Yến Phi giấu mình trong rừng rậm đi thêm vài trượng, loáng thoáng nghe tiếng người nói, cảm giác giọng nói quen quen.

Khu rừng này nằm ở phía Tây Nam tiểu cốc, cách xa phạm vi chiến trường.

Yến Phi cảm thấy kỳ quái, nếu là Biên nhân trốn khỏi Biên Hoang Tập nấp trong rừng nói chuyện thì đúng lý ra sẽ không gây ra cảm ứng cho mình.

Nghĩ đến đó lại phát giác phía trước có người ẩn mình trên cây tựa hồ để canh chừng cho người đàm thoại trong rừng, trong rừng sâu có ánh lửa lập lòe.

Chàng càng thêm hiếu kỳ triển khai thân pháp dựa vào bóng tối mịt mù trong rừng cây, bí mật lướt tới không một tiếng động.

Tránh khỏi nhiều vọng gác, chợt phía trước không gian mở rộng, trong rừng rậm xuất hiện một khoảng đất trống chu vi bảy tám trượng.

Yến Phi lướt tới phía sau một thân cây lớn quỳ xuống đất, thò đầu nhìn qua khe hở giữa hai tàn cây thấp.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt chàng thật quỉ dị.

Ở giữa khoảnh đất trống treo một ngọn phong đăng, một nữ tử khoác đạo bào ngồi khoanh chân trên một phiến đá phẳng lì, chẳng biết vì sao chàng cảm giác thân thể bên trong đạo bào nảy nở hết sức gợi cảm, nhưng lại không thể giải thích vì sao có ấn tượng như thế.

Từ góc độ của chàng chỉ thấy được chút ít nét mặt trông nghiêng nhưng cũng khiến chàng cảm thấy nữ tử này phi thường mỹ mạo, dụ hoặc mê người.

Trước mặt mụ có một người đang đứng, hai tay buông xuôi thần thái cung kính, hóa ra là quân sư Hồ Bái của Hán bang.

Khi Yến Phi đưa mắt nhìn, tựa như mụ có phản ứng, tuy răng không thấy mụ có dấu hiệu hành động gì, nhưng Yến Phi biết không ổn, vội phục xuống đất.

Quả nhiên nữ nhân quay đầu nhìn vào chỗ chàng ẩn thân, liếc qua một cái rồi lại quay sang Hồ Bái. Yến Phi ngầm hô lợi hại, không dám thừa lúc mục quay đầu lại để nhìn toàn bộ khuôn mặt. Nên nhớ hạng cao thủ đã đạt đến cảnh giới thông huyền như vậy không cần phải nghe thấy động tĩnh gì cũng đã có thể sinh ra cảm giác.

Trước đây đã có lần bị Nhậm Dao phát hiện nên suốt dọc đường tới đây chàng hết sức thận trọng, chẳng những đình chỉ hô hấp mà còn thâu liễm tinh khí phát xạ ra ngoài, giảm nhịp đập của con tim tới mức như có như không, toàn bộ những công phu này rốt cuộc đều vô tác dụng.

Thật ra mụ là ai?

Thanh âm Hồ Bái vang lên: "Lần này đại sư huynh lật thuyền trong vũng cạn, nhị sư huynh lại bị Tôn Ân chặn đường tập kích khiến cho bao nhiêu năm công phu bố trí của chúng ta mất sạch. Hiện tại duy nhất chỉ hy vọng hai phe tấn công và bảo vệ Biên Hoang Tập lưỡng bại câu thương chúng ta mới có thể có cơ hội lợi dụng".

Những gì đại sư huynh, nhị sư huynh Yến Phi nghe ù cả tai mà không hiểu rõ thân phận nữ nhân này, với võ công như vậy thiên hạ có được mấy người.

Nữ nhân chậm rãi hạ thấp giọng nhưng vẫn rất trầm ổn dễ nghe: "Trên đời này chẳng phải không có số mệnh, có thành công tất có kiếp nạn, thành tựu càng lớn kiếp nạn càng to, Tiểu Bái bất tất vì thành bại nhất thời mà lo lắng. Đại sư huynh của ngươi thất bại là chuyện đương nhiên, Phật gia luôn luôn không vừa mắt với gã, chỉ vì thấy gã có chỗ dùng được nên mới giả bộ hoan hỉ gã, Bột Bột quá kiêu hãnh và ương bướng dám hành sự không tuân theo kế hoạch của chúng ta, thật đáng tội vạn tử".

Yến Phi giật nảy mình, cuối cùng cũng hiểu đại sư huynh mà Hồ Bái nói chính là Hách Liên Bột Bột, lại từ cách xưng hô "Phật gia" mà đoán nữ nhân này là Ni Huệ Huy, vợ chính thức của Đại Hoạt Di Lặc Trúc Pháp Khánh.

Ni Huệ Huy hiện thân ở đây, Trúc Pháp Khánh với Thập Trụ Đại Thừa thần công nổi danh thiên hạ phải chăng cũng ở đâu đấy xung quanh?

Hồ Bái nói: "Tiểu đồ trong lòng rối loạn rồi, xin sư nương chỉ bảo".

Ni Huệ Huy ung dung nhẹ nhàng nói: "Trận chiến này bất luận ai thắng ai bại, song phương đều thương vong nặng nề, Biên Hoang Tập nguyên khí hẳn cũng tổn hại lớn phải có thời gian mới có thể hồi phục như cũ, sau đấy mới có thể tiếp tục phát huy diệu dụng giao dịch Bắc Nam. Tôn Ân và Mộ Dung Thùy cũng không thể trường kỳ lưu lại Biên Hoang Tập, ta đã huấn thị cho Quốc Bảo sai hắn phong tỏa Dĩnh Hà, ta muốn Nhiếp Thiên Hoàn có nhà mà như không, đường về của Tôn Ân cũng không được thuận buồm xuôi gió".

Yến Phi ngầm trách mình hồ đồ quên mất một nhân vật rõ ràng có cấu kết với Di Lặc giáo là Vương Quốc Bảo, đâm ra không đoán được hắn là nhị sư huynh của Hồ Bái.

Lúc đó mới biết hắn đã từng mang quân tới Biên Hoang Tập rồi bị Tôn Ân đánh lui.

Hồ Bái nói: "Biên Hoang Tập phát triển như bây giờ đều là do Tôn Ân thừa lúc Nhậm Dao truy sát Lưu Dụ hạ thủ giết chết y. Gã Lưu Dụ này có thể trốn thoát dưới tay Tôn Ân cũng không thể coi thường được".

Yến Phi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã nghe được một tin tốt lành.

Ni Huệ Huy nói: "Tình thế ở Biên Hoang Tập hiện giờ chúng ta không nhúng tay vào được, chúng ta ở vào thế tọa sơn quan hổ đấu. Tiểu Bái hãy lưu lại Biên Hoang coi tình hình tùy cơ ứng biến, ta phải lập tức trở về Bắc phương báo cáo tình hình với Phật gia để người quyết định hành động tiếp theo".

Yến Phi biết không nên ở lâu, len lén rút lui.

Nếu không phải có nhiệm vụ quan trọng chàng nhất định thử coi Ni Huệ Huy tài giỏi ra sao, hiện tại chỉ có thể tưởng tượng trong đầu.

Ni Huệ Huy lại tiếp tục nói: "Yến Phi thực ra là hạng người như thế nào?".

Nghe đến tên mình, Yến Phi vừa lùi lại đến sau một gốc cây dừng lại.

Hồ Bái đáp: "Yến Phi thực sự không đơn giản, sau khi từ Kiến Khang trở lại tựa như biến thành một người khác, chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ thâm bất khả trắc. Chúc Thiên Vân còn bị hắn đùa giỡn quay như chong chóng".

Ni Huệ Huy trầm giọng nói: "Dù hắn ba đầu sáu tay so với Tôn Ân vẫn còn thua một mức, Tôn Ân nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Tôn Ân căm hận nhất là Tạ An, quan hệ giữa Yến Phi và Tạ An chính là lá bùa đòi mạng hắn".

Yến Phi không muốn nghe đoạn sau, tiếp tục thối lui.

Kỷ Thiên Thiên, Trác Cuồng Sinh và Tiểu Thi đứng trên Quan viễn đài nghe tiếng trống trận thùng thùng, nhìn về phía Nam thấy địch quan thanh thế như Đại Giang cuồn cuộn tràn về Nam môn.

Tiểu THi tuy miệng nói không sợ nhưng trông thấy uy thế của địch nhân dưới ánh đèn đuốc thì sợ hãi mặt mũi tái nhợt, nói không thành tiếng.

Trác Cuồng Sinh cũng nhăn tít cặp lông mày, lão tuy tài học đủ năm xe, trí tuệ hơn người nhưng lại không giỏi nghề quân sự. Trông thấy thế địch ghê gớm, lập tức tim đập thình thịch, đầu óc rối loạn.

Thiên Sư quân sơ với quân đội của Hách Liên Bột Bột rõ ràng không chỉ cao hơn một bậc, từ đây có thể thấy Từ Đạo Phúc tinh thông binh pháp trận thế chứ không như Hách Liên Bột Bột táo tợn và mạo hiểm cầu thắng.

Trác Cuồng Sinh nói: "Phải treo thêm ngọn hồng đăng thứ hai đi!".

Một ngọn đèn đỏ biểu thị địch nhân tiến vào phạm vi cảnh giới.

Hai ngọn hồng đăng, chuẩn bị tác chiến.

Ba ngọn hồng đăng, tác chiến toàn diện.

Kỷ Thiên Thiên bình tĩnh nói: "Cánh quân này hăn do Từ Đạo Phúc tự mình chỉ huy, thích hợp với tác phong hành sự của gã".

Tiểu Thi vội nói: "Tiểu thư kìa! Trác tiên sinh đang nhắc nhở ty".

Kỷ Thiên Thiên đưa tay ra sau năm lấy tay Tiểu Thi cười nói: "Còn nói không sợ nữa! Bây giờ chẳng đã phát hoảng lên là gì? Thi Thi đừng sợ, gã chỉ thăm dò thôi".

Tiểu Thi yên tâm hơn, ngạc nhiên hỏi: "Thăm dò ư?". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Kỷ Thiên Thiên gật đầu: "Đích xác là thăm dò xem ta phản ứng thế nào. Đừng có thấy bọn họ hung hăng tiến tới mà nhầm, chỉ là làm bộ dọa người thế thôi, chắc chắn sẽ mau chóng dừng lại. Nếu không tin thì bước tới mà coi".

Trác Cuồng Sinh ngơ ngẩn nhìn nàng, tự nhủ bẩm sinh về quân sự của nàng tựa như trân châu chôn giấu dưới đám cỏ, hiện tại là lúc chói sáng lộ rõ tài năng quân sự.

Một hồi trống dồn dập lại vang lên, địch nhân tiến đến cách phòng tuyến đầu tiên ở ngoài Tập chừng hai ngàn bước đột nhiên dừng lại.

Tiểu Thi chút nữa thì hét lên vui sướng, nói to: "Đúng là dừng lại rồi!".

Trác Cuồng Sinh cũng hân hoan: "Từ Đạo Phúc rốt cuộc cũng hiểu chúng ta không phải là dễ trêu".

Kỷ Thiên Thiên khẽ cười: "Một mặt là gã thăm dò động tĩnh bên mình, mặt khác cũng để kềm chế không để ta chi viện cho mặt trận ở phía Tây".

Nói chưa hết, từ phía tiểu cốc vang lên tiếng vó ngựa cùng tiếng hò reo dậy đất.

Trác Cuồng Sinh khen ngợi: "Tiểu thư tiên liệu thật chính xác, biết trước Từ Đạo Phúc sẽ ngăn trở bên ta, vì vậy mới thông báo cho tiểu cốc biết chúng ta sẽ không xuất quân giáp kích địch nhân, nếu không hiện giờ tiến thoái đều không lợi".

Tiểu Thi nói: "Địch nhân đã thăm dò lợi hại của tỷ rồi, tiếp theo sẽ làm gì?".

Kỷ Thiên Thiên trầm giọng: "Lập tức treo ngọn đèn đỏ thứ hai".

Tiểu Thi và Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên nhìn nhau.

Kỵ binh từng đoàn từng đoàn từ tiểu cốc phóng ra, cứ trăm người thành một đội lợi dụng địa hình tiến công quấy nhiễu đội tiên phong Thiên Sư quân đã tiến đến phía trước tiểu cốc.

Mộ Dung Chiến dẫn đầu hai trăm người phi theo một vòng tròn lớn từ phái sau đột kích đội vận chuyển gỗ của địch.

Hình thế Biên Hoang bọn họ biết rõ như lòng bàn tay, từ lộ tuyến hành quân của địch biết rõ nơi nào là địa điểm tập kích tốt nhất.

Trong khu vực đồi hoang đồng vắng này, thuật cưỡi ngựa bắn cung của bọn họ có thể phát huy đến độ lâm ly, lấy tốc độ để khống chế quyền chủ động, đặc biệt là đối phó với các xe chuyển gỗ di chuyển chậm chạp.

Chỉ cần với khí thế như lôi đình vạn quân đột phá cánh quân ngăn chặn bên sườn bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách ổn thỏa.

Pháp bảo lần này là hỏa du đạn do Kỷ Thiên Thiên phát minh.

Tên đạn bắn tới tơi bời.

Mộ Dung Chiến giương thuẫn gạt tên, dẫn đầu thủ hạ lao vào khu rừng thưa bên phải, miệng hét to: "Các huynh đệ theo ta!".

Đoạn thu thuẫn cầm cung rút tên, một toán địch lộ diện dưới ánh đuốc soi rõ mồn một.

Bọn họ tựa như u linh kỵ sĩ từ đêm đen vụt xuất hiện.

Địch nhân đồng loạt trúng tên ngã nhào.

Chớp mắt đã xông lên tới đỉnh đồi, đoàn xe chở gỗ của địch dàn hàng ngang dưới sườn đồi.

Hàng trăm lính địch lập tức bày trận nghênh đón, đội hình tề chỉnh, khí thế sung mãn.

Mộ Dung Chiến thầm hô lợi hại, hét lớn: "Các huynh đệ! Hỏa du đạn tác chiến!".

Từ phía sau các kỵ sĩ mang hỏa du đạn tiến lên trước, hỏa du đạn từ trên cao bất kể phương hướng dội xuống đầu địch nhân.