Kỳ Tham đơn giản hàn huyên với Tiểu Vương vài câu liên quan đến chuyện Lưu tiểu thư đột ngột qua đời, bày tỏ thương tiếc của mình. Sau đó chuyển đến đề tài chính: "Nghe phục vụ trong quán ăn của cô nói, bây giờ cô đang tranh chấp vấn đề nhà ở với người nhà của cô ấy?"

Tiểu Vương cười khổ một tiếng, trả lời: "Đúng vậy.... Căn nhà đó là tôi và cô ấy dùng tiền tiết kiệm mua được. Lúc đăng kí giấy tờ tôi liền viết tên của cô ấy lên đó. Bởi vì tôi thật sự rất yêu cô ấy, cảm giác nếu viết tên của cô ấy lên đó cũng được coi như một phương thức biểu đạt tình yêu của tôi với cô ấy. Tiền hai người chúng tôi kiếm được không nhiều, chỉ mua một căn phòng đơn giản, cho dù bây giờ có bán đi cũng không được bao nhiêu tiền. Nhưng mà..... nơi đó là minh chứng và kí ức của thời gian sống chung hơn một năm của chúng tôi, tôi không muốn giao cho người khác, cho dù tôi phải cho người nhà của cô ấy chút tiền thì tôi cũng muốn giữ lại căn phòng đó."

"Ai nha, nghe qua có vẻ cô không chiếm được lợi thế rồi. Đúng không Tiểu Tham Tham?" Trương Hoắc Tưởng ngồi một bên phì phèo hút thuốc, nghe cô gái kia kể xong thì kiềm không được mà hỏi Kỳ Tham.

Kỳ Tham đột nhiên bật cười, nói: "Suy nghĩ này của cậu không đúng nha, bạn học nhỏ Tiểu Tưởng,"

Trương Hoắc Tưởng ngạc nhiên một chút: "Gì? Trên giấy tờ đăng kí bất động sản chỉ có tên người yêu của cô ấy, mà hai người họ không có cách nào xác lập quan hệ hôn nhân trên pháp luật, cho nên bây giờ căn nhà đó thuộc về cha mẹ của Lưu nhi, chẳng lẽ không đúng sao?"

Kỳ Tham nhìn thấy trên mặt Tiểu Vương cũng tràn đầy vẻ không hiểu nên liền giải thích: "Pháp luật bây giờ có một cụm từ, gọi là "tài sản đồng sở hữu". Chắc là cô chưa từng nghe thấy. À, chính là nói, dựa theo lời cô vừa kể, nhà là hai người dùng tiền tiết kiệm mua được. Coi như cô ấy lấy danh nghĩa của mình mua nhà thì trong lúc trả tiền cô cũng phải chi trả một phần. Như vậy số tiền đó ở đây sẽ được gọi là "tiền mượn" hoặc là "tiền tặng" cho cô ấy. Mà đối với số tiền này, mặc kệ là cô ấy hay người thân của cô ấy thì đều cần phải "bồi thường" cho cô. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu như cô có thể chứng minh tài khoản của mình trong lúc mua nhà, vậy thì rất tốt. Không có bất kì tranh cãi gì."

Tiểu Vương nghe xong thì kinh ngạc nhìn cô, hỏi: "Vậy ý của cô là trên phương diện pháp luật mà nói, căn nhà đó, tôi cũng có phần?"

"Đầu tiên, lúc mua nhà, cô cùng vị kia nhà cô, ai là người ký giấy trả tiền?"

"Tôi và cô ấy cùng đi, chẳng qua tiền chúng tôi kiếm được đều được gởi vào tài khoản ngân hàng của tôi, lúc mua nhà thì quẹt thẻ của tôi. Ký tên thì cùng nhau kí."

Kỳ Tham vỗ tay một cái: "Rất tốt. Điều này đã nói rõ căn nhà này là hai người cùng mua. Như vậy có thể điều tra ra ghi chép của ngân hàng. Còn vấn đề cuối cùng, cô có muốn dùng luật pháp để truy tố cha mẹ người yêu mình, buộc họ phải trả lại một nửa căn nhà thuộc về cô không?"

Tiểu Vương sửng sốt, tầm mắt nhìn ngọn đèn lưu ly trước mặt, trầm mặc hồi lâu. Mãi cho đến khi Trương Hoắc Tưởng đem tàn thuốc dụi vào gạt tàn, bắt đầu châm điếu thứ hai thì Tiểu Vương mới ngẩng đầu nói với Kỳ Tham: "Tôi không thể... Đối với cha mẹ Lưu nhi, cho dù bọn họ không thích tôi, tôi cũng không thích họ, bây giờ lại.... Thế nhưng tôi không nghĩ đến chuyện truy tố bọn họ, tôi không làm được. Xin lỗi."

Trương Hoắc Tưởng cười với Kỳ Tham một cái: "Cô ấy đúng là một người thích suy nghĩ rắc rối."

"Nếu vậy thì chỉ có thể tiến hành hòa giải đôi bên thôi, đây không phải là chuyện tôi am hiểu." Kỳ Tham thẳng thắn nói, "Tiểu Vương, cô thật sự muốn căn nhà đó, cho dù phải cho cha mẹ Tiểu Lưu một số tiền sao?"

"Đúng vậy. Tôi muốn giữ lại căn nhà đó, sau này cũng sẽ... sống ở đó." Tiểu Vương gật đầu, Trương Hoắc Tưởng thở dài, nhìn Kỳ Tham: "Tiểu Tham Tham, có cách gì tốt không?"

"Loại án dân sự phổ thông nhìn thấy trước kết quả lại không bổ béo này sợ là không có luật sư nào chịu nhận...." Kỳ Tham nói, rồi lại đột nhiên "a" một tiếng, "Đúng rồi, nếu như là người kia chắc hẳn sẽ tình nguyện đi chu toàn một phen, dù sao dù sao trên pháp luật cũng đã quy định rõ ràng, ủng hộ phân chia tài sản a...."

Trương Hoắc Tưởng mặt mũi đờ đẫn: "Cậu đang lầu bầu lẩm bẩm cái gì vậy?"

"Ừm.... Chờ một chút." Kỳ Tham lấy điện thoại ra gọi cho Tôn giáo sư, sau khi hỏi thăm qua loa thì xin số điện thoại của Vệ Linh, ghi lại trên giấy note, sau đó đưa cho Tiểu Vương. "Tôi đề nghị cô gọi cho người này để được cố vấn, tốt nhất không nên nói là tôi đề nghị cô tìm đến cô ấy. Tôi nghĩ nếu không có gì bất ngờ thì người này sẽ rất vui lòng hỗ trợ cô."

"Thật sự là có thể không?" Tiểu Vương nhận tờ giấy note, tràn đầy hi vọng nhìn tên và số điện thoại trên đó.

"Này, cậu làm vậy chắc không có vấn đề gì chứ?" Trương Hoắc Tưởng nhỏ giọng hỏi Kỳ Tham, Kỳ Tham đoạt điếu thuốc trong miệng cô, cười lạnh một tiếng: "Cái người chỉ biết dùng pháp luật để biện hộ đó nhất định sẽ không chút do dự ra tay tương trợ. Hơn nữa tính cách nhẫn nại của cô ấy có thể đi thương lượng với cha mẹ Lưu gia."

Tiểu Vương nghe cô nói vậy thì không khỏi rầu rĩ hỏi: "Nếu không truy tố thì không cơ hội thành công không được 100% sao?"

"Haha, yên tâm đi, nếu cha mẹ của Tiểu Lưu khăng khăng muốn giữ quyền sở hữu căn nhà kia, nói không chừng sẽ truy tố cô trước cũng nên." Kỳ Tham vỗ vỗ bả vai của Tiểu Vương, đứng dậy nói: "Đến lúc đó ngược lại càng dễ dàng hơn. Mặc kệ nói thế nào thì cô hãy nén bi thương, cũng chúc cô may mắn."

Tiêu Vương cũng đứng dậy đi theo nói: "Thật không biết nên nói thế nào nữa... Tóm lại là cảm ơn cô đã chủ động đến giúp tôi, sau này nếu cô còn đến quán ăn của tôi và Lưu nhi thì tôi sẽ không tính tiền!"

"Sau khi chuyện thành công rồi hẵng nói. Chẳng qua sức hút của món quà này cũng rất lớn đó." Kỳ Tham khoát tay với cô, "Nếu có tin tức thì gọi điện thoại cho tôi."

"Nhất định, cảm ơn!" Tiểu Vương tiễn hai người ra ngoài, sau khi lên xe, Trương Hoắc Tưởng mới hỏi: "Cậu chắc chắn Vệ Linh sẽ giúp cô ấy sao? Lúc nãy ở trước mặt cô ấy mình cũng không thể không biết xấu hổ mà nói bởi vì quan hệ đồng tính luyến ái của cô ấy và Tiểu Lưu, mà Vệ Linh nhìn qua lại người vô cùng đứng đắn, có thể vì không cách nào tiếp nhận quan hệ của hai người kia mà từ chối vụ án này không?"

"Trong mắt người phụ nữ kia chỉ có luật pháp công bằng, sẽ không để ý người ủy thác có thân phận hay địa vị xã hội thế nào đâu. Yên tâm đi!" Kỳ Tham tự tin nói, Trương Hoắc Tưởng ngáp dài một cái: "Như vậy sao, cậu và Vệ Linh mới chỉ gặp nhau có vài lần mà đã hiểu rõ cô ta như vậy rồi? Aiz, mình nên nghi ngờ chuyện lần này, hay là nên khen cậu lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui nhỉ?"

"Lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui?" Kỳ Tham nhìn cô một cái, "Cậu bớt hiểu lầm đi."

"Cậu còn chối nữa."

"Nếu như vấn đề của cô ấy có thể giải quyết thuận lợi, vậy thì sau này mình đến quán ăn của cô ấy chắc là cũng không cần xếp hàng, không cần trả tiền thì không nói, nhưng được giảm giá cũng rất tốt. Chuyện này thì mình không tranh cãi với cậu." Kỳ Tham bất dộng thanh sắc nói, Trương Hoắc Tưởng cười haha hai tiếng: "Tùy cậu nói thế nào thì thế ấy đi, Tiểu Tham Tham mạnh miệng à. Được rồi, bây giờ chúng ta làm gì?"

"Cậu về phòng khám của cậu, mình về Sở sự vụ của mình, nhìn xem thử có vụ án nào mới không." Kỳ Tham trả lời, "Gần đây không kiếm được đồng nào cả."

Trương Hoắc Tưởng chậc chậc hai tiếng: "Sản nghiệp nhà cậu rõ ràng đã đủ cho cậu bận bịu sống cả đời, nhưng cậu lại đi làm luật sư. Nhìn không ra là cậu có bao nhiêu tôn sùng ủng hộ pháp luật, bảo là muốn kiếm phí luật sư nhưng lại rất khắc khe trong chuyện chọn vụ án. Quen biết cậu nhiều năm, mình còn chưa thể hiểu nổi cậu."

"Con người ai cũng phức tạp cả." Kỳ Tham nhếch môi nhìn cô, "Lô man man kỳ tu viễn hề*, bác sĩ Trương"

* Lô man man kỳ tu viễn hề = Quản bao nước thẳm non xa (trích Ly Tao - Khuất Nguyên)

Trương Hoắc Tưởng lôi kéo áo sơ mi của Kỳ Tham: "Phiền cậu có thể nói cho mình biết, người trong tấm hình trên bàn làm việc của cậu, rốt cuộc là ai? Để cho mình được an tâm một chút đi!"

"Cậu cảm thấy chị ấy có thể là ai?" Kỳ Tham hỏi, Trương Hoắc Tưởng hô lớn: "Làm sao mình biết được! Người cậu quen biết lộn xộn như vậy, ai biết được là ai chứ!"

"Vậy cậu cứ tiếp tục đoán đi." Kỳ Tham dừng xe trên một giao lộ, "Đến phòng khám của cậu rồi, mau cút xuống! Tạm biệt!"

"Cái đồ khốn kiếp nhà cậu! Lần sau không đến tìm cậu chơi nữa" Trương Hoắc Tưởng giả bộ kêu gào, điên điên khùng khùng nhảy xuống xe. Kỳ Tham ở trên xe phất phất tay với cô: "Vậy thì không gặp lại nữa." Nói rồi đạp chân ga, lướt đi như một cơn gió.

*****

Mùa thu dường như là mùa thi cử và mùa hoạt động của tội phạm. Trương Hoắc Tường từng nói, quy luật này có lẽ giống như chuyện trồng cây đến ngày thu hoạch, sau một quá trình dài cuối cùng chờ được kết quả. Chuyện này vốn không quan trọng với Kỳ Tham. Chỉ là mùa thu chính là mùa cao điểm vận chuyển và buôn bán ma túy, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Ở phía đông thành phố này có một nơi gọi là Kiến Tài thành chuyên dùng để trao đổi ma túy. Và đây cũng là đoạn thời gian nơi này hoạt động mạnh nhất. Có người trong nước, thậm chí là nước ngoài yên lặng ra vào không một tiếng động, mỗi ngày trao đổi "nhận hàng" và "lấy hàng", số lượng lớn đến kinh người. Chẳng qua những con số này không nằm trong chỉ số GDP quốc gia, bởi vì đây là những trao đổi không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời của bọn tội phạm ngầm.

Hai năm gần đây cứ vào mùa này là Kỳ Tham sẽ dành ra hai ngày để đến đây. Nhất định là cô không thể tiếp xúc được với những nhân vật lớn, nhưng mà sẽ dành hai ngày để lang thang trong này tìm những tên côn đồ cắc ké, hỏi thăm giá mua bán ma túy. Những chuyện cô làm, cha mẹ cô không biết, Trâu Bằng và Trương Hoắc Tưởng càng không biết. Nếu như hỏi cô vì sao lại làm vậy thì cũng chỉ có thể giải thích đây là hành động "tìm hiểu thị trường" sau giờ làm việc mà cô yêu thích.

Lái một chiếc xe Jeep cũ kĩ đến bên ngoài Kiến Tài thành, xuống xe quan sát dãy nhà u ám tro tàn hơn năm ngoái, sau đó phát hiện hình như năm nay số lượng côn đồ nằm phơi nắng canh giữ bên ngoài cũng ít hơn, hơn nữa còn đều là người trẻ tuổi. Quả thật muốn tìm một người đứng đầu trong cái "nghề" này đúng là không dễ dàng gì. Cũng không biết bên trong Kiến Tài thành giờ đã là quang cảnh thế nào.

Kỳ Tham nóng lòng muốn xem, ngón tay xoay xoay chìa khóa xe, coi thường ánh mắt quan sát và nghi ngờ lộ liễu của những tên côn đồ đứng giữ cửa này, tự ý đi vào bên trong Kiến Tài thành. Bên ngoài Kiến Tài thành đều là cửa hàng buôn bán, nhưng nếu chú ý kĩ càng thì sẽ nhìn ra đám chủ quán và nhân viên đều không phải người hiền lành. Đã cuối mùa thu nhưng vẫn còn mặt quần cụt áo thun ngắn tay, cả người xăm trổ đủ loại hình, liếc nhìn một cái là đã thấy đau đầu. Tiếp tục đi vào bên trong, từng con hẻm lớn nhỏ không giống nhau lần lượt hiện ra, kiến trúc loạn xạ giống như một đống rác che chắn bớt ánh sáng mặt trời chiếu vào, nếu là người không quen thuộc địa hình nơi này đi lạc vào đây thì không ai dám đảm bảo là có thể toàn thân trở ra.

Kỳ Tham không hiểu rõ nơi này lắm, nhưng lí trí vẫn nhắc nhở cô không nên đi loạn, cho nên cô cũng chỉ có thể đi dọc bên ngoài mấy con hẻm, bắt chuyện với hai tên côn đồ vô danh tiểu tốt, hỏi thăm "giá thị trường" năm nay. Chẳng qua người năm nay có vẻ cảnh giác hơn mọi năm, cho dù trưng ra vẻ mặt đầy khát vọng muốn bán "hàng tích trữ" trong tay mình nhưng vì Kỳ Tham là gương mặt xa lạ cho nên trước khi Kỳ Tham mở miệng hỏi thăm thì đã lẩn tránh. Liên tục năm sáu lần như vậy, Kỳ Tham có chút căm tức vò đầu. Xem ra gần đây "thị trường" này bị chèn ép rất lợi hại.

Vì đề phòng không muốn thu hút sự chú ý của nhiều người mà rước họa vào thân nên cô quyết định vẫn nên sớm rời khỏi nơi này thì hơn. Giả vờ như người qua đường vô hại, dưới chân đạp phải miếng ngói vỡ vang lên tiếng răng rắc, gió mùa thu thổi trên mặt có chút lạnh đến đau, mắt nhìn thấy cổng ra đang ở ngay phía trước, cô không khỏi một trận an tâm.

"Ôi? Vị này.... là Kỳ luật sư sao?" Một giọng nữ không được tính là quen thuộc lắm nhưng tuyệt đối là khắc sâu trong đầu vang lên tựa như tiếng sấm, đâm mạnh vào màng nhĩ của Kỳ Tham.