Cá Basa

Hạ Tiểu Hi bị nhốt vào một căn phòng với bốn vách tường nàu đen cùng một cái giường đơn độc, Phượng Hồng đi cùng 4 đặc chủng binh đi vào, nửa cười nửa không nhìn cô.

 

 

"Xin chào cô Hạ, bây giờ chũng ta có thể chính thức làm việc với nhau rồi." Phượng Hồng ưu nhã vuốt vuốt gấu áo phẳng phiu.

 

 

"Tôi xin được phép giới thiệu, tôi tên là Phượng Hồng - quân hàm Thiếu tướng, được cử tới đây đảm nhiệm chức vụ bác sĩ tâm lý của cô thay cho Phàm Ân bác sĩ." Phượng Hồng dịu dàng ngồi lên chiếc ghế được cấp dưới chuẩn bị sẵn.

 

 

Hạ Tiểu Hi co rút vào góc phòng đề phòng nhìn cô ta.

 

 

"Cô Hạ không cần nhìn tôi như vậy, được bộ óc siêu việt nhất nhân loại dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm khiến cho tôi cảm thấy rất phấn khích nha!" Phượng Hồng nhu nhu cười, thế nhưng chuông báo động trong lòng Hạ Tiểu Ho chưa bao giờ ngừng lại.

 

 

Nói đoạn, Phượng Hồng ngừng cười, ánh mắt quỷ dị di chuyển xug quanh người ta.

 

 

"Cô Hạ, cô không biết bộ óc của cocos giá trị như thế nào với cả nhân loại đâu!" Phượng Hồng ngưỡng mộ chắp hay bàn tay lại.

 

 

"Bởi vậy!"

 

 

Cô ta mỉm cười.

 

 

"Chúng tôi không cho phép bộ não này gây hại cho nhân loại! Sứ mệnh của cô là phải cống hiến hết mình vì con người! Vì nhân loại!"

 

 

Phượng Hồng vỗ vỗ tay, ngay lập tức những tên lính đặc chủng bên cạnh cô ta lao tới chế ngự Hạ Tiểu Hi gắt gao.

 

 

Một tên lính khác mang ra một chiếc va li tới chỗ Phượng Hồng, cô ta mở ra chiếc va li, mỉm cười dịu dàng nhìn Hạ Tiểu Hi.

 

 

"Cô hãy yên tâm, chính phủ sẽ không bao giờ bỏ rơi cô! Chúng tôi sẽ làm hết thảy mọi cách, để bộ não của cô tiếp tục được sử dụng cho nhân loại!"

 

 

Dưới tiếng cười đắc ý của Phượng Hồng, chiếc kim tiêm đầy sệt thứ chất lỏng màu xanh lục kinh tởm bị bơm thẳng vào động mạch Hạ Tiểu Hi!

 

 

Cô nhắm chặt mắt lại, đau đớn thừa nhận tất thảy.

 

 

Bọn họ khôg muốn cô chết, bọn họ là muốn vắt kiệt hết thảy mọi thứ mà cô có, tới khi cô đã hoàn toàn trống rỗng không còn gì có thể lấy được nữa mới có thể bỏ qua cô!

 

 

Quả nhiên là nhân tâm như ác quỷ!

 

 

Ác quỷ không đáng sợ, con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!

 

 

Tiếng cười man rợ của Phượng Hồng cũng dần biến mất, đầu óc Hạ Tiểu Hi dần trở nên mơ hồ hỗn độn.

 

 

Tử Lăng...

 

 

Bên trong một góc u ám nhất nhà tù Thiên Võng, một tiếng rít gào vẫn cứ vang vọng mãi.

 

 

Những kẻ cầm súng canh giữ bên ngoài căn phòng nọ dường như đã quá quen thuộc, không hề quan tâm tới người bên trong đanh gào thét như thế nào, lẳng lặng đứng bên ngoài hoàn thành nhiệm vụ của mình.

 

 

"Ha ha ha..."

 

 

Hạ Tiểu Hi một thân hỗn loạn ngồi nép vào góc tường cười ngây ngô, đôi khi thì đột ngột nổi khùng lao tới đập lên cửa sắt.

 

 

"Ah..." Cô điên cuồng lắc lắc đầu, rồi lại gật gật, cấu véo tóc tới rối tinh rối mù.

 

 

Lúc này thì cửa sắt mở ra, Phượng Hồng mang theo một kim tiêm đi tới.

Sắc mặt cô ta hiện lên sự bất mãn và thiếu kiên nhẫn không thèm che dấu.

 

 

"Chết tiệt! Đã một tuần liên tục sử sụng thuốc này rồi mà cô ta vẫn còn chưa chịu thua!"

 

 

Thứ thuốc này là một chất kích ứng làm tê liệt cục bộ thần kinh, thế nhưng vẫn giữ lại được toàn bộ tri thức và suy nghĩ cho nạn nhân.

Tuy nhiên người phục dụng thứ thuốc này xong sẽ trở nên ngây ngây ngốc ngốc, ai nói gì cũng sẽ làm theo hết lòng, không chút che dấu.

 

 

Thế nhưng đã liên tục tiêm cho Hạ Tiểu Hi suốt cả một tuần rồi, cô ta vẫn một bộ dáng điên cuồng không cho ai lại gần thế kia!

 

 

Rốt cuộc là chính phủ giao cho cô ta một mớ thuốc dởm hay sao!!?

 

 

Ánh mắt Phượng Hồng loé lên vẻ điên cuồng.

 

 

Kim tiêm trên tay cô ta là liều cuối cùng!

 

 

Nếu như vẫn còn không có tác dụng, cô ta sẽ chính tay đem Hạ Tiểu Hi trở thành bộ dáng mà cô ta mong muốn!

 

 

Hai tên quân nhân cao to đi tới muốn nắm Hạ Tiểu Hi, mấy ngày nay bởi vì thuốc mà cơ thể cô đã yếu đi nhiều, thậm chí còn cảm giác như đứng còn không vững, Phượng Hồng cũng không còn quá đề phòng nữa, hôm nay chỉ mang theo hai người đi cùng.

 

 

Vậy mà khi hai tên kia vừa tiến lại gần Hạ Tiểu Hi, móng vuốt sắc bén luôn che dấu vụt xuất hiện, lấy đi tính mạng một người.

 

 

Một người khác cùng Phượng Hồng nhanh chóng nhận ra không ổn, Phượng Hồng liên tục lui lại phía sau hét lên, còn một tên còn lại thì lao tới tìm cách chế ngự hành động của Hạ Tiểu Hi.

 

 

Cô cố gắng kìm nén cơn hỗn loạn trong đầu, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm Phượng Hồng đang lùi trong góc.

 

 

Cho dù lần này có chết, cô cũng phải lôi con đàn bà này đi theo!!!

 

 

Tốc độ được đề cao lên cực hạn, dưới ánh mắt kinh hãi của tên quân nhân kia, Hạ Tiểu Hi vượt qua hắn, móng vuốt sắc nhọn chĩa thẳng về phía Phượng Hồng.

 

 

Chết đi!!!

 

 

"Đoàng!"

 

 

Hạ Tiểu Hi đau đớn ngã rập xuống sàn nhà, co quắp ôm vai phải chảy máu, đầu viên đạn còn đang ở bên trong!

 

 

Chết tiệt!

 

 

Phượng Hồng cất chiếc súng vào quần, cười lạnh một tiếng.

 

 

"Đem ả tả tới phòng tra tấn cho tôi! Có vẻ cũng không cần thứ thuốc bỏ đi này nữa! Thông báo với cấp trên là tôi sẽ tự tay xử lý cô ta!" Phượng Hồng nhanh chóng ra lệnh.

 

 

"Cô đừng tưởng rằng mình sở hữu bộ não kia thì đã có một cái kim bài miễn tử!" Cô ta dữ tợn đạp lên cánh tay Hạ Tiểu Hi.

 

 

"Mang đi!"

 

 

Hạ Tiểu Hi bị lôi tới phòng tra tấn, bọn họ ném cô lên một cái ghế, tay chân bị khoá chặt, cơ thể ép chặt vào ghế, miệng bị ép đeo vào một cái vòng khoá miệng.

 

 

Phượng Hồng lúc này đã thay một bộ đồ màu đen, đeo lên một chiếc bao tay cao su, tóc búi cao, ánh mắt càn lướt xung quanh Hạ Tiểu Hi.

 

 

"Không cần phải lo lắng." Phượng Hồng cong môi cười.

"Tất cả là do cô tự chuốc lấy!"

 

 

Rõ ràng là chỉ cần bị thứ thuốc kia khống chế thành một con rối nghe lời thì sẽ không cần phải đối diện với thứ tra tấn này, cô ta lại thích thử thách sự kiên nhẫn của cô!

 

 

Vậy thì đừng nghĩ tới chuyện cô sẽ nương tay nữa!

 

 

Trước tiên Phượng Hồng đi tới cầm lấy một chiếc kiềm, đâm thẳng vào vai phải Hạ Tiểu Hi mà chọc ngoáy!

 

 

"Ahh!!!!!! Khốn......!Nạn....." Cô đau điếng hét lên, vai phải bị chiếc kiềm kia chọc ngoáy như muốn nứt vỡ, máu tươi chảy ra một vạt đỏ!

 

 

Phượng Hồng vẫn thật nhàn nhã cầm kiềm mò móc, sau đó lôi ra đầu đạn màu đỏ.

Hạ Tiểu Hi thoát lực mềm nhũn trên ghế, ánh mắt lại như muốn đốt chạy kẻ ghê tởm trước mặt.

 

 

"Tôi vừa giúp cô lấy đầu đạn ra thôi mà..." Phượng Hồng uỷ khuất.

 

 

Ngay sau đó cô ta đi tới vuốt v e mặt cô.

"Nào cô Hạ, hãy chuẩn bị cho bữa tiệc đầu tiên nào!"

 

 

Công tắc được bật lên, dòng điện xanh lam tràn lên người Hạ Tiểu Hi!

 

 

"Agh!!!!!"

 

 

Chân tay cô bị dòng điện tra tấn run lên lẩy bẩy, tròng mắt trắng dã, nước bọt không nuốt được tràn ra khỏi miệng.

 

 

Sau 10 phút thì dòng điện dừng lại, Hạ Tiểu Hi chóng mặt muốn ngất đi, một chậu nước đá được giội thẳng vào mặt cô, viên đá to bằng bàn tay còn đánh thẳng vào mặt cô!

 

 

"Hít!!!!"

 

 

Là nước muối!

 

 

Cơn đau xót toàn thân trỗi dậy, nhất là bên vai bị thương, Hạ Tiểu Hi tưởng như đang có một đàn kiến gặm nhấm bên vai của cô vậy!

 

 

Nước đá lạnh băng khiến Hạ Tiểu Hi càng thêm tỉnh táo, cơn đau tới bỏng rát trên vai .

 

 

"Cô Hạ đừng có ngất xỉu mà, trò hay vẫn còn đó!" Phượng Hồng khả ái cười.

 

 

Còng tay còng chân trên tay Hạ Tiểu Hi được mở ra, cơ thể mềm nhũn bị lôi tới bên cạnh một cái bồn nước lớn đục ngầu.

 

 

Một cảm giác bật lực vang lên trong lòng cô, Phượng Hồng dữ tợn cười to nắm đầu cô nhấn xuống nước.

 

 

Nước lạnh bẩn thỉu tràn ngập vào trong mũi và miệng! Hạ Tiểu Hi gào thét lên trong vô vọng.

 

 

Không thở được...

 

 

Không thở nổi!!!

 

 

"Ọc ọc ọc..."

 

 

Dưỡng khí cạn kiệt, ánh mắt cô đờ đẫn muốn buông xuôi, lúc này lại bị Phượng Hồng lôi lên.

Hạ Tiểu Hi điên cuồng sặc nước, mắt mũi miệng đều có nước thi nhau tràn ra, trong bụng cũng uống một bầu nước đầy!

 

 

"Ha...!ha...."

 

 

Cô còn chưa kịp th ở dốc, đầu lại bị Phượng Hồng nhấn xuống.

 

 

Tiếng cười đắc ý của cô ta vang lên bên tai cô.

 

 

"Cái gì mà thiên tài của thế kỷ, tương lai của nhân loại cơ chứ!!?"

 

 

"Cuối cùng không phải cô vẫn phải quỳ gối xuống dưới chân một kẻ thấp kém như tôi à!!?"

 

 

"Này thì thiên tài! Ha ha ha....!ha ha ha..."

 

 

Một phút đó đầu óc của Hạ Tiểu Hi trống rỗng, một cảm xúc điên cuồng vang lên trong lòng.

 

 

Cô muốn kết thúc tất cả, muốn đem bọn họ đồng quy vu tận!

 

 

Chỉ cần một ý nghĩ thôi, kết nối với tất cả hệ thống vũ khí mà cô đã lắp đặt sẵn, đẩy cả nền văn minh này về lại thời kì đồ đá!

 

 

Chết đi!

 

 

Chết hết tất cả đi!

 

 

Thế nhưng ai chết cũng được...!cô không muốn những người đó cũng phải chết cùng cô..

 

 

"Ào!"

 

 

Hạ Tiểu Hi lại bị vớt ra từ trong nước, Phượng Hồng có lẽ đã thấy chán, vứt cô qua một bên như rẻ rách!

 

 

"Tiêm LDS cho cô ta! Nhốt vào một căn phòng kín không có một vật nào!" Phượng Hồng căn dặn cấp dưới, sau đó rút ra một cái khăn giấy ưu nhã lau tay.

 

 

Hạ Tiểu Hi ướt sũng bẩn thỉu nằm dưới sàn nhà bị người lôi dậy, một uống tiêm đâm thẳng vào não bộ, đẩy vào trong đầu cô một xi lanh thuốc quái quỷ.

 

 

Sau đó cô bị vứt vào một căn phòng kín.

 

 

Phượng Hồng ngồi trước camera, nhàn nhã quan sát Hạ Tiểu Hi.

 

 

LDS là một loại chất cấm do CIA nghiên cứu ra trước kia, chỉ mới được sử dụng một lần thực nghiệm duy nhất, sau đó bị cấm bởi độ nguy hiểm khủng khiếp của nó.

 

 

LDS là một loại thuốc tẩy não cực mạnh chế xuất từ 5 loại thuốc phiện khác nhau!

 

 

Xi lanh LDS này cũng là mẫu thuốc duy nhất mà cô có được!

 

 

Bây giờ phải xài LDS lên người Hạ Tiểu Hi vô dụng này cô cũng thịt đau lắm nha!