Liêu Thanh Dạ nhìn thấy Liên Hoa vừa mở cửa đi ra, trong ánh mắt cô ta hiện ra sự giận dữ như muốn giết người, cứ như vậy mà nhắm vào hướng này đi tới.

Mặc dù Liêu Thanh Dạ cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng mà dù sao cô cảm thấy mình cũng cần giải thích với Liên Hoa một lời.

Liêu Thanh Dạ hoàn toàn không biết về chuyện Liên Hoa chỉ là người phụ nữ ở ngoài của Cung Hãng, lại chẳng phải là mẹ ruột đã sanh ra Cung Tố Tố.

Có thể nghe tôi nói hay không

Liêu Thanh Dạ nhìn thấy Liên Hoa đã đến gần, liền muốn đứng lên nói rõ về tình hình lúc đó, để Liên Hoa có thể hiểu.

Nhưng mà điều Liêu Thanh Dạ không ngờ chính là Liên Hoa căn bản là không muốn nghe, hung hăng đến mức không để cô kịp mở miệng, đã dơ tay lên tát thẳng vào mặt Liêu Thanh Dạ.

Theo phản xạ Liêu Thanh Dạ không kịp né tránh, chỉ đành chôn chân tại chỗ, nhắm mắt lại mà chấp nhận ăn trọn cái tát này.

Cô muốn làm gì ?

Liêu Thanh Dạ tuy rằng đã nhắm mắt , nhưng lại nghe thấy văng vẳng câu nói của người đàn ông bên tai mình.

Lại như phát hiện ra một đều, nếu như cái tát kia chạm vào mặt chắc chắn sẽ rất đau, có khi còn có thể cảm nhận được vị mằn mặn của máu tươi.

Nhưng mà hiện tại Liêu Thanh Dạ hoàn toàn không có chút cảm giác gì.

Liêu Thanh Dạ liền hy hí mắt muốn xem thử, rốt cuộc có phải là mình đã nhìn nhầm hay không.

Trong tầm nhìn hẹp của đôi mắt lại nhìn thấy chính là người đàn ông chỉ một màu đen u ám kia.

Lập tức Liêu Thanh Dạ liền mở to đôi mắt cỡ big size của mình ra, không những nhìn thấy Mộ Trác Khải trong tầm mắt, mà gương mặt khó coi của Liên Hoa cũng ở ngay trước mặt.

Mau thả ra

Liên Hoa định sẽ trút hết sự giận dữ của mình lên người Liêu Thanh Dạ, nào ngờ khi cánh tay đã dơ lên cao lại không thể hạ xuống.

Mộ Trác Khải vậy mà chỉ trước một giây ,đã kịp giữ lấy tay cô ta lại, không để cô ta có cơ hội chạm được vào mặt của Liêu Thanh Dạ.

Cảm giác được cơn đau đớn nơi cánh tay mình, Liên Hoa ở trước mặt mọi người vẫn còn muốn giữ chút thể diện, nên chỉ đành hung hăng mà hét vào mặt Mộ Trác Khải.

Mộ Trác Khải lại như không nghe thấy ,cánh tay vẫn giữ chặt lấy cổ tay tính đánh người lúc nãy của Liên Hoa.

Ánh mắt trở nên tàn nhẫn, sự lạnh lẽo đến đáng sợ này chỉ nhìn thôi cũng làm cho cô ta nghĩ ngay đến một người, chính là Diêm Vương Sống.

Nếu như tôi không thả, cô muốn làm gì ? Mộ Trác Khải nhìn Liên Hoa với ánh mắt lạnh đến cực hạn, lời nói ra cũng đủ làm cô ta nổi cả da gà.

Muốn làm cho các người sống không bằng chết Liên Hoa còn chưa nhận ra nguy hiểm đang ở ngay trước mặt , vẫn là cái thái độ không xem người khác ra gì.

Tôi cũng rất muốn biết, cô sẽ làm được gì với cái tay tàn phế này

Mộ Trác Khải nhếch môi chỉ thấy một nụ cười trào phúng cùng với đó là một sự tàn nhẫn chết chóc.

Lực ở cánh tay cứ như vậy càng lúc càng mạnh mẽ hơn, còn có thể nghe thấy cả tiếng răn rắc!.

.

một cách đau đớn.

Mà Liên Hoa lúc này đã đau đến mức sắp không thể chịu đựng được nữa, trên trán lấm tấm từng giọt mồ môi bắt đầu chảy xuống.

Cô ta thật sự cảm thấy cánh tay của mình đã bị Mộ Trác Khải bẽ gãy ra làm mấy khúc.

Nếu như không buông ra, vậy thì tôi nhất định sẽ kiện các người tội đánh người.

Đến lúc đó tội càng thêm tội, các người hãy chuẩn bị nửa đời sau của mình phải ngồi ở trong tù, đừng nghĩ đến chuyện mà thoát ra khỏi đó

Hoa Liên kia quả thật là không biết sợ chết , đã bị như vậy lại còn không biết mở miệng xin tha.

Nghĩ rằng chỉ cần mình nói mấy lời này, liền có thể khiến người khác sợ hãi.

Lại không biết rằng người ở trước mặt mình là ai, muốn nhốt anh vào tù, trừ khi là muốn nhìn thấy cái cục cảnh sát Hạ Thành này sẽ vĩnh viễn biến mất.

Anh gì ơi ? Tôi không muốn vào tù đâu

Trái với Mộ Trác Khải, Liêu Thanh Dạ quả thật là bị những lời của Liên Hoa dọa cho dao động, liền hạ thấp giọng của mình lại khe khẽ nói vào tai Mộ Trác Khải.

Lý lịch hoàn toàn trong sạch của cô từ trước đến nay nếu như bị một vết đen này, vậy thì phần đời còn lại của cô sao dám ngẩn đầu lên để nhìn người khác.

Mà nếu lỡ có chết đi rồi,xuống đó gặp ba mẹ cũng không có mặt mũi nào để nhìn họ nữa.

Mà Mộ Trác Khải không hề để những lời đe dọa của Liên Hoa kia vào tai.

Ngược lại ,hoàn toàn bị những lời nói này của Liêu Thanh Dạ chọc cho tức đến sắp hộc máu.

Cô gái ngu ngốc này, Mộ Trác Khải thật sự cảm thấy mình có vấn đề rồi , vì vậy lúc nãy mới có thể ra tay để cứu cô ta.

Mộ Trác Khải liếc nhìn Liêu Thanh Dạ bằng một ánh mắt dọa người như đang muốn nói, nếu như cô dám mở miệng nói thêm một lời , tôi đảm bảo sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể mở miệng được nữa.

Liêu Thanh Dạ cũng cảm nhận thấy hơi thở như đang cố kiềm chế một cách nặng nề của Mộ Trác Khải , liền không dám mở miệng nói thêm lời nào nữa.

Biết thân biết phận mà ngậm miệng lại, lùi về sau một bước.

Vào tù

Mộ Trác Khải lại quay sang nhìn Liên Hoa lúc này gương mặt đã trở nên trắng bệch , giả vờ như cũng đang suy nghĩ về hai chữ này.

Sau đó chỉ thấy Mộ Trác Khải thô bạo mà đẩy thật mạnh cánh tay của Liên Hoa ra, cũng vì thế khiến cô ta ngã nhào ra đất.

Mà phản ứng đầu tiên của Liên Hoa chính là ôm lấy cánh tay mình,nơi bị bốp chặt đến mức tạo thành một dấu bầm màu tím nơi cổ tay.

.