Người đó đáp:

- Ta chỉ bằng vào một vật ! Phó Hồng Tuyết nằm mộng cũng không tưởng nổi vật đó !

Hắn cười nhẹ, dùng mũi dao hất tay của Đinh Vân Lâm đang giữ rịt y phục, đoạn tiếp:

- Bằng vào vật đó, chẳng những dám tưởng mà ta còn dám làm. Ngươi không tin, ta làm lập tức cho ngươi thấy !

Đinh Vân Lâm muốn hét lên một tiếng thật lớn, cho thấu đến ông trời.

Nhưng, muốn hét thì cứ hét, tay nàng không thể không buông.

Vừa lúc đó, nàng trông thấy một vật từ bên ngoài bay vào, bắn trúng hàm răng người đó.

Một tiếng bốp vang lên, ba chiếc răng của y gãy lìa.

Vật đó rơi xuống đất theo ba chiếc răng gảy.

Vật đó là một chiếc vỏ đậu phộng.

Người ấy biến sắc mặt, một tay che miệng, một tay cử đao lên.

Đinh Vân Lâm cũng biến sắc, kêu lên:

- Lộ Tiểu Giai !

Lộ Tiểu Giai là người mà hiện tại nàng không muốn thấy mặt, tại sao hắn đến đây !

Chẳng lẽ nàng quá xui xẻo, cái khổ này chưa hết, lại đến cái khổ khác ?

Bên ngoài động là vùng đen tối, trong vùng đen tối đó một người cười thốt:

- Trên đời này đâu phải nhất định chỉ có mỗi một Lộ Tiểu Giai là biết ăn đậu phộng ? Số người không ăn đậu phộng nghĩ ra còn ít hơn số người ăn !

Tiếp theo câu nói, một người vừa cười hì hì vừa bước vào, vận y phục tùy tiện, song không cẩu thả, dáng ung dung, xem chừng trời có sập trước mặt, hắn cũng không hề chớp mắt.

Thấy người đó rồi, Đinh Vân Lâm có cảm tưởng là trời đất bỗng nhiên bừng sáng, ấm dịu, hết sương mù, hết gió thu, hết mưa đêm.

Dù trời sập, nàng cũng không chớp mắt.

Bởi, người đó là Diệp Khai.

Thấy Diệp Khai là trên thế gian chẳng còn gì đáng cho nàng quan tâm nữa.

Nàng cười dịu, song mặt vênh lên, gắt:

- Ngươi chết dí ở đâu, mà bây giờ mới vác xác đến đây ?

Diệp Khai thở dài, đáp:

- Tại hạ vốn tưởng đến sớm, nhưng không nỡ để cho nhị ca cô nương nằm ỳ tại chỗ, cáu kỉnh, căm hận, dù sao đi nữa thì cũng là nhị ca của cô nương !

Đinh Vân Lâm muốn giận, cũng không giận được, nên bật cười thốt:

- Ngươi vốn nên đối xử tốt với y, bởi sớm muộn gì y cũng phải là anh vợ ngươi !

Diệp Khai nhìn nàng, cau mày, hỏi:

- Có phải là người trong họ Đinh của cô nương thích nằm đất chăng ?

Đinh Vân Lâm đáp:

- Ngươi từng nói, một người thông minh lúc nằm xuống rồi, tuyệt nhiên không bao giờ ngồi dậy mà ?

Diệp Khai gật gù:

- Đúng lắm ! Có đạo lý lắm !

Chàng nhìn Phó Hồng Tuyết, rồi nhìn sang gã đang cử cao thanh đao, hỏi:

- Các vị đều thông minh cả, còn nhân huynh này sao lại không nằm xuống ? Đứng như thế chẳng thấy mệt sao ?

Đinh Vân Lâm chớp mắt:

- Cho nên, ngươi nên khuyên hắn, tốt hơn là hắn nằm xuống đi. Chứ tội gì mà đứng mãi cho khổ !

Người đó, miệng ngậm máu rỉ ra hai bên mép, rơi lòng thòng, không dám có một phản ứng gì !

Là tay giảo hoạt trên giang hồ, thuộc loại hồ ly, hắn thừa hiểu đối phương dùng một cái vỏ đậu phộng bắn gảy ba chiếc răng của hắn thì hẳn phải là một nhân vật phi thường, còn lâu lắm hắn mới là đối thủ.

Diệp Khai gật gù:

- Cô nương có lý !

Chàng đứng quay lưng về người đó, tay chấp sau lưng, một tư thế rất thuận lợi cho hắn. Gia dĩ hắn đang cử cao thanh đao, đao lại gần cổ chàng, quá gần, nếu hắn lia đao, một nhát thôi, là đầu chàng phải rụng.

Trừ ra, nơi lưng chàng có một con mắt.

Mà người, đâu có đến ba con mắt !

Đắn đo một chút, hắn quyết hạ thủ liền. Hắn nhích động bàn tay.

Nhưng, quả thật Diệp Khai có một con mắt thứ ba ở sau lưng, bất thình lình chàng quay mình lại, một ngón tay xẹt lên, chạm đúng cánh tay cầm đao của người đó.

Thanh đao của hắn sang tay chàng.

Nhìn thanh đao, chàng cười nhẹ, khen !

- Bén ghê !

Người đó lạnh cứng mình, cười gượng, nụ cười như mếu.

Diệp Khai tiếp:

- Nếu thanh đao này chớp ngang qua cổ, thì đầu lâu phải rơi là cái chắc. Ngươi tin như vậy không ?

Chàng cầm đao, dứ dứ nơi cổ hắn.

Chàng hỏi:

- Ngươi có muốn thử không ? Có thử mới đáng tin chứ, phải không ?

Người đó đáp gấp:

- Đương nhiên là tin ! Không cần phải thử ! Kẻ nào không tin kẻ đó chỉ là một ngốc tử !

Diệp Khai cười lớn.

Người đó chợt hỏi:

- Lúc các hạ lên núi, có gặp bằng hữu của tại hạ chăng ?

Diệp Khai gật đầu:

- Ta xem chừng như những người đó mệt nhọc quá nên đã khuyên họ nằm xuống nghỉ một lúc. Họ cũng là những người biết lợi hại nên ngoan ngoãn nghe lời ta, cùng nằm xuống cả.

Người đó thoáng biến sắc cười khổ, thốt:

- Thực ra ...tại hạ cũng cảm thấy quá mệt nhọc !

Diệp Khai đáp:

- Thấy mệt thì cứ tìm chỗ mà nằm nghỉ !

Người đó không nói gì nữa, bước đến góc tường, nằm xuống.

Đinh Vân Lâm bật cười thốt:

- Xem ra hắn cũng thông minh đấy chứ !

Diệp Khai thở dài:

- Tại hạ nhận thấy số người ngu trên đời này càng ngày càng giảm thiểu. Cũng là một sự đáng mừng !

Rồi chàng tiếp:

- Tại hạ nghĩ, cô nương nên đứng len, đi tới đi lui, chứ nằm mãi như vậy, chỉ sợ mụt xương mất !

Đinh Vân Lâm cười nhẹ:

- Ta đang chờ ngươi đấm bóp đây ! Đôi chân của ta mõi nhừ !

Diệp Khai thở dài:

- Tại hạ nghĩ, nhị ca cô nương điểm huyệt đôi chân sao không điểm huyệt luôn cái miệng của cô nương !

Đinh Vân Lâm bật cười sằng sặc:

- Tại vì nhị ca ta muốn chừa cái miệng của ta để cắn ngươi đó !

Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, thở dài, thốt:

- Trời sanh con người như vậy, lại còn gán thêm làm chi một chứng bệnh tai hại !

Đinh Vân Lâm cũng thở dài theo chàng, rồi tiếp nối:

- Hắn là con người đáng thương thật đấy, tuy có lúc hắn làm cho thiên hạ phải lên ruột từng cơn !

Nàng hỏi:

- Ngươi biết tại sao hắn mang ta đến đây chăng ?

Diệp Khai lắc đầu.

Đinh Vân Lâm tiếp:

- Hắn cho rằng ngươi giết Thúy Bình đó !

Diệp Khai cau mày:

- Thúy Bình đã chết ?

Đinh Vân Lâm gật đầu:

- Phần mộ của nàng ở cạnh đây. Chính Phó Hồng Tuyết tự tay chôn xác nàng.

Nụ cười trên môi Diệp Khai tắt ngay.

Đinh Vân Lâm nhìn sửng chàng, hỏi:

- Có phải là ngươi giết nàng chăng ?

Diệp Khai trầm giọng:

- Cô nương có thể hỏi tại hạ câu đó sao ?

Đinh Vân Lâm thở ra:

- Đương nhiên ta biết không bao giờ ngươi có hành động đó. Nhưng, tại sao thanh đao của ngươi lại ở trong tay hắn ?

Diệp Khai trố mắt ?

- Đao của tại hạ ?...

Đinh Vân Lâm chưa kịp nói gì, ánh đao bỗng chớp lên.

Diệp Khai đưa tay ra, đón bắt thanh đao.

Một thanh phi đao, mỏng như lá lúa.

Chàng ngẩng đầu lên, thấy Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết đã đứng lên, như một u linh từ cõi âm hiện ra, lồ lộ.

Mặt vẫn xanh xao, mang vẻ tiều tụy, nhọc mệt, nhưng đôi mắt bốc lửa chớp bừng bừng.

Vẫn với dáng cũ, hắn đặt tay nơi chuôi đao, nhìn chòng chọc Diệp Khai, gằn từng tiếng:

- Phải đao của ngươi chăng ?

Diệp Khai không đáp. Chàng không thể đáp:

Đao, dĩ nhiên là giống, nhưng chẳng phải chàng phóng. Chàng lâm vào cảnh gian lý ngay tình, bởi có chứng tích cụ thể.

Sử dụng được loại đao đó, chẳng thể có nhiều người, song chẳng phải không có !

Ai đã chế tạo một loại đao, hoàn toàn giống đao của chàng ?

Trên đời, có mấy ai thấy chàng dùng đao ? Càng ít có người thấy đao ? Thế thì kẻ nào đó làm sao phỏng theo mẫu mà chế tạo ?

Phó Hồng Tuyết chờ nghe chàng đáp.

Cuối cùng, Diệp Khai thở dài, hỏi lại:

- Tại hạ dùng đao này để giết ai ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Cháu nội của Quách Oai, và Vương Đại Hồng chẳng phải sao ?

Diệp Khai cau mày:

- Vương Đại Hồng ?...

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Ngươi sai Vương Đại Hồng đi giết người rồi sau đó ngươi giết hắn để diệt khẩu.

Diệp Khai hỏi:

- Thúy Bình chết nơi tay hắn ?

Phó Hồng Tuyết tiếp:

- Hắn dùng độc kiếm, nhưng không độc bằng thủ đoạn của ngươi !

Diệp Khai cười khổ:

- Xem ra, nếu bây giờ tại hạ phủ nhận chắc các hạ cũng khó tin !

Phó Hồng Tuyết trầm giọng:

- Không thể tin được !

Diệp Khai tiếp:

- Nhưng sao các hạ không tưởng vì lẽ gì tại hạ giết Thúy Bình ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Người chân chánh ngươi muốn giết là ta, chứ không phải là Thúy Bình.

Diệp Khai chớp mắt:

- Là các hạ ? Tại sao tại hạ muốn giết các hạ ?

Phó Hồng Tuyết chưa đáp:

Người đang nằm trong góc động bỗng đứng lên, cất tiếng:

- Tại vì các hạ bị Vạn Mã Đường mua chuộc, chính tại hạ trong lúc vô tình nghe được tin tức đó.

Phó Hồng Tuyết quay nhanh mình, đối diện với người đó, hỏi:

- Ngươi là ai ?

Người đó đáp:

- Tại hạ họ Bạch tên Kiện, khách giang hồ quen gọi là Bạch Kiện Lang Quân.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Ngươi đã gặp Mã Không Quần ?

Bạch Kiện đáp:

- Mỗi ngày đều gặp.

Phó Hồng Tuyết giật mình:

- Lão ta ở đâu ?

Bạch Kiện liếc sang Diệp Khai một thoáng, bảo:

- Các hạ giết y trước, tại hạ sẽ đưa các hạ đi tìm Mã Không Quần sau.

Phó Hồng Tuyết bị khích động mãnh liệt.

Bạch Kiện tiếp luôn:

- Tại hạ đến đây, là có ý đưa các hạ đi gặp Mã Không Quần ...

Phó Hồng Tuyết chận lời:

- Ngươi phải chết là cái chắc !

Bạch Kiện phì cười.

Bỗng, một vệt sáng từ đâu có chớp lên, xẹt đến Bạch Kiện, một tiếng soạt tiếp theo, một thanh đoản đao bay ngang qua vành tai hắn, cắm phập vào vách đá, sâu hai tấc, tiếng cắm phập hầu như không vang lên, thanh đao mường tượng bắn vào đất nhão.

Nếu người phóng đao muốn lấy mạng hắn, thì hắn đã mất mạng lâu rồi.

Bạch Kiện rung người, cơ hồ không đứng vững.

Thanh đao vốn ở tay Diệp Khai, không ai thấy chàng xuất thủ như thế nào.

Cả Phó Hồng Tuyết cũng không phát giác kịp thời.

Diệp Khai điềm nhiên thốt:

- Nếu thật sự tại hạ bị Vạn Mã Đường mua chuộc thì gã kia phải trút linh hồn rồi.

Phó Hồng Tuyết trì nghi một phút, bật cười lạnh thốt:

- Đương nhiên, trước mặt ta ngươi không thể làm cái việc sát nhân diệt khẩu.

Diệp Khai hỏi:

- Các hạ tin lời nói của hắn ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Ta chỉ tin những gì chính mắt ta trông thấy, ta chỉ thấy Thúy Bình ngã gục trước mặt ta.

Diệp Khai hỏi:

- Thật sự các hạ muốn giết tại hạ để trả thù cho nàng ?

Phó Hồng Tuyết không đáp.

Hắn không còn thì giờ để nói tiếng gì.

Bởi, đao đã bạt khỏi võ.

Ánh đao chớp lên.

Từ lâu, không một ai tránh khỏi nhát đao thần tốc của hắn.

Nhưng, Diệp Khai đã biến mất.

Bàn tay của Phó Hồng Tuyết vừa nhích động, chàng đã vọt mình ra xa ngoài ba trượng, giở thuật bích bổ du tường trườn mình lên cao.

Khi đao ra khỏi vỏ, chàng đã thoát ra ngoài.

Mường tượng chàng bị ánh đao hất bay đi, vì đao chớp nhanh quá.

Xem ra, chàng đã biết trước thế nào Phó Hồng Tuyết cũng bạt đao nên chuẩn bị sẵn sàng.

Nhờ có chuẩn bị, nên chàng thoát khỏi nhát đao.

Bàn tay cầm đao của Phó Hồng Tuyết hơi run, mồ hôi lạnh đẫm ướt lòng bàn tay cầm đao.

Hắn chém hụt một người ! Trên đời này, còn có người thoát chết dưới thanh đao của hắn.

Một sự kiện trên chỗ tưởng của hắn.

Diệp Khai thốt:

- Như thế là không công bình !

Phó Hồng Tuyết trầm giọng:

- Không công bình ?

Diệp Khai đáp:

- Các hạ xuống tay, tại hạ chết, tại hạ không oán hận. Nếu ngược lại, các hạ chết ?

Đinh Vân Lâm chen vào:

- Nếu ngươi chết, thì ai thay thế ngươi đi tìm Mã Không Quần báo cừu cho ngươi ? Chẳng lẽ ngươi quên mối cừu hận đó được ?

Làm sao Phó Hồng Tuyết quên được ?

Hận Diệp Khai là hận mới.

Hận Mã Không Quần là hận cũ, hận truyền kiếp, gốc rễ ăn sâu trong tâm não của hắn rồi !

Cái gì có gốc, có rể, là cái đó cố định rồi, quên làm sao được ? Bỏ làm sao được ?

Và hắn sống đây, là vì mối cừu hận thâm căn cố đế đó !

Còn hận Diệp Khai, là mối hận qua đường, nếu không nói là phù phiếm.

Hắn còn nắm chuôi đao, tự hỏi có nên phát xuất chiêu thứ hai chăng ?

Bạch Kiện giương tròn mắt, chờ xem, vừa phấn khởi vừa khẩn trương.

Hắn thấy rõ Phó Hồng Tuyết do dự. Nếu Diệp Khai không chết, thì Phó Hồng Tuyết phải chết !

Bỗng, hắn cất cao giọng:

- Tại sao các hạ chưa động thủ ? Vừa rồi, các hạ nằm bất động, nếu tại hạ không cứu, thì y đã giết các hạ, chẳng lẽ các hạ còn để cho y có cơ hội ám toán lần sau ?

Hắn đinh ninh lời nói đó phải có hiệu lực. Nếu hắn ở trong tình huống của Phó Hồng Tuyết, thì chẳng khi nào hắn buông tha đối phương.

Hắn quên, Phó Hồng Tuyết không phải là hắn, hắn và Phó Hồng Tuyết là hai con người khác biệt đương nhiên tư tưởng cũng khác biệt luôn.

Phó Hồng Tuyết vụt quay mình, đối diện với Bạch Kiện, gằn từng tiếng:

- Vừa rồi, ngươi cứu ta ?

Bạch Kiện đã buông đao, phải theo đao, cố gắng gật đầu.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Tại sao ngươi cứu ta ?

Bạch Kiện giải thích:

- Tại vì tại hạ muốn các hạ đi giết Mã Không Quần. Một ngày Mã Không Quần chưa chết, là một ngày tại hạ không an tâm.

Câu đáp rất có lý.

Đáp được như vậy, gã đắc ý vô cùng.

Ngờ đâu, Phó Hồng Tuyết cười lạnh, thốt:

- Ta còn một điểm, chưa hiểu rõ !

Bạch Kiện hỏi:

- Điểm chi ?

Phó Hồng Tuyết tiếp với giọng lạnh:

- Nếu hắn thực sự muốn giết ta, ngươi tài năng gì cứu nổi ta ?

Bạch Kiện giật mình.

Gã thức ngộ thiếu niên có tật có bịnh phát bất thường đó không đến đổi ấu trĩ, ngu xuẩn như gã tưởng.

Gã cũng thức ngộ luôn là chính gã ngu xuẩn đáng hận.

Phó Hồng Tuyết nhìn gã, làm gã đổ mồ hôi hột, đôi mắt láo liên như dã thú bị đuổi dồn.

Phó Hồng Tuyết cúi mặt nhìn thanh đao, lạnh lùng thốt:

- Ta vốn nên giết người !

Bạch Kiện rung người.

Phó Hồng Tuyết tiếp:

- Nhưng ngươi không xứng đáng. Máu ngươi chỉ làm hôi thúi thanh đao của ta thôi.

Bạch Kiện bàng hoàng, như tên tử tội chắc chết lại được ân xá bất ngờ, một sự ân xá mà gã không dám mơ tưởng.

Phó Hồng Tuyết tiếp luôn:

- Ta không muốn giết ngươi. Ngươi đừng bức ta !

Bạch Kiện ấp úng:

- Tại.. tại hạ ... hiểu !

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Mã Không Quần còn sống ?

Bạch Kiện đáp:

- Đó là sự thật !

Phó Hồng Tuyết tiếp:

- Ngươi có muốn sống để đưa ta đi chăng ? Hay muốn nằm luôn tại đây ? Trong hai điều, chọn một đi ! Chọn gấp !

Hắn không nói tiếp. Hắn cũng không nhìn ai.

Hắn hỏi tiếp, hỏi để mà hỏi, chứ thừa hiểu mẫu người đó chọn điều nào rồi.

Hơn thế, mẫu người đó không bao giờ chọn lựa, bởi luôn luôn đối với chúng chỉ có một điều không có hai điều.

Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, trong ánh mắt có niềm an ủi êm đềm.

Chàng thốt:

- Đích xác là ngày nay, các hạ tiến bộ hơn trước, rất nhiều.

Phó Hồng Tuyết vẫn nhìn thanh đao, không nhìn người chung quanh.

Lần thứ nhất từ sau ngày mất Thúy Bình, hắn cảm giác mình có tự tin, đối với mình, cái tự tin toàn vẹn vững chắc.

Hắn ngẩng đầu lên, ngưng ánh mắt nhìn Diệp Khai, buông từng tiếng:

- Hôm nay ta có thể để cho ngươi ra đi, những gì còn đọng lại giữa chúng ta, rồi cũng có một ngày nào đó, ta sẽ kết toán đàng hoàng.

Diệp Khai gật đầu:

- Tại hạ biết.

Phó Hồng Tuyết tiếp:

- Tại đâu, lúc nào, ta để tùy ngươi quyết định.

Diệp Khai đáp:

- Không cần chọn nơi và lúc.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Tại sao ?

Diệp Khai thốt:

- Hiện tại hạ không có việc gì làm. Tại hạ sẽ đi theo các hạ.

Phó Hồng Tuyết cười lạnh:

- Chỉ cần ta gặp được Mã Không Quần là đủ ! Trên thế gian này không một ai có thể cứu lão !

Diệp Khai tiếp:

- Tại hạ không hề tưởng cứu lão. Tại hạ chỉ muốn dự khán thôi.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Trước hết, xem ta giết Mã Không Quần, sau đó chờ ta giết ngươi ?

Diệp Khai mỉm cười:

- Vạn nhất lúc đó các hạ tưởng giết tại hạ được thì tại hạ sẽ không phản đối.

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:

- Ngươi có thể đi xem, có thể chờ đợi, nhưng vô luận ta giết lão, hay lão giết ta, tốt hơn hết ngươi không nên đa sự.

Diệp Khai gật đầu:

- Tại hạ đáp ứng.

Phó Hồng Tuyết lộ vẻ thống khổ:

- Trong cuộc hành trình, ngươi nên giữ khoảng cách khá xa, tốt hơn hết đừng để cho ta trông thấy các ngươi !

Hắn không muốn một đôi một cặp nào trước mắt bày trò âu yếm nói năng thân

mật.

Hắn cam chịu cô đơn, tịch mịch, dù sự cô đơn tịch mịch là những cái khổ nặng nề, khó chịu đựng hơn mọi cái khổ khác.

Diệp Khai hiểu rõ tâm tình của hắn, điểm một nụ cười thốt:

- Thực ra, các hạ không cần có gã ấy dẫn đường.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Tại sao ?

Diệp Khai đáp:

- Vì tại hạ đã tưởng ra lai lịch của gã !

Phó Hồng Tuyết chớp mắt:

- A !

Diệp Khai tiếp:

- Gã là người trong Long Hổ trại. Có lẽ từ lúc đó đến nay Mã Không Quần ẩn nấp tại điạ phương đó.

Bạch Kiện biến sắc mặt xanh dờn.

Như vậy là gã không còn ích lợi cho ai nữa. Người ta đâu cần gã sống nữa !

Gã đinh ninh Diệp Khai không buông tha gã.

Gã lầm.

Đinh Vân Lâm nhìn gã, điểm một nụ cười, thốt:

- Ngươi yên tâm ! Tuy họ không muốn ngươi dẫn đường, song họ cũng không giết ngươi. Bởi lẽ họ không là loài lang, sói.

Bạch Kiện đổ mồ hôi lạnh, ấp úng:

- Tại hạ ... biết ... các vị ấy là những con người tốt !

Đinh Vân Lâm cười nhẹ:

- Họ thì đích xác là như vậy, còn ta thì không vậy !

Bạch Kiện biến sắc mặt lợt lạc, lí nhí:

- Cô ... cô nương...

Đinh Vân Lâm điềm nhiên:

- Ta bất quá chỉ là một nữ nhân, mà nữ nhân thì luôn luôn dè dặt, cẩn thận, cho nên ta khuyên ngươi nên nhớ, vô luận đối với ai, ngươi cũng có thể đắc tội, tuyệt đối không nên đắc tội với nữ nhân.

Bạch Kiện đổ mồ hôi như mưa, ấp úng:

- Từ nay về sau ... tại hạ ... nhất định nhớ !

Đinh Vân Lâm hỏi:

- Hạng người như ngươi không bao giờ quên ?

Bạch Kiện gật đầu:

- Thật vậy ! Tại hạ nhớ mãi !

Đinh Vân Lâm thở dài:

- Rất tiếc ta khó tin được một câu của ngươi, chỉ một câu thôi, đừng nói là toàn chuyện.

Bạch Kiện run rẩy:

- Cô nương ... muốn tại hạ làm sao mới chịu tin cho ?

Đinh Vân Lâm bỗng trầm gương mặt:

- Ta chỉ còn có mỗi một cách.

Nhìn thần sắc của nàng, Bạch Kiện biết ngay cách đó như thế nào.

Gã gom tàn lực khí, nhảy vụt ra ngoài.

Lần này thì quả thật gã không lầm.

Gã vừa vọt đi, tiếng lục lạc vang lên sau lưng gã. Từ phút giây đó, gã không còn nghe âm thinh nào nữa !

Nhìn Bạch Kiện từ từ ngã xuống, Phó Hồng Tuyết quay đầu lại trừng mắt với Diệp Khai, lạnh lùng thốt:

- Ngươi không nên để cho gã chết !

Diệp Khai cười khổ:

- Gã không nên đắc tội với nữ nhân !

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Nếu Mã Không Quần không ở tại Long Hổ trại ?

Diệp Khai đáp:

- Nhất định lão ở tại đó.

Diệp Khai trăm trúng phải có một lần sai.

Mã Không Quần không còn ở đó. Tại Long Hổ trại, chẳng còn một bóng người.

Không một bóng người sống !

Máu đọng vũng khắp trại đã khô, xác người đã cứng đờ.

Chẳng phải chưa bao giờ Diệp Khai thấy máu, thấy xác chết.

Song lần này, chàng phải buồn nôn.

Người sống, dĩ nhiên không còn một mống ! Người chết, không một ai toàn thây !

Phó Hồng Tuyết nắm cứng chuôi đao, gân xanh nổi vồng.

Hắn cũng muốn nôn, phải cố gắng lắm mới dằn được.

Cảnh trước mắt, có phải là cảnh mười chín năm xưa, bên cạnh Mai Hoa Am ?

Niềm hận đối với Mã Không Quần vụt gia tăng gấp bội phần.

Bởi lần thứ nhất, hắn mục kích thủ đoạn của Mã Không Quần.

Không còn thủ đoạn nào tàn độc hơn !

Lâu lắm, Diệp Khai thở dài thốt:

- Hẳn là lão phát hiện ra Bạch Kiện đi tìm các hạ. Do đó, lão tiên hạ thủ vi cường.

Phó Hồng Tuyết không nói gì.

Hắn không dám mở miệng, bởi mở miệng là mữa liền.

Diệp Khai cúi mình xuống, dùng hai ngón tay moi đất có vấy máu.

Đất còn ướt.

Nơi đây, thiếu ánh dương quang, máu chỉ khô lớp mặt, bên dưới còn sệt.

Chàng tặt lưỡi thốt:

- Lão ly khai nơi này chưa lâu lắm !

Đinh Vân Lâm che mặt, thở ra.

- Còn ai biết lão chạy theo về hướng nào !

Diệp Khai lắc đầu:

- Không ai biết !

Chàng nhìn ra phương trời xa, ánh mắt ngời niềm phẫn nộ.

Một lúc sau, chàng tiếp:

- Tại hạ hiểu mẫu người như lão, vô luận đi về hướng nào cũng không đi xa.

Đinh Vân Lâm hỏi:

- Tại sao ?

Diệp Khai đáp:

- Bởi tất cả mọi nẽo đường trên đời này, lão đều có đi qua, lão dẫm dấu chân mà không dừng, là vì không có nơi dừng. Thì, khi hết đường đi, lão cũng không thể trở lại con đường cũ ! Lão không làm một việc vô ích, phí công ! Còn một con đường duy nhất, lão chưa đi thôi ! Con đường cùng !