Lời của Chu Địa khiến trong lòng Cận Ngôn cuồn cuộn hồi lâu.

Một bên là áy náy tự trách, một bên là cảm khái liên kết kỳ diệu giữa cậu và Chu Thụ.

Vô luận là vận mệnh ràng buộc, vô luận là hiệu ứng chồng chất, tình cảm của bọn họ cuối cùng đều sẽ trăm sông đổ về một biển.

Tựa như nước biển và giọt mưa vốn dĩ khó phân biệt ta với ngươi.

Nguyên lai, đây chính là song hướng yêu thầm từ nhỏ, bọn họ đều nghiêm túc coi lời nói vui đùa khi còn thơ bé là lời hứa thật sự.

Vì thế, chỉ cần da thịt chạm vào nhau, chẳng sợ chỉ là trao nhau một cái ôm, thì cảm xúc chua xót chợt nảy sinh trong lòng cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

Bọn họ ở trong xe lẳng lặng ôm nhau thật lâu, dùng hô hấp của mình trấn an đối phương, cho đến khi tiếng chuông di động của Cận Ngôn vang lên mới khiến hai người hơi tách ra.

Cận Ngôn đưa màn hình điện thoại ra trước mặt hai người, Chu Thụ dùng ánh mắt ý bảo cậu nghe máy.

"Alo, Goofy." Cận Ngôn bắt máy, mở loa ngoài.

"Cận ca, buổi chiều anh có quay lại phòng khám không?"

Cận Ngôn nhìn Chu Thụ, thấy anh gật đầu thì mới trả lời, "Sẽ về, có chuyện gì gấp sao?"

"À, hẳn là xem như việc gấp, nhưng cũng không quá gấp." Cẩu Phi Phi nói, "Vừa rồi có người nhắn lại trên trang web của chúng ta, nói rằng nhặt được một con chó đi lạc, nhưng nó rất hung hăng, vừa buông ra liền cắn người.

Nhà bọn họ lại không đành lòng ném nó trở về chỗ cũ, chỉ có thể nhốt trong lồng sắt, không ai dám tới gần.

Họ hỏi chúng ta nên làm sao bây giờ."

"Anh hiểu rồi." Cận Ngôn lại hỏi, "Không quá gấp là có ý gì?"

"À, bọn họ ở trên mạng nhìn thấy chúng ta, nhưng nhà bọn họ cũng không ở Hải Thành mà là ở thành phố kế bên, cho nên đợi đến ngày mai mới có thể lái xe tới phóng khám của chúng ta.

Họ nói sẽ đem chú chó đó theo, còn có thể vừa kịp lúc chúng ta khai trương.

" Cẩu Phi Phi thở dài, "Qua cách nói chuyện, em cảm thấy bọn họ không quá muốn mang nó trở về."

"Ừ, cũng làm khó bọn họ, còn chạy một chuyến đến đây." Cận Ngôn nhàn nhạt nói, Chu Thụ nắm lấy tay cậu.

"Haiz, có thể là lúc ấy Tưởng Vinh quản lý tài khoản xã giao quá thành công, hấp dẫn được rất nhiều người.

Em có chút lo lắng, về sau mọi người đều đem chó mèo lưu lạc đến chỗ chúng ta.

Em cũng không phải là phàn nàn gì, bản thân em thật ra nguyện ý, nhưng chỗ chúng ta chỉ là phòng khám thôi, làm gì có chỗ để nuôi dưỡng chúng nó."

"Anh hiểu.

Vậy thì chờ anh trở về rồi chúng ta lại thảo luận một chút nên xử lý như thế nào." Cận Ngôn hỏi thêm, "Buổi chiều còn mấy cái hẹn trước nữa?"

"Chỉ có hai cái, một cái là cố vấn bình thường, một cái là tiêm vaccine phòng bệnh."

"Được rồi, hai đứa vất vả, một lát nữa anh sẽ về tới."

Cúp điện thoại, Chu Thụ dùng ngón tay cọ cọ gương mặt Cận Ngôn, hỏi cậu, "Tính toán làm sao bây giờ?"

"Em dự định sẽ liên hệ thử Hiệp hội Bảo hộ động vật ở Hải Thành, khả năng là phải tự mình đi một chuyến, nhìn xem tình huống bên đó thế nào." Cận Ngôn bắt lấy tay Chu Thụ đặt trước miệng mình, hôn hôn đầu ngón tay của anh, "Ca, anh định đi đâu tiếp theo? Về chung cư? Hay là về nhà ba mẹ?"

"Đi theo em đến phòng khám thì có được không?" Chu Thụ cười cười, "Bác sĩ Cận có thể đặc biệt phê chuẩn chính mình mang theo người nhà đến làm việc hay không?"

Cận Ngôn sửng sốt, ánh mắt lập tức lóe sáng, cười nói, "Có thể."

Không ngoài dự đoán, việc ảnh đế đột ngột xuất hiện liền khiến phòng khám xảy ra một hồi náo động.

Tưởng Vinh nắm chặt tay nhỏ, một câu một cái "Chị dâu" mà kêu, kích động nói với anh tình hình gần đây của chú chó nhỏ Tầm Tầm.

Cẩu Phi Phi lịch sự trêu chọc vài câu, có vài lần muốn nói lại thôi, dường như muốn hỏi Chu Thụ cái gì nhưng lại cường ngạnh nuốt xuống.

Cận Ngôn đem hết thảy thu vào đáy mắt, nhưng vẫn chỉ lựa chọn bảo trì trầm mặc.

Ảnh đế trốn trong phòng nghỉ của bác sĩ Cận xem phim một buổi trưa.

Sau khi vị khách cuối cùng rời khỏi, cửa phòng nghỉ liền bị người nhẹ nhàng đẩy ra.

Cận Ngôn đi được hai bước, nhìn thấy ca ca nhà mình dựa vào đầu giường ngủ rồi.

Cậu cởi áo blouse trắng treo lên giá áo, cẩn thận bước nhẹ đến mép giường ngồi xổm xuống, tầm mắt nói thế nào cũng không nỡ rời đi.

Cuối cùng, Cận Ngôn vẫn không nhịn được thò người lại gần, hôn nhẹ lên nốt ruồi nhỏ trên môi Chu Thụ, giống như khi cậu còn nhỏ mỗi lần hôn trộm ca ca của mình.

Cận Ngôn vừa sinh ra liền đạt được kỹ năng dán Chu Thụ, từ lúc biết đi liền sẽ làm nũng, đôi tay nhỏ luôn duỗi ra muốn ca ca ôm.

Chu Thụ cũng sủng cậu, muốn gì được nấy, người lớn trong nhà đều nói Ngôn Ngôn sau này sẽ bị ca ca chiều hư.

Không nghĩ tới, búp bê tây dương sau khi lớn lên cũng không cậy sủng mà kiêu, ngược lại càng thêm quý trọng ca ca luôn yêu thương cậu.

Nhưng bởi vì sớm trầm ổn hiểu chuyện, cho nên Cận Ngôn càng lớn lại càng cố ý thu liễm thói quen dính người của mình.

Cậu biết AO có khác, cậu nghĩ sau này chân chính trở thành Omega của ca ca thì sẽ lại quang minh chính đại mà dán lấy anh.

Nhưng tiểu Cận Ngôn vẫn nhịn không được, luôn không tự giác tới gần Chu Thụ, muốn ôm ôm anh, muốn anh nắm tay mình, cũng muốn hôn một chút cánh môi của anh.

Cậu nghĩ, đó nhất định là nụ hôn đầu tiên của cả hai người.

Sau lại, Cận Ngôn sẽ âm thầm chịu đựng, chỉ có thể lợi dụng lúc Chu Thụ ngủ say mà lén lút chạm nhẹ lên môi anh.

Mặc dù vậy, đến cuối cùng cậu cũng không dám làm ra sự tình gì quá mức, luôn chỉ có thể nghiêng nghiêng vị trí, hôn nhẹ một cái lên nốt ruồi nhỏ bắt mắt trên cánh môi kia, sau đó tự mình cười trộm thật lâu.

Chu Thụ vẫn luôn chưa từng phát hiện, mãi cho đến khi xảy ra "sự kiện lừa hôn" lúc trước, Cận Ngôn mới thẳng thắn với anh.

Cận Ngôn đang lâm vào hồi ức, từ mũi phát ra tiếng cười khẽ, lông mi của Chu Thụ bỗng run lên hai cái, anh túm áo sơ mi của cậu, kéo người lại gần.

"Hôn trộm anh?"

Cận Ngôn chớp chớp mắt, không kiềm được phải cười ra tiếng, "Anh giả vờ ngủ?"

"Đều đã kết hôn, còn làm mấy chuyện trộm cắp như vậy." Chu Thụ nửa híp con mắt nhìn Cận Ngôn, trong mắt lóe ra ánh sáng, anh dừng một chút, lời nói ra vừa ôn nhu vừa nghiêm túc, "Ngôn Ngôn, về sau chúng ta sẽ hôn nhau ở giữa đám người."

Cận Ngôn nghe xong hô hấp cứng lại, cậu biết Chu Thụ đây là đang an ủi chua xót trong lòng cậu hôm nay.

Vì thế, trái tim liền giống như bị bọc lên một lớp mật đường, bị ngâm đến chỉ còn ngọt nị.

"Được." Cận Ngôn đáp ứng, thò đến bên tai Chu Thụ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Về sau chúng ta còn sẽ ở trước sự chứng kiến của thiên nhiên mà..."

"Em câm ngay!" Ảnh đế cao lãnh trong nháy mắt vành tai ửng đỏ, "Em đứa nhỏ này như thế nào hiện tại cứ không đứng đắn như vậy? Phân hóa thành Enigma rồi thì trong đầu cũng bỏ thêm chút nhan sắc đúng không?"

Nhìn bộ dáng biệt nữu thẹn thùng của Chu Thụ, Cận Ngôn càng muốn thấy được nhiều hơn nữa, vì thế ngôn ngữ càng thêm quá mức.

"Nhưng mà, ca, không phải anh cũng rất thích sao? Mỗi lần anh đều...!um..." Cận Ngôn bị người ta che miệng, cong con mắt hài lòng nhìn ca ca bây giờ ngay cả làn da cũng phiếm hồng, cố gắng kiềm chế nhiệt triều lại ngo ngoe rục rịch trong lòng.

Cuối cùng, Cận Ngôn vẫn phải đầu hàng dưới ánh mắt uy hiếp của Chu Thụ, ai kêu ca ca nhà cậu chỉ cần ra khỏi phiến mây kia liền khôi phục bộ dáng cao lãnh.

Ừm, thôi thì cũng phải giúp ca ca giữ gìn nhân thiết đối với người ngoài.

"Không trêu anh nữa, ca." Cận Ngôn nắm lấy tay Chu Thụ chuyển sang áp lên gò má của mình, nhìn thoáng qua thời gian, "Hơn mười phút nữa bọn em phải mở họp, anh đi cùng em nhé."

"Thôi bỏ đi, nhân viên nội bộ phòng khám mở họp, anh tham gia làm gì." Chu Thụ lắc đầu, dùng ngón tay cọ cọ gương mặt Cận Ngôn.

"Không sao hết, chính là vấn đề mà lúc ở trên xe em nói qua điện thoại với Goofy.

Anh chỉ cần đi với em vào phòng họp, muốn nghe liền nghe, không muốn nghe thì ngồi bên cạnh chơi di động."

Cận Ngôn thanh âm nhu hòa, Chu Thụ lại bị mê hoặc.

"Ừ, anh bồi em."

Kết quả chính là, Cẩu Phi Phi cười xấu xa nói, "Bác sĩ Cận mở họp cư nhiên còn mang người nhà nha."

Chu Thụ cũng không xấu hổ buồn bực, hào phóng cười cười, "Sẽ không quấy rầy mọi người."

"Ấy ấy, em nói giỡn thôi, ảnh đế tới tham dự hội nghị nhỏ của bọn em, quả thực là vô cùng vinh hạnh."

Mọi người trong phòng đều cười lên, sau đó liền đi vào chính đề.

Người đầu tiên đưa ra lo lắng chính là Tưởng Vinh, hắn cầm tablet, mở ra giao diện mạng xã hội của phòng khám cho mọi người xem, Cận Ngôn và Chu Thụ nhìn thấy đều nao nao.

"Nhiều fans như vậy?" Cận Ngôn có chút kinh ngạc, nhưng ngữ khí vẫn đạm nhiên như ngày thường.

"Đúng vậy.

Em vốn dĩ chỉ là thường xuyên đăng một ít kiến thức về thú cưng cùng với thường thức cơ bản khi nuôi dưỡng bọn chúng, ngẫu nhiên cũng sẽ đăng một ít video hằng ngày của chúng ta.

Ai ngờ đâu mấy ngày hôm trước đột nhiên hot lên." Tưởng Vinh trong lòng có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Chu Thụ, yếu ớt nói với Cận Ngôn, "Lão đại, là video của anh hot..."

"Video của anh?" Cận Ngôn ngẩn người, Tưởng Vinh giúp cậu mở ra cái video kia.

Đó là video quay lại cảnh Cận Ngôn đang ôn nhu trấn an một chú mèo nhỏ sau khi tiêm xong, mèo nhỏ vốn đang giương nanh múa vuốt khi ở trong ngực Cận Ngôn liền chậm rãi an tĩnh lại, cuối cùng thậm chí còn thoải mái phát ra tiếng "purr purr".

Trong video chỉ nhìn thấy một bên mặt của Cận Ngôn, chủ yếu là quay lại phản ứng của chú mèo kia, không ngờ tới có người cư nhiên chụp lại mấy cảnh xuất hiện ít ỏi của cậu, tiếp theo video này liền bị cư dân mạng điên cuồng chia sẻ, hiện tại đã đạt tới hơn hai mươi vạn lượt share.

Nhìn thấy ảnh đế ngồi ở đối diện mặt vô biểu tình mà nhíu mày, Tưởng Vinh đầy mặt kinh hoảng.

"Cái đó, ảnh đế...!a không, chị dâu! Em sai rồi..." Tưởng Vinh héo héo nhỏ giọng xin lỗi, "Em không ngờ tới một đoạn video ngắn còn có thể gây ra hiệu ứng kiểu này, em cũng không hề muốn đem tài khoản của phòng khám đổi sang hoạt động theo con đường hot face a..."

Cận Ngôn thì cúi đầu kiểm tra một hồi, sau đó trả lại tablet cho Tưởng Vinh.

"Không sao, chuyện này cũng không phải là hiệu ứng xấu gì, xem như để mọi người thấy được trình độ chuyên nghiệp của chúng ta.

Có nhiều người theo dõi thì cũng sẽ có càng nhiều người xem tới những gì chúng ta đăng, liền biết thêm càng nhiều kiến thức chính quy, đây cũng là mục đích của chúng ta."

Nhận được Cận Ngôn an ủi, Tưởng Vinh vẫn còn ngây ngốc, hắn kích động mà muốn tiếp tục xác nhận lần nữa, "Nói vậy...!Anh thật sự không ngại sao? Nhưng mà nổi tiếng kiểu này xác thật không phù hợp với phong cách của chúng ta, em cứ sợ độ chú ý cao quá sẽ đưa tới phê bình ác ý, còn đang nghĩ sẽ xóa bớt video trên trang chủ."

"Không cần." Cận Ngôn lắc đầu, đạm nhiên trả lời lo lắng của Tưởng Vinh, "Phong cách thế nào đều không quan trọng, không cần uốn cong thành thẳng, thuận theo tự nhiên là được."

"Đúng vậy, Tưởng Vinh, cậu đừng lo lắng.

Cho dù đến lúc đó thật sự có người nhảy ra nói cái gì, thì trình độ chuyên môn của chúng ta còn đặt ở kia đâu, không phải cứ tùy tiện từ chỗ nào kéo tới ba đại soái ca, cho khoác cái áo blouse trắng liền có thể làm bác sĩ được đâu." Cẩu Phi Phi không thèm để ý, còn cố tình dùng cách thức trêu chọc để an ủi Tưởng Vinh.

Mà Chu Thụ ngồi một bên yên lặng nghe bọn họ nói nãy giờ hiển nhiên đã bị ba chữ "đại soái ca" kí.ch thích tới rồi, anh nghiêng mặt, trùng hợp là ánh mắt của người bên cạnh cũng nhìn về phía anh.

Hai người đối diện vài giây, Cận Ngôn không nhịn được, trước tiên cười khẽ một tiếng.

Ca ca nhà mình đây là ghen rồi?

Hai người ngồi đối diện cũng khó được một lần nhìn thấy dáng vẻ này của Cận Ngôn, bọn họ bỗng nhiên phát giác ra bầu không khí có cái gì đó, sửng sốt một hồi mới mất tự nhiên mà di chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Xem ra, chiếm hữu dục của vị ảnh đế này cũng không như người thường a!

"Quên mất, Cận ca, anh nói muốn đến Hiệp hội Bảo hộ động vật đúng không? Em sẽ liên hệ với bọn họ để sắp xếp một cuộc hẹn, chúng ta mau chóng qua đó một chuyến nhé?" Cẩu Phi Phi nói.

Cận Ngôn gật đầu đồng ý, "Được, em sắp xếp đi, vất vả em rồi."

"Hy vọng hết thảy đều thuận lời, như vậy sau này chúng ta cứu trợ chó mèo lưu lạc thì bọn chúng cũng có nơi để đi rồi!" Tưởng Vinh nói.

Hiệp hội Bảo hộ động vật ở nước A là như vậy, thu dưỡng chó mèo bất kể chủng loại, cung cấp cho bọn chúng hoàn cảnh sinh sống tốt đẹp, cũng sẽ cho bọn chúng làm kiểm tra định kỳ.

Một số con thân thể khôi phục khỏe mạnh, tính cách tốt liền có thể được người nhận nuôi, mỗi người nhận nuôi còn sẽ được Hiệp hội phát giấy chứng nhận.

Dùng "nhận nuôi" thay vì "mua bán", đây là một phương thức đáng để khuyến khích.

Chỉ là hiện tại Hiệp hội Bảo hộ động vật ở rất nhiều địa phương lại dùng cờ hiệu "Bảo hộ thu dưỡng" để làm một ít việc mua bán phi pháp, thậm chí còn có hoạt động càng ác liệt hơn chúng ta có thể tưởng tượng.

Cho nên trước khi tiến hành hợp tác chính thức, mấy người Cận Ngôn cần thiết đảm bảo đây là một Hiệp hội chính quy, hoạt động hợp pháp.

Kết thúc cuộc họp, từng người trở về phòng nghỉ của chính mình, chuẩn bị thay quần áo về nhà.

Cận Ngôn vừa mới cở bỏ nút áo sơ mi, ai ngờ lại có một đôi tay vói vào từ bên dưới vạt áo, sau đó vẫn luôn không an phận khiêu khích.

"Ca?" Giọng nói của Cận Ngôn trong nháy mắt liền bắt đầu khàn khàn.

"Nghe nói bác sĩ Cận biến thành hot face." Đối phương dùng tay xoa ấn bên hông của Cận Ngôn, khiến thân thể cậu run lên theo, "Có nhiều fanboy, fangirl như vậy, bọn họ còn nói ước gì có thể biến thành mèo con chó con được bác sĩ Cận ôm vào trong ngực."

Cận Ngôn ngừng lại hô hấp, tê dại từ eo đi theo mạch máu chạy đến trái tim.

"Ca, anh đang ghen sao?" Cận Ngôn đến bây giờ vẫn đưa lưng về phía Chu Thụ, dung túng cho hành vi đốt lửa của anh.

Chỉ còn hai người bọn họ, Chu Thụ cũng không biệt nữu, thẳng thắn thú nhận, "Đúng vậy, nhìn đến liền tức giận.

Nghĩ đến ngày mai khai trương còn có nhiều người đặc biệt đến để nhìn em, liền càng tức giận."

"Vậy ngày mai khai trương anh còn tới không?" Cận Ngôn dường như thực hiện được ý đồ, khóe miệng vui vẻ nhếch lên.

"Tới, sao có thể không tới?" Chu Thụ nâng mi, tay còn không an phận di chuyển khắp nơi, "Anh muốn đến tận mắt nhìn xem, Ngôn Ngôn nhà chúng ta hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu chọc người thích."

"Ha, phải vậy không?" Cận Ngôn nói xong, xoay người lại, đột nhiên ôm chặt Chu Thụ vào ngực, "Vậy Ngôn Ngôn trước tiên dùng hành động thực tế nói cho ca ca, em hiện tại có bao nhiêu chọc người thích."

"Um..." Giây tiếp theo, vị ảnh đế nào đó tự mình dẫn lửa liền bị người ta hôn lấy môi.

Chậc, tự nhận quả đắng..