Nghe thấy lời nói của người đàn ông, cơ thể Lâm Hân bất giác đông cứng lại, trái tim cậu bỗng trở nên căng thẳng, hai má áp vào cổ người đàn ông nóng lên một cách khó hiểu.

Đại thần nói ... cậu là đứa nhỏ  nhà anh ấy...

Có thể sao ?

Bản thân cậu bị bố mẹ bỏ rơi, có đủ tư cách để đến một ngôi nhà mới không?

Kể từ khi phân hóa thành Omega, thế giới của cạu đã trải qua những biến hóa đến long trời lở đất , ba mẹ đã từng rất thương yêu mình , vì bốn trăm vạn quà cưới ,dẫn sói vào nhà.

Bị lòng tham làm cho mù quáng, họ mù quáng tìm kiếm “con rể” vì cái danh nghĩa là muốn tốt cho cậu, chỉ để bị lợi dụng bởi những kẻ buôn lậu thông đồng với cướp biển giữa các tinh tế .

Bị bắt, đánh thuốc, bán đấu giá, cuộc sống của Lâm Hân như rơi xuống đáy vực, và khi cậu sắp rơi xuống vực sâu, chính đại thần là người đã ra tay dắt cậu ra khỏi bóng tối.

Như vậy, tương lai của cậu có thể chiếu vào ánh mặt trời sao ?

Lâm Hân cố gắng nghĩ lại , lúc trước ở cùng đại thần trong thế giới cơ giáp , cậu có biểu hiện đủ tốt không nhỉ?

Đại thần dường như đã khen ngợi cậu là người rất có tài năng và có thể mài giũa .

Nếu như... đại thần bằng lòng chấp nhận cậu, cậu sẽ làm việc chăm chỉ và chăm chỉ hơn bao giờ hết!

Lâm Hân vô thức nắm lấy mái tóc của người đàn ông xõa sau lưng, hít một hơi thật sâu, chất pheromone linh sam nhàn nhạt như làn gió mát lành vuốt ve trái tim cậu , sự mệt mỏi của cậu bị cuốn đi, cả người cũng từ từ thả lỏng.

Lý Diệu tự nhiên cảm thấy sự kỳ lạ của cậu bé.

Dù sao cũng là một đứa nhỏ chưa tham gia vào thế giới, dù có mạnh đến đâu cũng sẽ sợ bị Ám Tinh  bán đấu giá bởi hải tặc.

Vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ một cách dịu dàng , Lý Diệu nói với hai tên thuộc hạ đang sửng sốt: "Hải tặc cùng Hắc Ám Tinh đã tra rõ hết chưa ?"

"Tra rõ ! Tổng cộng có hai mươi ba nơi, tất cả đều nằm dưới sự giám sát của Dao Quang . ”

Ông chủ, sắp có việc rồi phải không? ”Đinh Diễm linh hoạt làm nóng người , vẻ mặt hưng phấn."

Lý Diệu nói: "Tôi đã yêu cầu thượng tướng Đường phái một chiếc tàu chiến, cậu sẽ là tiếp quản. Cậu phải tiếp quản toàn bộ Hắc Ám trong vòng ba ngày."

"Vâng! Thưa ngài! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Lý Diệu hài lòng gật đầu.

Ngay từ năm năm trước, anh đã cử một đặc vụ chìm vào Ám Tinh . Kỹ năng ngầm đó quả là không nhỏ, với tài năng xuất chúng của mình, hắn từ cấp dưới leo lên một chút, thâm nhập vào hải tặc, đạt tới cấp trên, tinh thông rất nhiều bí mật, bí mật gửi về rất nhiều tin tức quan trọng.

Vốn dĩ Lý Diệu muốn hợp nhất bốn thế lực để dẫn một đội quân đi trừ gian diệt hải tặc, nhưng không ngờ vị hoàng tử thứ ba lại bị giết, anh phải lên kế hoạch từ trước.

May mắn thay, mọi thứ đều suôn sẻ, ngoại trừ bất ngờ nhỏ đang nằm trong vòng tay của anh này .

Anh rất may mắn , đã đến thời cơ, chớp thời cơ tốt để đoạt đứa trẻ về, nếu không, anh không thể tưởng tượng đứa nhỏ sẽ bị hành hạ như thế nào sau khi trở thành nơi giam cầm của một kẻ quyền thế!

Lý Diệu cau mày, siết chặt vòng tay ôm Lâm Hân chặt hơn.

Hai tên thuộc hạ rùng mình không thể giải thích được, tự hỏi tại sao khu vực xung quanh lại đột nhiên lạnh đi.

“Tình hình Phó Côn thế nào?” Lý Diệu trầm giọng hỏi, kìm nén sự khó chịu đang lộn xộn trong lòng.

“Vẫn đang tiến hành.” Triệu Triều nhìn xa xăm. Đội phó đưa người đến vàng ngọc lâu để bắt tên thủ lĩnh hải tặc, đã gần hai mươi phút rồi mà họ vẫn chưa phân thắng bại?

“Ông chủ, chúng ta có nên hỗ trợ không?” Đinh Diễm đề nghị. Cung Việt  không phải là một Alpha bình thường, theo một đặc vụ ngầm, sức mạnh của anh ta không kém gì một võ sĩ cơ giới hàng đầu. Đội đã mang theo chín chiến binh tinh nhuệ, vẫn chưa có tin tức gì, có thể thấy rằng địch rất khó khăn.

Lý Diệu nói: “Tôi đi, các cậu làm nhiệm vụ nhận.”

“Được!” Hai người đáp ứng.

Sau khi Lý Diệu và thuộc hạ nói xong , anh cúi đầu dỗ dành đứa nhỏ trong tay: “Tôi sẽ bắt được tên trùm hải tặc, em theo bọn họ đến nơi an toàn trước.”

Lâm Hân lập tức ôm lấy cổ của anh, lắc đầu như trống bởi, thì thầm: "Đừng bỏ rơi tôi."

Lý Diệu cảm thấy thích thú trước phản ứng dễ thương của đứa trẻ, ánh mắt anh trở nên dịu dàng : “Tôi sẽ không bỏ em đâu .”

Cho dù đứa trẻ bị bắt cóc đến Ám Tinh hay bị cha mẹ bỏ rơi, kể từ khi anh ôm đứa nhỏ lên, anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

 Lâm Hân ngẩng đầu và trượt mũ trùm đầu xuống, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp.

Đinh Diễm và Triệu Triều , những người đứng cạnh vây xem đứa nhỏ , đã há hốc mồm khi nhìn thấy khuôn mặt kia .

Này, đứa nhỏ trong vòng tay của ông chủ là Omega, đúng không?

Nam Omega ?

 Ồ!

Hiếm có a !

 Cả hai mở mắt ra, như thể đang chiêm ngưỡng món bảo bối thần kỳ nào đó, họ đang lẩm bẩm những từ trong miệng.

Lý Diệu ánh mắt lạnh lùng quét qua, hai người rùng mình một cái, hóm hỉnh chào hỏi rồi lui ra: “Ông chủ, chúng tôi đi làm nhiệm vụ đây !"

Trước khi ông chủ lên tiếng, bọn họ đã bôi dầu vào lòng bàn chân rồi chuồn mất.

Đùa thôi, để nói vài câu chuyện phiếm về sếp, không biết khi về sẽ tăng khối lượng đào tạo lên bao nhiêu!

Lý Diệu phớt lờ những tên thuộc hạ đang bỏ trốn và nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của đứa trẻ.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Lâm Hân lấy hết can đảm và tự giới thiệu: "Tên tôi là Lâm Hân . Tôi từng là quân nhân dự bị cơ giới của Cộng hòa Thanh Long. Tôi hiện là một đặc vụ tự do. Tôi sẵn sàng cống hiến cuộc đời và lòng trung thành của mình để trở thành một người quân nhân.

Hắn không có nơi nào để đi, muốn ở lại. Ở bên cạnh Đại Thần, ngươi phải phản chiếu giá trị của chính mình."

Lý Diệu giật mình, đôi mắt vàng dần dần sắc bén.

Lâm Hân tim đập như trống, vì sợ đại thần sẽ cự tuyệt.

Cậu mở miệng muốn nói điều gì đó chứ không phải khoe khoang, nhưng cạu không giỏi chuyện, nhất thời không biết nên diễn đạt như thế nào.

Nhìn thấy đứa trẻ lấm tấm mồ hôi trên trán, trong lòng lo lắng, Lý Diệu xoa xoa đầu của cậu, cười nói: “Làm lính của tôi sẽ rất cực khổ ."

“Tôi không sợ cực khổ!” Lâm Hân  dùng hai tay siết chặt áo choàng để che giấu nội tâm lo lắng.

Lý Diệu làm sao có thể không nhìn ra sắc mặt của đứa nhỏ ?

Không còn trêu chọc đứa trẻ nữa, anh đáp: “Được rồi,tôi sẽ chấp nhận em.”

 Lâm Hân vui mừng khôn xiết, nước mắt lưng tròng, dãy giụa muốn xuống .

“Đừng nhúc nhích.” Lý Diệu không có ý định buông cậu ra , vỗ vỗ mông cậu, “Trước khi trở thành quân nhân của tôi , em trước tiên phải huấn luyện, Chỉ cần đủ tư cách là có thể ra chiến trường. . "

Lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông phủ lên cách áo choàng đặt trên mông Lâm Hân, cơ thể cứng đờ, hai má ửng hồng, không dám động đậy.

Phản ứng thẳng thắn của đứa nhỏ  làm Lý Nghiêu hài lòng, khóe miệng cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi hỗ trợ trước.”

Nếu không đi , thuộc hạ của anh lòng có thể sẽ lạnh đi từng chút a .

“Vâng, huấn luyện viên !” Lâm Hân ngoan ngoãn vùi đầu vào trong lòng ngực anh . Dù bây giờ không phải là quân nhân chính thức, nhưng cậu phải nghe theo những gì huấn luyện viên  nói.

 Năng lượng của Lý Diệu được truyền vào chiếc nhẫn không gian trên ngón tay phải của anh . Trong giây tiếp theo, một quả cầu cơ bằng vàng to bằng quả bóng đá xuất hiện và bay lơ lửng trên không.

Lâm Hân khẽ mở to mắt nhìn chằm chằm vào quả bóng trên không trung không thèm chớp mắt.

 Không giống như các thẻ trong cơ giáp thế giới , trạng thái ban đầu của máy trong thực tế là hình cầu, nó sẽ chỉ biến hình khi nhận được lệnh từ chủ nhân.

 Quả bóng của đại thần là tốt nhất trong số những thứ tốt nhất.

 Lâm Hân ngưỡng mộ và khao khát .

Lý Diệu hỏi đứa trẻ: “Muốn chơi không?”

“ Muốn !” Lâm Hân gật đầu không do dự.

“Vậy thì hãy vào và cùng nhau trải nghiệm.” Lý Diệu ra lệnh cho quả cầu : “Huyền Minh, biến hình!”

“Nhận được!” Phản ứng thông minh của quả bóng , giây tiếp theo, quả cầu phân hủy, sắp xếp lại và thay đổi trong nháy mắt , một cơ giáp Green cao hơn mười mét xuất hiện trước mặt hai người.

Lâm Hân ngẩng đầu lên và vô cùng kinh ngạc trước trận động đất.

Đây là cơ giáp mạnh mẽ và hoàn hảo nhất mà cậu từng thấy!

Có phải — là chiến hữu của đại thần không?

Thì ra "Huyền Minh" là tên của cơ giáp nha !

Lý Diệu ôm Lâm Hân , thả lỏng người nhảy lên một cái , dễ dàng nhảy vào buồng lái do cơ giáp mở ra.

 “Đi, chúng ta cùng nhau tiêu diệt hải tặc!”

Hai chùm ánh sáng xuất hiện trên bảng điều khiển của buồng lái, gộp hai thành một.