8. Danh tính thật sự

Phòng nào của nhà họ cũng có đồng hồ. Nó cho thấy gia chủ là người nghiêm cẩn, khắc kỷ và đúng giờ. Cứ đêm xuống, khi mọi vật im lặng, kim đồng hồ lại phát ra những tiếng già nua báo hiệu một ngày cày bừa mệt mỏi đã chấm hết. Tích tắc, tích tắc.

Đồng Ngôn ghét nó. Ghét cái tiếng đồng hồ, cứ tích tắc mãi.

Con thú nổi loạn trong hắn đã điên tới đỉnh điểm ở Edinburgh, và cảm giác về thời gian của hắn cũng hoàn toàn đi tong sau ba năm này. Ngoài chương trình học và những cuộc vui chơi cần thiết, hắn thường thích gì làm nấy, bạ đâu nằm đó, hỏi sao bản thảo luôn lộn xộn. Nội đầu giường đã có ba, bốn trang, khi thì viết xuôi, khi thì viết ngược; đó là chưa tính những nơi khác, như sofa.

Mười phút, tao chịu mày đủ mười phút. Hắn bật dậy lấy pin ra khỏi đồng hồ. Hai chiếc kim rốt cục có cho mình kỳ nghỉ trọn vẹn. Mà màn đêm cũng có cho mình sự yên tĩnh vốn là.

Hắn phất cờ chiến thắng, nhếch môi. Hắn thấy mình thoải mái hơn rồi, từ trong ra ngoài.

Hậu quả của nó là khi mặt trời lên, hắn lờ mờ ngỡ còn sớm bèn vùi đầu ngủ tù tì đến trưa trời trưa trật bị chị gọi dậy.

Đồng Cẩn đứng ngoài cửa, nhắc: "Ngôn ơi, cha về rồi. Xuống lầu ăn cơm thôi nào em."

Hắn, với cái ổ gà trên đầu, đứng phắt dậy. Tiếng "cha" này rõ là một sang chấn đối với hắn.

Đánh răng, rửa mặt, thay một bộ quần áo tươm tất, check lại xem phần đuôi tóc đã che đi lỗ khuyên hay chưa, hắn từ tốn xuống lầu và đi thẳng đến bàn ăn.

Đồng Sĩ Hoa đang ngồi trên ghế chính, quay lưng về phía hắn.

Đồng Ngôn từ trên lầu đi xuống, cái đập vào mắt đầu tiên là mái tóc hoa râm, bộ comple xám đậm, chiếc đồng hồ chạy cơ đắt tiền kiểu truyền thống và cuối cùng là, bàn tay nổi vết chai do cầm bút quanh năm.

Hắn ngồi xuống, bình tĩnh thưa cha.

Đồng Sĩ Hoa dán mắt vào tập báo cáo, đáp ừ. Hắn phát hiện cây bút ông cầm hôm nay là món quà mình để lại trong thư phòng tối qua.

Đồng Sĩ Hoa đã quen với việc ký bằng bút máy. Đồng Ngôn từng đến một cửa hàng nhỏ chuyên bán nhãn hiệu bút máy sản xuất tại Đức. Hắn gượng gạo mua về một cây nhưng chưa từng nghĩ ông sẽ dùng nhanh tới vậy. Hắn thấy vui vui, cũng thấy ấm lòng.

Chát. Đó là cách thực tại vả vào hắn. Đồng Sĩ Hoa đặt tập báo cáo xuống, nói: "Chị của anh nói anh còn jet lag. Tôi sẽ không tính toán chuyện anh dậy muộn hôm nay."

Ấm chưa bao nhiêu đã thấy lạnh lòng. Hắn kỳ vọng cái gì vậy nhỉ, cha vốn chẳng khác gì ba năm trước.

Cha nói: "Tôi hỏi giáo sư hướng dẫn anh, người ta bảo tên của anh thường xuất hiện trong tờ điểm danh của khoa Văn. Anh làm gì ở đó?"

Bụng thon thót, hắn biết Đồng Sĩ Hoa rất thường liên lạc với giáo sư để tìm hiểu về thành tích và thứ hạng. Nhưng có đánh chết hắn cũng không ngờ, cha cả quyết biến giáo sư thành điệp viên tình báo. Hắn lập lờ nước đôi: "Con có một người bạn thân ở khoa Văn. Cô ta quen rất nhiều người trong trường. Con được cô ta mời tham gia câu lạc bộ nên phải thường xuyên ghé khoa sinh hoạt."

"Bạn thân" là Aisa. "Được mời" là uy hiếp. Và về việc tại sao thường ghé khoa, tất nhiên vì hắn thích văn học, kịch nghệ và thi ca. So với các giảng viên trong ngành, hắn thích thầy Derian của khoa Nhân văn hơn, một nhà thơ nổi tiếng trong Hiệp hội Nhà văn Anh. Nhưng với Đồng Sĩ Hoa, tổ hợp những thứ này thảy vô dụng. Hắn biết phải nói như thế nào khiến ông hài lòng, mở rộng quan hệ là bản năng của thương nhân.

Đấy, Đồng Sĩ Hoa không hỏi thêm gì chỉ nhắc hắn học hành cho đàng hoàng vào.

Bữa cơm vô vị. Và thanh âm duy nhất trong phòng là tiếng đồng hồ chạy. Tích tắc, tích tắc.

Đồng Sĩ Hoa nhìn hắn.

Hắn sượng trân, tò tò theo sau Đồng Cẩn vào phòng bếp. "Chị ơi, dạy em gói sủi cảo đi."

Đó là một giọng nam trung niên ồm ồm. "Học làm g..." Đồng Sĩ Hoa sửng sốt. Nghĩ đến chuyện con trai sắp kết hôn, ông cứ thấy lấn cấn chỗ nào. Ông vốn không đồng ý cuộc hôn nhân thương mại này. Nếu tập đoàn gặp khó khăn, ông thà dùng công ty con gán nợ còn hơn dùng người thừa kế mà mình vun vén bấy lâu làm con bài mặc cả. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân hứa hẹn ba năm trước bị khơi lại. Trên bàn đàm phán mà phe yếu là mình, họ hàng trong hội đồng quản trị đã thông qua cuộc hôn ước, giờ muốn rút cũng vô dụng. Việc hai thằng đàn ông kết hôn không còn là chuyện mới nhưng với quan niệm cũ của ông, ông vẫn không rõ, rốt cục con trai rước người ta về dinh, hay trở thành "vợ" của thằng nhóc họ Yên đó?

Hắn và Đồng Cẩn nhìn nhau. Đồng Sĩ Hoa ho khan, ít khi xấu hổ như lúc này. Ông bèn giục: "Sửa soạn sớm chút đi. Tối này đừng làm mất mặt nhà ta."

Trước khi lên đường, chú Lưu gửi tới một comple cao cấp được bọc cẩn thận trong túi chống bụi do đích thân Đồng Sĩ Hoa đặt làm. Nó có màu trắng ngọc trai. Khuy tròn cũng làm bằng chất liệu này, tạo cảm giác trơn láng mượt mà. Đường cắt may cũng vừa vặn với đường cong eo của Đồng Ngôn.

Hắn vội thay quần áo, chẳng dám trễ nãi. Đoạn hắn nhìn chàng trai trong gương. Một chàng hoàng tử xuất thân quyền quý, với ngôn hành cử chỉ lịch thiệp chuẩn chỉ.

Quá nhiều điều ngổn ngang. Hắn biết đây là ý tốt của Đồng Sĩ Hoa, cha muốn con cái nhà họ không thua thiệt, muốn con phải đi với những thứ tốt nhất. Song tiếc thay, hắn vẫn thấy mình quá giống một món quà được thắt nơ tỉ mẩn, đáng để công ty đổi lấy những lợi ích thiết thực.

Đồng Cẩn vận một chiếc váy trắng dài, phối với khăn lụa và mái đầu búi cao. Trông cô hôm nay thuỳ mị nết na, rất ra dáng công chúa.

Kệ quách nó đi, cứ coi như mặc đôi với chị. Đồng Ngôn hít sâu, làm dịu cảm giác bức bối trong ngực.

Ngột ngạt. Hắn muốn mở cửa sổ xe, có điều chị không chịu được gió lạnh. Hắn cần lắm, cần lắm một chuyện gì đó đánh lạc hướng sự chú ý của mình. Hắn đành bấm mở công cụ tìm kiếm.

Đồng Cẩn quá lễ phép, luôn miệng gọi ngài Yên này ngài Yên kia, khiến hắn chỉ biết người nọ họ Yên chứ chẳng biết tên. Hắn cũng không quan tâm lắm, thật đấy. Bách khoa toàn thư Baidu chắc chắn có thể cho hắn câu trả lời. Có lẽ hắn nên tập làm quen trước khi hai người chính thức gặp nhau.

Hắn khều tay Đồng Cẩn. Mà Đồng Sĩ Hoa đang ngồi hàng trước trả lời: "Yên nào. Tiểu Cẩn tịch thu điện thoại của nó đi."

Fine. Đồng Ngôn mím môi, chủ động nộp điện thoại tránh làm chị khó xử.

Hai mươi phút sau, xe dừng bánh trước cổng khách sạn Ambassador ở trung tâm thành phố.

Tuy đây là bữa tối đơn sơ, cốt yếu cho song thân hai bên gặp nhau quyết định ngày cử hành hôn lễ nhưng nhà Yên và Đồng là doanh nghiệp gia đình, họ hàng chi thứ khăng khít, lung tung lang tang. Một phòng riêng đầy ứ cổ đông đóng vest cà vạt, không kém gì mở cuộc họp thường niên.

Đồng Ngôn dìu chị, theo phục vụ viên ra khỏi thang máy.

Hai cửa gỗ chạm khắc được đẩy ra. Huyền quan đặt một bức thuỷ mặc, tấm bình phong rỗng che đi nửa khu vực ăn uống. Bên tường treo loạt tranh phong cảnh, cứ cách một mét có một bức. Vòng qua huyền quan là đến sân thượng, phần sâu nhất của căn phòng, nơi thực khách có thể thưởng thức khung cảnh về đêm lãng mạn của Đường vành đai II.

Họ hàng nhà Đồng đã chiếm non nửa bàn tròn. Họ đi theo Đồng Sĩ Hoa, một anh du học Tết không về, một cô đài các ít ra ngoài giao du, khó tránh khỏi dấy lên làn sóng nghị luận.

Các chú các bác vẫn quý Đồng Ngôn. Cuộc hôn nhân thương mại này đã cứu cánh cho dây chuyền công nghiệp bấp bênh. Họ nhìn hắn, lòng đầy cảm kích.

Đồng Ngôn lại chỉ canh cánh chắn rượu cho chị. Chén chú chén anh, mới nửa vòng mà hắn đã ngốn không ít. Những câu chào sáo rỗng được cất trong ba năm qua và nay, khi chúng được thốt lên một cách dễ dàng, hắn bỗng thấy sao ghét mình tợn. Hắn cảm tưởng mình đang rơi xuống, rơi mãi xuống. Vận mệnh mà hắn chối từ đã ăn sâu bén rễ vào máu. Hắn tởm thay cho chính mình. Hắn bi quan cho mọi sự.

Hắn khéo léo đưa đẩy, kìa chú kìa bác, kìa chị kìa cô. Những chiếc gông cùm cắm sâu vào đất buộc chặt cổ chân, đóng đinh hắn ở đây như tội nhân.

Cả Đồng Sĩ Hoa cũng đang ngạc nhiên, bắn sự hài lòng về phía hắn.

Hắn hiểu ánh mắt đó. Đồng Sĩ Hoa nói anh rốt cục chịu nghe rồi à, không uổng công tôi đây dạy bảo, vun vén, trải đường cho anh, anh nhìn lại xem, có phải bây giờ trông mình tốt hơn không, ra dáng cậu chủ rồi, quả là con trai của Đồng Sĩ Hoa, không làm tôi thất vọng.

Nhưng đây chưa từng là những gì Đồng Ngôn mong đợi.

Hắn uống giỏi, ngà ngà nhưng trông vẫn tỉnh chán. Hắn toan ngồi nghỉ thì nghe được tiếng bước chân vội vã từ ngoài bình phong.

Nhà Yên, cha mẹ và dòng chính của họ. Đồng Ngôn nín thở ngẩng đầu nhìn.

Yên Chúng khoác tay Lâm Nhân đi tuốt đằng trước. Họ sửng sốt khi thấy hắn. Nhưng phép lịch sự khiến họ mau chóng mỉm cười bước về phía Đồng Ngôn.

Yên Chúng cùng tuổi với Đồng Sĩ Hoa. Nhưng ông cao hơn, dáng vóc cũng đĩnh đạc hơn cha. Ngược lại Lâm Nhân nhỏ nhắn, thấp hơn cả Đồng Cẩn. Bà có vẻ chịu khó chăm chút, nhìn không ra tuổi thật; trang sức và quần áo của bà thì thiên về phong cách giản dị, khiêm tốn. Hai người khoác tay đi với nhau khiến hắn nhớ đến những thước phim về hoàng gia Tây Âu, chàng công tước vạm vỡ cùng cô vợ nhỏ xinh của chàng.

Lâm Nhân cười mỉm nắm tay Đồng Ngôn. Hắn là người trẻ nhất ở đây, nói không ngoa khi trong mắt họ, hắn vẫn còn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Lâm Nhân nghĩ bụng, đứa nhỏ cưng thế này mà vào tay thằng con nhà mình, nhất con rồi đấy, ngài Yên ạ.

Đồng Ngôn mất mẹ từ sớm, khó tránh khỏi lấy làm lạ với những cái nắm tay này. Nhưng hắn không ghét nó. Hắn thậm chí còn muốn được hơn.

Yên Chúng đang nói chuyện với Đồng Sĩ Hoa, có vẻ ông thấy thẹn trong lòng. Hắn nghe loáng thoáng rằng xin lỗi anh nhé, thời tiết chuyển xấu nên chuyến bay bị delay.

Nhìn hắn cúi đầu thưa vâng, hỏi gì đáp nấy, Lâm Nhân thích không chịu được. Bà kéo Đồng Ngôn ngồi hẳn vào ghế Yên Chúng.

Không có lý gì để kẻ đầu bạc đợi chờ bọn đầu xanh, ngay cả khi họ là nhân vật chính trong bữa tiệc. Sau khi dọn món lên, Đồng Ngôn rõ đã thoải mái hơn. Hắn phát hiện sự có mặt của mình cũng chẳng quan trọng gì cho cam. Mọi người rộn ràng đàm phán, thảo luận về tình hình kinh tế và xu hướng trong ngành, đồng thời trao đổi danh thiếp cho nhau.

Đối diện là một bác gái ngồi cùng Đồng Cẩn, rất hay gấp đồ ăn và bắt chuyện với cô. Hắn nhè nhẹ thở ra.

Lâm Nhân đặt vài con tôm hấp lên đ ĩa. Đồng Ngôn lấy một đôi găng, cúi đầu im lặng bóc vỏ. Hắn theo thói quen "lady first" và đặt thịt tôm trắng nõn nà lên đ ĩa bà. "Mời cô dùng ạ, không phải bẩn tay."

Lâm Nhân ngớ ra, nụ cười càng tươi. Bà cầm đũa lên. "Cảm ơn con nhé," thịt tôm tươi mọng nước, bà khen người này đá đểu người kia. "Thằng con ở nhà chẳng bao giờ làm vậy cho cô đâu."

Không ga lăng. Đồng Ngôn viết về người bạn đời chưa gặp mặt của mình, rằng khó gần, trễ hẹn, không ga lăng.

Nhận ra cần khen con trai một tí, Lâm Nhân giải thích: "Mấy ngày trước nó đi công tác ở London, đúng vào dịp mùa mưa. Vốn dĩ hôm qua về nước rồi đấy. Cháu đừng buồn, cũng đừng trách thằng bé nhé."

Cô quá lời rồi, trễ hẹn mới một chốc thôi. Đồng Ngôn lắc đầu, nói cháu không ngại.

Một tiếng "London" quả thật thần kỳ. Đồng Ngôn bị cuốn đi theo cơn mưa đã rồi. Hắn nghĩ đến một Edinburgh đầy mây tiễn bước chân mình, hoá ra bên Anh đang mưa ư?

Hắn chìm trong thế giới rì rào đì đùng, quên mất những chuyển động bất thường của xung quanh. Có một giọng nam trầm ấm, nghe rất gợi cảm, xông vào thế giới (căn phòng) vốn đang yên bình.

Hắn thoạt đầu không thấy gì lạ, vì âm thanh đó như quyện với Edinburgh trong tâm trí hắn.

Hắn thủng thẳng ngẩng đầu, miệng ngậm nửa viên thịt trân châu(1).

Dưới ánh đèn trần màu ngọc trai ở huyền quan là một gương mặt Á Đông rất ư quen thuộc. Áo khoác gió anh ôm trên tay từng mang hơi ấm đến cho hắn trong đêm mưa hai ngày trước ở đất nước lệch tám giờ(2).

Phòng kín bưng. Nhưng Yên Hồi Nam dễ dàng trông thấy hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh cúi người xin lỗi toàn bàn. Nhưng lời giải thích của anh chỉ dành cho mỗi hắn. "Xin lỗi, tôi vừa từ sân bay đến."

Mắt anh cười. Đồng Ngôn nhìn anh. Ai đến trước người đó chủ tiệc, ơ cái anh này, anh cười gì, anh đắc ý cái gì đấy?

(1) Thịt viên trân châu (珍珠肉丸): được coi là một món ăn ngày lễ hoặc dịp đặc biệt. Chúng thường xuất hiện trong các bữa tiệc tối mừng Tết Nguyên Đán và sinh nhật. Tất nhiên, tên món ăn xuất phát từ việc thoáng nhìn, chúng trông giống như những viên ngọc trai khổng lồ. Màu sáng của thịt viên trân châu đến từ các hạt gạo nếp ngắn bọc bên ngoài.

(2) Bắc Kinh là GMT+8. Scotland là GMT+0.

Lời tác giả:

Yên Hồi Nam: Cái má phúng phính trông đáng yêu chưa kìa.

Đồng Ngôn: Anh lừa tôi! Anh đắc ý cái gì đấy?