Biến Miêu Ký

Chương 19: Trước tiên quen với giọng tôi đã

Anh nói giọng nói của tôi dễ nghe… Anh nói anh thích nha…

Diệp Dịch Hạnh chưa bao giờ nghĩ tới cậu lại có thể dễ dàng bị cảm động đến như vậy, tế bào não da chết gì gì đó liền nhanh chóng tái sinh; linh hồn cứ như ngồi trên xe lửa mà lướt xuyên qua rừng rậm, như ngư lôi từ đáy hồ lao ra mặt biển, lấy tư thái tao nhã hoa lệ mà mở ra hai cái móng khinh phiêu nghênh hướng trời xanh…

“Cho nên nhóc mau ra đây đi.” Hà Nghiên Luật nói.

Diệp Dịch Hành nháy mắt lại trở về hiện thực.

“Không cần!” (=皿=)

Đối phương thành công kháng cự lời dụ dỗ của Hà Nghiên Luật, tuy rằng anh lúc trước cũng đã từng ảo tưởng Tiểu Hắc có thể nói tiếng người… Thế nhưng cái loại chuyện này cũng quá hoang tưởng đi! Nếu cậu ta nói mình là Tiểu Hắc, vì cái gì lại không dám gặp, không phải để nói là không để ý rồi sao!

Nhĩ thính vi hư nhãn kiến vi thực (tai nghe toàn là điều ảo, mắt thấy mới đáng tin), tóm lại phải trấn an cái thằng nhóc không biết là người hay yêu ở trong kia đã, lôi cậu ta ra nhìn rõ thì mới biết được tiếp theo phải làm như thế nào cho tốt!

Hà Nghiên Luật dựa vào cửa toilet, ôn nhu cẩn thận nói: “Nếu cậu là Tiểu Hắc của tôi, thì dù thế nào tôi cũng chấp nhận cậu, mặc cho cậu là mèo, hay là mèo tinh đi nữa (= =)…”

Diệp Dịch Hành có điểm dao động, Hà bổn bổn hiện tại chỉ cách cậu có một cánh cửa a!

Cậu rối rắm, nếu không biến trở về mèo, thôi thì cứ lật bài luôn đi, nhưng mà vừa mới đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, cậu lại rụt trở về, lại cảm thấy sợ hãi.

Nghe được bên trong cánh cửa vang lên thanh âm tất tất tốt tốt, nhưng đối phương lại không có ý định mở cửa, Hà Nghiên Luật đen mặt, tiếp tục lấy giọng điệu đủ hấp dẫn nói: “Cho nên, mặc kệ cậu là cái dạng gì, chỉ cần linh hồn của cậu vẫn là Tiểu Hắc của tôi là được rồi…”

“Thật sự sẽ không để ý sao?” Diệp Dịch Hành do dự hỏi.

“Thật sự! Tôi cam đoan… Cậu ra đi.”

Diệp Dịch Hành dựa vào cửa trượt ngồi xuống đất, cho dù muốn đối mặt, cậu cũng phải chờ tới khắc cuối cùng, tích lũy dũng khí nhiều một chút.

“Không được.”

(=皿=) “Cậu mau đi ra cho tôi!” Hà Nghiên Luật hấp dẫn bất thành, gõ cửa rống lên.

Diệp Dịch Hành dựa lưng vào ván cửa, đưa tay vuốt ve hạng quyển, cảm thấy đau thương cực kỳ: “Anh nhìn đi, tôi còn chưa có đi ra ngoài đã tức giận như vậy….” Vì vậy nếu ông đây mà đi ra, anh không phải oa một cái liền đá tôi đi, thì cũng là dùng chổi chà quét tôi thẳng ra cửa.

“…” Hít sâu vài cái, Hà Nghiên Luật bám riết không tha tiếp tục dụ hống: “…Tiểu Hắc…”

“Ân.” Cậu không còn lông mèo để mà dựng đứng lên nữa, hiện tại lông tơ của Diệp Dịch Hành toàn bộ đều dựng lên, hỏi, “Có chuyện gì?”

“…Ba ba làm cá cho nhóc ăn nha.”

Thanh âm Hà Nghiên Luật thật mềm mại, nhưng như thế nào cậu lại cảm thấy rất giống hồ ly…

Diệp Dịch Hành muốn cười, thế nhưng hiện tại cậu lại cười không nổi, “Trongtủ lạnh căn bản không có cá.” Cậu nói thầm, ngu ngốc này, nói dối cũng không biết.

“…”

Diệp Dịch Hành lại nghe thấy thanh âm dép lê lạch cạch lạch cạch, Hà Nghiên Luật tựa hồ chạy trở lại, tay còn cầm cái gì đó, tiếp tục ghé vào trên cửa, hưng trí bừng bừng nói: “Đi ra cùng ba ba chơi cầu len đi~ Tiểu Hắc thích nhất mà!”

Diệp Dịch Hành một đầu hắc tuyến, liều mạng nén cười.

“Không cần.” Ông đây mới không thích chơi cầu len, rõ ràng là chỉ có anh thích thôi a.

Hà Nghiên Luật lại xù lông, hai tay anh cào ván cửa kêu lên: “Cậu không ra không được! Cậu mà không ra tôi sẽ không nhận cậu nữa! Đồ mèo tinh! Cậu không phải là Tiểu Hắc của tôi, Tiểu Hắc của tôi rất ngoan a!”

Diệp Dịch Hành lấy tay che mặt, nghe Hà Nghiên Luật lấy tay cào cào cửa, thực muốn lao ra tóm lấy anh ôm vào trong ngực, nhưng sau đó thì sao? Cậu tuyệt sẽ không làm ra bất luận cái hành vi nào làm cho đối phương chán ghét, lá gan của cậu hẳn nên lăn đến núi Côn Lôn mà đông lạnh thành băng luôn đi!

“… Hà Nghiên Luật…”

Nghe được bên trong cánh cửa bỗng nhiên truyền thanh âm trầm thấp, từ tính, hơn nữa giọng nói rất quen, Hà Nghiên Luật lập tức an tĩnh lại, không biết vì cái gì, khi nghe đối phương kêu tên của mình, tim anh bỗng nhiên rung động, rõ ràng phải cảm thấy xa lạ mới đúng chứ?…

“Anh tin tưởng tôi sao?” Diệp Dịch Hành cười khổ hỏi, một bên suy tư không biết phải cùng đối phương giải thích như thế nào.

Hà Nghiên Luật trầm mặc, nội tâm giãy dụa, tin? Không tin?

Giờ phút này nói tin tưởng chỉ là gạt người, người bình thường như thế nào cũng sẽ không tin mấy loại chuyện quỷ dị này!

Hà Nghiên Luật dựa người lên cửa nói: “Nếu cậu thật sự là Tiểu Hắc, tôi sẽ tin…”

“Tôi là Tiểu Hắc.” Diệp Dịch Hành lập tức nói, cậu cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, chân tay vô lực tựa vào cửa, cảm giác sắp bị thẩm lý phán quyết mà bất an.

“…Thật ra, cái loại chuyện này muốn làm cho tôi tin cũng thật là quá khó đi.” Hà Nghiên Luật châm chước giải thích.

“Tôi biết.” Chính mình tự nhận là có tinh thần thép, đêm đó bị biến thành mèo cũng phải mất một hồi lâu mới tiêu hóa được hết. (= =)

“Nói thật, tôi từ đầu vẫn cảm giác, cậu là mèo, mà hình như thông minh hơi quá mức…”

“…” Cho dù là người, chỉ số thông minh của anh đây cũng thuộc loại trác tuyệt a.

“Cậu có thể nghe hiểu lời của tôi nói, hơn nữa còn hiểu được ý của tôi. Tôi vẫn cho rằng, bởi vì cậu là mèo tôi nuôi, cho nên mới có thể thông minh như vậy.” Hà Nghiên Luật cũng chậm chậm ngồi xuống, bả vai dựa vào cửa toilet.

“…”

“Ngày đó Sở Văn Hạnh đến, nói cậu là Diệp Dịch Hành… Nhớ rõ sao?”

“Ân…” Diệp Dịch Hành kinh hoàng, cố gắng vểnh tai tinh thần chờ mong lời kế tiếp, thế nhưng ý thức lại bắt đầu chậm rãi mơ hồ, giống như vừa mới chạy xong một cuốc đường dài, toàn thân thể lực tiêu hao đến hầu như không còn…

“Tuy rằng cậu ta nói rất xả (bốc phét, không đúng sự thật), nhưng lúc ấy bỗng nhiên tôi lại nghĩ, nếu cậu thật sự là người thì tốt rồi…”

“…Ân.” (= =) Ni mã rất xả là có ý tứ gì a!

“Buổi tối hôm trước, tôi nằm mơ, mơ thấy cậu biến thành người… Cậu cùng tôi sống chung, cùng tôi nói chuyện, tôi cảm thấy rất vui…”

“Ha hả…” Tôi vẫn có thể sống chung với anh mà, nếu anh nguyện ý.

Diệp Dịch Hành đem mặt mình chôn vào đầu gối, nếu Hà Nghiên Luật biết mình là Diệp Dịch Hành, còn có thể nói với cậu chuyện này không? Nói với một thằng con trai…

Cậu hình như  đã quên bẵng một điều, lúc cậu làm Tiểu Hắc, cũng là một con mèo đực a.

Hà Nghiên Luật liên miên nói nhỏ, trong thoáng chốc, Diệp Dịch Hành giống như nghe toàn thân chính mình vang lên một trận cách cách, rốt cuộc chống đỡ không được, trước mắt tối sầm… Chuông nắm chặt trong tay “đinh đông” rơi xuống đất…

“Cậu làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng động bên trong toilet, Hà Nghiên Luật khẩn trương gõ cửa hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.

Diệp Dịch Hành lúc này vẫn chưa mất đi ý thức, chính là thần thể kiệt sức đến nỗi hoàn toàn không có khí lực nói ra một chữ, tuyệt nha, tự  đem mình khóa cửa nhốt trong phòng luôn rồi.

Nghĩ xong, trong lòng lại cảm thấy an tâm vô cùng —— cậu hiện tại ghé người vào cạnh cửa, đã trở lại hình dạng mèo.

Chỉ cần anh thích, làm mèo đen là tốt lắm rồi.

***

Thời điểm mở to mắt, Diệp Dịch Hành thấy chính mình bị Hà Nghiên Luật ôm vào trong ngực. Giống như việc biến lại thành người chỉ là một giấc mộng, không phải biến lại thành người thì không tốt… Chính là, còn chưa tới lúc.

Cho tôi thêm chút thời gian đi…

Trong lòng cậu chợt nhớ đến con mèo đen thần bí kia mà thành kính cầu nguyện.

Mị hí mắt, Hà ba ba đang chăm chú nhìn cậu “thất nhi phục đắc”, lo lắng.

“Tôi cạy cửa.”Hà Nghiên Luật nói.

Mèo đen mở trừng hai mắt.

“Vốn đang chờ mong sẽ được nhìn thấy thân thể trần truồng của cậu, kết quả nhìn thấy vẫn là một con mèo, sớm biết như thế sẽ cạy cửa sớm một chút…” Hà Nghiên Luật khó chịu nói.

“Vì sao phải là trần truồng a!”

—— lời nói rõ ràng rành mạch kia trực tiếp phát ra từ cái miệng mèo!!

Aha? Diệp Dịch Hành bị thanh âm của mình dọa sợ đến cứng họng, cậu không phải lại bị biến trở về mèo rồi sao!!?

Đồng dạng nghẹn họng nhìn trân trối còn có Hà Nghiên Luật: “Cậu, cậu cậu nói chuyện!!”

“…Tôi vừa rồi đã nói nói a.” Diệp Dịch Hành cố gắng trấn định, trong lòng khấn thầm, miêu đại thần tôi đây bái ông a!!

“Mới vừa rồi không phải là mèo, bây giờ là mèo, không phải, vừa rồi không thấy được mèo nói chuyện, hiện tại mèo nói chuyện… A nha! Tôi đang nói năng lộn xộn cái gì nha…” Hà Nghiên Luật bối rối giải thích, ảo não cắn đầu lưỡi của mình.

Sự thật xảy ra trước mắt Hà Nghiên Luật, so sánh hết thảy mấy cái lý giải có sức thuyết phục.

“Tuyệt đối không thể để cho người khác biết tôi là mèo tinh có thể nói, có thể biến thành người a, nếu không…” Diệp Dịch Hành nén cười, trịnh trọng nói, “Tôi sẽ chết!”

Hà Nghiên Luật sợ ngây người, khẩn trương hề hề vuốt mèo đen ở trong lòng: “Không nói, ai cũng không nói, không ai biết hết.”

“Sở Văn Hạnh cũng không được.” Diệp Dịch Hành tiếp tục uy hiếp.

“Ân, cậu ta cũng không được biết…” Hà Nghiên Luật cẩn thận hứa hẹn, giống như chỉ cần nhiều lời Tiểu Hắc liền khí tuyệt thăng yên bị thần tiên thu phục, “Chỉ có tôi biết thôi!”

Diệp Dịch Hành trong lòng cười trộm, khó có thể nhìn thấy được đối phương lại phản ứng như vậy, tất nhiên sẽ không từ bỏ, tham lam muốn nhìn càng nhiều phương diện biểu tình đối phương hơn, vì thế giả bộ đáng thương nói: “Ba ba, anh sẽ không không cần tôi chứ.”

“Như thế nào sẽ… Tôi cao hứng còn không kịp, Tiểu Hắc của tôi có thể nói a…” Hà Nghiên Luật hắc hắc cười ngây ngô vài cái, lại cảm thấy uy nghiêm của “ba ba” bị tổn hại, lại làm bộ bản khởi gương mặt, “Ngay cả như vậy, cũng không được trốn phạt! Treo chuông! Gia hạn hai ngày!!”

Vừa nói, một bên nắm lấy cái chuông đặt trên tủ đầu giường không để ý Diệp Dịch Hành phản đối, lấy tốc độ cục nhanh hiển nhiên là muốn che dấu chính mình vừa rồi thất thố, nhưng mà đáy mắt lại giấu không được ý cười mà bán đứng động tác của anh.

Diệp Dịch Hành không nói gì mặc cho đối phương xử trí, nắm chắc cơ hội hỏi: “Vô luận tôi biến thành bộ dáng gì, anh cũng sẽ không vứt bỏ tôi sao?”

Hà Nghiên Luật vuốt đầu mèo đen, vẻ mặt ôn nhu: “Ân, sẽ không.”

Anh tò mò ở trên người mèo đen sờ đông sờ tây, sau đó không đầu không đuôi xuất ra hai chữ: “Còn sống.”

“Cái gì?” Diệp Dịch Hành nghi hoặc hỏi lại.

“Mèo có thể nói, còn sống…” Hà Nghiên Luật hai mắt tinh tinh lượng, “Thật thần kỳ…”

“Thích không?” Diệp Dịch Hành cười thầm thiết lập bẫy chờ đối phương nhảy vào.

“Thích,” Hà Nghiên Luật một chút cũng không làm cho cậu thất vọng, “Rất thích…”

Diệp Dịch Hành vươn đầu lưỡi liếmngón tay Hà Nghiên Luật, hỏi: “Lúc trước anh nói… Mơ thấy tôi biến thành người, là dạng gì?”

“Tóc đen,” Hà Nghiên Luật cúi đầu nghiêng nghiêng trong chốc lát, còn nói: “Mắt màu lục”.

(= =) Cái này căn bản là phiên bản mèo thôi…

“Được rồi, kỳ thật vừa rồi tôi biến thành người, không phải mắt màu lục, là mắt đen.” Diệp Dịch Hành run rẩy ria mép.

Hà Nghiên Luật lập tức bĩu môi nói: “Không nói lúc nãy!”

“A?” Diệp Dịch Hành co rút khóe miệng, “Vì cái gì?”

“Cậu không phải nói bộ dáng rất xấu sao… Xấu đến không dám ra ngoài gặp tôi, ân?” Hà Nghiên Luật không được tự nhiên hừ nhẹ oán giận, nguyên bản vuốt ve lỗ tai mèo đen, ngón tay vì giận dỗi mà sử thêm chút lực, cũng không làm cho Diệp Dịch Hành quá đau đớn, chỉ là túm túm, phát tiết chút bất mãn.

Diệp Dịch Hành bất đắc dĩ, tự làm bậy không thể sống a!

“Bất quá… Giọng nói vẫn rất thích…”

Diệp Dịch Hành cười khẽ, vậy trước quen với giọng nói của tôi đi đã.

“Hy vọng không phải nằm mơ…” Hà Nghiên Luật bỗng nhiên nói, ôm lấy chặt lấy mèo đen đến không có một kẽ hở, nhắm mắt lại hôn lên trán đối phương.

“Nếu như là nằm mơ, tôi sẽ không để cho anh tỉnh lại.”

Một người một mèo nói mấy lời ngon tiếng ngọt chán chết người không đền mạng song song chân chính rơi vào mộng đẹp.

Có chút nói dối, biết rõ “lừa gạt” là không tốt, nhưng vẫn muốn nói.

Đối với việc lừa gạt, mọi người thường thường khẳng định nó là không tốt, lại không phát hiện ra lừa gạt còn có loại khác. Có một câu nói, đàn ông hư hỏng lừa bạn nhất thời, đàn ông tốt thì lừa bạn cả một đời.

Có rất ít người sẽ chỉ vì lừa gạt mà lừa gạt, đại ngu nếu trí giả sẽ không biết bị lừa, đại trí giả ngu sẽ giả làm như không thấy. Không biết nhiều khi lại cảm thấy hạnh phúc hơn khi biết được quá nhiều.

Ngày hôm sau, Diệp Dịch Hành bị Hà Nghiên Luật túm đến tỉnh.

Cậu mở đôi mắt vẫn còn mù sương ra, liền nhìn thấy đôi mắt Hà Nghiên Luật còn sáng hơn cả sao trên trời lắc lắc đuôi mèo đen quát: “Tiểu Hắc! Tiểu Hắc!…”

“…Ân, làm sao?” Tối qua con mèo cậu đây tạo ra một cuộc đại biến thân làm cho nguyên khí bị tổn thương trầm trọng, giờ này thần phật còn chưa có tỉnh, Hà Nghiên Luật lại lôi kéo cái đuôi cậu, anh nghĩ đây là cái công tác mở đèn sao!

“… Nói chuyện đi!” Hà Nghiên Luật kích động nỉ non.

Diệp Dịch Hành thổi phù một tiếng bật cười, Hà Nghiên Luật sáng sớm cũng không cần vờ ngớ ngẩn đáng yêu như vậy chứ!

“Cậu hiện tại rốt cuộc bao nhiêu tuổi!” Hà Nghiên Luật bỗng nhiên dữ tợn ép hỏi.

Diệp Dịch Hành giật mình một cái, bị biểu tình của đối phương thay đổi còn nhanh hơn lật sách dọa tới: “A? Gì?”

“Cậu không phải nói cậu là mèo tinh sao! Có phải đã tu luyện hơn một ngàn năm không! Mèo tổ tông? Mèo đại gia?” Hà Nghiên Luật vẻ mặt tò mò.

“Ngạch… Không nhớ rõ, tóm lại là hơn một ngàn tuổi…” (=_=)

“Oa! Cậu đã là lão yêu quái hơn một ngàn tuổi thế nhưng lại đối tôi làm cái loại chuyện này!” Đối phương trừng mắt với hắn.

“…Chuyện gì?” Diệp Dịch Hành hoàn toàn mơ hồ.

“Tối hôm qua cậu sờ tôi.” Hà Nghiên Luật đôi mắt ngập nước nhìn cậu, hai má có có hai mạt hồng ngân không dễ phát hiện, “Cậu là đại sắc-miêu!”

“…” Nha lúc anh động tôi tôi có bảo anh là đại sắc ma đâu! Chờ xem… Đợi anh đây trở về lại làm người, chuyện đầu tiên cần làm chính là “sắc” anh!

Vì thế nói, nếu có người trăm phương ngàn kế muốn lừa bạn cả đời, chỉ là vì muốn làm cho bạn vui vẻ, bạn sẽ cam tâm tình nguyện nhận lời nói dối sao? Giả ngu cũng tốt, khờ thật cũng tốt, không cuồng loạn, không cố tìm kiếm sự thật, kết cục tốt, hết thảy liền tốt.