Khi Liêu Thanh Dạ làm xong nhiệm vụ , thì hai chân đã đau đến mức không thể nhắc lên nổi.
Cảm giác vừa mệt, vừa buồn ngủ nhanh chóng ập đến.Liêu Thanh Dạ muốn đi vào nhà vệ sinh làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó điện cho Liêu Miu Tử hỏi thăm tình hình.Nhưng điện thoại Liêu Miu Tử lại không thể gọi được,Liêu Thanh Dạ chỉ đành bất lực nhìn màn hình điện thoại đang hiện ở chế độ chờ quay số, cho đến khi tắt máy.Chưa có lúc nào Liêu Thanh Dạ lại cảm thấy, được làm chị gái của Liêu Miu Tử thật là một chuyện xui xẻo như là lúc này .
Cô để điện thoại lại vào một bên túi váy, khập khiễng từng bước đi ra ngoài.
Lúc này ở phía ngoài cửa,khu vực phòng vệ sinh nữ đã có thư ký Lưu đứng đó đợi sẵn.
Thiếu gia có việc cần tìm cô
Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đi ra,anh ta mừng đến sắp phát khóc.Đường đường là một nam nhân to cao 1m9,sáu múi cuồn cuộn , soái ca ngời ngời như anh ta, vậy mà thiếu gia lại bắt phải đứng đây chỉ để chờ người phụ nữ này.
Từ lúc anh ta đứng ở đây đã bị chửi không ít, họ chửi anh là đồ bị thần kinh, là kẻ biến th.ái nữa chứ.Cũng may đây là nhà họ Mộ, nếu không anh ta sợ mình đã bị mấy bà thím kia đánh cho thành cái đầu heo luôn rồi.
Liêu Thanh Dạ nhìn anh ta, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, lại nghe những lời này chẳng khác nào là đang cố ý muốn châm lửa vào quả bom sắp phát nổ.
Tại sao là tôi ?
Liêu Thanh Dạ gắt gỏng lớn tiếng hơn bình thường, nói với thư ký Lưu.
Tôi chỉ là nghe theo mệnh lệnh, còn những chuyện khác thì cô hãy tự mình mà đi nói với thiếu gia.
Thư ký Lưu cũng không muốn dài dòng thêm nữa, giờ anh ta chỉ muốn lập tức đi khỏi chỗ này.
Nói ?
Nếu nói được thì tôi cũng đâu có thành ra bộ dạng như thế này.
Liêu Thanh Dạ xuýt nữa thì hét lên .
Nếu vậy thì cô chỉ còn có thể chấp nhận số phận thôi
Thư ký Lưu mặc dù có chút đồng cảm với Liêu Thanh Dạ,nhưng nếu anh ta hiểu cho cô, vậy thì ai sẽ hiểu cho anh ta đây.Nếu như không thể đưa được Liêu Thanh Dạ đến trước mặt Mộ Trác Khải, vậy thì ngày này năm sau có lẽ là ngày giỗ đầu của anh ta.Là thư ký của Mộ Trác Khải anh ta luôn cảm thấy mạng sống của mình quả thật bị đe dọa, rình rập mỗi ngày.
Chấp nhận sao? Haha
Anh bảo tôi phải chấp nhận sự sai khiến của cái tên Mộ thúi tha gì đó sao ?
Anh ở đó mà chấp nhận một mình đi .
Liêu Thanh Dạ nghe những lời này của thư ký Lưu như một lời chế giễu,ngay lập tức bao nhiêu uất ức đều trút hết lên người anh ta.
Cô từ khi nào lại có thể dễ dàng bị người khác sai khiến như vậy ?
Anh ta có quyền gì mà muốn bắt người khác làm cái này cái kia, còn dám cho người đứng ở đây canh giữ cô chẳng khác nào phạm nhân .
Liêu Thanh Dạ thề với lòng, chỉ cần Mộ Trác Khải rơi vào tay cô, nhất định cô sẽ cho anh ta sống không bằng chết.
Mời
Thư ký Lưu nhìn Liêu Thanh Dạ, không biết cô đang nghĩ gì mà mặt mày lại méo mó đến đáng sợ như thế.Nhưng anh ta nào có quan tâm, thứ anh ta sợ hơn chính là cái mạng của mình sẽ biến mất khỏi cái thế giới này mãi mãi.
Liêu Thanh Dạ:
..
2 phút sau,
Liêu Thanh Dạ đã đứng nghiêm chỉnh như cũ, vẫn giữ khoảng cách an toàn với Mộ Trác Khải là hai mét.
Lúc Liêu Thanh Dạ trở lại thì mọi người đã ngồi vào vị trí .Mà Lý Uyển Nhi cũng đã ngồi vào ghế của mình, lại cách ghế của Mộ Trác Khải một cái ghế khác chặn ngang ở giữa.
Liêu Thanh Dạ quan sát thấy vẻ mặt của Lý Uyển Nhi không được tốt cho lắm, dường như lúc nãy khi cô không có ở đây, đã bỏ lỡ chuyện vui gì đó.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình nhìn đồng hồ đã gần 11giờ khuya, mọi người đều đã có hơi men trong người .Vì vậy lúc này cũng đã thích hợp để mở music lên, tạo bầu không khí sôi động để kết thúc buổi tiệc.
Âm nhạc vang lên bầu không khí rất nhanh cũng đã nóng lên, những bậc trưởng bối hầu như đều đã tạm biệt ra về, số còn lại thì đã cùng nhau đi đến nhà chính của nhà họ Mộ.Ở đó đã có chuẩn bị phòng dành riêng cho khách, và một vài tiếc mục nhẹ nhàng thích hợp cho họ hơn, nhường lại sảnh tiệc cho những người trẻ tuổi.
Lục Triều ngồi bắt chéo hai chân, có chút lười biến nhìn theo hướng rất đông nam thanh nữ tú đã lên sân cùng nhau nhảy loạn xạ, bất ngờ nói một lời.
Cũng lâu rồi chúng ta chẳng có gì vui vẻ
Thời Khảo ánh mắt tuy ôn nhu nhưng cũng ngầm hiểu ý , nhìn theo hướng Lục Triều đang để mắt đến.
Hay là hoạt động gân cốt một chút đi
Mộ Trác Khải chỉ uống một ngụm, không nhìn Lục Triều và Thời Khảo, nhàm chán cũng nhìn về hướng đám đông đang nhảy loạn xạ kia.
Lần này anh cả lại vừa mắt thứ gì ?
Lục Triều và Thời Khảo đồng thời khi nghe câu này đều bật cười, được lắm!
Xem ra chỉ có những người đàn ông anh em như họ,dù là một người chỉ cần nói một lời ngay lập tức những người còn lại đã có thể hiểu được đối phương.
Vậy thì chúng ta cá cược đi Lục Triều đã cảm thấy có chút hào hứng trong người.
Cược như thế nào Mộ Trác Khải lên tiếng.
Chẳng phải ngoại thành Bắc đang có khu biệt thự Tỷ Hy được đem ra đấu giá hay sao?
Chúng ta cược nó đi!
Lần này chơi lớn vậy à Mộ Trác Khải cũng bắt đầu có hứng thú.
Vậy thì người thắng sẽ được Tỷ Hy Viên, còn người thua có trách nhiệm quẹt thẻ.
Xong ! Lục Triều bắt đầu lên luật chơi, ánh mắt nhìn Mộ Trác Khải và Thời Khảo như nhận định.
Lần này về nước cũng muốn tìm một nơi nghỉ dưỡng.Biệt thự Tỷ Hy xem ra là lựa chọn cũng không tệ Mộ Trác Khải như đồng ý.
Tôi cũng không có ý kiến Thời Khảo cũng đồng ý.
Chẳng phải trước mặt đang rất náo nhiệt, chúng ta cùng ra đó góp vui Lục Triều quyết định họ sẽ thi nhảy.
Dù sao thời cấp ba nhóm của họ đều nằm trong nhóm học nhảy của trường, cũng lâu rồi cần ôn lại một chút.
Để tăng thêm sự hấp dẫn và độ khó,mỗi người sẽ tự tìm cho mình một người bạn nhảy.
Chúng ta sẽ thi nhảy đôi Lục Triều lại bổ sung thêm.
Sau khi tất cả đều đã đồng ý , bắt đầu mỗi người sẽ lựa chọn người sẽ nhảy cùng với mình.
Lục Triều là người chọn trước, từ lúc mới ngồi xuống anh ta đã luôn để mắt đến một cô gái ngồi cách họ mấy bàn.Mà hiện tại có lẽ cô gái kia đã uống khá nhiều,trên bàn cũng chỉ còn lại một mình cô đang ngồi.Vì vậy Lục Triều đứng lên đi qua đó,anh quyết định chọn cô gái này.
Đến lượt Mộ Trác Khải là người tiếp theo sẽ chọn, mà Lý Uyển Nhi ngồi bên cạnh cũng đã không kiềm chế được ,mà mừng thầm trong lòng.
Trên bàn này chỉ có duy nhất một mình cô là nữ nhi, hơn nữa từ nhỏ cô đã theo học về mảng này,hiện tại còn là vũ công múa ba-lê danh tiếng ở thành phố Hạ,cả nước M độ nổi tiếng cũng không ai là không biết đến.
Lý Uyển Nhi chắc chắn Mộ Trác Khải sẽ chọn mình, chỉ cần anh mở miệng cô sẽ ngay lập tức đồng ý.
Nếu tối nay họ chiến thắng, vậy thì biệt thự Tỷ Hy sẽ là nơi sau khi cô ta và Mộ Trác Khải kết hôn ,sẽ đến sống ở đó và hưởng những tháng ngày hạnh phúc bên nhau.
Càng nghĩ đến đó, Lý Uyển Nhi càng thật sự mong chờ,hai má cũng ửng đỏ.
Nhưng không như những gì Lý Uyển Nhi nghĩ, Mộ Trác Khải đảo mắt một lượt, nhưng vẫn chưa đưa ra lựa chọn, mà ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên người cô ta.Thấy vậy Lý Uyển Nhi cũng cảm thấy bắt đầu lo lắng, lỡ như Mộ Trác Khải không chọn cô lại quyết định chọn người phụ nữ khác, vậy tối nay cô ta chẳng phải sẽ nhảy một mình hay sao.
Anh Trác Khải,hay là lần này chúng ta nhảy cùng nhau đi.
Vì anh em đã tập vũ điệu Điệp Hồ Tiên rất nhiều năm, cũng rất vất vả.
Hay là lần này, anh cho em có cơ hội thể hiện nó trước mặt anh có được không.
Lý Uyển Nhi nhỏ giọng thủ thỉ, xuýt nữa thì van xin, xuýt nữa thì rơi lệ.
Điệp Hồ Tiên ba từ này bất ngờ đều làm cho cả Mộ Trác Khải và Liêu Thanh Dạ thoáng kinh động trong lòng.
Họ dường như đều cố che giấu đi sự khác thường của mình, lại cùng có một cảm xúc vô cùng phức tạp.
Đối với Điệp Hồ Tiên đó chính là vũ điệu mà trước kia ,thời còn đi học Mộ Trác Khải vì đam mê mà tự mình nghiên cứu và xem đó như là mạng sống của mình.
Mỗi động tác trong đó đều là do anh tự mình nghĩ ra, vì vậy anh luôn bảo vệ và không muốn chia sẻ nó với bất kỳ ai.
Mặc dù bảo vệ Diệp Hồ Tiên là vậy, nhưng hôm đó anh đã quyết định đem tặng lại nó cho một cô bé tình cờ anh gặp được.Không hiểu sao khi đó chỉ là tình cờ gặp lần đầu tiên, anh đã cảm thấy có ấn tượng rất đặc biệt với cô bé đó.Khi đó anh còn nghĩ gần sau này nhất định sẽ cưới cô bé đó làm vợ , và xem đó như là mối tình đầu của mình.Chỉ là nhiều năm qua đi,anh không trở về thành phố Hạ nữa, vì vậy cũng không gặp lại cô bé đó lần nào nữa.Lần này trở về mục đích chính là S, và sau đó chính là muốn tìm cô bé đó, muốn lấy lại thứ của mình và cả đoạn ký ức năm xưa.
Còn đối với Liêu Thanh Dạ ,ba từ này có ấn tượng rất đặc biệt đối với cô, chính là tên trên quyển sổ tay đó.
Mặc dù cô không nhớ rõ vì sao , nhưng có những mảnh ký ức không được rõ ràng lâu lâu vẫn luôn xuất hiện trong đầu .
Dường như lúc đó có một anh trai xa lạ nào đó đã từng đưa nó cho mình, còn nói cô nhất định không được để mất nó,anh trai đó nhất định sẽ trở về tìm cô để lấy lại.Có lẽ vì vậy nên Liêu Thanh Dạ luôn cất giữ và bảo vệ nó rất nhiều năm qua.Giờ phút này lại vô tình có người nhắc đến ba chữ này, không tránh khỏi có chút bất ngờ..