Bữa tiệc đã chuẩn bị bắt đầu, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong và đều đã tập trung ở sảnh tiệc, phục vụ cho những vị khách đến sớm hơn.

Liêu Thanh Dạ đi theo sau Bình Tây vào trong ,dọc đường đi anh ta dặn dò cô vài việc cần làm.Sau đó thì đưa cho cô một chiếc túi nhỏ, bên trong chính là trang phục dành riêng cho tất cả phục vụ nữ tối nay, và kèm theo đó là một chiếc mặt nạ.

Lúc Bình Tây chuẩn bị dẫn Liêu Thanh Dạ đến dãy phòng thay đồ cho nhân viên , vô tình lại chạm mặt người quản lý của Lạc Hoắc.Tối nay anh ta được lệnh sẽ chỉ dẫn đám người bọn họ thay cho Giang Hoa, bà chủ Lạc Hoắc.

Mà đúng lúc anh ta cũng đang đi tìm Bình Tây và Miu Tử, lại nhìn thấy hai người đang đi vào,vội vàng tiến qua muốn nói gì đó.

Thật ra Bình Tây đã hứa với Miu Tử ,sẽ giữ bí mật giúp cô chuyện giả mạo này.Hơn nữa ở Lạc Hoắc, Miu Tử không được lòng rất nhiều người, vì vậy càng nhiều người biết e rằng mọi chuyện sẽ càng rất dễ bị bại lộ.

Chuyện này ngoài Miu Tử, Liêu Thanh Dạ và Bình Tây ra thì không có người thứ tư được biết,ngay cả người quản lý kia.

Hai người nãy giờ đi đâu, có phải là muốn lười biếng trốn việc hay không.Còn không mau nhanh lên, lúc nhận tiền sao không thấy hai người lề mề như vậy đi.Người quản lý kia có chút lớn tiếng, hôm nay anh ta được sự tín nhiệm của Giang Hoa vì vậy có chút lên mặt.

Sao có thể như vậy, lúc nãy Miu Tử làm rơi đồ trên xe, tôi và cô ấy cùng ra ngoài đó để tìm cho nhanh,vừa tìm thấy đã vội quay trở lại Bình Tây tìm đại một cái cớ để nói .

Đúng vậy, thứ đã mất cũng đã tìm lại được, giờ tôi tranh thủ vào chuẩn bị một chút sẽ ra ngay.Liêu Thanh Dạ hơi cúi đầu khi nói chuyện với anh ta.

Dù sao Miu Tử làm ở Lạc Hoắc cũng đã lâu, chắc chắn tiếp xúc với những người này không ít.

Giữa cô và Miu Tử tuy có điểm giống nhau, nhưng trên gương mặt cũng có một vài điểm không giống.Những tên áo đen lúc nãy trước giờ chưa từng tiếp xúc qua với Miu Tử, cộng thêm nhìn qua hình ảnh cũng đã chỉnh sửa đi ít nhiều, vì vậy họ rất khó để nhận ra.

Còn người đàn ông này, ở khoảng cách gần nếu cô nhìn trực diện vào anh ta sợ rằng sẽ bị bại lộ thân phận.

Vừa nói Liêu Thanh Dạ cũng vừa nhanh chóng muốn đi, trước khi đi còn không quên cúi đầu chào người quản lý kia một cái.Trong suy nghĩ của cô thì nếu anh ta đã là cấp trên của Miu Tử, vậy chẳng phải cấp dưới vẫn thường làm hành động như thế này với cấp trên của mình,như vậy mới là phải phép.Liêu Thanh Dạ lại không hề hay biết,hành động của mình vừa rồi lại khiến người quản lý kia sợ chết khiếp.

Đến khi Liêu Thanh Dạ đã rời đi, cái người quản lý kia vẫn chưa thể hoàn hồn.Anh ta vẫn luôn ngoái đầu nhìn theo ,dù bóng dáng của cô đã biến mất sau khúc quẹo ở phía trước.

Sau đó anh ta lại cảm thấy hành động của mình có chút thất thố,vội thu ánh mắt về,ngậm miệng lại quay sang nhìn Bình Tây.

Nói cho tôi biết, cô ta là bị quỷ nhập hay là uống nhầm thuốc ?

Bình Tây lúc này cũng giống với anh ta, đều bất ngờ với hành động vừa rồi của Liêu Thanh Dạ.Anh ta không ngờ giữa Liêu Thanh Dạ và Liêu Miu Tử tính tình lại khác nhau như vậy.Chẳng trách người quản lý kia mắt lại chữ O, mồm chữ A, như vừa gặp phải ma như vậy.Nếu lúc nãy người ở đây là Liêu Miu Tử thật ,thì cái túi đang cầm trên tay của cô giờ này đã nằm trên đầu người quản lý kia rồi, huống hồ gì là cúi đầu để chào anh ta cơ chứ.

Quỷ nhập sao?

Kaka....Anh quả thật biết nói đùa .

Bình Tây giả vờ cười lớn,sau đó lại tiến gần hơn nói nhỏ vào tai người quản lý kia,

Quản lý ở đây là Mộ Gia, những lời không hay này của anh nếu để người của Mộ Gia nghe được ,vậy chẳng phải là chúng ta xong đời rồi sao

Người quản lý kia lúc này cũng nhận ra mình vừa nói sai rồi.

Hôm nay là ngày gì chứ? Sao có thể có Ma Quỷ gì ở đây.Nếu quả thật là có đi chăng nữa,thì cũng không có khả năng chúng dám nhập vào người Liêu Miu Tử được.

Sau đó cả hai rất nhanh cũng đã rời đi, có rất nhiều việc đang đợi họ.

...

Liêu Thanh Dạ sau khi đã thoát được tên quản lý kia, cô cũng nhanh chóng đi tìm phòng thay đồ.

Vừa qua khỏi khúc quẹo đi được một đoạn, lại phát hiện có một đám người áo đen đang đi về hướng này.

Trong đám những người áo đen đó có một người đàn ông mặc đồ có chút màu sắc hơn, trên tay anh ta còn cầm một sắp giấy tờ gì đó.Vừa đi anh ta vừa nói nói gì đó, chỉ thấy mấy tên áo đen kia lâu lâu lại cúi đầu như là mình đã nghe thấy.

Nhìn thấy họ đã đến rất gần,phản xạ đầu tiên của Liêu Thanh Dạ chính là tìm một căn phòng để mình trốn vào trong.

Thật may căn phòng bên trái lại không có khóa trong, vì vậy cô thuận thế xoay tay nắm cửa trốn vào.

Đợi một lúc lâu bên ngoài cũng không có bất kỳ động tĩnh gì,xem ra bọn họ đã đi xa.Lúc này Liêu Thanh Dạ mới dám thở mạnh ra một hơi, xuýt chút nữa thì cô đã bị họ tóm được rồi.

Liêu Thanh Dạ lúc này mới kịp quay lại để nhìn phía sau lưng mình, cô như thế nào lại đi đúng vào ngay phòng thay đồ.Cô cảm thấy hôm nay mình thật sự may mắn, sẵn tiện cô liền quan sát căn phòng này một lượt.Nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Chỉ là phòng thay đồ lại có thể vừa rộng , lại lớn, lại sang trọng đến mức quá xa xỉ.

Đúng ,đối với những người tầm thường như cô thì đây chính là một đều vô cùng xa xỉ.

Quần áo ở đây đều được xếp gọn thành hàng dài cả hai bên, vẫn còn nhãn mác, có đến tận cả trăm cái.

Giày thì được đặc riêng trong một cái tủ, nhìn sơ qua chất liệu cũng biết giá trị của nó không hề nhỏ.

Rồi cả đồng hồ , chiếc nào cũng đều là phiên bản giới hạn của các nhãn hàng nổi tiếng trên thế giới.Lúc này Liêu Thanh Dạ mới nhận ra một điểm chung, dường như tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là màu đen và đều là của đàn ông.

Liêu Thanh Dạ lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều,dù sao ở đây cũng không có ai, hơn nữa cô cũng không còn nhiều thời gian.

Vì vậy cô quyết định sẽ thay đồ ở đây,sau đó vội lựa một gian phòng đang mở cửa bước vào.

Mà lúc này ở một gian phòng khác, một bóng dáng to lớn cũng vừa mới bước ra..