“Ngươi nói ngươi chọc giận hắn làm gì?” Mặc Tước cầm ly trà, mày khẽ nhíu mà răn dạy ta, một bộ dạng kinh nghiệm dày dặn, “Hắn đối tốt với ngươi thì vẫn là Bắc Hải Vương, thân là Vương sao có thể không nóng? Đừng nói hắn, chính là Tử tướng quân, lúc nàng cười ta trước nay cư xử thận trọng, lúc không cười, ta ngay cả hít thở đều phải đắn đo.”

Ta đá giày, chống đầu nằm nghiêng trên giường, nhìn từng đám san hô Tuyết ngọc ở xa xa đến nhập thần.

Lúc chúng được dời đến đấy trồng nhất định cũng là đủ loại chăm bẵm, vô cùng trân quý, nhưng lâu ngày, còn không phải bị người vắng vẻ trong Phi Hà Cung, phủ đầy bụi ngàn năm này.

Nếu không phải Hắc giao đánh vỡ mái vòm, làm sập Xích Phong Cung của ta, cũng không biết San hô Tuyết Ngọc hiếm hoi này phải qua bao lâu mới lại có thể thấy ánh mặt trời.

Ta hiện tại chính là san hô này, qua mới lạ nhiệt tình, cũng bị bỏ xó*rồi.

(*Nguyên văn 雪藏 tuyết tàng: nghĩa mặt chữ là dùng tuyết vùi lấp giấu thứ gì đó; nghĩa rộng là giấu đi.

Ví dụ, trong trận đấu, một bên cố ý che giấu đội viên chủ lực bên mình liều gọi là tuyết tàng.

Phần lớn chỉ cố ý che giấu, k cho người khác để ý, khiến đối phương lơ là.)

“Ngươi như vậy không mệt sao?” Ta không đổi tư thế, nhìn Mặc Tước hỏi.

Bên tai truyền tới tiếng vang nặng nề của ly trà đặt xuống bàn, một lúc sau, giọng nói của Mặc Tước mang theo chút chua xót tự giễu: “Mệt, nhưng ta từ nhỏ đã không phải hưởng phúc.

So với mặc người khi dễ ở Dạ Giao tộc lúc trước, nơi này với ta mà nói đã tốt quá nhiều.”

“Cho nên ta tuyệt đối sẽ không để cho người nào cướp đi…”

Câu sau cùng nàng nói thật nhẹ, ta không nghe rõ, quay đầu nhìn qua nàng, thấy tay nàng nắm chặt ly trà, sắc mặt nặng nề, biểu tình này có thể được xưng là “lạnh như băng”, khiến ta có chút kinh ngạc.

Ta rất ít thấy nàng như vậy, lúc ở Dạ Giao tộc, nàng thuận theo, thành thật, hèn nhát, khiến ta rất xem thường.

“Ta và ngươi không giống nhau, ngươi là tự nguyện muốn tới nơi này, ta là bị buộc.

Ngươi muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, ta lại không muốn.”

Lúc phụ thân nói muốn đưa ta đến Bắc Hải, ta phản ứng kịch liệt, ầm ĩ với ông ta một trận, bị ông ta trói nhốt lại.

Đến ngày lên đường, một đám người đưa ta lên xe, tiếp đó Mặc Tước cũng lên theo, ngồi xuống bên cạnh ta, bảo là muốn cùng ta đi đến Bắc Hải.

Ta hỏi nàng có phải là bị ép buộc như ta không, Mặc Tước mỉm cười lắc đầu, nói là xung phong nhận việc, bản thân muốn đi.

Như lời nàng nói, sinh hoạt liền không có khả năng kém hơn khi ở Dạ Giao tộc, có thể rời đi hoàn cảnh như vậy, nàng cầu còn không được, cho dù là đi làm món đồ chơi của người khác.

Nhớ lại lúc trước, dường như vẫn là chuyện mới xảy ra không lâu trước đây.

“Lạnh như băng” của Mặc Tước lóe lên rồi biến mất, thay bằng khó hiểu: “Vậy huynh trưởng muốn thế nào?”

Ta ngồi dậy, cách bàn trà nhìn thẳng về phía nàng, quét mắt xung quanh, nhoài người qua: “Ta muốn đi, đi ra khỏi Bắc Hải.”

Rời khỏi Long cung, chạy khỏi Bắc Hải, không còn muốn bị Bắc Hải Vương mắt mù kia tìm được.

Hắn thích lấy ai thì lấy người đó, thích sinh con với ai thì sinh với người đó, thích màu đỏ hay màu tím, đều không còn quan hệ gì với ta nữa rồi.

Hai mắt Mặc Tước đột nhiên trợn tròn, thoáng cái không khống chế được âm lượng: “Ngươi muốn trốn?”

Ta đưa tay bịt miệng nàng, nhìn chằm chằm nàng nói: “Câm miệng, sợ người khác không biết phải không?”

Mặc Tước ô ô gật đầu, ta thấy nàng an tĩnh lại, lúc này mới buông tay.

Nàng xoa xoa hai má, nói nhỏ: “Chưa chắc Bệ hạ thật sự ghét bỏ ngươi, không chừng ngày mai liền tới thăm ngươi.

Tuy rằng nơi này có chút quạnh quẽ, nhưng ít nhất có ăn có uống, ngươi thật sự không muốn ở lại sao?”

“Ở lại làm gì?” Ta hừ lạnh một tiếng, “Long tử không có, Phi Hà Cung này sớm muộn cũng phải có người khác vào, cùng với đến lúc đó bị đuổi đi, không bằng tự mình đi ra.”

Mặc Tước nghĩ một chút, nói: “Nếu như huynh trưởng thật sự nghĩ kỹ rồi, có lẽ Mặc Tước có thể giúp ngươi một tay.”

Ta nhướng mày: “Ồ?”.

||||| Truyện đề cử: Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần |||||

Nàng vẫy tay, làm ta đưa tai qua.

Sứ thần Nam Hải đã đến, nói muốn dẫn Công chúa Ngọc Lưu về, Linh Trạch không chịu thả người, thiếu chút nữa cùng đối phương trở mặt ngay trên điện.

Ta ở hậu cũng cũng có thể cảm nhận được chấn động của Long cung, một số lượng cá lớn bơi tới bên ngoài mái vòm, bơi tới bơi lui vây quanh mái vòm, dường như là đang tìm kiếm mục tiêu, muốn tùy thời tấn công.

Nhìn đàn cá che trời phía trên, ta và ngư nô thị vệ trong tư thế tương tự đứng đầy sân đều lộ ra biểu tình khiếp sợ.

“Long vương nổi giận…” Đồng Tiền ở bên cạnh lẩm bẩm.

Ta dùng khóe mắt nhìn nó, nhân lúc nó không chú ý, uống vào thuốc viên Mặc Tước đưa cho ta, chưa đầy một lúc liền ho đến tê tâm liệt phế.

Giao châu trong thân thể có chút đau đớn, giống như có một vết nứt, linh lực theo nó dần dần chảy ra bên ngoài cơ thể.

Thân thể ta chậm rãi trở nên vừa trầm vừa lạnh, trước mắt đột nhiên mơ hồ, lập tức chân mềm nhũn ngã khụy xuống đất.

“Công tử!” Đồng Tiền hoảng hốt bổ nhào vào bên cạnh ta, “Người làm sao vậy?”

Ta há mồm, một câu còn chưa kịp nói liền nôn ra một ngụm máu, phun ra đầy mặt nó.

“…”

Hiệu lực thuốc viên của Mặc Tước cũng quá lớn rồi, này là giả chết hay chết thật a, đừng nói là nàng nhân cơ hội muốn làm ta chết để ta ‘cha thiếu nợ thì con trả’ đi.

Đồng Tiền bị máu đen bắn đầy mặt, khiếp sợ hét ầm lên.

“Có ai không mau tới! Mau gọi Đại vu y, Công tử nôn máu!”

Ta được ba chân bốn cẳng nâng lên giường, nằm một lúc liền cảm thấy ngực nặng nề, ngồi dậy lại ho ra một ngụm máu.

Ta siết chặt vải áo trước ngực, ngực đau đớn như thiêu như đốt.

Mỗi khi hô hấp đều phát ra tiếng rin rít nặng nề, dường như có thứ gì đó đang xé rách tim phổi ta.

Vu y mang theo hòm thuốc thật mau đến đây, đặt tay lên trán ta, dùng linh lực kiểm tra cả người ta một lượt, ngay sau đó hít vào một hơi.

Lão vội vàng lấy ra một bình thuốc trong hòm, đổ một viên ra đưa đến bên miệng ta: “Công tử tạm thời uống nó, thuốc này có thể tụ linh, có thể khiến người thoải mái một chút.”

Viên hoàn vào miệng lập tức tan, vị thuốc đắng chát tràn ngập trong khoang miệng ta.

Không lâu sau, công dụng của thuốc phát tác, Giao châu được một lực lượng ấm áp bao bọc, linh lực trong cơ thể rốt cuộc không còn tán loạn khắp nơi một cách hung tợn như vậy nữa.

Vu y lau lau mồ hôi trên trán, xoay người đưa lọ thuốc cho Đồng Tiền, dặn dò nó mỗi hai canh giờ cho ta một viên.

Đồng Tiền hỏi lão rốt cuộc ta bị sao vậy.

Vu y quay đầu nhìn ta, đi xa vài bước, hạ giọng nói nhỏ với Đồng Tiền: “Giao châu của y bị phá… linh lực chảy ra ngoài… có thể là… ưu tư quá nặng…”

Đồng Tiền nghe Vu y nói, còn có chút đồng tình mà nhìn qua, hốc mắt đều có chút đỏ.

Ta nhắm mắt, lười nhìn nó.

Nhất định là bọn họ cảm thấy ta bị Linh Trạch vứt bỏ, tích tụ ở tâm, lúc này mới sinh ra bệnh nặng.

Ta nghe nói phàm nhân gặp phải tình kiếp, động một chút liền ‘tan nát cõi lòng mà chết’, hôm nay ta vì chạy ra Bắc Hải, cũng chỉ có thể diễn một vở ‘Châu vỡ mà chết’ thôi.

Mặc Tước nói có thể giúp ta, cho ta một viên giả chết, sau khi uống vào liền sẽ xuất hiện triệu chứng Giao châu bị phá, linh lực thoát ra ngoài.

Ta sẽ gầy yếu một ngày hơn một ngày, đến ngày thứ mười, liền sẽ linh lực hao hết mà ‘chết’.

Chờ ‘thi thể’ ta bị ném ra Long cung, ném vào biển sâu, Mặc Tước sẽ nghĩ cách tìm ta đánh thức ta, lúc sau… ta liền tự do.

Mở mắt ra khỏi cơn mơ, chợt nhìn thấy Linh Trạch ngồi trước mặt ta, ta còn chưa kịp định thần, cho là mình còn đang nằm mơ.

Chờ đến khi một dòng linh lực lạnh lẽo thoải mái chảy vào thân thể ta theo chỗ hai tay giao nhau, ta mới nhận ra bản thân không nằm mơ, Linh Trạch quả thật đến xem ta.

Ta nhìn chằm chằm hắn một lúc, cắn răng một cái, tính toán rụt tay, lại bị hắn nắm chặt, không rút thành.

“Đừng nhúc nhích.” Lông mày hắn hơi nhíu, giọng nói nhu hòa lại uy nghiêm, dường như là người lớn đang răn dạy đứa trẻ không nghe lời.

Thật sự là kỳ quái, rõ ràng khi gây gổ với hắn lúc trước, ta cũng đã nghĩ kỹ hậu quả.

Hắn bảo ta cút, không hề đến thăm ta, đều là trong mong muốn của ta.

Bị lạnh nhạt, bị chán ghét, ta đã làm tốt chuẩn bị, cũng đã sớm quen bị đối xử như thế.

Hiện tại, hẳn là ta nên giả bộ như bệnh nặng, diễn một vở hấp hối sắp chết, qua mấy ngày hồi quang phản chiếu, xem có thể cầu hắn nhận lời hay không, sau khi ta ‘chết’ lại để cho Mặc Tước đưa ta ra khỏi cung, hoàn thành bước cuối cùng.

Nhưng lúc này, hắn ngồi trước mặt ta, chuyển linh lực cho ta, dường như tất cả đều chưa từng xảy ra, hắn vẫn đối ta sủng ái có thừa.

Lòng ta chua xót không chịu nổi, lại vô cùng oán hận, thế nhưng không có biện pháp diễn kịch.

Ta an tĩnh lại, không nhúc nhích, cũng không nhìn hắn.

Linh Trạch chuyển linh lực cho ta xong, vuốt ve gò má ta: “Yên tâm, ngươi sẽ không có việc gì.”

Ta quay mặt đi, cố ý không cho hắn chạm vào.

Tay của hắn ngừng ở giữa không trung, yên tĩnh một lúc lâu, giọng nói chuyển nhạt: “Ngày mai ta lại đến xem ngươi.”

Hắn xoay người rời khỏi, ta nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn, giận dỗi trở mình, xoay lưng về hắn lại nhắm chặt mắt.

Ta ở Long cung đếm từng ngày, thuốc của Mặc Tước vô cùng lợi hại, mà ngay cả Đại vu y cũng không khám ra được thật giả.

Có thể là thấy ta đáng thương, mấy ngày cuối cùng Linh Trạch rồi lại ngày nào cũng tới, mỗi ngày không làm gì khác, chính là chuyển linh lực cho ta.

Nhưng ta đã hư đến không thể bổ*, hắn chuyển càng nhiều, lại khiến Giao châu ta căng đau, dường như muốn nổ tung, sau đó mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại là nôn máu không ngừng.

(*虚不受补 hư bất thụ bổ: thân thể hư nhược k thể nạp đc đồ bổ.)

“Không cần…” Ta nằm ở mép giường miệng phun máu, thân thể run rẩy từng cơn, Linh Trạch duỗi tay còn muốn chuyển linh lực, bị ta sợ hãi tránh ra.

Dường như hắn không cam lòng, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay ta, tra xét Giao châu trong cơ thể ta.

“Như thế nào sẽ vô dụng…” Qua một lúc, hắn kinh ngạc buông tay, che môi đột nhiên ho khan.

Cao Giáp đứng bên cạnh vội vàng đi qua: “Bệ hạ, Đại vu y bảo người không thể tùy tiện dùng linh lực, mấy ngày nay ngày nào người cũng chuyển linh lực cho Công tử, sợ là sẽ động đến vết thương cũ.”

Linh Trạch nhíu mày: “Ta biết chừng mực.”

Cao Giáp cung kính khom người, lại an tĩnh lui qua một bên.

Ta nằm trên giường hấp hối, ngay cả một ngón tay cũng không thể nâng.

Trong tầm mắt mơ hồ, Linh Trạch lại đưa tay phủ lên mu bàn tay ta, lần này chỉ đơn thuần là nắm thật chặt.

Mặt hắn thật trầm, khóe môi hạ xuống, một bộ dạng tâm tình không tốt lắm.

Kỳ quái, nhìn hắn tâm tình không tốt, tâm tình ta rồi lại thật tốt.

“Bệ hạ, ta sợ là không được rồi, người… người để cho muội muội ta vào cung ở bên ta đi.” Ta suy yếu nói ra yêu cầu.

Linh Trạch ngoảnh mặt làm ngơ, lại không nói lời nào.

Ta quan sát hắn một lúc, giật giật tay, hắn mới giống như lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên.

“Ngươi vừa nói gì?”

Ta lặp lại lần nữa: “Để mặc Tước vào cung ở bên ta đi.”

Như vậy sau khi ta ‘chết’ nàng mới dễ hành động.

Linh Trạch cười cười: “Được, ta cho nàng vào với ngươi.”

Ta trộm thở phào một hơi, ở trước mặt hắn yên lòng nhắm lại hai mắt.

Lúc mơ màng sắp ngủ, trên môi dường như bị người cẩn thận đụng chạm, hắn hôn tới vết máu bên môi ta, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua răng môi, cũng không vào sâu, ôn tồn lưu luyến.

Lòng của ta bỗng dưng đau xót, oán hận vẫn luôn ở trong lòng ta biến mất hơn nửa, bỗng nhiên lại cảm thấy hắn đáng thương.

Cho dù hắn có coi ta là thế thân của Giáng Phong hay không, không thể phủ nhận, ngàn năm qua, ta vẫn là người duy nhất đến gần hắn, xuất hiện bên cạnh hắn.

Ngẫm lại nếu ta lẻ loi vượt qua một ngàn năm ở trong Long cung to như vậy, thật vất vả có một người bạn, tướng mạo lại còn rất giống con rồng ta thích lúc trước, dây dây dưa dưa hơn nửa năm, đột nhiên hắn nói muốn đi, ta đây cũng không thể chấp nhận.

Hắn rời đi, tiêu tiêu sái sái rời đi, bỏ lại ta trong cô độc lại chịu đựng tịch mịch cắn nuốt? Dù không yêu hắn, ta cũng muốn giữ hắn ở lại bên cạnh ta.

Này không quan hệ với tình yêu, chỉ là một an ủi về tình thần mà thôi.

Nhưng không sao, thật mau Công chúa Tây Hải sẽ gả tới đây, Linh Trạch lại có được Long hậu của mình, con của mình, từ đây hạnh phúc cả đời.

Hắn sẽ dần dần quên ta, đã quên từng có một Dạ giao không biết sống chết, được hắn sủng ái, lại vẫn muốn đi…

Ngày hôm sau, Mặc Tước vào cung, mang theo một bao quần áo, nói là Linh Trạch cho phép nàng ở Phi Hà Cung mấy ngày này, ở bên chăm sóc ta.

“Thuốc này của ngươi quá giống thật, ta cảm thấy mình mỗi ngày nôn máu đều phải nôn chết rồi…” Ta dựa vào đầu giường, nhận ly nước nàng đưa tới, nhấp nhẹ một ngụm, quét đi mùi máu tanh trong miệng, “Thuốc này ngươi lấy từ đâu?”

Nàng ngồi ở mép giường, tay nâng ly trà, thổi thổi lá trà phía trên: “Lúc trước mẹ ta cho ta, muốn ta khi nào không ở nổi trong tộc nữa thì uống vào.”

Thì ra là vậy, ta còn kỳ quái sao nàng lại có loại thuốc này.

“Mẹ ngươi còn có khả năng dự đoán.”

Mặc Tước nhấp môi cười cười: “Ai bảo ta là con gái của tội nhân.” Nàng nói, “Gần đây hình như Tướng quân cùng Bệ hã cãi nhau, ầm ĩ đến không vui, không biết là vì sao.”

Ta không để ý lắm: “Có thể là liên quan tới Long tử, đều đã qua bao lâu rồi còn chưa có tin tức của Long tử và Hắc giao, cũng khó trách Bệ hạ nổi giận.”

“Công chúa Ngọc Lưu không mở miệng cũng hết cách.

Bệ hạ đuổi hết sứ giả Nam Hải ra khỏi Bắc Hải, xem ra là hoàn toàn trở mặt với Nam Hải.”

“Chưa hẳn.” Ta nhớ lại đủ loại đoạn ngắn ký ức lúc trước, Cửu Long Nữ Xu Châu dã tâm bừng bừng, lại không hợp với đệ đệ Nam Hải Vương của nàng, nói không chừng năm đó nàng chết, Nam Hải Vương còn phải thầm trầm trồ khen ngợi, cảm ơn Linh Trạch giúp gã bỏ một mối họa.

Hôm nay Ngọc Lưu lại cấu kết với Hắc giao, Nam Hải Vương phái sứ giả đòi về muội muội, không biết trong lòng nghĩ thế nào đâu.

Bằng không sao sứ giả kia lại vô lễ như thế, chọc giận Linh Trạch ở trước mặt mọi người không nói, chỉ hai ba câu liền bị đuổi đi rồi?

Linh Trạch nhìn mặt như xuân sơn, người như minh nguyệt, thủ đoạn lại thật sự tàn nhẫn.

Ta cùng Mặc Tước mới vừa nói về chuyện của công chúa Ngọc Lưu, hôm sau Long cung liền vang lên tiếng rồng ngâm rung trời, tiếng kia thống khổ dị thường, trực tiếp đánh thức ta dậy khỏi giấc mộng.

Mặc Tước bước nhanh từ bên ngoài vào, sắc mặt hoảng sợ: “Đã xảy ra chuyện.”

Long cung này hiện tại có hai con rồng, ta sợ là Linh Trạch xảy ra chuyện, lập tức bật dậy khỏi giường, choáng váng trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa không đứng vững.

Mặc Tước đỡ ta: “Bệ hạ chặt đứt sừng của Công chúa Ngọc Lưu, ném nó ra khỏi mái vòm.

Máu rồng dẫn tới thật nhiều Hải tộc linh lực yếu ớt, đánh túi bụi bên ngoài.

Hiện tại ngươi ra ngoài ngẩng đầu nhìn trời một chút, cả trời đều là màu đỏ.”

Lòng ta thả lỏng, tựa ở đầu giường thở: “Chặt đứt sừng rồng? Này chính là vô cùng nhục nhã.”

Sừng rồng là tượng trưng cho thân phận Chân long, cũng là vũ khí trời sinh của bọn họ.

Tuy nói mỗi ngàn năm sừng rồng sẽ tróc ra lớn lên theo mỗi lần lột xác, nhưng cùng với trực tiếp bị người chặt bỏ như thế này vẫn là khác biệt rất lớn.

Dĩ nhiên sừng rồng khi tróc ra sẽ không có cảm giác đau, bị bạo lực chặt xuống… đại khái là không khác gì lắm với chặt đứt hai cánh tay đi.

Trách không được sẽ kêu thảm như vậy.

Mặc Tước như có điều suy nghĩ: “Xem ra hắn đã mất kiên nhẫn.…”

“Hắn muốn dụ Hắc long chui vào lưới.” Ta mệt mỏi ngáp một cái, lại nằm xuống cả người cuộn tròn, vùi vào trong chăn.

Lúc ta tỉnh dậy, không biết ngày đêm.

Thường thường đều là một khắc mở mắt vẫn là ban ngày, khắc sau trong điện đã sáng dạ minh châu.

Giống như hiện tại, lúc trước vẫn là Mặc Tước ngồi trước mặt ta, chờ ta mở mắt lại, đã đổi thành Linh Trạch.

“Cảm thấy thế nào?” Hẳn là hắn cảm thấy ta tỉnh, dùng đầu ngón tay lành lạnh chạm vào gò má ta.

Ta nhịn xuống xúc động muốn cọ, trả lời bằng giọng khàn khàn: “Giống như lúc trước, không thay đổi gì.”

Hắn thở dài một hơi, vuốt tóc ta nói: “Ngươi đột nhiên bệnh nặng, ta hoài nghi có quan hệ với Hắc giao.

Hôm nay ta xét hỏi Ngọc Lưu, chém sừng của nàng ném vào biển, không biết có thể ép A La Tàng xuất hiện hay không.”

Ta có chút ngoài ý muốn, lại có chút nghi hoặc.

Vì cái gì sẽ cảm thấy bệnh của ta có liên quan tới Hắc giao? Ta cùng Hắc giao chỉ chạm mặt một lần, nói chuyện không hơn năm câu, còn là mấy câu không thể hiểu được.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy Hắc giao không giết được hắn, liền muốn giết ta?

“Nếu Hắc giao có thể trả lại Long tử, đó là không thể tốt hơn được nữa.” Ta cũng không thể nói với hắn tất cả chuyện này không liên quan với Hắc giao, chỉ là tự ta tìm đường chết mà thôi, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dời sang cái khác.

“Hẳn là ngươi đã nghe qua, có khả năng bọn nó không phải con ta.” Lúc Linh Trạch nói lời này, dường như không phải đang nói đến chuyện của mình, bình tĩnh đến dọa người, “Sau khi Xu Châu chết, bọn nó liền không còn phát triển, cũng sẽ không đáp lại ta, lâm vào ngủ đông.

Chuyện như vậy chưa từng xảy ra ở Long tộc, mọi người nói trứng rồng nhận phải kích thích trong cuộc chiến mới có thể như vậy, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, là bởi vì bọn nó sợ ta, dù sao trên tay ta cũng dính máu của cha mẹ bọn nó.”

Ta nghe được có chút đau lòng, cũng không biết an ủi hắn thế nào: “Bệ hạ, sớm muộn sẽ có con của chính mình…”

Linh Trạch cười khẽ: “Ngươi sinh cho ta sao?”

Nụ cười ta cứng đờ, đau đớn trong lòng lại biến thành chua xót: “Dĩ nhiên...!là Long hậu tương lai sinh.”

Linh Trạch an tĩnh: “Sẽ không có Long hậu…”

Ta sững sốt, buộc miệng thốt ra: “Vậy Công chúa Tây hải…”

“Công chúa Tây Hải” Linh Trạch nhíu mày, “Sao ngươi biết chuyện của Công chúa Tây Hải? ta đã sớm từ chối cuộc hôn nhân này.”

Ta cũng không thể nói là Mặc Tước nói cho ta biết, đành phải thuận miệng nói dối, nói là nghe được ngư nô trong cung nói.

“Xem ra phải bảo Cao Giáp sau này quản thúc mấy ngư nô kia cho thật tốt.”

Hắn không ngừng vuốt ve thái dương ta, nơi bị xăm hình kia, ta có chút ngứa, lắc lắc đầu, ngón tay hắn vẫn dán ở chỗ đó, thậm chí dần dùng lực, khiến ta sinh ra đau đớn.

“Đau…” Ta đau đớn kêu ra tiếng, lúc này Linh Trạch mới chợt hoàn hồn, rút tay về.

Bàn tay hắn phủ lên đôi mắt ta, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Kỳ thật ta không buồn ngủ lắm, dù sao mấy ngày nữa hai ta phải nên ‘vĩnh biệt’ rồi, có thể nói nhiều với hắn một chút liền nhiều một chút, về sau sợ là không còn cơ hội.

Không biết vì sao thân thể ta không nghe sai khiến, Linh Trạch vừa dứt lời, mí mắt ta liền trĩu xuống.

“Thật xin lỗi…”

Bởi vì ba chữ nhợt nhạt khó nghe này, ta giãy giụa ra khỏi ý thức dần mơ hồ chừa ra được một chớp mắt tỉnh táo, muốn cố gắng mở mắt, nhưng bàn tay phủ trên mắt lại vẫn luôn không rời..