả buổi chiều trôi qua mà vẫn không có tin tức gì.

 "Là Alpha thì mau đứng dậy cho tôi! Tiếp tục huấn luyện." Lâm Tân cầm bút trong tay, biến thành một huấn luyện viên tàn nhẫn, đưa ra những yêu cầu nghiêm khắc đối với học viên.

Vinh Phỉ nghiến răng, chống đỡ cơ thể ,hung dữ nói: "Tôi là chú của anh——"

"Bang——"

Một cú đấm vào bao cát, bao cát nổ tung.

Khuôn mặt cứng rắn của Lâm Tân hiện lên một nụ cười, trẻ nhỏ dễ dạy .

*

Một tháng sau, Dao Quang Hào  nhảy qua không gian lần cuối, cuối cùng chạm tới thủ đô của Đế quốc Huyền Võ -- .

Ngay từ nửa tháng trước, tin tức về việc lực lượng viễn chinh tiêu diệt cướp biển giữa các tinh tế  đã lan truyền khắp mạng lưới giữa các tinh tế . Vô số người đã đưa ra bình luận về việc đó . Các phóng viên từ nhiều quốc gia đã sẵn sàng di chuyển. Một số phương tiện truyền thông lớn đã đến ngôi sao mặt trời ảo phía trước của lịch trình, chỉ để lấy tin tức đầu tiên.

 Hôm nay, khi Dao Quang Hào xuất hiện trên bầu trời phía trên Mặt Trời Hư Không, ngay lập tức bắt đầu phát sóng trực tiếp. Nhiều cư dân mạng kéo đến và phòng phát sóng trực tiếp sụp đổ một lúc.

 [Thùng rác siêu blog! Máy chủ có được làm bằng bóng bay sao ? Thật mong manh, nó sẽ vỡ ra khi bạn bóp chặt nó! 】

[Hàng tỷ người trong toàn bộ tinh tế đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp, nó có thể không phát nổ sao?]

[Biết có nhiều người như vậy, không mở rộng đi?]

]Đừng làm ồn, đừng làm ồn, chúng ta không thể yên lặng xem truyền hình trực tiếp sao? ]

[Đây là Dao Quang Hào? Ồ! Nó có quá lớn đúng không? Đây là thuyền ở đâu? Nó không phải là một thành phố bay đi?]

[Nhìn xem, có rất nhiều tàu chiến bay ra! Huyền Võ đế quốc ! Có rất nhiều tàu chiến dòng R90!

 Không có gì ngạc nhiên khi những tên cướp biển giữa các tinh tế có thể bị tiêu diệt!]

[R90 ,loại tàu chiến này có mạnh không?]

[Siêu tuyệt vời! Nó có thể mang hơn mười khẩu siêu đại bác và một khẩu đại bác có thể làm nổ tung một tiểu hành tinh.]

[Này, nguyên soái của chúng ta đến rồi, đương nhiên là Huyền Võ đế quốc kinh người! ]

[Nguyên soái muôn năm! ]

[Nguyên soái muôn năm!]

Tin nhắn trong phòng phát sóng trực tiếp bị quét nhanh như vậy, vừa thấy đã thấy chói mắt.

Việc tiêu diệt những tên cướp biển đã cản trở tinh tế hàng trăm năm là mộtsự kiện rất thú vị đối với toàn bộ tinh tế .

Du lịch giữa các tinh tế ngày nay là điều phổ biến và không ai muốn bị cướp biển cướp trên đường đi. Gặp may thì mất đồ, không may thì mất người.

Nghe nói, đội quân viễn chinh này không chỉ chiếm được Ngôi sao Hắc ám khét tiếng, mà còn đưa ngôi sao cá voi khổng lồ của hải tặc về làm tổ, hải tinh vực Tối tăm đã nằm trong lãnh thổ của Đế quốc Huyền Võ , ba quốc gia còn lại có thể không ghen tị và đố kỵ sao?

Tất nhiên, đối với những cư dân mạng bình thường, việc quốc gia nào loại bỏ hải tặc không quan trọng, miễn là mang lại hòa bình cho giữa các tinh tế , đó mới là đối tượng được họ ủng hộ.

Lý Diệu , vị nguyên soái trẻ tuổi nhất của đế quốc từ khi mới thành lập đã trở thành thần tượng được vô số người tôn sùng.

 [Hôm nay, chúng ta có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của Lý nguyên soái không nhỉ? 】

[Nhanh, nhanh, phát sóng trực tiếp quay đầu quay phim, chúng ta không chỉ nhìn tàu chiến, chúng ta cần phải đến gần hơn để tôi xem nguyên soái a !]

[A, tôi rất muốn gả cho nguyên soái !]

[Đừng giành chồng tôi với tôi——]

[Đó là chồng tôi!]

[ Là của tôi, là của tôi!]

[Này này này, Omega vị thành niên, cẩn thận hơn a! ]

  [Cắt! Lão tử là A! ]

[K, thậm chí tới A còn thèm muốn nguyên soái ? Tôi là B thì làm gì bây giờ ?]

[Đừng gây ồn ào, nhìn kìa, một chiếc tàu chiến đã hạ cánh, mọi việc đã ổn rồi, và máy ảnh được phóng to!]

[Tôi đã nhìn thấy nhị hoàng tử của Huyền Võ đế quốc! Anh ấy bước tới chào! Ồ! Điều này có nghĩa là nguyên soái đang ở trên tàu chiến này?]

 [Nhanh lên!]

 [Hưng phấn!]

 [Huhuhu, có người xuống rồi! Mọi người đã sẵn sàng để chụp ảnh màn hình! ]

 [Ahahaha! Tôi thấy mái tóc bạc mang tính biểu tượng rồi! Đó thực sự là Lý nguyên soái ! Oh yeah ]

[Chờ đã-tôi có bị lóa mắt không a? Nguyên soái nắm tay ai đó?]

[ Không có hoa mắt! Nguyên soái quả nhiên nắm tay người nào đó!]

Ống kính như muốn kiểm chứng suy đoán của cư dân mạng, rút ngắn khoảng cách, tức khắc, tất cả mọi người thấy rõ.

Nguyên soái đeo mặt nạ, đan chặt tay với một thiếu niên đeo mặt nạ.

Mọi người đều chấn động .