Bận rộn suốt đêm, cuối cùng Tiểu Phách Tử cùng Hoán Thần đã sửa xong thuyền rồi.

"Mệt chết người rồi!" Tiểu Phách Tử nghiêng người ngồi phịch xuống thuyền, giơ tay lau mồ hôi trên trán, "Con mọt sách, ngươi vẫn còn sức đứng sao?"

"Không phải, Tiểu Phách Tử, xem ra chuyện ta lo lắng đã xuất hiện rồi!" Hoán Thần nhìn vùng biển phía xa xuất hiện mười chiếc thuyền rồng Đại Minh, "Đúng là thúc thúc vẫn đuổi tới đây."

"Ai?" Tiểu Phách Tử hoảng sợ bật người dậy, nhìn theo tầm mắt Hoán Thần, "Thuyền triều đình!"

"Những mê trận ngoài đảo Quy Khư kia không thể trói chân được thúc thúc." Hoán Thần lo lắng nhíu chặt mày, nhìn Thần Cơ Pháo trên thuyền, "Tiểu Phách Tử, chúng ta còn bao nhiêu đạn dược?"

"Chút đạn dược này làm sao đánh thắng chiến thuyền triều đình?" Tiểu Phách Tử không khỏi hít sâu, "Chắc chắn lần này chúng ta bị bắt sống rồi!"

"Chuyện này cũng không chắc!" Hợp Hoan xoay người nhảy lên cột buồm nhìn những chiếc thuyền rồng kia đang lái vào phạm vi mê trận, "Có tam tỷ ở đây, nhất định nàng sẽ có cách giải quyết!"

Nhược Yên nhíu nhíu mày, liền lắc đầu, "Chỉ sợ lần này ta cũng không có cách nào...!lấy một địch mười, thắng bại đã phân."

"Công chúa yên tâm, muốn vào đảo Quy Khư này không dễ dàng như vậy." Chỉ thấy Bạch Lệ Trung mang theo một chiếc hộp gỗ màu đen vội vàng đi đến dưới thuyền, ngẩng đầu nhìn Nhược Yên, "Công chúa yên tâm, ta sẽ bảo vệ công chúa cùng mọi người bình yên rời khỏi nơi này."

"Công chúa?" Hợp Hoan cùng Tiểu Phách Tử kinh hãi, nhìn vị lão nhân tóc trắng đột nhiên xuất hiện.

Nhược Yên lắc lắc đầu, "Ta không phải công chúa."

"Sẽ có ngày người nhớ được thôi." Bạch Lệ Trung kiên định mỉm cười, "Công chúa, chẳng qua việc quan trọng nhất lúc này là giữ được tánh mạng người." Vừa dứt lời, Bạch Lệ Trung đặt xuống hộp gỗ màu đen, lấy ra một cuốn sách nhỏ đã ố vàng từ trong ngực ném cho Hoán Thần, "Tiểu cô nương, ta đưa ngươi vật này, không chừng sau này sẽ có ích."

Hoán Thần nhận lấy cuốn sách nhỏ, khó hiểu nhìn chữ viết trên cuốn sách, "Đây là..."

"Để lại đến khi rời khỏi đây rồi xem cũng không muộn." Bạch Lệ Trung nhẹ nhàng thở dài, lấy ra cây sáo tím từ bên hông đưa đến mép, "Công chúa điện hạ, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại."

Sáo trúc chậm rãi thổi lên, nghe qua là một khúc nhạc quỷ dị.

"Vù vù -!"

Đột nhiên hộp gỗ đen mở ra, một đám côn trùng đông nghìn nghịt bay ra từ trong hộp!

"Trùng độc!" Tiểu Phách Tử không khỏi kinh hãi hét to.

Chỉ thấy những con trùng độc kia bay lượn giao phối trên không trung, vỗ cánh đẻ trứng, từng quả trứng vàng rơi xuống trên cát, chớp mắt một chút liền đã ấp ra được thật nhiều trùng độc màu đen.

Hoán Thần cảm giác được sau lưng ngứa ngáy, nhìn thấy một đám trùng độc rậm rạp chằng chịt dưới thuyền, làm cho nàng không khỏi hít sâu, cất cuốn sách nhỏ vào trong áo.

Thanh âm sáo trúc bất chợt ngừng lại, Bạch Lệ Trung nhìn Nhược Yên thật sâu, "Công chúa, hi vọng một ngày ta có thể nhìn thấy cờ hiệu Đại Việt tung bay trên vùng biển rộng lớn này."

Lòng Nhược Yên khẽ chấn động, nàng lên tiếng nói: "Thật sự ta không nhớ được những chuyện kia..."

"Rời khỏi đây đi." Đôi mắt già nua của Bạch Lệ Trung bất chợt khẽ cong, cười vô cùng hiền lành.

Hợp Hoan giương buồm lên, nhìn Tiểu Phách Tử vẫy tay, "Này, ngươi mau kéo mỏ neo lên đi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!"

Tiểu Phách Tử gật gật đầu, ra sức kéo mỏ neo lên thuyền, chạy đến bên cạnh bánh lái cầm thật vững vàng, điều khiển ổn thỏa bánh lái.

Bất chợt trong lòng dâng lên chút bất an, Nhược Yên nhìn thấy nụ cười hiền từ này của Bạch Lệ Trung không khỏi cảm thấy chua xót.

Thuyền rồng chậm rãi di chuyển xuống biển, Bạch Lệ Trung giãn chân mày nhìn thuyền rồng tiến vào biển, đưa sáo trúc tím đến gần mép lần nữa, tiếng sáo quỷ dị tiếp tục vang lên -

Chỉ thấy trùng độc đông nghìn nghịt trên bờ cát vỗ cánh bay, xa xa nhìn lại giống như một đám mây đen dâng lên bao phủ trên biển, theo tiếng sáo bay về phía mười chiếc chiến thuyền triều đình bên kia.

"Tô đại nhân, người xem, không ngờ bọn họ lại rời đảo rồi!" Từ phía xa xa Lôi Thiên Hộ giơ tay chỉ về phía chiếc thuyền rồng mới vừa xuống biển.

"Không thể để bọn họ chạy thoát." Tô Thành vuốt vuốt râu, nhìn đám mây đen dâng lên từ phía xa trên đảo, "Đám mây đen đang bay đến đây có vẻ kỳ lạ, mọi người hãy chuẩn bị đốt đuốc, cẩn thận đề phòng."

"Tô đại nhân, dường như mạch nước ngầm nơi này càng lúc càng nhiều." Thủy binh điều khiển bánh lái hoảng sợ kêu to.

"Không được hoảng hốt, hãy điều khiển hướng đi theo ta nói thì sẽ ổn thôi, chắc chắn không đụng phải đá ngầm." Tô Thành lạnh lùng hạ lệnh, nhìn mười cây đuốc được đốt trên thuyền, "Không đủ, đốt lửa không đủ, nếu đám mây đen bên kia là trùng độc, những cây đuốc này không thể nào xua được đám trùng độc kia."

"Dạ, Tô đại nhân!" Một vài tên Cẩm Y Vệ xoay người bước vào khoang thuyền, lấy thêm mấy cây đuốc.

Một tên Cẩm Y Vệ cầm cờ đứng ở đầu thuyền phất phất cờ ra hiệu với chín chiếc thuyền chung quanh, ý bảo bọn họ nhóm lửa.

"Vù vù -!"

Mây đen đến gần, tiếng vỗ cánh của những con trùng độc kia, làm cho những tên Cẩm Y Vệ trên thuyền không nhịn được hít sâu.

"Là trùng độc! Là trùng độc!"

"Dùng lửa xua tan bọn chúng đi!" Tô Thành trấn tĩnh hạ lệnh, giương mắt nhìn lão nhân tóc trắng đang thổi sáo trên bờ cát bên kia, "Thì ra trên đảo này có cao nhân...!có lẽ, nơi này thật sự chính là đảo Thiên Khu!"

"Vù vù -!" Vài con trùng độc bị ngọn lửa đốt rơi xuống thuyền, không ngờ tiếp tục chui ra vài con trùng độc màu trắng từ trong bụng con đã chết, bò nhanh lên ống quần một gã Cẩm Y Vệ.

"Đây...!đây là gì?" Chỉ thấy tên Cẩm Y Vệ kia hốt hoảng dùng cây đuốc trong tay để sát lại gần trùng độc màu trắng trên ống quần, nhưng không ngờ những trùng độc kia không hề sợ hãi, ngược lại cắn thủng một lỗ trên ống quần mình, tiếp tục cắn vào bắp chân.

Một luồng khí cực lạnh xâm nhập vào xương, Cẩm Y Vệ kêu thảm một tiếng, không nhịn được ngã nhào xuống đất, kịch liệt co giật.

"Đại nhân, không thể đốt được, sau khi đốt những con trùng độc này sẽ sinh ra những con khác không sợ lửa!" Trong lúc hốt hoảng, một tên Cẩm Y Vệ thét lên kinh hãi.

Hoán Thần nặng nề thở dài, nhìn Tô Thành kêu to, "Thúc thúc, người hãy quay về đi."

Thuyền rồng bình yên lướt sang bên cạnh chiến thuyền triều đình, dần dần rời khỏi vùng mê trận hải vực này.

Chỉ thấy Tô Thành căm hận cắn răng, "Không ổn, chắc chắn chúng ta trúng kế rồi!" Bọn họ cố ý dẫn chúng ta vào hoang đảo này, chúng ta mau rút lui!"

"Dạ! Đại nhân!"

Mười chiến thuyền Đại Minh hốt hoảng điều khiển thuyền lui về phía sau, thanh âm kêu la kéo dài không dứt.

Côn trùng đen có độc, chỉ khẽ cắn một chút liền vào thịt ba phần, vô cùng ngứa không chịu nổi, côn trùng trắng cực lạnh không sợ lửa, khi cắn vào da thịt, lập tức như một khối băng đâm thật sâu vào cơ thể, vô cùng đau đớn.

Chẳng bao giờ ngờ rằng mình sẽ đụng phải thứ trùng độc đáng sợ như vậy, lần đầu tiên Tô Thành cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ huy mười chiến thuyền Đại Minh dần dần lui khỏi mê trận hải vực, những đám mây đen trùng độc kia cũng giống như ác mộng, như bóng theo hình, xóa đi không được...!

Chỉ biết đứng trơ mắt nhìn thuyền rồng Hoán Thần dần dần đi xa, biến mất trong tầm mắt, Tô Thành không cam lòng nắm chặt hai đấm, điệt nhi à điệt nhi, lần này ngươi thật ác độc...!nếu ta có thể vượt qua cửa ải này, chắc chắn lần sau ta sẽ không tha cho mạng nhỏ của ngươi!

Nhìn thấy từ xa xa Nhược Yên cùng mọi người bình yên thoát hiểm, Bạch Lệ Trung dừng tiếng sáo, nhẹ giọng ho hai tiếng, "Công chúa điện hạ, việc gầy dựng lại Đại Việt, phải nhờ vào người rồi, bảo trọng..."

Thanh âm kêu thảm của những Cẩm Y Vệ kia truyền đến bên tai càng lúc càng nhỏ, Hoán Thần lắc lắc đầu, "Những trùng độc kia thật đáng sợ..."

Nhược Yên giơ tay đặt lên tay Hoán Thần, nhìn Hoán Thần, "Hoán Thần, chúng ta đừng nên cô phụ thời gian nữa, được không?"

Hoán Thần nhìn Nhược Yên, gật gật đầu, kéo nàng ôm vào lòng, "Nhược Yên, ta nghĩ ta biết nên đối câu thơ kia ra sao rồi!"

"Câu thơ kia?"

["Linh lung đầu tử an hồng đậu, tương tư tận xương có biết không?"]

Ta có thể đối thế này:

"Vô trần hạt sen rơi rượu độc, công tâm đoạn trường có hối không?"(*)

Hoán Thần khẽ cười, không chờ Nhược Yên kịp lên tiếng, đã kiên định nói ra hai chữ, "Không hối."

"Hì hì." Nhược Yên dựa sát vào ngực Hoán Thần, ôm hông nàng, "Ta cũng không hối."

"Vụt -!" Hợp Hoan bay xuống cạnh Tiểu Phách Tử, đẩy đẩy Tiểu Phách Tử, "Ngũ tỷ đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy, ta rất lo cho nàng, ngươi đi thăm nàng đi."

"Được..." Tiểu Phách Tử gật gật đầu, phi thân xuống thuyền, dường như nghĩ đến điều gì, xoay người nói: "Hợp Hoan, ta không còn là Tiểu Phách Tử trước kia nữa rồi."

"Không cần biết ngươi là Tiểu Phách Tử gì, ta không cần ngươi nữa." Hợp Hoan nhịn xuống nước mắt, trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phách Tử, "Nếu như ngươi dám khi dễ ngũ tỷ, nhất định ta không tha cho ngươi!"

Tiểu Phách Tử kéo kéo khóe miệng, khổ sở mỉm cười, vội vàng đi vào khoang thuyền.

"Ngũ cô nương..." Tiểu Phách Tử đứng ngoài khoang thuyền, gõ gõ cửa, "Ngũ cô nương, ngươi đã tỉnh chưa?"

Hoài Băng hốt hoảng nằm xuống, nhắm chặt hai mắt.

Không nghe thấy tiếng động gì, Tiểu Phách Tử khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào, nàng đến gần Hoài Băng, ngồi bên giường, cẩn thận nhìn gương mặt Hoài Băng, "Ngũ cô nương, không cần biết ngươi tỉnh lại có giết ta không, mạng này của Tiểu Phách Tử là của ngươi rồi."

Mặc Phách...!Hoài Băng âm thầm đọc lên tên này, trong lòng hoảng loạn né tránh từng màn điên cuồng lúc trúng rắn độc kia...!

"Con mọt sách nói, đã có một bi kịch rồi, đừng tạo thêm bi kịch khác nữa, vì vậy..."

"Không có vì vậy gì hết!" Hoài Băng hít sâu, bỗng nhiên ngồi dậy, tóm lấy vạt áo Tiểu Phách Tử thật chặt, tức giận mở miệng nói, "Mặc Phách, ngươi cho rằng Mộ Dung Hoài Băng ta là ai? Ngươi cho rằng ngươi hôn ta, ôm ta, ta phải cho phép ngươi cả đời với ta sao? Ngươi là nữ tử, ta cũng là nữ tử như ngươi, làm sao ta có thể cho phép ngươi? Trên đời này, chỉ có thất muội, nha đầu ngốc kia mới thích một người không thể trông cậy như ngươi đấy!"

Tiểu Phách Tử kinh hãi nhìn Hoài Băng, lắc lắc đầu, "Không cần biết ngươi nói gì, từ khi ta ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên ta thật sự nghiêm túc nghĩ đến quyết định này, ngũ cô nương, ta sẽ đối tốt..."

"Ngươi im đi!" Hoài Băng hung hăng đẩy Tiểu Phách Tử, ngón tay dời đến vạt áo của mình, "Chẳng phải là nhìn thân thể ta sao? Nếu ngươi còn muốn tiếp tục nhìn, vậy ta cho ngươi nhìn, nhưng có điều...!phàm là ai nhìn thân thể ta, chắc chắn sẽ chết rất thảm."

Tiểu Phách Tử nghiêm nghị nắm thật chặt tay nàng, mãnh liệt lắc đầu, "Ngươi muốn giết ta, tuyệt đối ta không né tránh, tốt hơn dùng một nhát lấy mạng ta đi, bởi vì ta sợ đau."

"Ngươi..." Đột nhiên lúc này Hoài Băng cảm thấy dở khóc dở cười, "Khi dễ ta, ngươi cho rằng ngươi có thể chết vui sướng vậy sao?"

"Chắc chắn không vui sướng chút nào..." Tiểu Phách Tử cúi đầu, trong lòng tràn đầy đau đớn, "Làm tổn thương Hợp Hoan, ta rất khó chịu."

"Vì vậy ta không cần ngươi chịu trách nhiệm gì, hoặc là ta sẽ giết ngươi bây giờ, hoặc là ngươi hãy đối xử thật tốt với Hợp Hoan, thất muội là cô nương tốt, ngươi không thể cô phụ nàng!" Hoài Băng nhịn xuống chua xót trong lòng, rút tay ra.

"Nàng không cần ta nữa." Tiểu Phách Tử nghẹn ngào.

"Ngươi cho rằng ta sẽ cần ngươi?" Hoài Băng lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Ai trong các người cũng không cần ta..." Tiểu Phách Tử rưng rưng mỉm cười, "Chỉ có điều, lần này, ta sẽ học con mọt sách gánh vác trách nhiệm, cũng sẽ học cách nàng đối xử với tam cô nương để mà đối với ngươi, Mộ Dung Hoài Băng."

"Ngươi!" Hoài Băng cuống quít lui về phía sau, "Ngươi ít nói những lời mê sảng!"

"Không phải ta mê sảng, mà điều này ta đã suy nghĩ kỹ cả đêm rồi mới quyết định." Tiểu Phách Tử kiên định gật đầu, "Hợp Hoan không quan tâm ta, là sự trừng phạt của ta, ngươi không cần ta, cũng phải, nhưng mà...!từ nay về sau, tuyệt đối ta sẽ không đấu khẩu với ngươi nữa, cũng sẽ không khiến cho ngươi thất vọng, ta muốn làm người đáng được dựa vào."

Tiểu Phách Tử nắm chặt tay Hoài Băng, "Ngươi muốn lấy mạng ta lúc nào cũng được."

Hoài Băng hơi vùng vẫy trong bàn tay đang nắm chặt của Tiểu Phách Tử, buồn bã cúi đầu, "Thật ra ta mới là người đáng chết nhất..."

(*) nguyên văn:

"Vô trần liên tử lạc chậm tửu, công tâm đoạn tràng hối bất hối?"

*công tâm đoạn trường: nát lòng nát dạ.