Vệ Linh mỉm cười đáp lời: "Tổng thể thì đây là một bài hát nói về sự chia ly, cô độc và ràng buộc."

Kỳ Tham im lặng nhìn gương mặt đoan trang của nàng, trong đầu nghĩ mình chẳng qua là thuận miệng nói cho vui chứ không hề có ý muốn nàng phiên dịch hay giải thích. Vệ Linh không hiểu nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, hai người không hẹn mà yên lặng nhìn nhau một hồi, cuối cùng Kỳ Tham thở dài một hơi, tiện tay lấy hai cái CD của Tô Oánh trên kệ, khó chịu nói: "Dù sao em họ của tôi cũng rất thích cô ta. Vậy không bằng mua một cái ủng hộ cô ta đi."

Cô bé nhân viên đứng sau quầy, rất đắc ý vui vẻ nhận tiền của cô, nói: "Cô thấy tôi nói chưa, cô vừa nghe ca khúc của cô ấy thì đã thích rồi...."

Kỳ Tham lười phản ứng cô bé, trả tiền, sau đó đưa một cái CD cho Vệ Linh: "Cầm về nghe thử đi."

"Cho tôi sao?" Vệ Linh có chút bất ngờ hỏi, "Bình thường tôi rất ít khi nghe loại nhạc thịnh hành này."

Kỳ Tham lạnh mặt xuống: "Không phải vừa nãy cô nói dễ nghe sao?"

"Cho nên cô mới mua hai cái sao? Vậy... cảm ơn." Vệ Linh lễ phép nhận lấy, Kỳ Tham không thèm để tâm nói: "Thích nghe thì nghe, không thì đem lót chân bàn cũng được."

Liếc mắt nhìn sắc mặt đột nhiên khó coi của cô nhân viên, Vệ Linh nín cười nói: "Tôi nghĩ tôi sẽ cố gắng sử dụng CD này đúng nghĩa."

Lúc này bên ngoài cửa hàng xuất hiện một chàng trai cầm theo một cây dù lớn, vừa vào cửa đã nhìn thấy Kỳ Tham và Vệ Linh, vẫy tay cười cười: "Chị hai! Em đến rồi! Chờ không lâu chứ?"

"Tạm được." Kỳ Tham nói với Vệ Linh một tiếng, sau đó cùng đi về phía cậu. "Vị này là Vệ Linh Vệ luật sư, còn đây là em họ của tôi, Trâu Bằng. Lát nữa lái xe đưa Vệ luật sư về, sau đó chúng ta về nhà."

Trâu Bằng bắt tay với Vệ Linh, cười nói: "Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên rất có khí chất đại mỹ nữ."

Kỳ Tham bung dù đi ra ngoài màn mưa, nghe thấy lời nịnh nọt của cậu thì xoay người đá vào mông cậu một cái: "Lau nước miếng của mình đi, mau lái xe!"

Trâu Bằng hô lên: "Chị hai, chị quá nghiêm khắc!"

"Nói nhảm, chẳng lẽ còn muốn chị giúp em đi đưa thư tình lần nữa sao?"

"Chị lại nhắc đến chuyện xấu hổ đó nữa rồi!"

Vệ Linh mỉm cười nhìn hai chị em họ ba hoa xong, sau đó mới đi theo Kỳ Tham lên xe. Dọc đường đi Kỳ Tham không ngừng hắt xì, Trâu Bằng cởi áo khoác của mình đưa cho cô, còn mở lớn máy sưởi trong xe. Vệ Linh áy náy nói: "Là tôi liên lụy cô, Kỳ luật sư."

"Đúng thế, cô biết là tốt rồi. Đều do cô làm hại." Kỳ Tham không chút khách khí đáp trả, Vệ Linh chỉ cười mà không nói gì thêm.

Sau khi đưa Vệ Linh về đến cổng lớn Vệ gia, Kỳ Tham đưa cây dù trong xe cho nàng, phất tay vài cái xem như tạm biệt: "Hi vọng lần sau gặp lại cô sẽ không tệ như vậy nữa."

"Tôi cũng mong vậy. Hôm nay cảm ơn Kỳ luật sư quan tâm. Sau khi về đến nhà nhớ nghỉ ngơi cho khỏe." Vệ Linh rất lễ phép từ biệt với cô, Kỳ Tham ngồi trong xe cười như không cười, xoay người đóng cửa xe. Chiếc xe trong màn mưa đêm chậm rãi đi về hướng Kỳ gia. Vệ Linh che dù chờ bảo an mở cổng, chậm rãi đi dọc vườn hoa hướng về phía tiểu lâu của mình. Lúc này đã không còn sớm, sau khi thay tắm rửa thay quần áo, nàng cũng không gọi giúp việc mà trực tiếp đến phòng bếp tìm thức ăn, bưng lên phòng khách chậm rãi thưởng thức.

"Ồ, em đây là đang ăn tối sao, Tiểu Linh?" Anh họ Vệ Tân cười cười đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh, rồi lại nhìn thức ăn trên bàn. "Khuya rồi mà ăn mấy thứ này sẽ dễ béo ra đó."

Vệ Linh mỉm cười trả lời: "Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, còn chưa ăn tối. Cha mẹ của em ngủ rồi à?"

"Đã sớm nghỉ ngơi." Vệ Tân tò mò rướn cổ hỏi, "Em vừa mới nói hôm nay thế nào?"

Vệ Linh nuốt thức ăn trong miệng, miêu tả ngắn họn tình huống hôm nay cho hắn nghe, sau đó mỉm cười: "Cho nên em mới về trễ như vậy."

Vệ Tân nghe xong thì sắc mặt ngưng trọng: "Thiếu chút nữa bị bắt? Em nên để tài xế đến đón em, hoặc là lập tức gọi điện cho anh, anh nhất định nghĩ cách đưa em ra ngoài. Bình thường không muốn thêm việc cho tài xế thì cũng được đi, nhưng chuyện hôm nay quá nguy hiểm, không thể lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác."

"Lúc ấy em chỉ là cảm thấy mình đã an toàn. Cho nên có thể xử lí đơn giản thì cứ đơn giản thôi. Vả lại mà nói, chuyện sau đó khiến em rất vui." Vệ Linh uống một ngụm nước trái cây, hỏi: "Tiểu Khác và Tiểu Duyệt đã ngủ chưa?"

Vừa mới dứt lời thì bên trong nhà bay ra một thân ảnh nho nhỏ, nhào đến trên người Vệ Linh: "Chúc chị buổi tối tốt lành!"

"Tiểu Duyệt à, bây giờ đã muộn lắm rồi." Vệ Linh liếc nhìn đồng hồ treo tường, cười cười nói với cô em họ đang mặc quần áo ngủ.

Vệ Duyệt không chút khách khí bốc một miếng bánh ngọt trong dĩa nhét vào miệng, Vệ Tân lập tức răn dạy: "Nghịch quá, đánh răng rồi mà còn ăn bánh!"

Vệ Duyệt le lưỡi với hắn, sau đó uốn người ôm cánh tay Vệ Linh, mở to mắt nói: "Chị, hôm nay chị cùng Kỳ luật sư đó mạo hiểm với nhau phải không?"

"Đúng vậy." Vệ Linh cười ha hả trả lời, "Nhưng đó không phải là mạo hiểm mà là có mức độ nguy hiểm nhất định."

"Chị ấy đối xử với chị có tốt không?" Vệ Duyệt lại hỏi, Vệ Linh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ừm, cũng coi như là một người không tệ."

"Chị ấy còn tặng quà cho chị có đúng không?" Vệ Duyệt lại hỏi tiếp.

"Quà gì a?" Vệ Linh suy nghĩ một chút mới sưcj nhớ, "À, là một cái đĩa CD, hình như là album của minh tinh nào đó tên Tô Oánh."

Ánh mắt Vệ Duyệt lập tức sáng rực: "Tô Oánh? Em biết cô ấy phát hành album nhưng mà chưa có thời gian đi mua. Chị nghe rồi sao? Có thể cho em mượn nghe thử một chút không?"

Lúc này Vệ Tân mới nói: "Tiểu Duyệt, ca khúc thịnh hành gì gì đó vẫn nên nghe ít thôi. Những minh tinh kia, cũng không tốt đẹp như em nghĩ."

"Không được, em thích nghe mà!" Vệ Duyệt ầm ĩ với anh họ của mình.

"Vậy em lấy về mà nghe, chị đặt ở trong phòng ngủ của chị đó." Vệ Linh sờ đầu cô bé một cái, Vệ Duyệt giơ hai tay nhảy cẫng lên hoan hồ: "Oh yeah! Chị là tốt nhất!" Sau đó lách người chạy vào phòng ngủ, còn không quên đắc ý le lưỡi tuyên cáo thắng lợi với anh họ của mình.

"Nha đầu nhỏ này, càng ngày càng thích làm nũng." Vệ Tân bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, sau đó nghiêm nghị nhìn Vệ Linh: "Hôm nay em bôn ba nửa ngày có bị thương gì không? Đám lưu manh côn đồ đó và Kỳ Tham không làm gì em chứ?"

Vệ Linh giang hai tay tỏ ý mình không làm sao cả: "Vị Kỳ luật sư đó chăm sóc cho em rất nhiều. Ngày khác em phải đặc biệt cảm ơn cô ấy."

"Anh sẽ nghĩ cách cho đám côn đồ không biết trời cao đất dày đó một bài học. Đại tiểu thư Vệ gia há có thể để bọn chúng ức hiếp! Còn cô luật sư đó, chắc hẳn cô ta rất muốn tiếp xúc với em nhiều hơn rồi." Vệ Tân không hề buông lỏng cảnh giác, nói: "Tiểu Linh, em phải đề phòng cô ta nhiều hơn, dù sao nhà của cô ta và nhà chúng ta từ trước đến nay luôn bất đồng lập trường và địa vị. Vẫn nên giữ khoảng cách an toàn."

Vệ Linh có chút kinh ngạc, sau đó không khỏi cười nói: "Anh, anh quá khẩn trương rồi. Chuyện hôm nay chỉ là tình cờ. Còn Kỳ luật sư, em thấy cô ấy chỉ mong có thể cách em càng xa càng tốt. Chuyện giữa hai gia tộc năm xưa vẫn luôn khiến cô ấy nghi ngờ và canh cánh trong lòng."

Vệ Tân gật đầu: "Em cùng cô ta, bất luận là xuất thân, bối cảnh hay huyết thống đều là người của hai thế giới. Tổ tiên của cô ta, nói khó nghe một chút thì chính là côn đồ lưu manh lăn lộn ngoài đường. Không có cách nào so sánh với gia tộc chính thống, biết không?"

Vệ Linh cười nói: "Dạ.... Được rồi, anh không cần phải lo lắng phương diện quan hệ xã hội của em. Chuyện này em tự biết chừng mực."

Lúc hai người đang nói chuyện thì Vệ Duyệt đã cầm album của Tô Oanh quay lại phòng khách: "Chị ơi, cho em thật nhé?"

"Ừm, lấy đi." Vệ Linh cười nói.

"Cái này.... thật là do Kỳ luật sư mua cho chị sao?" Vệ Duyệt hỏi lại lần nữa, Vệ Linh gật đầu: "Đúng vậy, làm sao thế?"

"Hì hì, không có gì, em đi ngủ đây. Chúc chị ngủ ngon, anh cả cũng ngủ ngon." Dứt lời liền tung tăng chạy về phía phòng ngủ của mình.

Vệ Tân nhìn đến lúc bóng dáng của em gái biến mất thì mới hỏi Vệ Linh: "Biểu hiện tối nay của Tiểu Duyệt có chút không bình thường phải không? Giống như hơi... điên điên vậy."

"À, đúng vậy. Chắc là vui vẻ khi có được CD của thần tượng." Vệ Linh cũng có chút không hiểu.

"Sắp đến tuổi phản nghịch rồi, tính tình càng ngày càng kì lạ. Tiểu Khác cũng vậy." Vệ Tân cười nói, "Nhưng mà thời kì trưởng thành của Tiểu Linh lại rất yên bình nhẹ nhàng."

Vệ Linh nghĩ nghĩ, cười nói: "Thân là con trai trưởng trong gia tộc, nhìn em trai và em gái của mình trưởng thành, có phải anh có cảm giác tang thương không? Cũng nên chuẩn bị thành gia lập thất rồi, anh cả."

"Nhất định sẽ kết hôn. Cũng nhất định trước khi các em lập gia đình làm một tấm gương sáng mẫu mực cho các em." Vệ Tân cười ha hả.

Vệ Linh cũng dịu dàng nở nụ cười theo.

Sau khi Kỳ Tham về đến nhà thì liền ngã bệnh, vừa chảy nước mũi vừa nhức đầu đau họng. Cũng may là không bị sốt, nhưng cũng bị người nhà cảnh cáo phải nằm liệt giường nghỉ ngơi. Cô lại có tính lười biếng, ngược lại cũng không tích cực ra ngoài làm việc, vì vậy vừa đau khổ vừa an tâm ở nhà năm sáu ngày, vừa uống thuốc vừa bị chích, cuối cùng thì sức khỏe cũng khôi phục bảy tám phần.

"Đều do người phụ nữ ngu ngốc kia kéo chân mình!" Cuối cùng đã có thể xuống giường ngồi quấn chăn bông xem tivi trong phòng khách, nhưng mà mỗi lúc lau nước mũi thì cái mũi sẽ đau không chịu nổi, Kỳ Tham vô số lần nguyền rủa người phụ nữ tên Vệ Linh kia.

"Chị hai, chị thật đáng thương nha!" Trâu Giai Giai ngồi trên sàn nhà chơi trò chơi, nghe được tiếng mắng chửi của Kỳ Tham thì không kiềm được mà chạy đến bên cạnh cô, làm bộ người lớn xoa xoa đầu cô.

Kỳ Tham không có tâm để so đo với cô bé, rầu rĩ nói: "Ừm.... Khó chịu muốn chết."

Trâu Giai Giai hứng thú dào dạt hỏi: "Chị hai chị hai, thứ bảy ngày mốt có thể ra ngoài chơi không?"

"Chị cảm thấy sức khỏe của mình sẽ không cho phép chị dẫn em ra ngoài chơi đâu." Kỳ Tham nói.

"Hả?" Trâu Giai Giai đầy mặt thất vọng nhìn cô, "Thứ bảy mà chị vẫn chưa khỏe sao chị hai?"

Kỳ Tham nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm của cô bé, không kiềm được cười lớn, đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu của cô nhóc: "Ừ ừ, nói không chừng đến hôm đó sẽ khá hơn."

Ngay lúc hai chị em đang nói chuyện thì Trâu Bằng một thân âu phục thẳng thớm đi vào: "Hey, chị, hôm nay thân thể thế nào rồi?"

"Tốt hơn hai ngày đầu rất nhiều." Kỳ Tham trả lời, sau đó nhìn quần áo trên người cậu, hỏi: "Hôm nay đi gặp khách hàng sao?"

Trâu Bằng cười cười lấy mấy tấm vé trong ví da của mịnh, huơ huơ: "Đây đây đây, vé vào cửa VIP của khu vui chơi Gia Niên Hoa mới mở cửa. Có hứng thú đi chơi không nào! Có hứng thú không nào!"

"Có nha có nha!" Trâu Giai Giai lập tức nhảy xuống khỏi ghế sofa, vô cùng vui mừng nhào vào trong lòng anh trai. "Giai Giai muốn đi, Giai Giai muốn đi!"

Kỳ Tham lau nước mũi, nói: "Chị có thể nói chị không có hứng thú không?"

Trâu Bằng nhét mấy tấm vé vào tay em gái, sau đó bế cô bé lên, nói với Kỳ Tham: "Khu vui chơi này mới mở nên các cửa hàng vẫn còn trống, hôm nay em chính là đi bàn bạc với người phụ trách cửa hàng bán thức ăn nhanh của bọn họ. Quản lí bên đó cho em mấy tấm vé này bảo em dẫn người nhà đến chơi, tiện thể xem như làm việc luôn. Vì mới ngày đầu khai trương nên nhất định không có nhiều người, chúng ta đến chơi ở nơi thanh tịnh như vậy không phải rất tốt sao, chị chắc chắn không đi à?"

"Chẳng lẽ em không biết chị bị cảm rất nặng sao." Kỳ Tham hỏi ngược lại.

"Chị hai sẽ mau khỏe lại! Cố lên! Cố lên!" Trâu Giai Giai nằm trong lòng anh trai lớn tiếng hô hào, Kỳ Tham xoa xoa đầu cô bé, hỏi: "Vậy dự định mời ai đi?"

Trâu Bằng trả lời: "Dạ, chị hai, em, Giai Giai, còn dư một vé, em định để cho Trương Hoắc Tưởng. Hỏi xem cô ấy có muốn đi hay không."

Kỳ Tham lập tức cười mỉa một tiếng: "Từ trước đến nay phàm là nơi nào náo nhiệt thì đều không thiếu bóng dáng của cậu ta. Hỏi cũng không cần hỏi, cậu ta nhất định sẽ đi."