“Ha.”
Lý Diệu khinh thường chế nhạo, lộ ra chuỗi nhẫn đắt tiền sáng bóng trên ngón tay, bước một bước lớn, ngạo nghễ đi về phía trước, vạt áo tung bay, áo choàng lụa thêu vàng độc nhất của liên minh bạch hổ ở hành lang. Dưới ánh đèn rực rỡ, sáng lấp lánh.
Khi người đàn ông và người hầu đi theo quản gia mập mạp đi vào trong góc, mặt nạ hồ ly chế nhạo: “Đại ca , Alpha đó là người đã đấu giá với anh sao?”
Cung Việt nói: “Đúng vậy ."
Mặt nạ hồ ly nói:”Không hổ là bạo phát phú đến từ liên minh Bạch Hổ. "
Hoàng tiên sinh nhìn chằm chằm vào người vừa nãy , trầm ngâm:" Đeo huỳnh tinh thạch trên người, không phải là bạo phát phú bình thường đâu."
Mặt nạ hồ ly ngẩn ra: "Ồ? Huỳnh tinh thạch?"
Đây là loại quặng có giá trị cao nhất giữa các tinh tế . Sản lượng quặng siêu thấp, nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ và làm đẹp. Một viên huỳnh tinh thạch có kích thước bằng móng tay có giá trị hàng trăm triệu đồng tiền giữa các tinh tế . Nó được đeo trên người và thể hiện sự giàu có và địa vị. Nó được giới quý tộc ở nhiều quốc gia vô cùng yêu thích.
Alpha đó là quý tộc của Liên minh Bạch Hổ, chẳng trách anh ta đã bỏ ra hàng chục tỷ để mua lấy tiểu Omega đó .Người ta ước tính rằng anh ta sẽ có sinh cho mình một người thừa kế tốt.
Nhưng… mặt nạ hồ ly lại đảo mắt cười với người đàn ông bên cạnh: “Thị lực của anh Hoàng thật tốt.”
Hoàng tiên sinh khiêm tốn nói: “Nếu anh kinh doanh chỗ chúng tôi thì trước tiên anh phải biết về món hàng”.
Nếu không có bất kỳ thị lực nào, làm thế nào để trở thành một kẻ buôn lậu hình chóp giữa các tinh tế cơ chứ ?
"Haha, không sai !" Mặt nạ hồ ly nói: "Nhờ có anh , nhà đấu giá hôm nay kiếm được cả món hời lớn , tôi và đại ca đã đặt trước một bàn thức ăn tại vàng ngọc lâu , Hoàng tiên sinh cũng cùng chúng tôi làm một trận ăn mừng đi ? "
Hoàng tiên sinh vui vẻ tiếp nhận.: "Vậy thì để hai vị tiêu tiền."
Mặt nạ hồ ly khách khí nói: "Bất cứ ở đâu, chỗ nào , đều là người một nhà , hợp tác vui vẻ!"
*
Trên hành lang, Lý Diệu lặng lẽ rút tinh thần lực gần hộp trở về , một đường nghênh ngang cùng quản lý béo đi đến cửa hậu trường .
“Vị khách quý, đã đến nơi rồi .” Quản sự mập quẹt ổ khóa thông minh với chiếc thẻ của mình. Ngay khi cánh cửa kim loại mở ra, một mùi hương hoa lan phả vào mặt ông ta . Quản sự mập là Beta, nên không thể ngửi thấy mùi pheromone, vì vậy tự nhiên không nhận ra điều đó.
Lý Diệu khẽ đưa tay che mũi , nói với Phó Cônđang bị ảnh hưởng sau lưng: "Cậu lập tức đến vàng ngọc lâu đặt phòng tốt nhất cho bản thiếu gia . Sau 20 phút, bản thiếu gia muốn dùng nó . ”
Phó Côn nhanh chóng đáp lại , “ Vâng, thiếu gia !".
"Nhanh đi." Lý Diệu không nhịn được phất tay, sau mặt nạ ánh mắt lại trực tiếp hướng trong phòng , " Tiểu O của tôi đang ở bên trong sao?"
“ Vâng, mời ngài vào. ” Quản sự mập liếc người hầu đã chạy đi, trong lòng thoáng hiện lên một tia khinh thường. Dù Alpha quý phái hay Omega động dục đến đâu cũng không thể kiềm chế ham muốn ban đầu, chỉ cần ngửi thấy mùi pheromone là không thể chờ đợi được nữa.
Lý Diệu bước qua người quản sự mập mạp đang đứng ở cửa kia , nhấc chân bước vào cửa, vừa nhìn thấy lồng chim lớn màu vàng kim bên trong, liền không thèm dời mắt đi .
Bốn nhân viên Alpha đeo mặt nạ cách ly canh gác trước cửa lồng, thấy khách quý đến kiểm tra hàng, họ tự động cho ra hai bên.
Lý Diệu hít một hơi thật sâu phát ra tiếng say sưa thán phục: "Ôi, thật là một đóa hoa lan cao quý, chính là bạn đời định mệnh của bản thiếu gia , cho dù một 10 tỷ hay 100 tỷ bản thiếu gia cũng cam lòng . ”
Mí mắt của quản sự béo giật giật.
Chắc chắn, anh ta là một thành viên của Liên minh Bạch Hổ, tình cảm dồi dào, ngôn ngữ khoa trương .
Lý Diệu hất cằm, ngạo mạn ra lệnh cho quản sự mập : “ Còn không mau mở lồng?”
Quản sự mập lập tức trả lời: “Vâng , ngài đợi một chút.”
Trong lồng, Lâm Hân cắn mạnh mu bàn tay phải, hàm răng khảm thật sâu vào trong thịt, nếm được vị máu tanh đầy trong miêng.
Chỉ có cơn đau xuyên thấu mới có thể khiến não cậu tỉnh táo trong giây lát.
Cậu không biết mình đang phải vật lộn với điều gì, rõ ràng cậu không còn tương lai để nói về điều gì, nhưng một lòng căm thù mãnh liệt dâng lên sâu trong lòng .
Tại sao lại là cậu ấy?
Tại sao cha mẹ phải bỏ rơi mình?
Tại sao cậu lại rơi vào tình trạng tuyệt vọng đáng buồn như vậy?
Cậu không đủ tư cách sống sau khi phân hóa thành Omega sao?
Không lẽ phải giống như Omega nam thứ hai của nước Cộng hòa , trải qua sinh nhật thứ mười tám phải nhảy lầu tự tử để có cuộc sống vĩnh cữu yên bình dưới đó sao?
Đôi môi của thiếu niên bị nhuộm đỏ tươi bởi máu, đôi mắt mở to vô hồn, những giọt nước mắt hòa quyện cùng nước và mồ hôi trên má, và khi ý thức của cậu tràn đầy hận thù và tuyệt vọng vô tận , trong lòng cậu chỉ còn lại một nỗi ám ảnh. .
Cậu thà làm thành ngọc còn hơn làm nô lệ cho người khác!
"Ầm ..."
Cửa lồng mở ra, Lâm Hân thả mu bàn tay ra và hơi ngẩng đầu lên, anh mơ hồ nhìn thấy một Alpha cao lớn mặc áo choàng vàng sẫm và mặt nạ bạc trên mặt.
Lý Diệu lẳng lặng đứng ở cửa lồng, nhìn chằm chằm thiếu niên yếu ớt ngã trên mặt đất.
Để bán được giá tốt, người bán đấu giá đặc biệt trang phục cho “hàng” chiếc váy vải tuyn lộ liễu nửa kín nửa hở, cùng với chất pheromone đậm đặc do Omega tiết ra trong thời kỳ động dục, vô hình trung đã kích thích giác quan của người mua ,kích thích ham muốn tiêu dùng của họ.
Tuy nhiên, đối với Lý Diệu, tất cả những điều này không hề có một chút cám dỗ nào.
Anh chỉ nhìn thấy những vết bầm tím lớn trên cơ thể cậu, cùm tay, cổ chân, mu bàn tay rớm máu, môi đỏ, mặt tái mét và đôi mắt mất hết điểm sáng.Chuyện gì đã xảy ra chỉ trong nửa tháng?
Tại sao một đứa trẻ tràn đầy hy vọng về tương lai lại bị hành hạ như thế này?
Ai là người đã đưa đứa nhỏ này đến Ám Tinh, trở thành một vật phẩm đấu giá và bị bắt nạt?
Lý Diệu cụp mắt xuống, kiềm chế sự lạnh lẽo trong mắt.
Anh tiến đến vài bước, ngồi xổm xuống, đưa tay kiểm tra cánh tay phải đầy máu của cậu bé.
Một giây tiếp theo, thiếu niên gầm gừ đe dọa , trong mắt tràn ra một cỗ hận ý dày đặc, thân thể càng cuộn tròn hơn, giống như một con thú nhỏ sợ hãi, tràn đầy cảnh giác.
Lý Diệu bàn tay dừng ở trên không trung, một hồi liền đổi ý đưa đến đầu thiếu niên , nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Sự đụng chạm quen thuộc khiến Lâm Hân giật mình, cả người trànđầy mâu thuẫn .
Động dục có gây ra ảo giác không?
Sao ... cái cách xoa đầu của người đàn ông này lại giống đại thần đến vậy?
Trong lúc thiếu niên đang sững sờ, Lý Diệu luồn ngón tay xuống, bóp nhẹ vào dái tai, cẩn thận xoa nắn nốt ruồi nhỏ xinh xắn, hơi cúi đầu rồi lại gần cậu.
Một tia pheromone linh sam tươi mới xuyên vào mũi, bức tường phòng thủ được xây dựng bằng máu của Lâm Hân đột nhiên sụp đổ, đôi mắt cậu dần lấy lại vẻ sáng ngời, giống như một đứa trẻ đau khổ cuối cùng cũng tìm thấy người để dựa dẫm , nước mắt đều chảy xuống .
Lý Diệu cau mày, lại nhéo nhéo vành tai của đứa trẻ, đứng thẳng lên, cởi áo choàng vàng sẫm lộng lẫy, lười biếng nói: "Này, quản sự , các người đối xử thô lỗ với người bạn đời tương lai của tôi như vậy sao? Bộ dạng đáng thương của cậu bé này giống như một con công nhỏ vậy. Ôi! Và pheromone phát ra liên tục này lúc nào cũng hấp dẫn tôi, ngay cả thuốc ức chế ông cũng không nỡ tiêm cho đứa nhỏ này sao? Nếu không phải bản thiếu gia là Alpha chất lượng tốt, có khả năng tự chủ cực mạnh,chỉ sợ đã mất mặt trước mọi người rồi. "
Quản sự mập đứng ở cửa lồng nhìn khách quý có hành động ghét bỏ mà lấy áo choàng quấn lấy toàn bộ cơ thể của thiếu niên. Nhịn một chút ,hối lỗi nói:" Chuyện đó ...là chúng tôi lo liệu không chu toàn ... "
Không ra giá trước ,ai biết được thiếu niên này sẽ trở thành bạn đời tương lai của hắn kia chứ? Thượng phẩm đưa vào nhà đấu giá của họ, bất kể là người hay vật, luôn được đối xử bình đẳng như nhau. Nếu có lòng oán giận như vậy thì không bằng mang về nhà yêu thương nó thật tốt vào.
Lý Diệu bất mãn hừ lạnh một tiếng, ôm đứa bé đang được quấn như con tằm trong tay ôm ra khỏi lồng.
Hai tay phải của bốn người Alpha đặt súng laze quanh eo, chăm chú nhìn Lý Diệu.
Cảm nhận được sự thù địch, Lý Diệu khinh thường nói: "Làm sao? Sợ bản thiếu gia không trả tiền ?"
Quan sự béo nói: "Sao lại thế ? Ngài hiểu lầm rồi! Chỉ là nhà đấu giá của chúng ta có quy định, sau khi kiểm tra hàng hóa phải chính thức trả tiền, cho nên ..."
Hắn xoa xoa tay, cười nhìn Lý Diệu .
“Không vội.” Lý Diệu quen thuộc tìm ghế sô pha ngồi xuống, ôm đứa nhỏ dựa vào trong lòng , từ trong áo choàng lấy ra một cổ tay gầy đang cùm xiềng xích, hỏi quản sự mập mạp , “Đây là cái gì?”
Quản sự mập mạp giải thích: "Cậu ta từng là cơ giáp quân dự bị ,sức mạnh quân sự và tinh thần lực rất cao, cậu ta đã làm bị thương một số người của chúng tôi, vì vậy phải khóa bằng một cái vòng khống chế tinh thần lực ." "
"Mau cởi trói!" Lý Diệu trầm giọng ra lệnh .
“Cái này…” Quản sự mập mạp do dự, “Đề phòng… làm tổn thương ngài…”
“Ông là đang nói bản thiếu gia này không thể khống chế tiểu Omega này sao ?” Lý Diệu nhìn chằm chằm ông ta .
“Vâng, vâng tôi mở còng ngay đây !” Quản sự mập mạp gật đầu . Dù sao hàng đã bán mà người mua bị thương thì họ cũng không cần chịu trách nhiệm.
Ông ta lấy ổ khóa và cẩn thận mở cùm trong quá trình đó, sợ thiếu niên phóng tinh thần ra chống cự, nhưng khi mở chiếc cùm cuối cùng,vị thiếu niên vẫn nằm trong vòng tay của người đàn ông bất động, ngoan ngoãn như một chú thỏ con.
Quái lạ ?
Làm sao có thể ngoan ngoãn như vậy?
Không phải người của Hoàng tiên sinh đã suýt bị bóp cổ chết trước khi đưa thằng nhóc này vào cuộc đấu giá sao?
Quản sự béo tỏ vẻ nghi ngờ, bước sang một bên sau khi mở khóa.
Ngay sau khi cùm được cởi bỏ, Lâm Hân cuối cùng đã lấy lại được sức mạnh tinh thần lực và cơ thể của cậu cũng được thoải mái một chút . Cậu càng vùi mặt thật sâu vào lòng của người đàn ông, xoa xoa, nắm lấy một lọn tóc bạch kim trong tay, kiên quyết không buông ra.
Cảm thấy áo của mình ướt đẫm bởi nước mắt của đứa trẻ, Lý Diệu càng ôm chặt lấy cậu nói với quản sự mập với giọng kiêu ngạo : “Thuốc ức chế động dục đâu?”
Quản sự mập lau mồ hôi: “A… xin lỗi, tạm thời gian có . Ngài nếu bạn đang vội, sao không ... đánh dấu tạm thời đi? "
“Đánh dấu tạm thời?” Lý Diệu lạnh lùng nói, “Trong từ điển của bản thiếu gia không tồn tại đánh dấu tạm thời ! Nhà đấu giá của các người quá tệ rồi, bản thiếu gia này cũng không muốn đánh dấu hoàn chỉnh ở nơi lộn xộn. Nếu bản thiếu gia ôm tiểu Omega đi ra ngoài gây náo loạn. Ông có chịu trách nhiệm được không? ”
Người quản sự béo bị nhà quý tộc của Liên minh Bạch hổ chơi đùa và ông ta cũng sắp mất kiên nhẫn. Nếu không phải vì 10 tỷ kia , ông ta có lẽ đã sớm đánh anh ta từ lâu rồi. .
Bốn người Alpha đằng sau tính tình không bằng hắn ta , tiến lên, vây quanh sô pha, lộ ra vẻ hung tợn.
" Đánh dấu tạm thời hoặc là trực tiếp ôm ra ngoài! Mau chóng hoàn thành giao dịch !"
Lý Diệu đối với sự uy hiếp của bọn họ không hề bị lay động, lạnh lùng trào phúng: " Ám Tinh các người chiêu đãi khách quý là như thế này sao?"
Quản sự mập nhanh chóng chen lời ," Đừng , đừng, mọi người đừng tức giận, tôi đi tìm thuốc ức chế tề ,ngài chờ một chút !"
"Hừ! Đi mau !" ! ”Lý Diệu ôm chặt đứa nhỏ trong lòng , vỗ vỗ lưng cậu vài cái, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Không được ! Anh ta phải hoàn thành giao dịch trước!" Một trong những Alpha nhất quyết không nhượng bộ.
Quản sự Béo tỏ vẻ ngượng ngùng.
Lý Diệu liếc mắt nhìn Alpha, bên kia lấy ra súng laze, họng súng đen nhắm ngay vào anh , phản ứng dây chuyền những Alpha khác đều rút súng từ trên eo ra cũng nhắm vào anh .
Được một lúc, không ai chịu nhường ai, cả căn phòng căng thẳng.
"... Tôi có ..." Cậu bé nhỏ giọng nói.
Lý Diệu cúi đầu. “Cái gì?”
Lâm Hân khó nhọc giơ tay lên, sờ lên bông tai bên tai phải, lấy ra một hộp thuốc ức chế động dục, đưa cho Lý Diệu .
Lý Diệu nhận lấy, từ trong hộp lấy ra một ống tiêm, cầm cổ tay thanh tú của thiếu niên lên , đâm chính xác vào huyết quản, từ từ tiêm vào.
Sau khi tiêm xong thuốc ức chế tề, anh ném ống tiêm rỗng vào thùng rác, cẩn thận đóng áo choàng, quấn cả ôm vào trong lòng rồi thì thầm vào tai cậu .
“Đi thôi, Tiểu Phá Quân.”
Đôi mắt ướt của Lâm Hân đỏ bừng,đem bản thân rút sâu vào lòng anh .
Sự tình được giải quyết ổn thỏa, quản sự mập mạp lập tức lấy ra quang não, mở nền tảng lưu trữ, nhấn vào giao diện giao dịch, cười nói : “Mời bấm xác nhận.”
Lý Diệu bình tĩnh nhìn giao diện giao dịch, thả lỏng tay, chỉ về phía [Xác nhận giao dịch] Nhấn để tiếp tục. Khi sắp nhấn, anh đột ngột dừng lại và nhìn sang [Hủy giao dịch] bên cạnh.
Nhà đấu giá Ám Tinh có một luật bất thành văn là khách hàng có thể hủy giao dịch nếu không hài lòng khi nhận hàng, tuy nhiên cái giá phải trả là họ phải bỏ ngón tay để đổi lấy tiền.
Một triệu đồng một ngón tay.
Mười tỷ, mười ngón tay cũng không đủ chặt.
Không có cường giả nào là không màng đến thân thể của mình , có bốn tên Alpha đang chĩa súng về phía bọn họ, quản sự mập mạp còn rất tự tin , đang chờ khách quý nhấn xác nhận.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn, căn phòng rung chuyển kịch liệt, sau đó liên tiếp vang lên những tiếng "ầm ầm" vang lên, cả phòng đấu giá phút chốc rơi vào hỗn loạn.
A? Chuyện gì đã xảy ra?"
Lý Diệu nhanh mắt, đầu ngón tay cảm ứng nhấn [Hủy bỏ giao dịch], cuộc đấu giá thất bại.
"Ding Dong -" Trình nhận dạng tạo ra âm thanh thông báo: "Tài khoản của bạn đã trả lại 10 tỷ tinh tế ."