Ánh trăng sáng rực, biển xanh mịt mờ.

Hơn mười chiếc thuyền im lặng thả neo ở biển Đông, một chiếc thuyền lặng lẽ rời khỏi trong đêm, yên tĩnh lướt đi chậm rãi đến khi bỏ xa những chiếc thuyền còn lại thì mới ngừng.

Mỗi đêm trăng tròn, vị Đại vương Đại Việt này thích dẫn theo công chúa lái thuyền rời khỏi mọi người, cả hai cùng ngâm thơ đánh đàn sớm đã thành thói quen, vì thế mỗi lần như vậy chúng tướng sĩ chỉ im lặng dõi mắt nhìn theo hai người, cùng nhau chờ đợi hai người quay về vào buổi sáng.

Hoán Thần ôm đàn cổ bước ra từ khoang thuyền, đến gần gọi: "Nhược Yên."

Nhược Yên nhìn biển xanh mờ mịt khẽ thở dài, nàng quay đầu nhìn Hoán Thần đang đứng ôm đàn, "Hi vọng thủ khúc đêm nay có thể theo gió truyền đến lòng ngũ muội, để nàng biết chúng ta vẫn luôn tìm kiếm nàng."

"Ừm, vẫn chưa tìm thấy tung tích ngũ cô nương, nếu không ở biển Đông này vậy chúng ta xuống phía Bắc tìm xem, may ra có thể tìm được ngũ cô nương không biết chừng." Hoán Thần gật đầu, nàng để xuống đàn cổ, đi đến nắm tay Nhược Yên ngồi xuống thuyền.

"Hoán Thần, mấy năm nay..." Nhược Yên nhìn gương mặt Hoán Thần chăm chú, khi ánh mắt nhìn thấy hình xăm trên mặt Hoán Thần, nàng không tự chủ được chạm vào, "Đi khắp nơi rồi vẫn không giúp nàng xóa hình xăm này được...."

"Có hình xăm cũng không sao, chẳng qua..." Hoán Thần nhìn y phục trên người, "Ta chỉ muốn cởi bỏ bộ long bào này thôi, ta muốn được mặc lại y phục nữ nhi, không muốn tiếp tục cải nam trang nữa."

"Hì hì, ta tin Hoán Thần nàng mặc hồng trang sẽ là một mỹ nhân." Nhược Yên mỉm cười, đôi mắt trong suốt chiếu rọi dung nhan Hoán Thần.

"Hì hì." Hoán Thần mỉm cười không nói gì, bàn tay chạm lên dây đàn, "Nhược Yên, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đàn ở Lôi Châu không?" Ngón tay khẽ gảy đàn, tiếng đàn vang lên nhẹ nhàng.

"Vậy đêm nay chúng ta lại tấu một khúc nữa đi..." Nhược Yên khẽ hôn lên mặt Hoán Thần, tay kia gảy đàn, cả hai cùng nhau đàn một khúc cổ âm đầy lưu luyến trong đêm.

"Phạch phạch..."

Một con chim bồ câu trắng đang bay đến, đáp lên mép thuyền.

Hoán Thần khẽ nhấn dây đàn, đứng dậy bắt lấy bồ câu trắng, lấy ra tờ giấy dưới chân bồ câu, "Chắc là hồi âm của Tiểu Phách Tử rồi."

"Nàng viết gì?" Nhược Yên đứng dậy đến cạnh Hoán Thần.

"Ha ha, trời cao không phụ người có lòng, tìm được ngũ cô nương rồi!" Hoán Thần mừng rỡ nhìn Nhược Yên nói: "Nhược Yên, tìm được ngũ cô nương rồi!"

Nhược Yên vô cùng vui mừng đáp: "Thật sự tìm được ngũ muội rồi sao?"

"Ừm!" Hoán Thần gật đầu liên tục, ôm Nhược Yên vào lòng, "Xem ra chúng ta có thể công thành lui thân rồi!"

"Hầy..." Bỗng nhiên Nhược Yên nghiêm túc nhìn Hoán Thần, "Chờ đã, nàng có thể không làm vua Đại Việt, nhưng thân là phò mã Đại Việt nàng vẫn còn chuyện chưa làm đấy, biết không nào?"

Hoán Thần nhìn Nhược Yên, cầm chặt tay nàng, "Đừng phụ ngày tốt cảnh đẹp, động phòng một khắc, giá trị nghìn vàng...."

Gương mặt Nhược Yên đỏ lên, xấu hổ bật cười, "Mấy năm gần đây nàng thật hư hỏng."

"Năm đó trẻ người non dạ lãng phí thời khắc nghìn vàng, đêm nay ta không muốn lặp lại nữa." Hoán Thần mỉm cười nhìn Nhược Yên, hai má nàng cũng ửng hồng.

"Chờ chút!" Bỗng nhiên Nhược Yên chạm lên ngực Hoán Thần, bước đến càng gần, "Động phòng cũng được, nhưng ta vẫn muốn đố nàng."

"Nương tử, mời nói." Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, nhưng đáy lòng đang cười thầm.

"Ta sẽ ra câu đối, nếu nàng không trả lời được, ta sẽ phạt nàng." Nhược Yên mỉm cười, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Hoán Thần.

"Được." Hoán Thần nghiêm túc gật đầu, "Thế xin mời nương tử ra đề."

"Câu đối của ta còn thiếu một vế, nàng phải nghe kỹ." Vừa dứt lời, Nhược Yên nhìn Hoán Thần thật thâm tình, "Đêm xuân...."

Nhược Yên mới nói ra hai chữ, Hoán Thần thần dĩ nhiên hôn lấy môi của nàng, một nụ hôn lâu dài dây dưa lẫn nhau, Hoán Thần đầy mặt tiếu ý, đem thân mình Nhược Yên ôm chặt lấy.

Miệng lưỡi triền miên, Nhược Yên cúi đầu thanh âm vang lên,"Ngươi không tuân thủ quy củ......"

"Ta chỉ là không muốn lại cô phụ ngày tốt......" Hoán Thần cười cười, đầu lưỡi cùng Nhược Yên giao triền khó phân,"Nương tử......!Chúng ta......!Trở về phòng......"

"Ngươi......" Nhược Yên đáy mắt chợt lóe một tia giảo hoạt quang mang, ngón tay kéo ra vạt áo Hoán Thần, đem ngoại bào Hoán Thần thoát xuống dưới.

"Ha ha......" Hoán Thần nhẹ nhàng cười, không cam lòng yếu thế cũng đem ngoại bào Nhược Yên giải xuống dưới,"Chẳng lẽ nương tử muốn ở trong này?"

"Có gì không thể?" Nhược Yên đem Hoán Thần áp đảo ở tại phía trên giáp bản, ngón tay đã trượt vào dưới y phục Hoán Thần, tìm được nút thắt khỏa ngực bố của Hoán Thần, chậm rãi kéo ra.

Hoán Thần nhẹ nhàng cười, đem vạt áo áo đơn Nhược Yên kéo mở ra, lộ ra cái yếm hồng sắc bên trong,"Chúng ta đây lợi dụng thiên vi mạc......"

"Sau đó?" đôi môi nóng bỏng của Nhược Yên rơi xuống môi Hoán Thần, một khắc cũng không muốn buông ra nàng.

Tay Hoán Thần lặng yên giải khai dây lưng cái yếm Nhược Yên, khoảng khắc cái yếm chảy xuống, Hoán Thần kéo ra khoảng cách lẫn nhau trong lúc đó, một ngụm hôn lên ngực Nhược Yên, xoay người đem Nhược Yên đặt ở dưới thân.

"A......" Nhược Yên nhịn không được đổ hấp một hơi, hai tay ôm chặt lấy đầu Hoán Thần, không tự chủ nâng ngực lên.

"Nhược Yên......!Nhược Yên......" Hoán Thần cúi đầu kêu gọi, ngón tay lặng yên hướng bên trong tiết khố Nhược Yên đi vòng quanh, có lẽ là vì khẩn trương, không tự chủ được có chút run rẩy.

"Hoán Thần......" Nhược Yên theo bản năng kẹp chặt hai chân, yêu kiều liếc mắt Hoán Thần một cái,"Ta ngược lại là không thấy ra, Hoán Thần nhà ta nay học xấu được như thế......"

"Rất xấu sao?" Hoán Thần nhẹ nhàng hôn Nhược Yên một ngụm, cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay Nhược Yên không an phận tại trên bụng chính mình, không khỏi cười cười,"Nhược Yên, kỳ thật, ngươi cũng vậy......"

"A......!Ngươi so với ta xấu hơn......" bụng Nhược Yên bỗng nhiên căng thẳng, đem ngón tay Hoán Thần gắt gao kẹp chặt giữa hai chân,"Hoán Thần......!Thương tiếc......"

"Hảo......" Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi non nớt nhất của Nhược Yên, Hoán Thần chỉ cảm thấy nơi ấy một mảnh ẩm ướt, lòng tràn đầy là lửa nóng, nhịn không được thật sâu hôn môi Nhược Yên.

Run nhè nhẹ đem hai chân hơi hơi tách ra, Nhược Yên nâng tay ôm chặt cổ Hoán Thần, đáp lại Hoán Thần hôn sâu.

Nhược Yên bỗng nhiên thân mình cứng đờ, đau nhức ôm chặt lấy Hoán Thần,"Hoán Thần......" Mở ra miệng, hung hăng cắn đầu vai Hoán Thần.

Hoán Thần nhịn đau nhẹ nhàng cười,"Nam Cung Nhược Yên, đời này kiếp này, ngươi vĩnh viễn là thê tử của ta......"

Nhược Yên thân mình run lên, buông lỏng ra đầu vai Hoán Thần, mày nhíu bỗng nhiên giãn ra, ngón tay hướng bụng Hoán Thần trượt xuống, nhìn hai hàng lông mày Hoán Thần hơi hơi nhíu,"Tô Hoán Thần, ngươi cũng vĩnh viễn là thê tử ta......"

Ánh trăng như mộc, gió biển thanh lương.

Hai cụ thân mình giao triền phập phồng tại phía trên giáp bản, ngẫu nhiên đem đàn cổ bên cạnh người chạm vang, tiếng đàn hỗn tạp tại trong tiếng thở dốc cùng rên rỉ,thật lâu quanh quẩn tại bên tai lẫn nhau.

Không phụ ngày tốt, nên gần nhau chung quy không rời, nên gặp nhau cũng chung quy hội tụ......

Sáng sớm, đầy vườn hoa hợp hoan nở rộ, một mảnh sáng sủa để người cảm thấy cóchút vui vẻ.

Hợp Hoan biếng nhác khoác sa y đẩy ra cửa sổ, nhìn hoa hợp hoan nở rộ trước mắt,không khỏi hoan hỉ nói:"Mộ Ly, ngươi mau đến xem, hoa hợp hoan chúng ta trồng đã!" Tươi cười giây lát lướt qua, Hợp Hoan có chút ảm đạm,"Chỉ tiếc, vẫn là không có tung tích ngũ tỷ".

(Sa y - áo lụa mỏng)

"Ta tại Đại Minh mở dược quán này, chữa bệnh cho một người, liền làm một người đi tìm ngũ tỷ, chỉ cần ta vẫn là y lang, người tìm kiếm ngũ tỷ liền càng nhiều, ta tin tưởng, tổng có một ngày, tất nhiên có thể tìm được tin tức ngũ tỷ." Một đôi bàn tay mềm vây quanh tại trên lưng Hợp Hoan, Mộ Ly sủng nịch từ phía sau ôm lấy thân mình Hợp Hoan,"Giống như hoa hợp hoan này, về sau mỗi một năm mùa này, từng cái sáng sớm, ngươi đều có thể ngắm hoa." Mộ Ly vừa nói, môi tại cổ Hợp Hoan vuốt ve,"Ngươi nói được không?"

"Hảo......!Hảo......" Hợp Hoan thân mình khẽ run lên, thân mình bỗng nhiên cảm thấy có chút nóng.

"Xì xì --" Một con bồ câu bỗng nhiên bay tiến vào, rơi xuống phía trên thành cửa sồ.

"Là bồ câu đưa tin của Tiểu Phách Tử!" Hợp Hoan kích động bắt được bồ câu, đem"Là bồ câu đưa tin của Tiểu Phách Tử!" Hợp Hoan kích động bắt được bồ câu, đem thư trên chân bồ câu lấy đi ra, ánh mắt mới chạm đến chữ viết kia, không khỏi đã là lệ nóng doanh tròng,"Là......!Ngũ tỷ......!Là ngũ tỷ! Tiểu Phách Tử rốt cục tìm được ngũ tỷ!"

"Ngũ tỷ tìm được rồi!" Mộ Ly không khỏi đại hỉ, đem Hợp Hoan thân mình xoay lại,"Như vậy dược quán này của chúng ta cũng có thể đóng, chúng ta ngày mai liền xuất phát về Nam Hải gặp ngũ tỷ!"

"Này thì không cần, ngũ tỷ nói các nàng ngày gần đây liền muốn tới dược quán cùng chúng ta đoàn tụ." Hợp Hoan cười nhiên nhìn Mộ Ly,"Ta rốt cục có thể thấy Tam tỷ,ngũ tỷ, ta hảo nhớ các nàng!"

"Tam tỷ cũng đến?" Mộ Ly càng là đại hỉ,"Hảo! hảo!"

"Hảo cái gì?" Hợp Hoan bỗng nhiên yêu kiều trừng mắt nhìn Mộ Ly liếc mắt một cái,bất giác đã là vẻ mặt hồng hào,"Lại cười cái gì?"

Mộ Ly nhẹ nhàng cười, ngón tay nhẹ nhàng kéo xuống sa y trên người nàng,"Ta là cười, sáng nay ngày tốt như thế......!Sao có thể cô phụ?"

"Nhưng này là cửa sổ......" Hợp Hoan xấu hổ cúi đầu, muốn đóng lại cửa sổ, lại bị Mộ Ly gắt gao ôm ở trong lòng.

"Mặc cửa sổ......!Dược quán này, là thế ngoại đào nguyên ngươi và ta......!Lúc này,không có người đến cầu chẩn......" Mộ Ly vừa nói, một đôi môi nóng bỏng hôn lấy môi Hợp Hoan, ôm Hợp Hoan cùng nhau ngã xuống phía trên giường gấm.

"A......" Hợp Hoan nhẹ nhàng rên rỉ.

Mộ Ly lại sâu hôn sâu ở miệng lưỡi của nàng, sáng sớm dược quán, chỉ còn lại có một giao triền khó phân tiếng thở dốc......

Hoa hợp hoan theo gió lay động, hương khí động người.

"Con mọt sách!"

"Tiểu Phách Tử!"

"Tam tỷ!"

"Ngũ muội!"

Bên ngoài dược viên, bốn vị tỷ muội vô cùng mừng rỡ gọi tên nhau, chỉ thấy các nàng mỉm cười không nói, đôi mắt ngấn lệ, khẽ gật đầu.

"Ta nghĩ chúng ta nên vào trong nói chuyện đi." Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử lên tiếng phá vỡ tình cảnh im lặng nãy giờ, nàng gõ cửa dược viên, sau đó gọi to: "Hợp Hoan, Mộ Ly, chúng ta đến rồi! Đêm nay không say không về!"

Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, "Không phải chỉ không say không về, hơn nữa còn phải bất phụ lưu niên...."

"Bất phụ khanh." Nhược Yên cùng Hoài Băng mỉm cười nói tiếp ba chữ kia, đồng thời thâm tình nhìn vị nữ tử cạnh mình, chỉ nguyện kiếp này dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc....