"Em cũng được nhận gấu bông phải không?" Trâu Giai Giai tròn xoe hai mắt, không tin mà hỏi lại Kỳ Tham và Vệ Linh. "Phải không ạ?"

Vê Linh thả cây cung xuống, mỉm cười với cô bé: "Đúng vậy."

"Phải cảm ơn chị họ của chị đó nha!" Vệ Duyệt chật vật ôm con gấu Teddy to đùng, đắc ý nói với Trâu Giai Giai. Trương Hoắc Tưởng chậc chậc hai tiếng, nói: "Đúng là đứa nhóc thích đắc ý vênh váo, đừng có quên là ai bỏ tiền ra mua mũi tên."

Vệ Duyệt nhìn Kỳ Tham đang đứng bên cạnh Vệ Linh, đỏ mặt cúi đầu ôm con gấu bông không nói gì nữa.

"Cháu muốn Pikachu!" Trâu Giai Giai chạy đến trước mặt ông chủ, ngửa đầu đơn thuần nói.

"Biết rồi, chú đi tìm cho cháu." Ông chủ vác gương mặt đần thối xoay người đi lấy thùng giấy. "Đúng là vụ mua bán lỗ vốn mà!"

Kỳ Tham đi đến giúp Trâu Giai Giai tìm con Pikachu trong cái thùng to đùng, sau khi xác nhận không có lấy nhầm thì mới đem đến chỗ ghế dài, vỗ vỗ cái đầu nho nhỏ của em gái, nói: "Aiz, lần này hài lòng rồi chứ."

"Cảm ơn chị hai!" Trâu Giai Giai cười đến hai mắt cong cong, nghiêng đầu nhìn Vệ Linh vừa mới ngồi xuống gần mình. "Cảm ơn chị Vệ."

"Không có gì." Vệ Linh mỉm cười với cô bé.

"Hừ, nên mua thêm nhiều mũi tên mới đúng...." Vệ Khác nhìn mấy con gấu bông, chưa từ bỏ ý định với quầy trò chơi, "Để chị giúp bọn em lấy thêm nhiều phần thưởng lớn mới được."

Vệ Linh liếc nhìn ông chủ đang giật mình, kéo em họ ngồi xuống, ưu nhã nói: "Vậy là được rồi, người ta còn làm ăn, phải biết thỏa mãn với thứ mình đang có."

Trương Hoắc Tưởng đã bắt đầu vừa ăn hmbuger uống nước ngọt vừa nói: "Ai nha, tôi rất thưởng thức cách suy nghĩ này. Dù sao lấy 200 tệ đổi lại hai con gấu bông to như vậy đã rất đáng giá rồi, đúng không Tiểu Tham Tham?"

"Ừm hừ!" Lúc này rõ ràng trên mặt Kỳ Tham viết mấy chữ "cần gì phải giữ mặt mũi cho ông chủ", nhưng mà bản thân cô không thể bắn tên chuẩn xác như Vệ Linh, mà Vệ Linh thì không muốn tiếp tục làm khó hắn, cho nên cô cũng không thể miễn cưỡng, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: "Mấy đứa nhỏ vui là được rồi."

Trâu Bằng nhìn em gái đang ngoan ngoãn ăn xúc xích nướng, rất thỏa mãn nói: "Đúng vậy, hôm nay Giai Giai được ngồi ngựa gỗ, lại còn bắn tên trúng phần thưởng lớn, nhất định là rất vui nha."

Mọi người bắt đầu xử lí bữa trưa của mình, Trương Hoắc Tưởng hỏa tốc tiêu diệt hai cái hambuger, ba cái chân gà nướng, nốc một đống nước ngọt, xong xuôi rồi mới nói đến một vấn đề: "Nhưng ôm theo hai con gấu bông lớn như vậy thì đi lại sẽ rất bất tiện."

"Nói mới nhớ." Trâu Bằng vội vàng đứng dậy nói với Kỳ Tham, "Lúc em đi mua cơm trưa có thấy nhân viên khu vui chơi đang dán poster tuyên truyền, hình như chiều nay Tô Oánh sẽ tổ chức buổi bắt tay ở đây, nếu như ôm theo hai con gấu lớn như vậy thì nhất định sẽ rất phiền phức."

"Bắt tay với Tô Oánh?" Lần này Vệ Duyệt cùng Trâu Giai Giai không hẹn mà cùng hô lớn: "Em muốn đi, em muốn đi!"

"Này này, hai người đủ rồi nha! Đã nói buổi chiều đi chơi đua xe lập trình mà!" Vệ Khác nhìn hai cô bé đang ríu rít, giận đến thiếu chút nữa mắc nghẹn hambuger. Vệ Duyệt khinh thường liếc cậu bé một cái: "Làm em trai thì phải nghe lời của chị gái."

"Chị cái gì mà chị, chị chỉ ra đời sớm hơn em có mấy phút thôi!" Vệ Khác giận dữ phản bác.

"Vậy sao ban đầu em không yêu cầu mẹ sinh em ra trước, để em làm anh, có lẽ chị sẽ nghe lời em nha." Vệ Duyệt cười lấp liếm. "Nhưng hết cách rồi, chị là chị, em trai nhất định phải nghe lời chị gái!" Dứt lời còn làm mặt quỷ chọc tức Vệ Khác.

"Em mới không cần người chị xấu xa như chị!" Vệ Khác lớn tiếng trách móc.

"Em nói thế nào cũng được, chị chính là muốn tham gia buổi bắt tay của Tô Oánh, chính là muốn tìm chị ấy bắt tay và xin chữ kí."

"Chị...."

"Chị đã nói rồi, ở nơi công cộng không được cãi nhau." Vệ Linh tốt tính tách hai đứa nhỏ ra, "Không biết Kỳ luật sư định thế nào, là tách ra hay cũng đi tham gia buổi bắt tay đó."

Kỳ Tham thờ ơ nhún vai: "Nhất định phải tham gia buổi bắt tay, nhưng trước đó đã đồng ý đi đua xe với Vệ Khác...." Vừa nói cô vừa nhìn Trâu Bằng, Trâu Bằng hiểu ý cười cười: "Em không có hứng thú với bắt tay bắt chân gì đó, Vệ Khác, không bằng buổi chiều chúng ta đi chơi trò đua xe mà đàn ông như chúng ta đều thích đi."

"Được!" Vệ Khác lập tức đồng ý, Vệ Duyệt cố tình hừ một tiếng: "Còn đang tính nhờ hai người đàn ông này ôm gấu bông giúp, bây giờ xem ra không đáng tin cậy rồi. Thôi thì để em ôm con gấu bông này đi tham gia buổi bắt tay, biết đâu có thể để Tô Oánh kí tên lên đó."

"Oa... Em cũng muốn chị ấy kí tên lên con gấu của mình!" Trâu Giai Giai hưng phấn nói, Trương Hoắc Tưởng vỗ tay hai cái: "Được rồi, hai cô nhóc, chúng ta ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi một chút rồi đi tham gia buổi bắt tay. Buổi chiều mặc kệ hai người đàn ông tư lợi này đi chết đi!"

"Đi chết đi!" Vệ Duyệt và Trâu Giai Giai giơ tay kêu gào.

"Tiểu Duyệt, không được nói như vậy...." Vệ Linh bất đắc dĩ cười nói, Kỳ Tham gác tay lên thành ghế, thờ ơ phản bác: "Có sao đâu, trẻ con thì phải luôn hồn nhiên cởi mở như vậy mới tốt. Nếu cũng thành thục chững chạc giống như người lớn thì còn gì là trẻ con nữa."

"Mình ủng hộ cách nghĩ này nha Tiểu Tham Tham." Trương Hoắc Tưởng bày tỏ đồng ý. "Chẳng qua dù có là người lớn thì cũng không phải không thể cởi mở nha."

Kỳ Tham đem một cái đùi gà nhét vào miệng cô: "À? Ví dụ như cậu đúng không?"

"Ầy... Ghét chết cậu...." Trương Hoắc Tưởng thấy đồ ăn thì sẽ không để tâm thái độ và hành động của Kỳ Tham đối với mình, chỉ than phiền một tiếng rồi bắt đầu chuyên tâm ăn đùi gà.

Kỳ Tham nghiêng đầu nhìn lối ăn của cô, chế giễu: "Nhiều năm như vậy mà cậu không chết vì bội thực đúng là thất bại lớn nhất của đồ ăn đó."

Vệ Linh mỉm cười nhìn hai người cười đùa, trong lúc nhất thời không biết nên chen miệng nói gì cho phải, luôn cảm thấy trong những tình cảnh như vậy, ít nhiều có cảm giác không thể hòa nhập. Là bởi vì hai người họ là bạn tốt còn mình là người ngoài sao? Trong lòng nàng nhẹ nhàng thở dài.

Kết thúc bữa cơm đơn sơ, bảy người chia thành hai ngã tiếp tục vui chơi. Kỳ Tham thuê một chiếc xe tham quan, chở theo hai con gấu lớn và năm cô gái đi về nơi diễn ra buổi bắt tay. Ngoài ý muốn chính là nơi này có quá nhiều người, còn chưa đến giờ mở cửa mà người bên ngoài đã xếp thành một hàng dài, lực lượng bảo vệ đang cố gắng duy trì trật tự.

"Thông cáo nói ba giờ mới bắt đầu buổi fan meeting." Trương Hoắc Tưởng ngậm kẹo mút, vừa mới chạy đi xem nội dung của poster tuyên truyền.

"Bây giờ mới hơn một giờ mà đã nhiều người như vậy, xem ra đại minh tinh này rất được hoan nghênh." Cuộc đời Kỳ Tham ghét nhất chính là xếp hàng và chờ đợi, nhưng nhìn em gái đang ôm gấu bông vẻ mặt bừng bừng hưng phấn thì chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy vẫy tay. "Đi xếp hàng thôi, nhiều người như vậy thấy mà ghét!"

Sau khi nhóm Kỳ Tham tìm được vị trí xếp hàng tốt thì Vệ Duyệt liền đưa con gấu Teddy cho Vệ Linh trông coi, tự mình chen vào đám người không biết là làm gì. Mười mấy phút sau, cô bé thở hồng hộc chạy trở về: "Phía trước chúng ta có 777 người, chúng ta là người thứ 778, cũng không phải là đứng chót đâu!"

"A.... Em nhàm chán quá mà chạy đi chơi đếm người vậy à." Kỳ Tham nhịn không nổi móc mỉa. "Chị tình nguyện không muốn biết phía trước có bao nhiêu người."

Trương Hoắc Tưởng vừa mới ăn xong một cây kẹo bông mua lúc nãy: "Hai người nhầm rồi, phía trước có bao nhiêu người không phải là chuyện quan trọng, quan trọng nhất chính là còn nửa tiếng nữa hội trường mới mở cửa. Chúng ta phải đứng đợi ở đây nửa tiếng, nếu như buổi bắt tay diễn ra nhanh một chút, trung bình mỗi người mất khoảng nửa phút, thì đợi đến phiên chúng ta gặp đại minh tinh thì cũng cần chừng đó thời gian. Nói cách khác, ước tính qua loa thì cần phải mất ba tiếng đồng hồ mới có thể gặp được đại minh tinh. À, còn chưa tính chuyện nhân viên an ninh lề mề trễ nãi thời gian nữa chứ."

Lúc này Kỳ Tham đã hoàn toàn đen mặt, lạnh giọng nói: "Chúng ta một là đi tìm hai người Trâu Bằng, hoặc là trực tiếp rời khỏi chỗ này."

"Không muốn đâu, chị hai!" Trâu Giai Giai vội vàng kéo cánh tay cô, lắc lắc."Đã nói là phải gặp được chị Tô Oánh rồi mà!"

"Hay là chúng ta chờ một chút rồi hẵng tính đi." Vệ Linh đứng bên cạnh nói, "Dù sao cũng đã đến cửa rồi, nếu không đi vào thì sẽ khiến hai đứa nhỏ khó chịu và tiếc nuối."

Trương Hoắc Tưởng vỗ vỗ bả vai Kỳ Tham: "Không phải Tiểu Tham Tham có chút giao tình với đại minh tinh này sao? Không bằng bây giờ liên lạc với cô ta, biết đâu có thể mở cửa sau cho chúng ta gặp cô ta trước?"

Kỳ Tham suy nghĩ một chút, nhàn nhạt lắc đầu: "Quan hệ với cô ta cũng không tính là thân quen đến mức độ đó. Hơn nữa nếu cô ta đã tổ chức buổi gặp mặt này mà bị mình làm loạn quy tắc thì cũng không tốt lắm. Thôi thì.... mọi người đứng đây xếp hàng đi, mình đi dạo xung quanh một chút, lát nữa trở lại. Giai Giai, nghe lời chị Hoắc Tưởng nha."

"Dạ, chị hai sớm quay lại nha. Chúng ta cùng nhau gặp chị Tô Oánh." Trâu Giai Giai ôm con gấu Pikachu, ngoan ngoãn gật đầu. Kỳ Tham khoát khoát tay, ngáp dài rời khỏi chỗ xếp hàng.

"Đúng là gia hỏa khó tính không để tâm cảm thụ của người khác." Nhìn bóng lưng xa xa của cô, Trương Hoắc Tưởng bất đắc dĩ cười nói.

Vệ Linh lại nói: "Cô ấy cho người khác cảm giác là loại người khá thẳng thắn."

"Hả? Cậu ta thẳng thắn?" Trương Hoắc Tưởng haha cươi to, phất phất tay. "Không thể nào, không thể nào, Tiểu Tham Tham tuyệt đối không phải là kiểu người thẳng thắn, cậu ta là điển hình của chòm Kim Ngưu, rất lầm lì."

"Vậy sao?" Vệ Linh cười lên, "Chắc là do tôi hiểu biết quá ít về cô ấy, hóa ra cô ấy là người.... lầm lì sao?"

Vệ Duyệt nhìn nàng: "A? Lầm lì à, lầm lì chính là.... Ừm.... Là một người rất có nội hàm và tư tưởng, hơn nữa sẽ.... À, thỉnh thoảng sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác khiến họ cảm thấy bất ngờ."

Trương Hoắc Tưởng vỗ tay cười lớn: "Lầm lì là như vậy à? A hahaha, cô gái nhỏ này giải thích thật hay nha!"

"Sao... sao vậy? Chẳng lẽ em nói không đúng sao? Em chỉ có thể hiểu như vậy thôi." Vệ Duyệt lúng túng đỏ mặt muốn giãi bày. "Chẳng lẽ chị nói bạn mình lầm lì là đang nói xấu sao?"

Trương Hoắc Tưởng vẫn còn cười ôm bụng: "Đương nhiên không phải rồi, chị nói cậu ta lầm lì đương nhiên không phải nói xấu cậu ta. Chỉ là chị thấy ngạc nhiên khi một đứa trẻ như em lại có thể giải thích từ đó thấu triệt như vậy, hahaha, đúng là một đứa trẻ thú vị nha!"

"Em mười hai tuổi rồi! Không phải là con nít!" Vệ Duyệt căm tức đỏ mặt. "Tâm lý của con gái luôn lớn hơn tuổi thật, chẳng lẽ chị không biết à?"

"Hử?" Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt mở to hai mắt, khom người xuống, nghiêm túc chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cô bé: "Ai nha, chị rất đồng ý với quan điểm này, chẳng qua.... nguyên nhân khiến tâm lý trưởng thành hơn tuổi tác rất dễ là do hệ nội tiết hoạt động không tốt nha."

Sắc mặt Vệ Duyệt đã chuyển sang màu tím, trung khí mười phần hét lớn: "Chị thật đáng ghét!"

"Hahahaha...." Trương Hoắc Tưởng vui vẻ chống nạnh ngửa đầu cười to.