Tần Kỳ đi tới gần Kiếm Phi ngắm nhìn một hồi, thấy ngực chàng nọ vẫn còn rung động, y liền cười khỉnh, bụng bảo dạ rằng :

- “Nếu ta không diệt trừ ngay tên này, thể nào sau này cũng trở nên đại họa chứ không sai”.

Nghĩ đoạn, y vội giơ Tử Mẫu liên hoàn luyện lên nhằm giữa bụng của Kiếm Phi đâm xuống.

Hai người cách nhau rất gần, Tần Kỳ ra tay lại nhanh và mạnh, nếu để cho y đâm trúng thì Kiếm Phi sẽ lòi ruột ra chết ngay.

Nhưng trong lúc nguy hiểm ấy đột nhiên trong rừng có một luồng gió quái dị thổi ra kêu “vù” một tiếng, sức gió rất nhanh và mạnh đẩy cho Tần Kỳ không sao đứng vững được mà phải loạng choạng bước sang đến hia bước, về vậy khí giới của y mới đâm chéo sang bên, trúng vào mặt đất kêu đến “bộp” một tiếng.

Tần Kỳ cười nhạt một tiếng, liền trầm giọng quát hỏi :

- Ai đấy? Sao lại có hành động lén lút như vậy?

Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, trong rừng bồng có một luồng ánh sáng vàng phi thân ra cắm ngay vào chỗ trước mặt của Hắc Thủy Nhất Sát.

Tần Kỳ định thần nhìn kỹ, mới hay đó là một cái cờ lệnh màu vàng, nơi chính giữa có thêu hai cái xương đặt chéo lên nhau.

Thấy vật nọ, Tần Kỳ biến sắc mặt, vội hướng vào trong rừng chắp tay vái chào và nói :

- Tiền bối, Tần Kỳ này có điều gì không nên, không phải, xin Thần Quân xá tội cho.

Y vừa nói dứt liền quay người lại hai tay đỡ lấy hai tên tuần tra họ Hoàng và họ La đang bị thương nặng nằm ở dưới đất rồi vội vàng cắm đầu ù té chạy.

Trong rừng bỗng xuất hiện một bóng người gầy gò mặc quần áo màu vàng nhạt.

Người này cao lạ lùng, có thể cao đến non trượng. Y có vẻ mặt ngăm ngăm đen, hai mắt sâu hoắm và sáng quắc, mặt lầm lì đi tới cạnh Kiếm Phi cúi đầu nhìn, mặt lộ vẻ kinh ngạc bụng bảo dạ rằng :

- “Thiên hạ bao la vậy, sao lại có một kỳ tài đến như thế này. Hà... hà... thực hợp tâm lý của lão phu. Hợp tâm lý của lão phu lắm”.

Nhưng lúc ấy Kiếm Phi đang bị thương nặng nằm thoi thóp sắp chết.

Thần Quân hơi cau mày lại thò tay vào trong túi lấy ra một viên thuốc màu vàng nhạt, nhét vào môm Kiếm Phi rồi điểm vào mấy nơi yếu huyệt để máu tươi khỏi rỉ ra nừa, rồi cõng chàng đến một nơi vắng vẻ, đặt chàng nằm xuống. Lão hiệp ngồi xếp bằng tròn, gập hai bàn tay ra để trên mệnh môn huyệt của chàng, liền có hai luồng hơi nóng ở gan bàn tay ông ta dồn sang người chàng. Một tiếng đồng hồ sau Thần Quân mới thâu chưởng đứng dậy, bộ mặt vàng khè đã ướt đẫm mồ hôi, rồi ông ta vỗ luôn vào mấy nơi yếu huyệt để giải huyệt cho Kiếm Phi.

Kiếm Phi thở dài một tiếng rồi mở mắt ra đứng dậy, chàng ngạc nhiên thấy một người lạ mặt vừa hung ác vừa xấu xí đúng cạnh, nhưng cũng biết chính người này đã cứu mình thoát chết, liền cúi đầu vái chào và nói :

- Cám ơn ân nhân đã cứu tiểu bối thoát nạn, tiểu bối không bao giờ quên ơn đức này.

Thần Quân cười tít mắt lại đáp :

- Khỏi cần phải cám ơn như vậy, nhỏ kia tên ngươi là gì?

- Tại hạ Đặng Kiếm Phi, xin hỏi tiền bối quý danh là gì?

Thần Quân kêu “ồ” một tiếng rồi ngắm nhìn Kiếm Phi một hồi mới hỏi lại :

- Hay lắm! Hay lắm! Đặng Kiếm Phi, chẳng hay ngươi có bằng lòng làm môn đệ của lão phu không?

Kiếm Phi ngạc nhiên vô cùng và không biết trả lời như thế nào cho phải, vì nếu nhận lời chẳng nhẽ lại phản bội sư phụ của mình hay sao? Nếu trái ý người này, trông y có vẻ hung ác như vậy mà mình đang bị thương nặng, y chỉ khẽ đánh một cái là mình sẽ bị toi mạng ngay.

Chàng đang phân vân khó xử thì Thần Quân đã tỏ vẻ không vui trầm giọng nói :

- Nhỏ kia, chẳng lẽ ngươi còn có vấn đề gì khó xử hay sao?

Kiếm Phi cung kính thưa :

- Tiền bối vẫn chưa cho tiểu bối biết danh húy là gì?

- Điều này ngươi khỏi phải lo ngại, lão phu cính là Bạch Cốt Thần Quân, làm môn hạ của lão không đến nỗi nhục mạ tên tuổi của ngươi đâu.

Nói xong, y lại cười ha hả.

Vừa nghe thấy bốn chữ Bạch Cốt Thần Quân, Kiếm Phi đã giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng :

- “Không ngờ tên ma đầu này lại xuất hiện ở đây”.

Thì ra Bạch Cốt Thần Quân đã danh trấn giang hồ từ mấy chục năm về trước, nhưng tính nết rất kỳ quái, hỉ nộ vô thường và khét tiếng là ra tay độc ác, ngày thường ở trên giang hồ, hễ ai gặp y là người ấy xui xẻo ngay.

Hồi nhỏ, Kiếm Phi ở trong Phi Long sơn trang đã nghe thấy tên tuổi của Bạch Cốt Thần Quân rồi, cho nên bây giờ thấy đối phương tự báo danh như vậy, chàng đã toát mồ hôi lạnh ra. Tuy vậy chàng vẫn từ chối một cách khéo léo :

- Tiếng tăm của Bạch Cốt Thần Quân lừng lẫy, tiểu bối đã được hân hạnh nghe tiếng từ lâu, nhưng lấy làm ân hận vì tiểu bối tự thấy phước bạc không làm nổi môn hạ của Thần Quân.

Bạch Cốt Thần Quân ngạc nhiên hỏi lại :

- Nhỏ kia, có điều gì khó khăn cứ việc nói ra đi, bất cứ việc khó đến đâu lão phu cũng đứng ra đương đầu cho ngươi.

Kiếm Phi càng khó xử thêm, nhưng không trả lời cũng không được, chàng đành phải nói tiếp :

- Tiểu bối đội ơn của Thần Quân, nay được Thần Quân dạy bảo đâu dám từ chối.

Nhưng Kiếm Phi tôi được ân sư nuôi nấng dạy bảo từ hồi còn nhỏ chẳng nhẽ bây giờ tiểu bối lại phản bội sư môn mà làm môn hạ của Thần Quân hay sao? Nên lòng tốt của Thần Quân tiểu bối chỉ có tâm lãnh mà thôi.

Lời nói của chàng rất ôn tồn và quang minh chính đại, khiến ai cũng không thể bắt bẻ chàng được.

Thần Quân đã có vẻ giận, lạnh lùng nói tiếp :

- Thế ra ngươi không muốn làm môn hạcủa lão phu phải không?

Kiếm Phi cung kính đáp :

- Không phải tiểu bối không muốn, nhưng không thể làm được như thế đấy thôi!

- Lão phu cứu được ngươi thoát chết, lão phu cũng có quyền hủy ngươi ngay tại chỗ.

Kiếm Phi ngang nhiên đáp :

- Nếu lão tiền bối định hủy ngay tiểu bối tại chỗ, tiểu bối có chết cũng không oán hận chút nào.

Bạch Cốt Thần Quân thấy chàng hăng hái không sợ chết như vậy, cũng phải thán phục thầm. Ông ta ngẫm nghĩ giây lát bỗng ngửng đầu nói tiếp :

- Nhỏ kia, đã mười năm nay lão phu chưa bước chân ra ngoài núi nửa bước, lửa giận cũng nguội hơn trước nhiều. Nếu là năm xưa có lẽ ngươi không thể sống sót được mà rút lui đâu.

Kiếm Phi lẳng lặng không nói năng gì hết, cứ trố mắt lên nhìn Thần Quân.

Ngừng giây lát, Thần Quân lại nói tiếp :

- Có lẽ chỉ tại số của lão phu xui xẻo nên vừa xuống núi đã gặp ngay ngươi, nhưng không giết chết ngươi thì lão phu không an tâm, mà giết ngươi thì thực đáng tiếc. Ngươi thử nói đi, lão phu nên xử trí như thế nào?

Kiếm Phi cười thầm, đối với con người giết người không chớp mắt đó bỗng nhiên thay đổi tính nết như vậy, không hiểu tại sao chàng lại sinh ra có thiện cảm với ông ta.

Bạch Cốt Thần Quân ngẫm nghĩ giây lát đột nhiên ngẩng đầu lên tươi cười nói tiếp :

- Lão phu đã nghĩ ra được một cách này rất hay, nhưng...

Bạch Cốt Thần Quân bỗng cười hì hì :

- Chúng ta hãy kết làm bạn vong niên, chẳng hay lão đệ nghĩ sao?

Kiếm Phi nghe nói cả kinh đáp :

- Việc này... tiểu bối... đâu dám...

Bạch Cốt Thần Quân tỏ vẻ không vui, sầm nét mặt nói tiếp :

- Chẳng lẽ ngươi không thèm làm bạn với lão phu hay sao?

Kiếm Phi vội tiến lên một bước cung kính nói :

- Tiểu bối rất muốn được kết giao với lão tiền bối, nhưng trong võ lâm rất trọng vai vế, tiểu bối đâu dám với cao như vậy.

Bạch Cốt Thần Quân cả mừng, bộ mặt lầm lỳ bỗng rung động một hồi, trông lại càng khó coi thêm. Có lẽ đó là cử chỉ biểu lộ sự mừng rỡ tột độ của ông ta chăng?

Rồi những thớ thịt trên mặt ông ta cứ rung động không ngớt, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng hiền hòa, Bạch Cốt Thần Quân cười ha hả đáp :

- Không sao, không sao! Lão phu không thích cái trò lễ phép hủ tục ấy đâu. Hà...

hà... nhỏ kia từ nay trở đi ngươi cứ gọi lão phu là đại ca được rồi, vì lão phu lớn tuổi hơn ngươi.

Nói xong, ông ta không đợi chờ Kiếm Phi trả lời đã giơ tay hướng vào trong rừng vẫy một cái, sau tiếng kêu “sạt”, một cành cây to bằng ngón tay đã ở trong rừng bay ra, rồi nhẹ nhàng rơi vào tay ông ta. Bạch Cốt Thần Quân vừa bẻ cành cây ra làm ba khúc vừa nói :

- Thôi, chúng ta cứ lấy ba cành cây này làm nén hương để vái trời, cùng lập thề với nhau vậy.

Lúc ấy tuy ông ta rất phấn khởi, nhưng lời nói vẫn lạnh lùng không có một chút tình cảm gì hết. Nói xong ông ta cắm ba cành cây đó xuống đất, rồi vận khí vào ngón tay, chỉ tay xuống đầu ba cành cây ấy một cái, ba cành cây ấy đã cháy xém như ba nén hương tức thì.

Kiếm Phi thấy vậy trong lòng kinh hãi thầm, ra bây giờ chàng mới biết nội lực của Thần Quân quả thực lợi hại tột độ, vừa vận công một cái đã dồn ngay được “Tam mụi chân hỏa” ở trong người ra đốt cháy ba cành cây ở chỗ cách xa sáu thước liền.

Bạch Cốt Thần Quân nắm lấy cánh tay Kiếm Phi rồi cùng cúi đầu vái lạy, mồm thì khẽ nói :

- Hướng Thiên Sát với Đặng Kiếm Phi từ ngày hôm nay trở đi đã kết nghĩa kim lan với nhau, chỉ mong cùng sống chết với nhau, hễ ai có nguy nan phải ra tay cứu giúp liền.

Nếu trái lời thề sẽ bị trời chu đất diệt.

Kiếm Phi thấy ông ta thành tâm như vậy cũng không tiện từ chối, cũng bắt chước như thế, thề luôn rồi vái lạy. Bạch Cốt Thần Quân Hướng Thiên Sát dịu dàng ngắm nhìn Kiếm Phi một hồi rồi vừa cười vừa nói :

- Kiếm Phi hiền đệ, đại ca suốt đời cô độc, không ngờ đến lúc già này lại kết nghĩa với một người em tài nghệ song tuyệt như thế này, đại ca thực mừng rỡ vô cùng.

Kiếm Phi thấy người anh kết nghĩa khen mình là tài nghệ song tuyệt thực tức cười, liền cười ha hả đáp :

- Được một người huynh trưởng như đại ca, tiểu đệ thực hân hạnh vô cùng.

Hình như Thần Quân bỗng nghĩ ra một việc gì vội hỏi :

- À, tại sao vừa rồi tên Tần Kỳ lại hạ độc thủ, định giết hiền đệ như thế?

Kiếm Phi giật mình nghiêm nghị đáp :

- Tiểu đệ với y có một mối thù bất cộng đái thiên với nhau.

- Mối thù gì thế?

- Toàn gia của nghĩa phụ tiểu đệ bị chúng giết hết sạch, mối thù này tiểu đệ không trả được, thề không làm người.

Bạch Cốt Thần Quân cười the thé mấy tiếng rồi đỡ lời :

- Kẻ thù của hiền đệ tức là kẻ thù của đại ca. Thiết Hồng bang ơi Thiết Hồng bang, lão phu thế nào cũng cho ngươi biết sự lợi hại của lão phu.

Nói tới đó ông ta bỗng quay lại nói với Kiếm Phi :

- Kiếm Phi đệ, để ngu huynh truyền thụ cho đệ mấy món tuyệt kỹ của Bạch cốt môn.

Kiếm Phi ngạc nhiên đáp :

- Như vậy sao được...

- Sao lại không được, anh dạy em, đó là danh chính ngôn thuận, hiền đệ nhìn kỹ này, đấy là thế Hồng nhan bạch cốt.

Tiếp theo đó ông ta dạy luôn pho Bạch Cốt Tuyệt Mệnh tam sát thủ cho Kiếm Phi và còn giảng giải rất tường tận nữa.

Pho Bạch Cốt Tuyệt Mệnh tam sát thủ này căn cứ tên của ba thế Bạch cốt hồng nhan, Khô cốt thành sơn, Cốt tán thần tiêu mà nên. Nhưng trong ba thế ấy bao hàm nhiều thức ác độc, thế này tiếp thế nọ, thức này liền với thức kia, kỳ ảo khôn lường, khác hẳn võ học thường nhiều.

Kiếm Phi để ý xem kỹ và nhớ thuộc lòng rồi chàng cũng phải khâm phục vô cùng.

Chàng đem Bạch Cốt Tuyệt Mệnh tam sát thủ ra so sánh với Long Phụng song tuyệt chưởng của mình thì mỗi pho có một sở trường riêng, nhưng sự thực mà nói thì “Long Phụng song tuyệt chưởng” hãy còn kém “Bạch Cốt Tuyệt Mệnh tam sát thủ” xa.

Khi biểu diễn xong ba thế đó, Bạch Cốt Thần Quân thâu chưởng lại đứng yên mà hỏi Kiếm Phi rằng :

- Thế nào? Mấy món trò chơi đó của đại ca, hiền đệ học biết được bao nhiêu rồi?

Kiếm Phi vừa cười vừa cám ơn đáp :

- Tuyệt nghệ của đại ca thực kinh người. Tiểu đệ kính phục vô cùng. Bây giờ để tiểu đệ biểu diễn lại xem, đại ca chỉ điểm cho nhé.

Chàng là người rất thông minh lại thêm vừa rồi Bạch Cốt Thần Quân chỉ điểm rất cặn kẽ, nên ông vừa biểu diễn xong chàng đã thuộc lòng hết, vì vậy chàng luyện tập lại không sai một li một tí nào.

Bạch Cốt Thần Quân thấy vậy mừng rỡ khôn tả, vừa cười vừa nói :

- Giỏi lắm! Giỏi lắm! Kiếm Phi đệ thông minh thực, đại ca được người em như hiền đệ thực sung sướng quá.

Chờ tới khi Kiếm Phi biểu diễn thành thuộc ba thế vào ấy rồi thì trời đã sáng tỏ.

Bạch Cốt Thần Quân rất cảm động tiếp :

- Đại ca còn một chút việc bận phải đi làm nốt, chờ đại ca làm xong sẽ xuống miền Nam giúp hiền đệ một tay.

Tuy lúc này ông ta rất kích động, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường, rồi ông ta vừa nói vừa móc túi lấy một lá cờ nhỏ ba góc ra đưa cho Kiếm Phi và nói tiếp :

- Cờ này là tín vật của đại ca hành đạo giang hồ năm xưa, hiền đệ nên đem theo trong người một lá, tới lúc nào thực bất đắc dĩ lắm mới đem nó ra sử dụng. Vì năm xưa đại ca có kết oán với mấy kẻ thù rất lợi hại. Nếu sử dụng cờ này luôn luôn, nhỡ một tên trong bọn đó ra đời cũng đủ làm phiền cho hiền đệ vô cùng rồi. Nhưng khi hiền đệ đã đem nó ra sử dụng thì người lợi hại đến đâu trông thấy lá cờ này cũng phải nể mặt hiền đệ mà không dám đuổi tận giết tuyệt.

Kiếm Phi là người rất trọng tình cảm, thấy Bạch Cốt Thần Quân đối với mình tử tế như vậy, chàng cảm động đến ứa nước mắt ra, rầu rĩ nói :

- Đại ca, chuyến này đi đường nên giữ gìn thân thể...

Nói xong chàng giơ tay ra đỡ lấy Bạch cốt lệnh...

Bạch Cốt Thần Quân từ khi lớn lên tới giờ chưa hề chảy qua một giọt nước mắt nào hết. Không hiểu tại sao bỗng dưng hôm nay y lại cảm động như thế, nghe thấy Kiếm Phi nói thế liền ứa nước mắt ra, vội quay đầu nhìn ra đằng khác mà đáp :

- Kiếm Phi đệ, giang hồ đầy gian nan hiểm trở, hiền đệ phải cẩn thận lắm mới được. Thôi từ biệt, một ngày gần đây chúng ta sẽ bái kiến.

Nói xong, y phi thân đi luôn, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng ngay.

Nhưng Kiếm Phi đã trống thấy người nghĩa huynh ấy ứa nước mắt ra trước khi đi.

Chàng cũng thấy quyến luyến như vừa mất mát một cái gì rất quý báu.

Chàng khẽ thở dài một tiếng, không ngờ Bạch Cốt Thần Quân, một Ma quân sát tinh khét tiếng trên giang hồ mà lại là một người có lòng tốt như vậy.

Chàng cứ đứng ngẩn người ra không biết nên mừng hay là buồn.

Kiếm Phi miên man suy nghĩ cho tới lúc ánh nắng mặt trời chiếu xuống, chàng mới như người vừa nằm mơ thức tỉnh, ngửng đầu lên rồi vội vàng đi vào trong rừng, thấy con ngựa hồi hôm vẫn còn đợi chờ ở đó, chàng liền tung mình nhảy lên ngựa, phóng đi.

Thế là cuộc đời của Kiếm Phi lại có sự thay đổi mới. Chàng theo đại lộ tiến thẳng về phía trước, mãi đến trưa mới vào thành Liễu Dương, suốt dọc đường người đi lại rất vội vàng, thỉnh thoảng lại gặp người võ lâm lưng mang bọc áo. Ở trên đường cái quan này thỉnh thoảng mà gặp những người vừa di vừa gõ kiếm ca hát như thế, không phải là chuyện gì cả.

Nhưng ngày hôm nay tình thế có vẻ khác thường lắm. Những người võ lâm đó lại có vẻ hấp tấp, tuy trong đó cũng có nhiều thiếu niên, nhưng người lớn tuổi vẫn nhiều hơn, mà người nào người nấy trông đều tráng kiện, bước đi rất vững chải hình như họ đều là những nhân vật hạng nhất trong võ lâm vậy. Khi nào tới trong thành xe cộ và ngựa đi lại càng đông đảo hơn mọi khi nhiều.

Kiếm Phi mặc áo trắng cưỡi ngựa trắng trông rất anh tuấn, nên chàng đi tới đâu cũng có người chú ý tới đó.

Chàng vừa đi tới trước một tiểu điếm, tên phổ ky đứng ở trước cửa đã vội cúi mình vái chào mời chàng vào ở trọ rồi.

Đêm hôm trước mệt nhọc vất vả suốt đêm, lại thêm bụng đói và cũng vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng muốn biết tại sao lại có nhiều nhân vật cao cường tới tụ tập nơi đây như thế, nên chàng vừa xuống ngựa chưa muốn vào khách điếm vội còn đứng ngẩn người ra nhìn.

Tên phổ ky rất nhanh nhảy, thấy chàng là một khách sang trọng phong lưu vội chạy lại vừa cười vừa nói :

- Mời khách quan vào trong này ngồi chơi.

Nói xong y đưa tay ra đỡ lấy cương ngựa.

Kiếm Phi liền dặn phổ ky rằng :

- Chú cho cỏ tươi và lúa tốt cho nó ăn, lát nữa ta sẽ thưởng tiền cho.

Tên phổ ky cười tít mắt đáp :

- Đây là phận sự của tiểu nhân, mời công tử cứ việc vào trong tiệm.

Kiếm Phi lên trên lầu chọn một cái bàn ngồi xuống, bảo phổ ky lấy mấy món ăn ra rồi một mình ăn uống, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn những bàn ở chung quanh.

Tửu lầu này khá lớn, riêng trên lầu cũng có mười mấy cái bàn, ngoài bàn của Kiếm Phi ra thì bàn nào cũng có khách ngồi rất đông. Trong những thực khách ngồi đó là nhân vật của giang hồ, nhưng không có tay nào đáng kể hết, riêng có bàn ở cạnh cửa sổ là có một ông già râu tóc bạc phơ, mặt hồng hào, người mập mạp, áo ngắn màu xanh và một lão già ăn mày là đáng chú ý thôi.

Chàng thấy ông già mặc áo xanh to béo ấy hai mắt lim dim hình như đang ngồi dưỡng thần nhập định, và thỉnh thoảng hớp một hai hớp rượu.

Còn người ăn mày già hình như đã uống say, đang nằm phục ở trên bàn ngủ, tiếng ngáy của y tuy không lớn lắm, nhưng rất rõ ràng, rót vào tai từng người một.

Trong tửu lầu tiếng người ồn ào, hai võ sinh trung niên ngồi ở bàn kế bên của Kiếm Phi cũng đang thì thầm bàn tán với nhau, tuy chúng nói rất khẽ nhưng không sao thoát được tai chàng. Một tên lên tiếng nói :

- Lão Vương, có lẽ tối hôm nay có trò vui được xem đấy. Chẳng hay bạn có muốn dự một phần không?

- Hà... lão Triệu càng già càng hồ đồ, mỗ đến đây là chỉ muốn được xem trò vui thôi, chớ đâu dám nghĩ đến chuyện cướp vật báu của trời đất như thế.

- Sao bằng hữu lại nói thế! Linh vật biết chọn chủ, biết đâu con Linh Chi mã muôn năm ấy lại chẳng chui vào mồm bạn. Nhưng nói thật đấy, dù chúng ta muốn ăn cũng chưa chắc đã được.

- Thôi, bạn đừng có nói đùa như thế nữa. Nếu con ngựa Linh Chi ấy quả thực chui vào mồm ta thì ta sẽ ngậm chặt lấy cắn một nửa, còn để dành cho bạn.

- Này lão Vương ơi! Bạn muốn ăn con ngựa thành hình ấy không phải là chuyện giản dị như thế đâu.

- Lẽ dĩ nhiên rồi, dù con ngựa đó có đến tay đệ cũng không có phúc mà hưởng.

- Có thực không?

- Tất nhiên là thực chứ, bạn thử nghĩ xem, chỉ ăn con ngựa Linh Chi đó là khó rồi. Nếu không có một người có nội công đã luyện trên một giáp để giúp mà làm cho tan sức thuốc đi, thì dù có nuốt nó vào bụng cũng không sao tiêu hóa được. Như vậy chả là một việc rất khó là gì?

- Ngoài ra còn điều gì khó khăn nữa không?

- Lại còn thuốc để dẫn nó cũng khó tìm kiếm lắm.

- Ồ, còn phải dùng thuốc dẫn nữa mới được ư?

- Tất nhiên rồi, bạn tưởng ăn như ăn thịt ăn bánh hay sao?

- Lão Vương này, chúng ta là bạn chi giao lâu năm, còn thứ thuốc gì khó kiếm nữa sao bạn không nói nốt cho mỗ hay đi.

- Nói cho bạn biết cũng không kiếm đâu ra vị thuốc ấy.

- Cứ nói cho tiểu đệ hay đi, để tiểu đệ ngu dốt được sáng mắt ra.

- Thôi được, nói ra cho bạn nghe cũng không sao, ăn Linh Chi mã cần phải có hai thứ thuốc làm dẫn...

- Hai thứ thuốc gì thế?

- Tuyết liên nghìn năm hay là sâm nghìn năm.

- Trời ơi! Đi đâu kiếm được hai vật ấy?

- Hừ, hai vật ấy tuy khó kiếm thực nhưng vẫn còn hy vọng kiếm ra được, riêng có con Linh Chi mã vạn năm nay thì thực vạn năm mới thấy có một.

- Ủa! Lão Vương, chẳng hay Linh Chi mã này có bổ ích gì mà lại quí giá như thế, thậm chí những người đã qui ẩn lâu năm rồi mà cũng thèm thuồng phải tới đây dự cuộc cướp giật.

- Ích lợi của nó cứ đem ra mà nói như bây giờ chản hạn công lực của chúng ta ngang nhau, nhưng nếu bạn mà nuốt được con ngựa Linh Chi ấy thì ngay đến sư tổ của mỗ có ra đấu với bạn cũng bị bạn đánh một chưởng đẩy bắn ra xa ngoài bảy tám trượng ngay.

- Có thực không? Này lão Vương, tối hôm nay chúng ta thử đi xem.

- Đi xem thì không sao, nhưng chớ có nghĩ ngợi đến chuyện nhúng tay vào cướp bằng không bạn sẽ mang họa diệt thân liền.

- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Chúng ta hãy về phòng nghỉ ngơi đã.

Nói tới đó, hai người đứng dậy đi vào bên trong.

Nghe hai người ấy nói chuyện, Kiếm Phi mới vỡ nhẽ, chàng nghĩ thầm :

- “Thảo nào ở nơi đây xuất hiện nhiều nhân vật võ lâm như thế. Thì ra họ muốn đến cưóp con Linh Chi mã vạn năm, tối hôm nay ta cũng phải đi xem họ cướp giật ra sao mới được”.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng cũng không vội lên đường nữa, liền gọi thêm thức ăn và rượu ra ngồi ăn uống.

Lúc ấy trời đã tối, chàng ngó ra ngoài cửa sổ, thấy những dãy núi cao trùng trùng điệp điệp ở phía đàng trước trông rất thần bí. Trời tối dần, những khách tới ăn lại càng tấp nập thêm.

Ông già béo vẫn cứ cúi đầu dưỡng thần, thỉnh thoảng lại nâng chén lên hớp hai hớp hoặc gắp một, hai miếng thịt bỏ vào mồm nhai.

Còn lão ăn mày càng ngày càng ngáy lớn tiếng, và vẫn nằm ngủ phục ở trên bàn như thường.

Kiếm Phi ngửng mặt lên uống cạn chén rượu ấy, hai má đỏ bừng, hình như chàng đã quá chén.

Lúc ấy trời đã tối hẳn, chàng liền đứng dậy, phổ ky vội chạy lại cung kính hỏi :

- Khách có ở trọ không?

Chàng gật đầu :

- Có phòng rộng rãi và sạch sẽ không?

- Thưa công tử, các phòng của tiểu điếm có tiếng là sạch sẽ và rộng rãi nhất thành phố này đấy ạ.

Nói xong, y đưa Kiếm Phi vào nhà trong, quả nhiên phòng ở đó sạch sẽ và rộng rãi thực.

Kiếm Phi với giọng say sưa dặn tên phổ ky rằng :

- Hễ không gọi thì chú đừng có vào nhé.

- Vâng... vâng... công tử muốn bảo gì xin cứ lên tiếng.

Nói xong, y vái chào lui ra bên ngoài, thuận tay khép cửa phòng lại.

Chàng nghe thấy tên phổ ky ở bên ngoài lẩm bẩm nói :

- Khốn nạn thực, mấy ngày hôm nay xui xẻo quá, ai ai cũng dặn hễ không gọi thì đừng có vào nhé! Vậy mà một đồng xu nhỏ cũng không được thưởng.

Lúc ấy tên phổ ky đi xa rồi, Kiếm Phi vội ra cài then cửa lại, ngồi lên trên giường điều công vận tức.

Thời gian trôi qua rất mau, không bao lâu bốn bề đã yên lặng như tờ và mặt trăng cũng đã mọc tới đỉnh đầu rồi.

Trống vừa điểm canh một, xa xa Kiếm Phi đã nghe thấy có tiếng chân của người dạ hành. Chàng đoán chắc là hai người khách nói chuyện hồi trưa, không ngờ khinh công của chúng lại thấp kém như thế.

Chàng vội vặn nhỏ ngọn đèn, khẽ đẩy cửa sổ phi thân lên trên mái nhà ngay.

Khi lên tới trên mái ngói, chàng nằm phục xuống đưa mắt nhìn về phía trước. Quả thấy có bóng người đang tiến thẳng về phía nội thành. Chàng mỉm cười vội giở khinh công ra theo dõi hai người đó tức thì.

Võ công của hai người đó so sánh với Kiếm Phi quả thực là trăng với sao. Chàng đi theo sau, thấy chúng chạy quá chậm, chàng bực mình vô cùng, vội lướt qua đằng trước ngăn cản lối đi của chúng.

Hai người đang lẳng lặng chạy về phía trước, đột nhiên thấy một cái bóng trắng thấp thoáng vội ngừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn, chúng mới hay đó là thiếu niên anh tuấn mặc áo trắng.

Cả hai đều giật mình kinh hãi, nhưng vẫn gượng làm ra vẻ trấn tĩnh khẽ quát hỏi :

- Bạn kia, đêm hôm khuya khoắt bạn cản lối đi của anh em mỗi làm chi?

Kiếm Phi cúi đầu vái chào rồi đáp :

- Tại hạ có một vấn đề này muốn thỉnh giáo hai vị.

- Việc gì thế?

- Xin hỏi con Linh Chi mã vạn niên thường hay xuất hiện ở đâu?

- Vấn đề này...

- Tại hạ mong các hạ trả lời mau một tí thì hơn.

Hai người nọ mặt đều biến sắc, người họ Vương liền lui về phía sau một bước, chấp tay chào và nói :

- Xin bạn cho biết danh hiệu trước đã.

- Đặng Kiếm Phi.

Hai người nọ nghe thấy cái tên Đặng Kiếm Phi liền giật mình kinh hãi và đồng thanh la lớn :

- Kim Húc lệnh chủ...

Kiếm Phi vừa cười vừa đáp :

- Tại hạ chỉ hỏi đường thôi, chứ có làm gì hai vị đâu mà hai vị phải hãi sợ như thế?

Người họ Vương liền cung kính trả lời :

- Nghe nói con ngựa Linh Chi vạn năm xuất hiện ở gần vực thẳm cạnh Đoạn mệnh nhai dưới ngọn núi cao nhất của dãy núi Thiên Sơn kia. Tại hạ chỉ biết có thế thôi chứ còn sự thực ra sao thì tại hạ không được rõ lắm.

Y vừa nói dứt đã thấy cái bóng trắng ở trước mặt thấp thoáng một cái biến thành một luồng khói trắng bay thẳng về phía Thiên Sơn liền. Xa xa chúng còn nghe thấy có tiếng cảm ơn vọng trở lại nữa. Cả hai ngẩn người ra nhìn nhau và lắc đầu thè lưỡi hoài, nhưng chúng vẫn tiếp tục đi đến mong được xem mọi người ra tay bắt và cướp con ngựa Linh Chi ấy.

Kiếm Phi giở thân pháp Long vận độn ra hóa thành một luồng khói nhẹ nhàng chạy thẳng vào trong Thiên Sơn. Không lâu, chàng đã vào tới trong núi, đứng ngắm nhìn giây lát, rồi chàng tiến thẳng về phía ngọn núi cao nhất.

Ngọn núi ấy cao chọc trời, trông rất hùng vĩ, vách núi trùng trùng điệp điệp, chàng đã giở khinh công tột mức ra rồi mà còn cảm thấy mệt nhọc, mồ hôi ướt đẫm mới tới được trên đỉnh.

Tuy đã lên tới đỉnh núi, nhưng chàng vẫn phân vân không biết địa điểm Đoạt Mệnh nhai ở đâu.

Nghỉ ngơi giây lát, chàng liền tung mình nhảy lên trên một cành cây cổ thụ cao chót vót nhìn về phía bên trái. Chàng không nhìn thì không sao, vừa đưa mắt nhìn đã giật mình đến đánh thót một cái và kinh hoảng vô cùng. Thì ra cách đó chừng nửa dặm có một sườn núi, trên đỉnh bằng phẳng như bị chặt cụt đầu vậy.

Dưới sườn núi sương mù bay lơ lửng thật là một nơi diễm tuyệt, nhưng trên đỉnh nhai bóng người lố nhố, ít nhất cũng có trên trăm người. Chàng liền nghĩ thầm :

- “Con số trên trăm người ở trên đỉnh nhai đó thế nào cũng khá nhiều cao thủ tuyệt thế, ngoài ra lại còn có một số người ẩn núp trong bóng tối nữa”.

Nghĩ tới đó, đột nhiên chàng nảy nở một ý nghĩ như sau :

- “Xung quanh Đoạt Mệnh nhai này chắc thế nào cũng có rất nhiều cao thủ võ lâm mai phục. Có lẽ họ đã chuẩn bị sẵn chờ đoạt con ngựa Linh Chi vạn năm, hoặc đề phòng người khác ra tay cướp giật. Xem như vậy, một trận huyết chiến đêm nay chắc không sao tránh khỏi”.

Chàng đang suy tính, không biết mình có nên sang đó hay không? Vì chàng nghĩ nếu sang bên đó xem mà mang hoạ vào thân thì thật không đáng chút nào. Nhưng không sang, lần này đã tốn công tới đây rồi mà không được mục kích thì trong bụng không cam.

Đột nhiên có tiếng gió động tà áo bay phất phới ở ngọn núi bên cạnh vọng sang.

Khi tới dưới gốc câu của chàng đứng thì dứt hẳn. Chàng vội cúi đầu nhìn mới hay đó là một bóng đen thân pháp nhanh tuyệt luân, tựa như một con chim đại bàng vậy, đang phi thân lên trên cây. Kiếm Phi vội núp sau cành lá um tùm để người đó khỏi trông thấy mình...