Trong góc thang máy yên tĩnh, âm thanh trong điện thoại cực rõ ràng lọt vào tai.

“Ừm?” Một hơi thở cực thấp.

Tiếng hít thở của người đàn ông rất mỏng, rồi lại gợi cảm đến cực hạn.

Ngọc Điệm Thu thở dốc vì kinh ngạc.

Ngừng thở, đánh chết cũng không lên tiếng.

Người đàn ông dường như để điện thoại ở xa, bởi vì cô không nghe thấy tiếng hít thở.

Số giây cuộc trò chuyện nhảy lên, mồ hôi lạnh của Ngọc Điệm Thu cũng nhỏ giọt rơi xuống.

Đầu bên kia không nói gì, chắc là không biết thân phận của cô hoặc là đợi cô mở miệng.

30 giây.

31 giây.

32 giây.

Giây trò chuyện nhảy lên từng chút, tâm Ngọc Điệm Thu nhảy lên trên một chút, cô khẩn trương đến mức tay đổ mồ hôi, cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Ngọc Điệm Thu liếm liếm môi, bắt đầu biểu diễn: “Ai? Cậu bạn nhỏ kia, không được nghịch điện thoại của chị!” Nói xong, cô tắt video.

Đếm ngược mười giây.

Cô bắt đầu gõ chữ: [Thật xin lỗi ông chủ! Màn hình khoá điện thoại của tôi hỏng rồi, vừa bị trẻ con cầm đi chơi!]

Gửi đi.

Cô bị lời giải thích của chính mình làm cho da đầu tê dại.

Vài giây sau.

Zaidan: [Kiến nghị đổi một chiếc điện thoại mới.]

Ông chủ dường như không hoà ái dễ gần tý nào.

Nội tâm của Ngọc Điệm Thu hoảng thành một đám.

Làm gì có ai cả ngày “trượt tay”? Mà cho dù thật sự việc này là do trẻ con làm cũng không có khả năng do một người cùng làm hai lần, đây rõ ràng chính là cố tình.

Ông chủ lớn lúc này có khi nghĩ cô như thế nào, còn vọng tưởng cáo trạng, nằm mơ đi Ngọc Điệm Thu!

Cô chủ động nói ra: [Hay là anh xoá tôi đi, điện thoại này của tôi hàng năm đều không nghe sai khiến]

Càng giống như là mượn cơ hội để đến gần.

Ngọc Điệm Thu ôm đầu, nội tâm đang khóc.

Đối phương không trả lời cô.

Vẫn luôn chờ đến khi tan tầm.

Ngọc Điệm Thu thật cẩn thận ấn vào vòng bạn bè của ông chủ xem xét.

Vẫn là những nội dung đó, cô không bị xoá.

Chắc là ông chủ bận nên quên, qua mấy ngày nữa thanh lọc bạn tốt nên lặng yên không tiếng động mà xoá cô đi.

Ngọc Điệm Thu thở dài.

Gần đây hình như có chút xui xẻo, là lúc phải cọ vận khí của Lục Thần Tài!”

“Tôi nghe nói rồi, đây là em họ của Ngọc Phong.” Mặt Lâm Bỉ Khâu có biểu tình “Tôi cái gì cũng biết.”

Lục Trì Chi chỉ quay quay điện thoại trên bàn, ngón tay gõ trên bàn phím, ngữ điệu không chút để ý: “Cho nên?”

Lâm Bỉ Khâu ấn phím Enter xuống, màn hình mấy máy tính bắt đầu chạy lập trình: “Năm cấp ba ấy cậu với Ngọc Phong quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, vì sao lại không cho em cậu ta biết?”

Lục Trì Chi nhìn chằm chằm chữ cái nhảy lên trên màn hình: “Biết cái gì cơ?”

“Biết rõ còn cố hỏi! Tôi vừa nãy thấy hết rồi, em gái Chiếu Trúc gọi cậu là ông chủ, nói rõ cô ấy căn bản không biết cậu là cổ đông công ty.

Lục Trid Chi, trong hồ lô của cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Lục Trì Chi sửa đúng: “Cô ấy không phải tên Chiếu Trúc.”

Màn hình nhảy ra khung xác nhận, BUG đã được chữa.

Lâm Bỉ Khâu quay đầu, giống bản chất con người: “Cậu đây không phải là… sợ cô gái nhỏ sau khi biết được rồi xấu hổ, dọn ra khỏi chỗ của cậu à?”

Lục Trì Chi ngừng lại nhướng mày: “Cậu nghĩ nhiều rồi.” Anh không thừa nhận.

Điện thoại vang lên, anh nhận máy: “Làm sao vậy?”

“Người anh em,” Ngữ khí của Ngọc Điệm Thu khiêm tốn: “Cậu chừng nào thì đi công tác trở về?”

Xoang mũi của Lục Trì Chi phát ra một tiếng cười khẽ: “Cậu lại bị lừa bán?”

Thanh tuyến của anh ở trong điện thoại luôn rất cào lỗ tai của người khác vô cùng, cũng không thể nói là nguyên nhân gì, luôn cảm thấy ôn nhu hơn so với ngày thường, làm người vô cớ suy nghĩ bậy bạ.

Ngừng hai giây.

“Không, chỉ là…” Ngọc Điệm Thu nói lung tung: “Đồ vật cậu để trong tủ lạnh quá nhiều, một mình tôi ăn không hết.

Cậu nhanh chóng trở về đi.”

Lục Trì Chi “ừm” một tiếng, thả âm cuối trầm đến muốn mạng.

Không biết vì sao, Ngọc Điệm Thu đột nhiên có chút hoảng: “Tôi có một cuộc điện thoại khác, không nói chuyện với cậu nữa, bye.”

Sau khi cúp máy, thật sự có điện thoại gọi tới.

“Đường dây bận cả buổi, nói chuyện phiếm với ai thế?” Là anh họ của Ngọc Điệm Thu – Ngọc Phong.

“Anh? Làm sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho em.” Ngày thường đều nhắn tin trên Wechat.

“Tín hiệu internet của anh không tốt.” Ngọc Phong hỏi: “Em cùng Lục Trì Chi làm sao lại thế này?”

Ngọc Điệm Thu: “Ai?”

Ngữ khí của anh họ nghiêm khắc vài phần: “Lục Trì Chi, làm sao em lại cùng cậu ta ở chung?”

A?

Ngọc Điệm Thu trố mắt hai giây: “Anh, hai người quen nhau à?”

“Làm gì chỉ quen biết, đó là anh em của anh ba năm cấp ba.”

Ngọc Điệm Thu từ nhỏ đã như hổ, Ngọc Phong không có cách trị cô em gái này: “Em chơi là chơi, nháo là nháo, không được vào phòng người ta, cũng không được khinh bạc người ta, nghe rõ chưa?”

Cô, khinh bạc Lục Trì Chi? Không phải: “Anh, làm sao anh biết em muốn khinh bạc anh ấy?”

“Chỉ tâm tử nhỏ về điểm này của em, anh em còn có thể không biết? Được rồi, bên này anh còn chút việc, lần sau lại thu thập em.”

“… Hẹn gặp lại anh.”

Cô đã xui xẻo đến mức mọi người đều biết, đến cả anh họ ở nước ngoài cũng đã biết.

Lục Trì Chi gửi tin nhắn cho cô, nói ba ngày sau trở về.

Ba ngày này, những ngày tháng của Ngọc Điệm Thu trải qua tương đối xuất sắc.

Biển số xe của cô rất phong cách, nguyên nhân chủ yếu có thể là xe cô quá tiện nghi, dẫn tới việc mỗi ngày ra khỏi tiểu khu đều bị các bác gái vây xem theo lệ thường.

Một tấm biển số xe được treo lên Minibus, chủ nhân của nó nhất định là có câu chuyện thê mỹ nào đó ở phía sau.

Chuyện của Ngọc Điệm Thu, từ thiên kim nghèo túng, biến thành thổ hào ẩn hình.

Ba ngày, ba phiên bản.

Phiên bản cuối cùng, lại bỏ thêm hai chữ phía sau phú hào ẩn hình: Bạn gái.

Bạn gái của phú hào ẩn hình.

Lục Trì Chi trở thành nam chính của câu chuyện.

Ngọc Điệm Thu không hề biết tất cả, hàng ngày trầm mê ở trong thú vui nữ giả nam trang.

Cuối tuần, Lục Trì Chi cuối cùng cũng đi công tác về.

Đã là đêm khuya tĩnh lặng, vừa về nhà, anh đã tiến vào phòng ngủ bù.

Hiếm khi được cuối tuần, Ngọc Điệm Thu viết bản thảo đến nửa đêm, dẫn tới đại não hưng phấn vô cùng, nằm đến hừng đông mới thấy buồn ngủ.

Thả lỏng tứ chi, có thể cảm giác được chính mình còn tỉnh, đại não đã bắt đầu nằm mơ.

Bên tai có giọng nam trầm thấp dễ nghe trẻ tuổi, thế giới xung quanh ồn ào náo động.

Cô mơ thấy cô mặt dày mày dạn đi ôm lấy vai Lục Trì Chi, chuẩn bị cọ một vòng vận khí mới.

Cô tính toán công thức cọ vận may:

Chạm vào một chút, may ba ngày.

Kề vai sát cánh, may mười ngày.

Tay còn chưa với tới Lục Trì Chi, Ngọc Điệm Thu bị một loạt tiếng chuông cửa đánh thức.

“…” Có chút phiền, nhưng cô vẫn rời giường đi mở cửa.

Cô đắp đầu, nhắm mắt đi ra khỏi phòng, như là tỉnh, lại như là không tỉnh hoàn toàn.

Cô mở cửa.

Tóc ngắn của Ngọc Điệm Thu nổ tung một dúm, mắt cô buồn ngủ mông lung, tiếng nói hơi khàn: “Cô tìm ai?”

Đứng ở cửa là một nữ sinh.

Áo trên màu trắng, váy ngắn màu đỏ, chân đi đôi boot màu đen.

Tóc dài đến eo, trước công sau thủ.

Một nữ sinh thật xinh đẹp!

Ngọc Điệm Thu rốt cuộc cũng mở to mắt.

Khi cô đánh giá đối phương, đối phương cũng đánh giá cô từ đầu đến chân.

Biểu tình của nữ sinh là không thể tin: “Cô là nữ? Bọn họ không phải đã nói cô là nam hay sao?”

Ngọc Điệm Thu: “…”

Ngọc Điệm Thu gãi đầu: “Cũng có thể là nam.”

Nữ sinh trực tiếp lướt qua cô, xông vào phòng khách: “Lục Trì Chi, nghe điện thoại! Lục Trì Chi!” Bắt đầu không có tố chất mà hét lớn.

Ngọc Điệm Thu: “…”

Nữ sinh kêu gào, bắt đầu khóc: “Lục Trì Chi! Anh dám giáp mặt với tôi lần nữa hay không, anh dám không? Anh ra đây, ra đây đi!”

Hoá ra là tranh cãi tình cảm của Lục thiếu gia.

Buồn ngủ quá, Ngọc Điệm Thu chỉ muốn trở về ôm chăn bông.

Cô ngáp một cái gõ cửa, giúp cô ấy hò hét cổ vũ: “Người anh em! Nữ nhân của cậu tới!”

Cửa phòng “rầm” một tiếng bị đá văng ra.

Ngọc Điệm Thu và nữ sinh váy đỏ bị doạ sửng sốt.

Ánh mắt người đàn ông sau cửa buồn ngủ, môi tuyến mím chặt, khoé miệng rũ xuống, hơi thở lạnh đến mức đóng băng ngàn thước.

Khí rời giường này, bắt đầu từ cấp mười.

Ngọc Điệm Thu đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị Lục Trì Chi đi qua ấn vào trên khung cửa.

Động tác quá nhanh, cả người cô ngây ra.

Lục Trì Chi cúi người, từng chút từng chút ghé sát vào cô.

Bên tai, vang lên âm thanh giọng mũi không tỉnh ngủ của anh, lai thấp xuống mà nói: “Nữ nhân, ồn nữa tôi làm em.”

“…”

Ngọc Điệm Thu nửa ngày không hồi phục lại tinh thần được.

Anh vừa gọi cái gì?

Nữ nhân.

Gọi cô?… Không phải gọi cô đâu nhỉ?

Ngọc Điệm Thu giương mắt: “Anh…” Hô hấp của Lục Trì Chi cách cô rất gần, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.

Bên cạnh mặt, hơi thở của anh ướt nóng lâu dài, sắp nướng cô rơi xuống.

Cô liếm liếm môi, đối diện với đôi mắt của anh.

Ánh mắt Lục Trì Chi kiên định, trong xanh phẳng lặng lại lạnh lùng.

Cô ngày thường rất biết ăn nói, truyện cười chỉ cần mở miệng là ra, giờ phút này vốn từ lại trở nên nghèo nàn: “Tay cậu, đè tóc tôi.” Ngón trỏ của cô chỉ phía sau anh, nhẹ nhàng nói: “Bên kia, nữ nhân của cậu ở bên kia.”

Lục Trì Chi chỉ nhìn cô ta: “Không quen.”

Nữ sinh váy đỏ lúc này mới phản ứng lại, tự tôn giống như bị khi nhịc, uỷ khuất đến mức hai mắt đỏ bừng: “Lục Trì Chi, cho dù anh từ chối tôi, cũng không cần phải tìm một người không nam không nữ làm tấm chắn đâu?”

???

Vừa rồi cô còn giúp cô ta hò hét trợ uy!

Ngọc Điệm Thu rất muốn dỗi, nhưng cô lại nhẫn lại.

Cô không xác định được nữ sinh này và Lục Trì Chi là có quan hệ gì, cùng với việc bọn họ đã từng phát sinh cái gì.

Lỡ mà đắc tội Thần Tài thái thái thì lại xấu hổ.

“Thật ngại quá.” Tiếng của Lục Trì Chi vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tôi chính là thích cô ấy như vậy.”

Chính là thích, cô như vậy.

Không nam không nữ, á?

Hiểu rõ, Lục thiếu gia đang giúp cô hết giận, giữ gìn cho cô đấy!

Ngọc Điệm Thu lập tức phối hợp mà nhón mũi chân, câu lấy vai anh, nhìn nhau với anh, trịnh trọng gật đầu: “Ừm!”

“Hai người…”

Nhìn thấy hai người mắt đi mày lại, nữ sinh váy đỏ như là đột nhiên hiểu ra cái gì: “Hoá ra bọn họ nói đều là thật.

Khó trách Trần Ấu Đình tỏ tình với anh, anh cũng sẽ từ chối, Lục Trì Chi cái tên gay chết tiệt này!”

Ngọc Điệm Thu: “?”

Tiếng chân rời đi trên hàng hiên, phòng khách yên tĩnh lại một lần nữa.

“Về sau không cần tùy tiện mở cửa cho người khác.” Lục Trì Chi lạnh mặt, anh cầm thuốc khử trùng, phun vào chỗ nữ sinh đã ngồi.

Phun xong, lại phun một vòng, trong không khí đều là vị chanh tươi mát.

Thích uống dấm, thích vị chanh, Lục thiếu gia thật sự thích vị chua.

Ngọc Điệm Thu đứng im tại chỗ, chờ anh sát trùng sô pha xong, cố tình tìm đề tài đánh vỡ cục diện bế tắc: “Trần Ấu Đình là ai thế?”

Biểu tình của Lục Trì Chi hờ hững: “Nghe nói là hoa khôi trường.”

Anh banh khuôn mặt tuấn tú ra, áp suất thấp ở quanh thân, trên mặt viết “Lão tử hiện tại rất khó chịu”.

Ngọc Điệm Thu rất nhanh bị ánh mắt của anh đông chết.

Phát hiện Lục thiếu gia còn cơn ngái ngủ, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng.

Không thể trêu vào, Ngọc Điệm Thu chuẩn bị trốn chạy.

“Cậu rất thích tìm nữ nhân cho tôi?” Lục Trì Chi hỏi.

“…”

Đây là kế hoạch bước tiếp theo của cô.

Là ai để lộ tiếng gió?

Ngọc Điệm Thu cười gượng một tiếng: “Cũng không, không thể tìm được gì.”

“Ngọc Điệm Thu.” Lục Trì Chi bỗng chốc tới gần cô, hô hấp hơi trầm xuống: “Lặp lại lần nữa.

Tôi, không có nữ nhân.”

Bị cánh tay anh vây vào trong góc, hai người lại trở về tư thế lúc nãy.

Ở chung gần một tháng, Ngọc Điệm Thu chưa từng gần gũi với Lục Trì Cji như thế bao giờ.

Chỉ biết gương mặt đẹp đẽ của anh thực hấp dẫn người, không nghĩ rới hình dáng của hàm dưới cũng rõ ràng như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn, ánh mắt chuyên chú nhìn cô.

Đôi mắt câu nhân, đồng tử trầm như sao trời.

Lục Trì Chi có một đôi mắt thâm tình.

Cô không tự giác lùi về sau, lòng bàn tay mướt mồ hôi chống vách tường, tim đập kịch liệt, khẩn trương đến nói năng lộn xộn: “Vậy anh, muốn một người không.”

Lục Trì Chi: “Kiến nghị cậu tự tiến cử chính mình.”.