Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, từ lúc Phi Vân Tử và Hoàng Văn Tử chết đúng đúng một năm.
Hôm nay là ngày Công Tôn về tế mộ hai vị đại huynh xấu số của ông.
Ngày nay Thanh Y cũng theo lời thầy dặn về hội diện với ông để tể hai vị sư bá và để trao lại thầy tập Bí Thư Tiên Kiếm.
Trời vừa chạng vạng là Thanh Y về đến, chàng dùng thuật phi hành lên
đỉnh Huyền Phong sơn và nhìn sau trước, nhưng không thấy sư phụ mình đâu cả.
Bây giờ Thanh Y ngậm ngùi nhìn khu thần động hoang tàn rêu xanh cỏ úa, chàng chép miệng :
- Huyền Phong động xưa kia nào có như vầy. Ngày nay sao mà buồn não thế.
Chàng còn ngậm ngùi thương tiếc cho cảnh cũ nay đã đối thay thì tiếng hổ gầm vang dội gần đấy làm chàng giật mình quay lại.
Một con bạch hổ trong mé đá nhảy ra gầm lên vồ chồm đến toan vớ lấy chàng.
Thanh Y kinh sợ vội rút kiếm quay một vòng và quát lên :
- Thần Hổ sao không nhận ra ta.
Lạ thay con hổ đang gầm thét bỗng im lìm, nó đến trước mặt Thanh Y và mọp xuống như mừng rỡ.
Thanh Y bước lại vuốt ve con hổ trấn động khi xưa, chàng nhớ thuở ở đây sống bên cạnh nó bao năm tháng.
Con hổ như cảm động vái người cũ, nó ầm è như tỏ nỗi lòng với Thanh Y.
Thanh Y ngồi xuống dựa vào mình Bạch Hổ rồi vuốt ve nó và nói :
- Thần Hổ. Có ngày ta và sư phụ cũng trở về đây như cũ. Mi cố gắng giữ thần động chớ cho ai đến xâm phạm nhé?
Con hổ như hiểu tiếng người, nó dựa vào mình Thanh Y như nghe lời chàng vậy.
Một lúc lâu Thanh Y vẫn chưa thấy sư phụ về, chàng có ý nóng ruột nên đi với Bạch Hổ đến trước mộ của hai vị sư bá và lấy trong người ra ba nén
hương rồi đánh đá lửa đốt lên đặt trước đầu mộ.
Trong lúc chàng đang loay hoay làm việc bỗng Bạch Hổ gầm lên và ngước mắt nhìn dáo dác.
Thanh Y biết Bạch Hổ là con vật sống lâu năm, tai tỏ mắt sáng hơn chàng
gấp bội nên chàng biết ngay có người nào đi đến gần, thì vừa lúc ấy một
luồng gió từ trên đỉnh núi bay ào xuống và một tiếng quát như sắm :
- Công Tôn, phen này ngươi có chạy đằng trời.
Thanh Y giật mình ngước mắt lên, chàng kinh hồn hoảng vía khi thấy Khốc Tiểu Quái Sư đang đứng trước mặt.
Khốc Tiểu Quái Sư thấy không phải Công Tôn đại sư, hắn quát hỏi :
- Tiểu tử kia mi là ai mà đến đây tế mộ hai thằng khốn đó.
Thanh Y tuy sợ nhưng chàng không thể nhịn được trước lời thô lỗ ấy nên chàng quát mắng lại :
- Tên khốn nạn kia. Ta cùng ngươi là hai kẻ vô can. Cớ sao lại mắng ta. Người anh hùng trong thiên hạ có đâu quái gở như thế.
Khốc Tiểu Quái Sư tính như lửa đốt, hắn nghe Thanh Y quát mắng mình liền cả giậu thét to lên :
- Tên nhãi ranh chưa sạch máu đầu kia. Mi tài lực là bao mà dám mở miệng nói càn.
Hắn vung tay áo một cái tức thì một luồng lãnh khí bay ào ra làm Thanh Y ngã lăn xuống đất.
Khốc Tiểu cả cười nói :
- Ngươi như lá mùa thu mà dám cự với bão trời hay sao? Mau mau quỳ lạy
ta thì ta mới dung cho ngươi sống. Nếu không ta quyết vật cổ ngươi cho
rồi.
Thanh Y ngồi dậy, chàng tức bực vô cùng, song biết mình không đủ sức cự
lại một cái vẫy tay của Khốc Tiểu Quái Sư liền dùng thuật phi hành bỏ
chạy.
Nhưng Khốc Tiểu quát to lên :
- Tiểu tử, mi định chạy đâu.
Nói xong hắn chuyển mình tức thì lãnh khí bay ra ào ào làm Thanh Y không kịp chạy, chàng co rúm người lại như con tôm và ngã lăn ra.
Khốc Tiểu Quái Sư cười ghê rợn, hắn nhìn kỹ chàng rồi cười nói :
- Té ra mày là tên học trò nhỏ của Công Tôn. Tao quyết vặn cổ mày và sau sẽ bắt sư phụ mày nhân thể.
Nói xong hắn bước đến toan lôi cổ Thanh Y dậy nhưng chàng đã bình tĩnh
lại liền vận thần công lên và nhân lúc hắn bất ngờ chàng phóng vào yết
hầu hắn một lượt ba mũi tiêu.
Khốc Tiểu thoáng nghe hơi gió, hắn nghiêng đầu né tránh Thanh Y phóng luôn ba mũi nữa, nhưng Khốc Tiểu không thèm né tránh.
Mũi tiêu trúng vào chân hắn như trúng vào cột sắt văng ngược trở ra, còn hắn từ từ tiến lại phía Thanh Y như con hổ sắp vồ con mồi con vậy.
Bây giờ Thanh Y thấy thế nguy, không lẽ nhắm mắt chờ chết, chàng chuyển
hết thần lực phóng thanh Thủy Thư lên, tức thì một luồng bạch quang bay
ào như gió cuốn bay vụt chém xả xuống đầu kẻ địch.
Khốc Tiểu Quái Sư như không coi luồng kiếm chàng ra gì, hắn cứ thản nhiên sấn lại phía Thanh Y.
Lạ lùng thay luồng bạch quang của Thanh Y bay xuống gần đến đầu Khốc
Tiểu liền bay ngược trở lên như có một sức mạnh vô hình ngăn cản vậy.
Khốc Tiểu Quái Sư vừa toan cho Thanh Y một nhát kiếm thì bỗng một luồng
hắc quang từ sau thạch động bay ào ra, khí thế như trời long đất lở,
tiếng nổ ầm ầm như sấm dậy.
Khốc Tiểu giật mình hắn không dám khinh thường liền ngửa mặt lên không
nhả một luồng bạch quang nhỏ như sợi chỉ lên, nhưng chỉ trong một giây
luồng bạch quang ấy to rộng như một vầng mây lớn cản hẳn luồng hắc quang của kẻ lạ.
Nhân cơ hội ấy Thanh Y vội thu kiếm về và chạy rút ra sau động.
Người phóng kiếm đánh Khốc Tiểu Quái Sư là Công Tôn đại sư. Thấy Thanh Y chạy vào ông bảo chàng :
- Thanh Y con mau chạy di. Để mặc thầy đối địch với hắn.
Thanh Y lật đật nói :
- Con xin trao trả thầy tập...
Chàng nói chưa dứt lời thì Khốc Tiểu Quái Su đã tung hai luồng đạn quang hoàng khí ra làm chàng cơ hồ muốn ngã quay ra, chàng kinh hồn vội nép
sau lưng sư phụ.
Công Tôn đại sư không hề nao núng, nhưng ông sợ nguy cho Thanh Y liền bảo chàng :
- Thanh Y con mau mau chạy đi rồi sau sẽ hay. Thầy không phải là trang địch thủ của Khốc Tiểu Quái Sư.
Nói xong ông bắt quyết Ngũ Lôi và vận khí Thiên Cương thúc kiếm đánh dữ
đội. Nhân cơ hội ấy Thanh Y lẻn vào trong động và theo đường tắt chạy
trốn đi.
Bây giờ Khốc Tiểu Quái Sư mới nhận ra Công Tôn phóng kiếm đánh mình, hắn cả giận quát to :
- Công Tôn, ta chờ mi đã lâu lắm. Mau mau đem tập Bí Thư Tiên Kiếm ra
dâng ta thì muôn sự đều thôi. Nếu mi còn kháng cự lại, ta sẽ không dung
tánh mạng đó.
Công Tôn quay thanh Ngũ Lôi thần kiếm quanh mình như mây sầu gió thảm quát mắng lại :
- Khốc Tiểu Quái Sư, mi có đức gì mà đòi giữ báu vật ấy. Đức Thái Hư
Chân Quân đã trao báu ấy cho ta, thì mi có quyền gì mà đòi được kìa. Nếu biết ngươi hoành hành làm điều gian ác thì sao đức Thái Hư Chân Quân
cũng hạ phàm trừ bỏ mi.
Khốc Tiểu Quái Sư kinh sợ nghĩ thầm: “Nếu đức Thái Hư Chân Quân ám trợ
nó thì dù anh hùng hiệp khách khắp trời cũng không làm gì được nó nữa là ta, nhưng nếu ta cướp được tập Bí Thư Tiên Kiếm thì hai mươi năm sau dù cho đức Thái Hư cùng ta đối địch cũng không sợ nổi nữa là hắn”.
Nghĩ vậy Khốc Tiểu không thèm nói lại, hắn phóng hai luồng đạn quang
hoàng khí ra đánh dữ dội, hoàng khí bay ra rát rạt cả da mặt như có muôn vạn mũi kim nhọn đâm vào Công Tôn, nếu Công Tôn không nhờ kiếm Ngũ Lôi
chắc là nguy mất vì người không giỏi phép phản phong nhuyễn khí.
Công Tôn sau một năm điều khiển thanh Ngũ Lôi nên nghệ thuật phóng kiếm của ông đã khá cao, ông không sợ Khốc Tiểu Quái Sư nữa.
Ông muốn cho hắn kinh hoảng để chạy đi là xong nên ông giữ vững tay
quyết, đảo bộ bước đến mười tám bước rồi ngửa mặt thổi mạnh vào luồng
kiếm.
Ầm ầm muôn ngàn tiếng như sấm nổ ngang trời, luồng hắc quang to rộng ra
làm tối sầm cả một góc trời, khí nóng như đốt cả cây lá. Chỉ trong nháy
mắt một tiếng nổ kinh thiên động địa làm rung chuyển cả rừng núi, hai
luồng đạn quang hoàng khí của Khốc Tiểu Quái Sư tan như cám bay rào rào
theo gió.
Còn luồng bạch quang của hắn tuy không đến đỗi tan, nhưng bị đè bẹp xuống như sắp tan đi.
Khốc Tiểu Quái Sư không ngờ mới có một năm mà Công Tôn xử kiếm quang lợi hại thế, hắn toan biểu lộng hết thần thông để hạ phứt Công Tôn, đoạt
tập Bí Thư Tiên Kiếm, nhưng hắn chưa thi hành thủ đoạn thì luồng hắc
quang bỗng biến mất, Công Tôn đã dùng kiếm độn bay khuất trong ngàn mây.
Khốc Tiểu Quái Sư cả giận dùng thuật ngự phong đuổi theo như bão tố, nhưng Công Tôn vẫn bặt hình ảnh.
Trên không tiếng vạc ăn đêm kêu lên những giọng sầu buồn.
Huyền Phong sơn lại trở về với sự yên tĩnh.