Hai cổ thi thể, một tráng kiện một ốm yếu, tuổi tác chẳng chênh nhau bao nhiêu.

Tam Đao thoáng thấy không có em trai Thủ Căn mới yên tâm.

“Đại Đầu?!” Thủ Căn bước lên một bước, dùng đèn soi vào xác chết, dường như không dám tin vào mắt mình.

“Ca quen hắn?” Tam Đao đi tới bên cạnh cầm giúp ngọn đèn. Vừa nhìn kỹ hắn đã nhận ra,  đây chẳng phải chính là tiểu tử mà Căn Tử ca từng lau giúp máu mũi ư? Ừ, chết chẳng oan chút nào.

Thủ Căn gật đầu.

“Lão già, tên Đại Đầu này bị quẳng đến đây hồi nào?” Tam Đao quay sang hỏi chuyện ông lão.

Ông lão vượt qua cả hai, bước đến sát thi thể, ngồi xổm xuống xem xét rồi trả lời: “Chập tối hai hôm trước.”

“Biết ai ném vào không?”

“Mười vò Nữ Nhi Hồng hai mươi năm.”

“Căn Tử ca, chúng ta đi trước nhé, ở đây ẩm thấp lắm, đứng lâu không tốt.” Tam Đao kéo tay Thủ Căn.

Thủ Căn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngồi xổm xuống bên đầu Đại Đầu.

“Lão bá, bá nói con biết đi, Đại Đầu bị ai hại chết?”

Ông lão nhếch mép cười làm nếp nhăn khóe miệng hằn thêm khá sâu, sau đó liếc Tam Đao, xòe ra mười ngón tay.

Tam Đao im lặng gật đầu.

“Ha!” Ông lão cười to, song thoạt thấy sắc mặt khó chịu của Tam Đao liền chỉnh đốn lại biểu tình: “Người của Cao lão nhị. Ta không nhìn lầm đâu, chính là quản gia của hắn đến vứt xác.”

Quản gia của Cao lão nhị? Tam Đao sờ râu, cười cười.

Khéo thật, đúng không?

“Đi nào, ca. Chuyện này ta sẽ tra xét rõ ràng, trả lại công đạo cho Đại Đầu.”

“Thi thể của Đại Đầu không thể bỏ mặt tại đây, ta muốn mang hắn về nhà, ít nhất phải để hắn được an tán cùng mộ phần tổ tiên.” Hốc mắt Thủ Căn đỏ lên. Chứng kiến một người mấy ngày trước còn giúp đỡ mình nay trở thành xác chết, thảm thương nằm trước mặt mình, y không khỏi cảm thấy chạnh lòng.

“Hiện tại chúng ta không có cách nào mang hắn cùng đi, đợi tìm được Diệu Tổ mới chôn cất cho hắn, thế nào? Có lão già kia canh chừng, thú hoang không dám đến ăn xác đâu. Ca, đứng dậy đi.”

Thủ Căn gạt tay Tam Đao, nhìn lướt qua hơn mười cổ thi thể chung quanh. Bấy giờ, nỗi lo cho tam đệ hoàn toàn nuốt chửng sự sợ hãi với xác chết.

Tam Đao bất đắc dĩ đành cầm đèn lồng đứng sau lưng y.

Sau khi xác định chắc chắn không hề có xác của Diệu Tổ trong đám thi thể, tâm tình Thủ Căn mới trở về với Đại Đầu.

Lại một người quen của y qua đời.

Lần thứ nhất là gã khuân vác, lần thứ hai là người cùng y trưởng thành, lần thứ ba sẽ là ai…

Lúc sạt núi đã chết rất nhiều người, lúc cháy nhà cũng thế, tại sao tử vong cứ lởn vởn bên cạnh y không chịu buông tha?

“Tam Đao…”

“Sao thế?” Thanh âm  vô cùng dịu dàng của Tam Đao khiến hai mắt ông lão trừng to như hạt nhãn.

“Ngươi phải sống thật tốt, ngươi nhất định phải sống thật tốt.”

“Nói lời ngốc nghếch gì vậy, ta đương nhiên sẽ tiếp tục sống. Có ca bên cạnh, ta nào nỡ chết chứ.”

Thủ Căn thì thầm vào tai Đại Đầu vài lời.

Âm lượng rất thấp, Tam Đao vểnh cả hai tai vẫn không nghe thấy.

Thủ Căn đứng dậy, kính cẩn khom người vái xin ông lão, “Trăm sự nhờ bá, ít hôm nữa con nhất định dẫn người đến mang Đại Đầu đi. Thời gian này đành phiền lão bá chiếu cố Đại Đầu, Đại Đầu trên trời có linh cũng sẽ biết ơn lão bá khôn cùng. Con xin ở đây thay mặt Đại Đầu đa tạ lão bá.”

Ông lão vừa định hét giá thì thấy Tam Đao đang dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc trừng mình, thế là sợ đến vội vã sửa lời: “Được, giao cho lão phu. Các người đi đi.”

Thủ Căn cảm tạ khôn nguôi. Lúc rời khỏi sơn cốc, y còn dặn dò Tam Đao: “Tam Đao, Nữ Nhi Hồng cho lão bá một vò được rồi, người già uống quá nhiều rượu không hay. Lá trá dùng cũng không phải loại tốt, nể tình ông ấy chăm sóc Đại Đầu, nhờ ngươi lần sau mang thêm chút trà ngon cho lão nhé?”

“Được! Cứ để ta lo. Ca nói đúng, già cả uống lắm rượu chỉ tổ hại thân.” Tam Đao ha hả cười.

“Lão tử không cần lá trà! Lão tử muốn rượu, có nghe không!” Ông lão rống theo sau.

Cuối cùng Thủ Căn cũng biết cái kiểu mở mồm “lão tử”, ngậm mồm “lão tử” là học từ đâu ra.

“Tối nay các ngươi qua đêm ở đâu?” Ông lão đứng tại cửa sơn cốc, hắng giọng hỏi.

Tam Đao nhìn rừng núi âm u trước mặt, lại nhìn Thủ Căn sắc mặt nhuốm bệnh bên cạnh.

“Núi đối diện. Đi từ hậu sơn Thư gia vào rừng nhanh hơn chút đỉnh. Em trai y gây họa, nó không dám quanh quẩn bên ngoài, chắc chắn đã trốn vào rừng sâu núi thẳm.”

“Ngươi muốn qua đêm bên kia?” Vẻ mặt ông lão khá kinh ngạc.

“Lẽ nào muốn ta ôm lũ xác chết của ông mà ngủ?” Giọng Tam Đao u ám.

Thủ Căn không quan tâm phải ngủ lại ở đâu, nghe nói đi từ hậu sơn Thư gia vào rừng nhanh hơn bèn không lên tiếng phản đối. Y tin tưởng sự quen thuộc của Tam Đao về ngọn núi này, hơn nữa theo tính cách gian xảo của hắn mà nói, hắn nhất định không để người của Thư gia phát hiện bọn họ.

“Căn Tử, đi.” Tam Đao hơi khòm xuống, ý bảo Thủ Căn trèo lên lưng hắn.

Thủ Căn biết đây không phải là lúc giữ gìn mặt mũi, lập tức ghé vào lưng Tam Đao.

Ông lão đứng nhìn Tam Đao cõng Thủ Căn nhảy hai ba phát đã biến mất vào núi, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quái.

Thoáng thấy nhà gỗ hiện ra trước mắt, Thủ Căn vỗ vỗ Tam Đao.

“Sao ngươi rành hậu viện Thư gia thế?”

“Ta từ nhỏ lớn lên trong lâm trường, đương nhiên rõ chứ.” Tam Đao lưng cõng Thủ Căn, tay thoăn thoắt mở cửa nhà gỗ.

Trước mắt tối sầm.

Tam Đao hẳn rất quen thuộc với căn nhà này, hoặc hắn có thể lấy đồ trong bóng tối, Thủ Căn thầm nhủ.

Dùng đá đánh lửa quẹt vài cái, căn phòng tức thời sáng lên.

Thủ Căn trèo xuống từ lưng Tam Đao, nhận lấy ngọn nến hắn đưa, rảo vài vòng xem xét quanh nhà.

Phòng ốc gọn gàng như thường xuyên thu dọn, đồ dùng chẳng những không bám bụi mà còn nguyên vẹn.

“Đây là…”

“Nhà của người canh giữ rừng.”

“À. Vậy sao ngươi biết…”

“Ta từng ở nơi này canh giữ rừng một thời gian dài.”

Thủ Căn gật đầu, nhớ lại người đốc công đã mất khi xưa, dường như lão từng bảo Tam Đao trước đây sinh sống trong rừng.

“Người canh giữ rừng hiện tại là ai? Hắn không sống ở đây à?” Nhưng nhìn nhà cửa không giống bị bỏ hoang lâu ngày.

“Có người giữ rừng, chỉ là hắn không sống tại đây, sau khi ta đi thì căn nhà không còn ai đến ở nữa, nhưng người phụ trách quét tước của Thư gia không biết, vẫn thường đến dọn dẹp, mang nước và đồ dùng đến cho ta.” Tam Đao trả lời qua loa, Thủ Căn cũng không hỏi nhiều.

“Xem ra những nơi ngươi có thể dừng chân nhiều thật.”

“Nhưng chẳng có nơi nào là nhà của ta.”

Thủ Căn nhìn Tam Đao, Tam Đao cũng đang nhìn Thủ Căn.

“Ca, cho ta một gia đình có được không?”

Thủ Căn nghiêng đầu, không hề lên tiếng.

Thất vọng hiện lên trong mắt Tam Đao.

“…Ta không thể cho ngươi một gia đình, người con gái sinh con giúp ngươi mới có thể cho ngươi một gia đình hoàn chỉnh. Hơn nữa ta rất nghèo, sợ nuôi không nổi ngươi.”

Thân thể đột nhiên bị ai đó ôm chầm từ phía sau.

Nam nhân quàng tay qua thắt lưng y, gối đầu lên bờ vai của y.

Hắn thì thầm vào tai Thủ Căn: “Không gì, ta dễ nuôi lắm, ca phát ta một chén cơm là được.”

“…Cháo thì sao?”

“Cháo cũng chịu.”

“Ta không có nhà, căn nhà kia là ngươi tặng ta, nhưng ta sợ rằng không thể dẫn ngươi vào ở.”

Nam nhân thấp giọng cười, “Ta cùng ca sống trong miếu thành hoàng.”

“Miếu thành hoàng bây giờ đã có người ở, không vào được.”

“Ta xây nhà ca ở.”

“Ha ha, quá tốt, như căn nhà gỗ này là ổn rồi, việc nhà để ta lo, chúng ta ngủ chung một phòng.” Bấy giờ, Thủ Căn thật sự nghĩ rằng, nếu có thể sống cùng Tam Đao trong núi cả đời cũng không tệ.

“Được.” Tam Đao ôm lấy y, dường như đang đắm chìm trong ảo mộng vừa dệt nên.

“Ta làm thợ mộc, ngươi đi đốn gỗ, chúng ta cùng xây nhà. Ngươi muốn sinh trai sinh gái bên ngoài thì tùy, nhưng ta sẽ ở đây, ngươi muốn về bất cứ lúc nào cũng được. Đợi khi ta chết, hãy chôn cất ta trước nhà của chúng ta.”

“Ca…”

“Hửm? À phải, ngươi bảo Thư gia có đồng ý để chúng ta xây nhà trong núi nhà họ chăng? Ngươi đói không? Ta sắp đói chết đấy, đợi ta một chút, ta đi xem có thứ gì ăn được không.”

Tam Đao dõi theo bóng lưng Thủ Căn, không thốt nên lời.

Đêm xuống, Thủ Căn giương mắt nhìn gã đàn ông nằm ngủ bên cạnh, dùng tay vuốt ve mặt hắn.

Tình cảm của con người quả thật rất kỳ lạ.

Y không biết cảm tình mình dành cho hắn có phải thứ tình yêu người đời thường nói hay chăng.

Y và hắn, từ chút thương hại thuở đầu đến lúc bất đắc dĩ bị bám chặt không tha, để rồi dần dần, chân tình của hắn đã cảm động được y, từng chút, từng chút một…

Cố sự lâm trường khi xưa khiến y hiểu rõ, chữ “thích” lưu manh hay lải nhải với y tuyệt đối không phải lời tùy tiện.

Y từng sống thử những ngày tháng buông thả bản thân theo dòng đời trôi nổi.

Nghe tin đồn hắn thành gia lập thất, y không hề bất ngờ.

Dù sao, việc hai người đàn ông sống chung trên cơ bản không thể thành sự thật.

Huống hồ trên lưng y còn phải gánh vác cả nhà.

Sau hôm nay, y nên đi đâu về đâu?

Bản thân có thể sinh sống cả đời trong rừng núi, nhưng còn hắn?

Hắn sẽ cam tâm dừng chân tại một nơi nhỏ bé như vậy ư? Đương nhiên không có khả năng.

Lấy tình cảm của hắn với y mà nói, có lẽ hắn sẽ thực hiện những điều y muốn, cùng y xây dựng mái ấm trong chốn rừng núi hoang vu.

Thế nhưng xây xong thì sao?

Thủ Căn hơi nghiêng người, đầu khẽ cúi thấp, dịu dàng hôn lên mặt hắn.

Con người chẳng phải cỏ cây, mấy ai nỡ vô tình.

Ta không muốn tự dối bản thân, phải, ta thật sự nảy sinh tình cảm với ngươi, bất kể ban đầu nó vốn là thứ gì đi nữa.

Nếu đã thích ngươi, ta cũng không cần phủ nhận. Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết, đúng, đời này, kiếp này, mãi mãi không.

Ngươi yên tâm, ta không trói buộc ngươi.

Bầu trời của ngươi là bên ngoài, ngươi muốn bay cao đến đâu hãy bay đến đấy, muốn bay xa bao nhiêu hãy bay bấy nhiêu. Mỗi khi ngươi cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức, cô đơn, buồn bã, thụ thương, ngươi có thể bay về bên ta, ta sẽ luôn ở nơi này đợi ngươi.

Đây là lần đầu tiên y hôn hắn, nụ hôn chứa chút ý vị thân thiết.

Trong giấc ngủ, ý thức của hắn rất mông lung. Hai mắt hắn khép chặt, bờ môi thản nhiên tiếp nhận nụ hôn.

Khoan!

Thủ Căn… Hôn hắn?

Hắn đáp trả, Căn Tử ca của hắn cư nhiên không hề giận dỗi, cũng không đạp hắn xuống giường?

Tam Đao lập tức tỉnh ngủ.

Hắn trở mình, đối mặt với Thủ Căn, không dám tin mà thì thầm: “Căn Tử…”

Thủ Căn nhắm mắt lại.

Bàn tay thô ráp của Tam Đao vuốt ve mặt y, cẩn thận từng ly từng tí.

“Ca…” Âm thanh nỉ non vang lên bên tai Thủ Căn.

Nụ hôn của ai kia hạ xuống bên vành tai y, bên gò má y, bên bờ môi y, sau đó…

Mọi thứ vẫn như thuở nào, vẫn sự nâng niu như bảo vật dễ vỡ ấy, vẫn sự thận trọng ấy, vẫn sự dịu dàng ấy…

Vạt áo mở rộng, nụ hôn dần dần trở nên mạnh mẽ áp vào ngực y.

Thủ Căn cảm thấy là lạ. Nỗi khẩn trương khiến toàn thân y cứng đờ.

“Căn Tử, ca…”

Tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng lớn. Hắn dùng một tay lần mò vào…

Thủ Căn được y vỗ về mà khẽ khàng rên rỉ.

Tiếng rên rỉ kích thích cho tất cả bùng cháy.

Nam nhân gần như lập tức nhào qua, trở mình đè y xuống dưới.

“Ca, Căn Tử, Căn Tử của ta…”

Thủ Căn khép chặt mí mắt, y không còn biết nên làm thế nào cho phải.

Không hề nhẹ nhàng, bởi lẽ nhẫn nhịn quá lâu, bởi lẽ kiềm nén quá lâu, nam nhân mỗi giây một nóng nảy, mỗi phút một điên cuồng.

Gần như thô bạo. Không ngừng chèn ép, vuốt ve, cắn mút, mân mê.

“Ưm…” Đôi mày Thủ Căn nhíu chặt, thể nghiệm lần đầu quá đê mê, thăng hoa cùng đau đớn quyện lại, dày vò vô độ thần kinh của y.

“Ca, CA…! ƯM…!”

Nam nhân kéo cả nửa người Thủ Căn xuống đất, hấp tấp kéo phăng quần y, vội vã rẽ hai chân y để cố gắng vào cho kì được.

Thế nhưng làm sao cũng không vô nổi. Tam Đao gấp đến nỗi mồ hôi rịn ra, nỗ lực đẩy vào vài lần.

Thủ Căn đau không chịu nổi, “Ngươi… Nhẹ thôi…”

Một câu nói cảnh tỉnh người trong mộng, nhớ đến sự cần thiết của bôi trơn, nam nhân bèn thò tay vào túi bách bảo lục tung cả lên, gấp gáp đến nỗi gào khóc thảm thiết, cuối cùng cũng lôi ra được lọ thuốc mỡ nho nhỏ.

Gần như ngay sau khi hoàn thành công cuộc bôi trơn vĩ đại, chẳng đợi Thủ Căn khôi phục từ cơn ngượng chín người, Tam Đao vội vã đẩy mạnh lão nhị thô to đang cương đến mức không thể cương hơn được nữa vào trong.

Thủ Căn dựa sát vào thành giường, đầu ngẩng cao, rên rỉ không thành tiếng.

Thủ Căn chưa kịp mở miệng mắng người thì tên đầu sỏ tội ác tàn phá thân y đã bật khóc.

Vừa khóc vừa nhún.

“Ca, Căn Tử ca…”

Trong cơn đau, Thủ Căn vẫn không quên rủa thầm tên khốn nạn trên lưng: Con mẹ nó, ngươi đừng vừa khóc vừa hành xác lão tử được không!

Tiếng thân thể ma sát mờ ám chồng chéo vang lên.

Trận kích tình chưa đến một chung trà nhỏ, thế mà Thủ Căn lại cảm giác như mấy canh giờ trôi qua.

Xúc động lắng dần, Tam Đao mau chóng bắn ra, nhưng hắn không chờ Thủ Căn kịp thở đã tiếp tục hành quân như rồng như hổ.

“Ca, ca thật tốt… Ca thật tốt!”

Tốt cái rắm!

Thủ Căn thảm rồi.

Cảm giác ấm áp, ướt át khiến Thủ Căn chậm rãi tỉnh lại trong cơn say ngủ.

“Ca, ca tỉnh à.” Nam nhân tay cầm khăn ướt, cười tít cả mắt.

“Thư Tam Đao, ngươi… Ngươi nhớ đấy cho ta.” Y căm giận gằn giọng. Thủ Căn đáng thương, lần đầu ăn mặn đã bị đè ra nông nỗi này.

“Ca, ta vừa nấu xong điểm tâm, ca cứ nằm nghỉ, ta mang đến cho ca dùng.” Ai kia rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện, sung sướng như sắp lên tiên, mới sáng sớm liền liều mạng xum xoe bợ đỡ.

Thủ Căn khép mắt lại, cảm thấy toàn thân rã rời, nhất là từ eo trở xuống đau như kim châm, cử động một chút đã gần lấy mạng người.

Trải giường hơi ẩm thấp, Thủ Căn cảm thấy không thoải mái bèn thử di chuyển.

Một lát sau, cảm giác ướt át càng nghiêm trọng, giống như…

Thủ Căn vật vã ngồi dậy, vén chăn xem thử…

“Căn Tử!”

Tam Đao ở cửa nhìn thấy toàn bộ, hắn kêu lên thất thanh, ném ngay chiếc khay trên tay rồi bổ nhào về phía Thủ Căn.

“Sao thế này? Đây… Căn Tử ca, đau lắm không? Ca nói chuyện đi!”

Tam Đao nhìn mảng giường đỏ thẫm. Nhận ra thân dưới của Thủ Căn đang rỉ máu tươi, hắn hốt hoảng dán mắt vào người trên giường, y như không hề cảm giác được gì. Tam Đao sốt ruột đến nỗi ôm lấy Thủ Căn chạy loạn trong nhà.

“Ngươi làm gì vậy?” Cuối cùng Thủ Căn cũng mở miệng.

“Ca, ta dẫn ca xuống núi, ta mang ca đến gặp lang trung, ta…”

“Thả ta xuống. Chắc chỗ ấy bị rách, không gì, ngươi có thuốc cầm máu không?” Thủ Căn bình tĩnh lạ thường.

“Có, có! Ta có thuốc cầm máu. Ca xem ta kìa!” Tam Đao nguyền rủa bản thân. Hắn trả Thủ Căn về giường, cởi áo khoác đắp lên mình đối phương. Dường như vẫn sợ y lạnh, hắn kéo phăng cả tấm da sói trên tường quấn kín lấy y.

“Lấy thuốc cho ta trước đã.”

“Ừ ừ!”

Nam nhân sợ đến nỗi hồ đồ, luống cuống tay chân lục tung túi bách bảo trước mặt.

“Đây! Ca dùng cái này! Lý Tiểu Hà nói loại này tốt nhất!”

Thủ Căn nhận thuốc, khuôn mặt tái xanh nghiêm lại: “Mang cho ta chậu nước. Nước nóng.”

“Được! Được!” Hắn ù chạy ra ngoài.

Thủ Căn nhìn cánh cửa mở toang mà bất đắc dĩ lắc đầu.

Thật là, bây giờ lo lắng đến thế song tối qua vẫn dám càn quấy.

Nhưng sao lại chảy nhiều máu quá nhỉ? Lẽ nào đàn ông cùng đàn ông… Đều như vậy?

May là chẳng đau lắm, kỳ quái…

Máu rốt cuộc cũng ngừng chảy.

Thủ Căn ngủ mê mệt suốt dọc đường.

Lúc tỉnh dậy, y cảm thấy bên dưới ngồ ngộ, thầm nhủ không biết nhóc con đã bôi bao nhiêu thuốc ở đấy.

Thủ Căn lắc đầu, nhúc nhích thử vài cái, ừm, quả thật đỡ hơn rất nhiều, trong người cũng ấm áp hẳn lên.

“Ca, tỉnh à.” Thấy Thủ Căn tỉnh dậy, Tam Đao mới bật cười nhẹ nhõm.

Thủ Căn thò tay sờ đám râu lúng phúng dưới cằm ai kia, khàn giọng cười: “Bao lâu chưa cạo thế hả?”

Y sờ thử mặt mình, hoàn toàn nhẵn nhụi, tý râu cũng chẳng có.

“Cạo giùm ta lại chẳng nhớ tự cạo cho mình.”

Tam Đao nhìn y, toe toét cười, khoe ra hàm răng trắng bóc.

“Ta đã ngủ bao lâu?”

“Tàm tạm, mới một ngày.”

“Một ngày? Thảo nào đói thế.”

“Ta đi lấy cháo, ca đợi chút.” Tam Đao ba bước thành hai vọt ra ngoài.

Trên đường, không ít lần Tam Đao muốn bắt chuyện nhưng Thủ Căn đều chặn lại. Được vài lần, Tam Đao chợt hiểu ra, Căn Tử ca nhà hắn thẹn thùng ấy mà.

Thôi đi, không nói thì không nói. Chỉ cần trong lòng hắn thấu hiểu tình cảm của y.

Há há. Nam nhân trộm cười. Chân tình cuối cùng cũng lay động được khúc gỗ ngốc nghếch kia.

Nằm thêm một ngày, Thủ Căn khăng khăng không nghỉ ngơi thêm nữa, y sốt ruột lão tam. Nhìn Đại Đầu chết thảm, y càng lo lắng nhỡ Diệu Tổ bị người nhà Cao Bác Bì tìm thấy trước.

Tam Đao thấy y nóng lòng cũng hết cách, đành dẫn y lên đường.

“Đây là?!”

Từ hôm đến cánh rừng này cho đến khi có thể rời giường, lần đầu tiên y nhìn rõ tường thành nơi hậu sơn Thư gia.

Thủ Căn thấy cây cối um tùm trước mắt, khó tránh há hốc mồm.

Tam Đao kéo y vào lòng, “Thế nào, không ngờ ư.”

Thủ Căn ngỡ ngàng không nói thành lời.

Tam Đao đăm đăm nhìn vào cánh rừng thăm thẳm, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp, trào phúng, căm thù, hoài niệm, nhiều loại tình cảm chồng chéo lên nhau khiến hắn không phát hiện Thủ Căn đã thoát khỏi vòng tay mình từ thuở nào.

“Nơi này là bí mật lớn nhất của Thư gia.” Giọng Tam Đao u ám.

Thủ Căn quay đầu nhìn hắn.

“Nếu không có chúng cũng chẳng có Thư gia ngày nay.”

Thủ Căn bước đến cạnh thân cây xù xì cành lá tua tủa như cánh tay trẻ con, đưa tay sờ thử, tâm tình chợt kích động. Làm một người thợ mộc, mấy ai lúc sinh thời có thể nhìn thấy chúng? Hơn nữa còn nhiều như vậy, sum suê như vậy.

“Chúng là do họ trồng ư?”

“Ha!” Tam Đao cười lạnh: “Làm gì có! Nơi đây vốn thuộc sở hữu của thổ dân, cây cối đều do họ vung trồng. Thư gia trong lúc vô tình đã đến đây, phát hiện cánh rừng này bèn tìm cách đuổi hết dân bản địa, chiếm cứ cả khu, sợ người khác biết được bí mật giúp họ phát tài mới mua trọn hai ngọn núi lân cận. Đương nhiên cổ thụ trên núi cũng kiếm về cho họ không ít tiền.”

Thủ Căn nghe tiếng người bên cạnh bèn ngẩng đầu nhìn hắn.

“Thư gia là mối họa lớn nhất của Phiến Mã.” Tam Đao quen thói ôm lấy Thủ Căn, gằn giọng nói.

“Còn dân bản địa đâu?”

“Một số bỏ đi, những người không chịu thỏa hiệp đều bị chôn vào hố vứt xác. Ca nghĩ xem, ba chữ ‘hố vứt xác’ từ đâu ra chứ?”

“Tam Đao, ngươi có vẻ rất hận Thư gia.”

Tam Đao im lặng, lực đạo nắm tay Thủ Căn chợt tăng nhẹ.

Thủ Căn cau mày, cố chịu đựng.

“Một nửa dòng máu chảy trong người ta là của thổ dân.” Có lẽ bởi vì Thủ Căn đã chính thức trở thành người của mình, Tam Đao luôn có xung động kể rõ mọi chuyện với y.

“…Thảo nào, ta cứ lấy làm lạ sao ngươi lại cao to thế này.” Trong ký ức, y từng gặp mặt vài dân bản địa, tất cả đều vạm vỡ chắc nịch, nhưng về sau càng lúc càng ít, hiện tại thì không còn nữa.

“Căn Tử ca, ca ghét thổ dân không? Người Hán đều mắng dân bản địa là mọi rợ, là lũ man dại chưa được khai hóa. Còn ca?” Tam Đao đột nhiên giở thói cố chấp, nhất quyết bắt Thủ Căn trả lời cách nhìn của y về thổ dân.

Thủ Căn thoáng ngẫm nghĩ mới đáp: “Ta nhớ hồi nhỏ từng nghe người lớn nói qua, thổ dân nơi đây tương đối ngang tàng bạo ngược, họ giết rất nhiều người lên núi đốn củi. Năm mươi năm trước, Phiến Mã khá loạn lạc, đâu đâu cũng thấy thổ dân cùng tiều phu tranh chấp, không ngày nào sống yên. Sau ngày Thư gia đến, bọn họ trấn áp thổ dân, quản chế tiều phu, cuối cùng bình định cả Phiến Mã.”

Khóe miệng Tam Đao nhếch lên trào phúng.

“Lúc bé ta thử tiếp xúc với vài thổ dân, họ không rành tiếng Hán, cũng có phần bài xích người Hán. Ta lên núi đốn củi thì tình cờ gặp họ, tất cả đều nhìn ta với ánh mắt rất hung hăng. Nói thật, khi ấy ta sợ họ lắm. Thế nhưng có một hôm ta vào quá sâu trong rừng nên lạc đường, còn trúng bẫy thú, nào ngờ lại do một vị thổ dân cứu ta. Ông không những băng bó giúp ta mà còn dẫn ta xuống núi. Sau đó ta thử tìm ông vài lần nhưng lại không gặp.

Tam Đao, ta không ghét thổ dân. Ta nghĩ không ai thích người khác xâm phạm vào lãnh địa của mình.”

“Ca…”

“Hửm?”

“Ta thích ca thật đấy.”

Lưu manh chết giẫm, lời đường mật nói ra càng lúc càng xuôi tai.

“Ta thường thắc mắc tại sao Thư gia lại xây nhà trong rừng sâu núi thẳm, giờ mới vỡ lẽ. Bọn họ vì muốn bảo vệ món bảo vật nọ. Tam Đao, chúng ta cần cẩn thận hơn không? Đây là nơi quan trọng của họ, nếu để Thư gia phát hiện chúng ta xông vào…”

“Sợ gì? Không ai quen thuộc nơi đây bằng ta đâu, chỉ cần có ta, đừng hòng có ai trong cánh rừng này tổn thương ca được.” Tam Đao dừng lại một chốc mới chậm rãi nói tiếp: “Ca, ca biết không, ta sinh ra tại khu rừng này.”

Thủ Căn quay sang nhìn hắn, biểu cảm của Tam Đao che giấu rất khéo.

Thủ Căn vỗ lưng ai kia, “Ngươi thật may mắn, được sinh ra trong rừng đàn hương. Ngươi biết không, người thợ mộc chỉ cần có thể chạm vào đàn hương một lần trong đời thì chết cũng nhắm mắt. Ta ăn theo vận may của ngươi, lúc sinh thời được nhìn thấy cả rừng đàn hương, đủ lắm, đủ lắm rồi. Nè, Tam Đao, ngươi bảo nếu ta chặt một nhánh mang về có bị phát hiện không nhỉ?”

Tam Đao chợt thấy cảm động, hôm nay nhưng lời Thủ Căn nói ra đều khiến người ta phải bật cười. Ôm chặt lấy Căn Tử ca nhà hắn, Tam Đao sảng khoái nói: “Chọn cành to nhất mà chặt. Đợi sau khi tìm thấy đệ ca, ta sẽ cho ca dùng gỗ trăm tuổi dựng nhà, đồ dùng trong nhà đều dùng đàn hương đẽo thành. Cả chén ăn cơm cùng dùng đàn hương nốt!”

“Ha ha! Ta chẳng muốn béo núc ních như Hoàng đế đâu! Tam Đao à, ngươi phải cẩn thẩn kẻo người ta bắt nhé, đàn hương là cống phẩm, dân thường không được dùng đâu.”

Tam Đao thật sự chặt một khúc đàn hương xuống làm gậy cho Thủ Căn, Thủ Căn nhận lấy, không dám tin mà dụi mắt lia lịa: “Chu choa, đây là… Đàn hương kim tinh?! Chẳng trách Thư gia phất lên như thế.”

Nhưng y lại do dự: “Được lấy thật ư? Bảo bối hàng thật giá thật cơ đấy.”

Tam Đao kéo y cùng đi.

“Bảo bối trên núi nhiều lắm, nếu ca thích ta lấy cho ca chơi.”

“Lúc ta túng quẫn sao ngươi không lấy vài thứ đến cho ta chơi?”

“Hồi ấy mới ta mới khám phá ra của quý của Thư gia. Hơn nữa…  Đồ của Thư gia, ta không thèm.”

“Vậy bây giờ sao lại thèm?”

“Lão tử định đoạt lấy toàn bộ.”

“Hả?”

Thủ Căn không tin. Hai người cười nói dọc đường, đến khuya đã vào sâu trong rừng.

Vòng qua nhà chính của Thư gia, bọn họ bấy giờ mới thật sự vào rừng già.

Rừng già của Phiến Mã không chết chóc, bí ẩn như Thủ Căn tưởng tượng, hoặc chỉ có núi và cây.

Sau khi vào rừng, Thủ Căn mới phát hiện nơi đây thứ nào cũng có.

Quán rượu, quán ăn, đổ trường, tiệm tạp hóa, kỹ nữ mời khách trước cửa, thậm chí cả hiệu may, quả nhiên cần gì có nấy.

“Khác hẳn với lâm trường bên ngoài.” Thủ Căn cảm thán.

“Đương nhiên. Ngoài kia thì ra vào dễ dàng, nhưng người rúc trong này nửa năm một năm cũng đầy, có nhu cầu, có thời gian thì tha hồ hưởng thụ.”

“Thư gia cho phép à?”

“Chúng cầu còn không được. Công nhân đốn củi khổ cực, bị nhốt trong lâm trường mười ngày nửa tháng đều cần phát tiết, ăn uống phiêu đổ, chu cấp đầy đủ cho họ thì họ mới yên phận, Thư gia cũng dễ quản lý, hơn nữa chúng còn kiếm được thêm chút lợi nhuận từ đám thương nhân. Nhất cử lưỡng tiện, chúng dại gì không đồng ý?”

“Cha chả, chẳng phải Đao ca đây sao! Đao ca, mời ngài vào trong, cơm nước nóng hổi sẽ lập tức dọn lên.” Gã chủ quán quen biết Đao ca nhiệt tình nghênh đón.

Tam Đao nhìn Thủ Căn, “Vào trong ăn chút gì nóng nhé, tiện thể chờ ta tìm người nghe ngóng tin tức.”

Thủ Căn cảm thấy từ khi đến cánh rừng này, Tam Đao vui vẻ thoải mái như cá gặp nước.

Nơi nơi được hoan nghênh, dường như ai ai cũng quen biết hắn, kể cả các chị em suốt ngày ru rú trong nhà.

Tam Đao không đè y xuống thêm lần nào nữa, đôi khi nửa đêm mới trở về nơi trú tạm của hai người. Lúc về thì cả người đầy mùi son phấn.

Thủ Căn không nói gì.

Y trước giờ chẳng dám hy vọng tên kia chỉ có mình mình. Mỗi người mỗi tính, mở rộng tấm lòng thì ngày tháng cũng dễ qua hơn.

Sau khi đến lâm trường thứ tư, tin tức về Diệu Tổ quả nhiên nhiều lên đáng kể.

Tam Đao dẫn Thủ Căn lên núi. Thủ Căn lặng lẽ theo hắn, không hề hỏi nhiều.

Tam Đao nói: Hình như Diệu Tổ đang lẩn tránh vài kẻ đuổi bắt, một mình trốn chui trốn nhủi vào rừng. Ta đã thăm dò về những kẻ lùng bắt, chúng ta phải tìm được chúng trước Diệu Tổ.

Hơn nửa tháng trời quanh quẩn tìm kiếm trong rừng, một đêm nọ, Tam Đao chợt muốn chiếm hữu Thủ Căn lần nữa.

Thủ Căn không từ chối, trái lại, sự nhiệt tình trong chuyện mây mưa của y khiến Tam Đao lấy làm kinh ngạc.

Hai người vui vẻ vô cùng. Nhất là Tam Đao, hắn sướng đến nỗi quấn lấy Thủ Căn không buông, luôn mồm cảm thán: “Căn Tử ca, ca tốt quá. Có phải ca chấp nhận ta rồi không? Ôi, sớm biết trong rừng ca lại… dâm đãng như thế, ta sớm dắt ca vào từ lâu.”

Thủ Căn thẳng chân đạp hắn xuống giường.

Tam Đao cười hì hì mà mò lên, ôm Thủ Căn, tiếp tục công cuộc thả dê, thì thầm những câu say lòng khiến người ta lâng lâng, thế nhưng tuyệt đối không dám càn quấy.

Thấy hắn tự chà xát quá đáng thương, Thủ Căn đành dùng tay giúp hắn bắn ra, khiến lưu manh sướng đến kêu cha gọi mẹ.

Sáng hôm sau, tuy Thủ Căn tỉnh dậy rất sớm nhưng đã thấy tên thần kinh kia đang mò mẫm giữa hai đùi mình.

“Làm gì thế?” Thủ Căn đá hắn.

“Ta thấy hơi sưng, sợ ca chảy máu…”

“Không gì.” Thủ Căn đẩy hắn ra, định rời giường.

Hai chân vừa chạm đất, toàn thân Thủ Căn đã lảo đảo ngã xuống.

Tam Đao ôm lấy y.

“Sao vậy?!”

Thủ Căn đau đến không nói thành lời.

“Có phải chân lại đau không?”

Xương cốt trên người chỗ nào cũng đau!

Một chung trà sau, Thủ Căn từ từ khỏe hơn. Y phát hiện cả người ướt sũng như mới vớt lên dưới nước.

Tam Đao ôm y vào lòng, giúp y xoa bóp, tẩm quất, sợ y đau đớn bèn dùng nội lực giúp y thông máu.

Thủ Căn im lặng nhìn Tam Đao bận bịu vì mình, buồn bã vì mình.

Gã đàn ông này tuy đôi lúc thật sự không phải người tốt nhưng trước nay chưa từng đối xử tệ bạc với y.

Không những không tệ bạc mà còn tốt đến mức khiến y lúng túng.

Có một người đối xử tốt với mình, đặt mình trong tim, chỉ sợ dù cho là người đá cũng phải động lòng.

“Ca, mai ta đi mua chút thuốc cho ca, đại sư phụ ở lâm trường hẳn có thuốc trị phong thấp, thoa lên ít nhiều gì vẫn đỡ hơn bây giờ.” Trong mắt Tam Đao ngập tràn yêu thương không hề che giấu.

Thủ Căn sờ mặt hắn, gật gật đầu.

Có lẽ nguyên nhân là do không khí ẩm ướt? Tại sao càng đi sâu vào rừng càng đau? Mãi thế này thì chẳng phải giấc mộng sống cùng Tam Đao trong rừng không thể thành hiện thực ư?

“Nếu không đỡ, ta mang ca xuống núi tìm lang trung tốt xem thử, chuyện đệ ca cứ giao cho ta, ca đợi ca trong thành, ta giải quyết xong sẽ đến tìm ca.” Tam Đao đề nghị.

Thủ Căn lắc đầu, “Đây là bệnh cũ của ta thôi, không gì. Huống hồ Diệu Tổ ở cách chúng ta không xa, không phải ngươi từng bảo nếu mọi việc thuận lợi, hai ngày này chúng ta sẽ tìm thấy nó à? Tam Đao, ta nhất định phải tìm được Diệu Tổ, sau này Trung Nguyên không ở nhà, gia đình chẳng có trai tráng sẽ bất ổn. Tuy Diệu Tổ lắm khuyết điểm nhưng dù sao vẫn là đàn ông, có còn hơn không. Ngươi thấy đấy, chân ta không khỏe, lâu dài chẳng đoán được sẽ ra sao, biết đâu cần Diệu Tổ gánh vác gia đình.”

Tam Đao không trả lời.

Trời không phụ người có lòng.

Nhờ hiểu biết của Tam Đao về khu rừng, hơn nữa bản năng săn thú từ nhỏ đã luyện cho hắn thuật truy tung, bởi vậy đúng như họ dự đoán, trưa hôm thứ ba, cả hai tìm được Hà Diệu Tổ đang gặm quả dại dưới gốc cây.

“Diệu Tổ!”

Hà Diệu Tổ thấy người bèn đứng lên bỏ chạy.

“Hà Diệu Tổ! Đứng lại cho ca!”

Tam Đao bảo Thủ Căn đừng cử động mạnh, cứ để hắn đuổi theo Diệu Tổ.

Dân đen như Hà Diệu Tổ làm sao có thể là đối thủ của lãng tử Tam Đao, chưa đến năm thước gã đã bị Tam Đao xách áo quẳng xuống đất.

Cái quăng này khiến Diệu Tổ đầu choáng mắt hoa, nửa ngày vẫn chưa dậy nổi.

“Diệu Tổ, là ca, đại ca.” Thủ Căn nhìn đệ đệ, buông tiếng thở dài.

Thương thay một đứa trẻ lanh lợi khi xưa, giờ lại trông gà hóa cuốc, gặp gì cũng sợ, hoang mang lạc lõng như chó chết chủ.

“Đại ca…” Diệu Tổ ngẩng đầu lên, lập cập mở miệng.

“Đại ca! Đại ca, thật sự là ca sao! Đại ca, hu hu! Đại ca cứu đệ, cứu đệ với… Hu hu!” Sau khi xác định người trước mặt đúng là đại ca của mình, Diệu Tổ nhào qua ôm chânThủ Căn mà khóc.

Gã khóc đến nỗi Thủ Căn hai mắt đỏ hồng, mũi bắt đầu sụt sịt, “Được rồi, đệ đứng dậy đi. Rốt cuộc là chuyện gì, tiểu tử đệ mau nói rõ đầu đuôi ngọn ngành ca nghe!”

Tam Đao bước đến ôm lấy Thủ Căn, lạnh lùng quát bảo gã Diệu Tổ đang bám cứng lấy chân người yêu: “Buông đại ca ngươi ra. Có gì thì quỳ xuống kể rõ ta hay.”

“Ngươi là ai? Ngươi là cái thá… Đao ca?!” Diệu Tổ sợ đến run lên bần bật, lén lút hết nhìn đại ca lại tới Đao ca.

Thủ Căn lườm Tam Đao, đệ đệ nhà ta ngươi ra vẻ cho ai xem?

“Còn không quỳ ngay ngắn cho ta!”

Tam Đao gầm lên giận dữ. Diệu Tổ vội vàng buông chân đại ca ra, ngoan ngoãn quỳ thẳng tắp.

Tam Đao đặt bao quần áo lên gốc cây cụt gần đó rồi đỡ Thủ Căn ngồi xuống, còn hắn ngồi bên cạnh, một tay quàng qua eo y.

Thủ Căn đẩy hắn ra nhưng thất bại.

Diệu Tổ cúi đầu, tuy gã biết đại ca và Đao ca quen nhau nhưng như vậy hình như quá… Thân mật?

“Nói! Cao lão nhị có phải do ngươi giết hay không?” Tam Đao nghiêm mặt, quát hỏi Diệu Tổ.

Thủ Căn thầm thở dài, tự nhủ thôi thì để Tam Đao hỏi cũng tốt, Diệu Tổ có vẻ rất sợ hắn, chắc không dám giấu giếm điều gì.

“Đao ca, ca nghe đệ nói, chuyện này đệ oan ức lắm! Cao Lực hắn hãm hại đệ! Là hắn giết Cao Bác Bì! Là hắn giết đại ca của mình!”

Thủ Căn lén thở phào nhẹ nhõm. Tam Đao nghe thấy, khó tránh cười thầm trong lòng, Căn Tử ca nhà hắn lúc ấu trĩ thì ấu trĩ quá chừng.

Diệu Tổ khoa tay múa chân kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.