*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Di động của Yến Phi vẫn đang ở cảnh cục, Nhạc Thiệu bọn họ cũng chưa có ý tứ cầm lại cho hắn. Kể cả có cầm tới, những bởi vì đó là của Tiêu Dương mua cho Yến Phi, cho nên chuyện sẽ bị rơi mất ở nơi nào cũng có thể nghĩ tới. Yến Phi ở trong bệnh viện trước mắt xem như là đã bị đoạn tuyệt với nhân thế. Thầy giáo cùng lãnh đạo của trường học cũng bạn học đều muốn tới thăm hắn, mặc kệ công phu mặt ngoài cùng làm đủ trò ra sao, nhưng vẫn bị ba vị Thái tử gia ngăn lại. Yến Phi kỳ thực không kiên nhẫn nhất chính là theo hầu người khác xã giao, trước kia làm quan vài năm, hắn miễn bàn có bao nhiêu thống khổ. Nói tới bạn học cùng lớp, thì cũng chỉ có ba người cùng ký túc xá là có quan hệ tốt với hắn, những người khác tên là cái gì hắn cũng không biết rõ, bởi vậy hắn cũng vui vẻ tới thanh nhàn.

Ba người kia hiện tại sự nghiệp có thể nói là phong sinh khởi thủy. Từ công ty đầu tới tới công ty đầu tư sản nghiệp nhà, từ dân dụng tới phương tiện quân dụng, bọn họ đều có thể giao thiệp. Công ty kiến trúc trên tay ba người thậm chí là nhận làm hết xây dựng hơn một nửa công trình trọng yếu của quân khu trong nước. Cho nên trên thực tế bọn họ bề bộn nhiều việc, có nhiều sự tình cần bọn họ ra mặt xử lý cùng đánh nhịp. Mặc kệ mọi việc để hai mươi tư giờ đều ở trong bệnh viện bồi Yến Phi, đối với ba người mà nói, đây là việc không thể thực hiện được. Hơn nữa bọn họ có người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình, vì người kia, bọn họ càng phải cố gắng công tác mở rộng phạm vi thế lực của bản thân. Ba người sau khi thương lượng, mỗi ngày lưu lại một người ở trong bệnh viện bồi Yến Phi, hai người khác thì tới công ty.

Thứ sáu, Tiêu Tiếu ở bệnh viện. Yến Phi nửa nằm ở trên giường, cầm IPad để xem phim. Sợ hắn nhàm chán, Tiêu Tiếu chọn cho hắn vài bộ phim kinh điển trong nước và nước ngoài ở trong năm năm nay để cho hắn giải buồn. Tiêu Tiếu cũng nửa nằm ở trên giường bệnh, bồi Yến Phi cùng nhau xem. Ở sau khi Yến Phi xem xong bộ thứ nhất, Tiêu Tiêu lấy bình giữ ấm đổ nước ra cho Yến Phi uống nước, trong nước ngâm Tây Dương Sâm cùng Câu Kỷ Tử.

Ở sau khi Yến Phi uống hết nửa cốc nước liền tỏ vẻ đã đủ, Tiêu Tiếu xuống giường, một lần nữa đổ đầy nước, để tới trên tủ đầu giường. Nằm xuống bên cạnh Yến Phi, Tiêu Tiêu mở miệng: “Phi, anh không phải là còn trách bọn em đấy chứ? Trách bọn em khiến cho anh thương tâm như vậy.”

Yến Phi chỉ vừa mới chọn bộ phim tiếp theo, trì độn vài giây, quay đầu buồn bực nhìn qua: “Vì cái gì lại hỏi như vậy?” Có sao? Ừ, phỏng chừng là có đi.

Tiêu Tiếu mắt lộ ra ủy khuất nói: “Vậy anh lễ mừng năm mới vì cái gì lại trở về nhà? Năm năm, bọn em cuối cùng có thể lại được ở cạnh anh, bọn em không muốn để cho anh lại rời đi.”

Cái gì gọi là ‘được ở cạnh’? Đương nhiên, Yến Phi sơ ý lại không hề phát hiện ra nghĩa khác của từ này. Hắn đương nhiên biết ba người này hiện tại có bao nhiêu dính hắn. Cũng biết bọn họ sau khi mất đi có lại thì luôn bất an. Nhưng, hắn hiện tại dù sao cũng không phải là Chung Phong a. Được rồi, hắn thừa nhận vẫn có một chút ý nghĩ báo thù ở bên trong.

Yến Phi trước kia thân thể cùng ba người này chiều cao không sai biệt lắm, hiện tại thì lùn hơn không ít. Đầu của hắn nghiêng nghiêng, liền gối lên trên vai của Tiêu Tiếu. Tiêu Tiếu hướng hắn ở bên kia nhích lại, để cho hắn gồi càng thêm thoải mái hơn một chút.

“Anh 29 trở về, mùng 4 sẽ trở lại.”

“Không cần.”

Tiêu Tiếu không chịu thỏa hiệp, cậu một ngày cũng không nghĩ muốn rời khỏi người này.

Yến Phi bất đắc dĩ lại hạnh phúc cười cười, nói: “Anh trước kia đặc biệt khát vọng có thể có cha mẹ nguyện ý cho anh sự tự do. Yến Tam Ngưu tuy rằng chỉ là một người nông dân vừa hiền lành lại vừa thành thật, nhưng ông ấy đối với con trai cũng tuyệt đối là yêu thương, yêu thương không chứa lợi ích gì. Biết được con trai tự sát, ông ấy vay tiền, từ nhà suốt một đêm chạy tới đế đô. Ông ta mua chính là vé đứng rẻ tiền nhất, khom lưng cứ như vậy đứng suốt một đường. Tới bệnh viện rồi, lại canh ở bên giường con trai, tỉ mỉ chiếu cố, mệt mỏi liền nằm úp sấp trong chốc lát, đói bụng liền gặm hai miếng bánh mì, đem những gì tốt nhất đều để lại cho anh. Cho dù là hoa quả mà thầy giáo cùng trường học tới thăm tặng, ông ấy cũng luyến tiếc ăn.”

“Thậm chí vì không để cho con trai có áp lực quá lớn, ông ấy ngay cả chuyện sau này tuyệt đối sẽ không tạo thêm phiền toái cho đứa con cũng có thể nói ra. Ông ấy là một người cha tốt, đáng để anh tôn kính. Chỉ là, ông ấy cũng không biết, đứa con chân chính của ông ấy thực ra đã chết.”

“Anh rất cảm kích Yến Phi cho anh cơ hội sống lại, cũng rất may mắn có thể có được một người cha vô tư như vậy. Cho nên Tiểu Tiểu, anh phải trở về. Anh đã đáp ứng lễ năm mới sẽ trở về nhà. Anh là Chung Phong của các em, nhưng mà cũng là con trai của người nông dân kia. Anh phải thay thể đứa con chân chính của ông ấy, hiếu thuận với ông ấy, cải thiện cuộc sống của ông ấy, để cho ông ấy cảm nhận được hạnh phúc do tiền đồ của con trai đem lại. Tiểu Tiểu, anh sẽ có rất nhiều rất nhiều thời gian ở chung với các em. Anh cam đoan, tuyệt đối sẽ không lại một lần nữa bỏ xuống các em. Anh cam đoan.”

Tiêu Tiếu nhẹ nhàng cọ đầu của Yến Phi, trên mặt lý trí hẳn là cậu phải đáp ứng, nhưng mà trên mặt tình cảm thì cậu vẫn không muốn.

“Anh sau này khẳng định sẽ đem bọn họ đón tới đế đô. Nhưng ở trước đó, nghỉ đông cùng nghỉ hè hàng năm anh vẫn sẽ phải trở về. Anh không phải bỏ các em mà đi, chỉ là muốn được tự do tùy tính, trải nghiệm qua cuộc sống mà đời trước không thể chạm tới. Đáp ứng anh, được không? Mùng bốn anh sẽ trở lại. Dù sao mấy ngày này các em hoặc là phải ở nhà, hoặc là phải ra ngoài xã giao, cũng không có bao nhiêu thời gian ở cạnh anh.”

Yến Phi đã nói đến mức này, Tiêu Tiếu nếu không nguyện ý cũng phải đáp ứng. Cậu không tình nguyện gật đầu. Nhìn thấy ủy khuất trong mắt cậu, Yến Phi lập tức nở nụ cười.

“Đã sắp ba mươi tuổi, sao so với trước kia còn trẻ con hơn?”

Bởi vì trước kia em không có phát hiện ra là mình yêu anh. Tiêu Tiếu nâng nhẹ tay lên ôm Yến Phi: “Mùng bốn em đi đón anh.”

“Được.”

Từ nay tới lễ năm mới còn hơn hai tháng, người này liền đã không vui như vậy, đợi cho tới lúc lễ năm mới tới, sẽ không phải là khóc nhè đi. Yến Phi ngẩng đầu, dỗ nói: “Chờ vết thương của anh tốt hơn, anh sẽ làm mì Ý cho các em ăn.”

Tâm của Tiêu Tiếu nhất thời đau đớn. Món mì Ý thịt băm là món ăn cuối cùng mà trước khi người này ‘rời đi’ làm cho bọn họ. Năm năm, ba người bọn họ chưa bao giờ chạm vào món mì Ý, bởi vì sẽ đau đớn khắc khoải.

“Không chỉ có mỗi mình mì Ý.”

“Được, các em muốn ăn gì anh sẽ làm cái đó. Cho dù là phải lật sách dạy nấu ăn thì anh cũng sẽ làm ra!”

Tiêu Tiếu ủy khuất trong mắt tiêu tán, biến thành vui sướng. Cho dù biểu tình bộ mặt của cậu một chút cũng nhìn không ra được biến đối. Đây là việc mà Yến Phi đau lòng nhất. Hắn chậm rãi nâng lên tay trái, sờ lên mặt của Tiêu Tiếu, nhẹ nhàng hướng bên trên kéo lên, Tiêu Tiếu nở nụ cười.

Trên thế giới này, chỉ có một người mới có thể đối với Tiêu Tiếu làm ra động tác như vậy, cũng chỉ có một người mới có thể khiến cho cậu cam tâm tình nguyện đồng ý cho phép chạm lên khuôn mặt có dây thần kinh thiếu hụt của bản thân. Yến Phi khóe miệng mỉm cười nhìn Tiêu Tiếu, Tiếu Tiếu kìm xuống nội tâm yêu say đắm của mình, chăm chú nhìn Yến Phi. Hai trái tim bình lặng rồi lại sinh ra một cỗ nhu tình khác thường.

‘Cốc cốc cốc’, cố tình có người rất không thức thời, thời điểm này tới quấy rối!

Tiêu Tiếu mắt bốc lên lửa giận, Yến Phi nhìn thời gian, hẳn là bác sĩ tới đây. Quả nhiên, Tiêu Tiếu mở ra cửa, ngoài cửa là Giản Trọng Bình cùng bác sĩ khám chính của Yến Phi, còn có y tá trưởng cùng một hộ sĩ.

Giản Trọng Bình không phát hiện ra Tiêu Tiếu mất hứng, dù sao Tiêu Tiếu cũng chỉ hé ra khuôn mặt than, công lực của cậu ta còn chưa có cao thâm như Yến Phi bọn họ. Cùng Tiêu Tiếu chào hỏi, Giản Trọng Bình mang theo bác sĩ cùng hộ sĩ đi vào, nói: “Bọn em phải kiểm tra tình huống miệng vết thương khép lại của Yến Phi một chút, đặc biệt là cổ tay của cậu ấy.” Đây là chính sự, không vui của Tiêu Tiếu lập tức tiêu tan, bất quá nhớ tới thương thế trên thân thể của Yến Phi, cậu lại càng không vui.

Giản Trọng Bình cùng Yến Phi nói chuyện, cũng nhân cơ hội âm thầm quan sát Yến Phi. Trong phòng bệnh mỗi ngày đều có người ‘như hổ rình mồi’, Giản Trọng Bình cũng không có cơ hội cùng Yến Phi một mình tiếp xúc. Cho nên ở cậu ta xem ra, Yến Phi có thể coi là được ba người kia sủng ái tới ‘bất khả tư nghị’. Chẳng lẽ ba người kia cuối cùng cũng quyết định không tiếp tục hãm sâu vào người đã chết? Nhưng bọn họ cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền yêu thích một cậu sinh viên như Yến Phi đi. Kỳ quái, rất kỳ quái.

Bác sĩ khám chính ở sau khi Giản Trọng Bình cùng Yến Phi giải thích tình huống trị liệu xong, nói: “Yến tiên sinh, chúng tôi muốn cậu làm một bài kiểm tra khôi phục thần kinh, đặc biệt là cổ tay phải của cậu.”

“Được.”

Hộ sĩ đẩy tới xe lăn, bác sĩ khám chính xốc lên chăn, muốn đỡ Yến Phi xuống giường. Tiêu Tiếu kéo tay của bác sĩ lại, nói: “Để tôi làm.”

Bác sĩ khám chính thối lui qua một bên, Tiêu Tiếu một tay nhẹ nhàng ôm thắt lưng của Yến Phi, một tay đỡ lấy tay của hắn, bộ dạng thật cẩn thận khiến cho mọi người ở đây đều nhìn tới ngây người.

Yến Phi cũng dở khóc dở cười nói: “Anh tự mình có thể đi, cũng không phải bị thương ở chân.”

“Sẽ chạm tới miệng vết thương của anh.”

Đỡ Yến Phi xuống giường, lại đỡ người ngồi tốt lên xe lăn, Tiêu Tiếu còn cẩn thận cầm lấy thảm nhung cẩn thận phủ lên trên đùi của Yến Phi, lại đem áo khoác ngoài của mình khoác lên trên người Yến Phi. Giản Trọng Bình gắt gao nhìn chằm chằm Yến Phi, nghĩ muốn tìm ra được điểm mị lực nào của Yến Phi có thể khiến cho Tiêu thái tử biến thành nhuyễn chỉ nhu như vậy. Bất quá Tiêu Tiếu không cho Giản Trọng Bình có thời gian để nhìn ra kết quả, cậu đẩy Yến Phi đi ra.

“Kiểm tra xong anh muốn đi ra ngoài hít thở không khí.” Yến Phi rất muốn duỗi thắt lưng, nhưng không được.

“Hôm nay gió lớn, chờ ngày nào đó trời tốt hơn, em mang anh ra ngoài.”

“A, muốn ăn vịt nướng.”

“Em gọi điện thoại cho nhị ca, để cậu ta buổi tối đóng gói một con mang về.”

“Được.”

Giản Trọng Bình một lần lại một lần nhịn không được rùng mình một cái. Mẹ của tôi ơi, người kia không phải là Tiêu ca mà cậu ta quen biết, tuyệt đối không phải! Nghĩ tới anh họ nói Yến Phi chính là chị dâu tương lai của mình, Giản Trọng Bình liền cảm thấy được tận thế tới rồi. Anh họ của cậu ta yêu Chung ca, yêu tới mức chết đi sống lại, thiếu chút nữa thì hỏng mất, sao có thể nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ? Ai tới nói cho cậu ta biết, Yến Phi này tới tột cùng là chuyện gì vậy?

Đương nhiên, mặc kệ Tiêu Tiếu hay là Tôn Kính Trì, Nhạc Thiệu, cũng sẽ không tốt bụng đi giải thích cho Giản Trọng Bình. Kết quả kiểm tra của Yến Phi tốt lắm, miệng vết thương khôi phục phi thường không tồi. Chờ miệng vết thương ở cổ tay sau khi khép lại, trải qua cường độ tập luyện khôi phục hơn một tháng, tay phải của Yến Phi sẽ không lưu lại bất cứ di chứng gì. Yến Phi cao hứng lập tức để Tiêu Tiếu gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu, cơm chiều lại thêm một con gà.

Trước cơm chiều, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đều về tới bệnh viện. Bệnh viện hiện tại chính là nơi ở tạm thời của bọn họ. Hai người không chỉ mang về vịt nướng cùng gà om mà Yến Phi muốn ăn, còn mang về địa tam tiên, thịt kho tàu và đậu kho mà Yến Phi thích ăn. Bốn người ở trong phòng bệnh ăn tới vui vẻ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu chiếc đũa không ngừng hướng về miệng bát của Yến Phi mà gắp. Yến Phi cảm thấy, chờ thương tích của bản thân tốt rồi, hắn chỉ sợ cũng sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề ăn cơm cùng quần áo.

Đêm nay, ba người giúp Yến Phi gội sạch đầu, lau người. Yến Phi đã có thể thản nhiên ở trước mặt ba người không mặc gì, không phải chỉ là so với trước kia nhỏ hơn một chút thôi sao.

“Yến Phi!”

Vừa mới ăn điểm tâm, một người kích động vọt vào trong phòng bệnh. Bộ dạng kích động kia khiến cho ba người ở trong phòng bệnh đều rất không thích. Yến Phi hướng người mới tới lộ ra nụ cười sâu, tiếp đón: “Tiểu Dương, ăn cơm không?”

“Ăn. Hôm nay có thể tới thăm anh, em sáng sớm liền đã dậy. Vốn nghĩ muốn tự mình tới, thế nhưng một đám người đều không cho. Em nhịn không được, phải bảo Nhạc Lăng lái phi cơ trực thăng tới để đón em.”

“Ha ha, ở nhà nghẹn thảm đi.”

“Thảm muốn chết. Anh bị thương, một ngày em cũng không chiếu cố được anh, em cũng chưa được gặp anh.”

“Cùng anh khách khí cái gì. Nhưng mà anh nói này, tiểu tử em cũng quá yếu đi, nghỉ hè tới quân đội huấn luyện.”

“Không đâu! Anh sao có thể giết hại huynh đệ như vậy.”

“Chẳng lẽ em sau này còn muốn anh cứu em? Anh cũng không làm. Rất lỗ vốn.”

“… Được rồi, vì suy nghĩ tới mạng nhỏ của em, em nhịn.”

Nhìn Tiêu Dương ‘không lớn không nhỏ’ cùng Yến Phi nói tới vui vẻ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu chỉ cảm thấy thực chướng mắt. Rõ ràng Tiêu Dương trước kia ở tại trước mặt Chung Phong thực quy củ, chẳng qua chỉ thay đổi cái túi da bên ngoài, cậu nhóc sao lại không đúng mực như thế?!

Tiêu Dương cùng Yến Phi nói chuyện, không chú ý tới bất mãn của ba ông anh trai. Yến Phi cũng thực cao hứng khi nhìn thấy Tiêu Dương, nói sao đi nữa thì trong khoảng thời gian này, hai người đã xây dựng được tình huynh đệ sâu đậm, cho nên cũng không chú ý tới ba nam nhân đột nhiên yên lặng đi không ít. Nhạc Lăng ngồi ở trên ghế sopha không hé răng, trong lòng tính toán bản thân có nên hay không ra ngoài để phòng ngừa.

Tiêu Dương từ trong một đống túi quà thăm bệnh của mình lấy ra một quả quýt lớn, Yến Phi lập tức nói: “Đi rửa tay.”

“Tính cách khiết phích của người này thực sự là khiến người ta nhịn không nổi.” Tiêu Dương cầm lấy quả quýt đi vào trong phòng tắm, Yến Phi hô: “Đem quýt cũng rửa luôn.”

“Đã biết.”

Rất nhanh, Tiêu Dương đi ra. Ngồi trở lại bên giường của Yến Phi để bóc quýt, miệng nói: “Em trước đó đã gọi điện thoại cho Tiêu Bách Chu, cậu ta bảo sẽ cùng Vệ Văn Bân lập tức qua đây.”

“Tốt. Vài ngày không gặp bọn họ, có chút nhớ. Nhất là Vệ Văn Bân. Không có ai cùng anh đấu võ mồm, có chút tịch mịch.”

Sắc mặt của ba người lập tức tái đi. Người nọ ‘nhớ’ hai người cùng phòng ký túc xá?!

Tiêu Dương lúc này lửa cháy còn đổ thêm dầu: “Vệ Văn Bân nói cậu ta rất nhớ anh, người vệ sinh miễn phí khó tìm a.”

“Cái đệch, tiểu tử này một ngày không đánh thì ngứa đòn a.”

“Ha ha, chờ cậu ta tới đây, đánh cho cậu ta một trận.”

Yến Phi vừa lúc ăn xong miếng quýt cuối cùng, Tiêu Dương lập tức nói: “Muốn ăn thêm hay không?” Quýt này nhiều nước lại ngọt, Yến Phi thực sự thích ăn.

“Đủ rồi. Anh ở nơi này cái gì cũng không thiếu, em xem một đống bừa bãi trên mặt đất kìa, trong ngăn tủ cũng đều đầy.” Yến Phi chỉ chỉ một đống hoa quả cùng thuốc bổ ở góc phòng. Tiêu Dương nói: “Anh hiện tại gầy như con khỉ vậy, ăn nhiều một chút.”

“Tiểu Dương, sao lại nói chuyện như vậy!” Tiêu Tiếu bật người lên tiếng răn dạy.

Tiêu Dương tươi cười trên mặt cứng đờ, rồi đột nhiên nhớ tới cảnh cáo của anh trai đối với mình khi ở nhà, không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Cậu nhóc vội vàng quay đầu nở ra khuôn mặt tươi cười: “Đây là do thói quen ở trường học.”

Yến Phi hướng ba người khuôn mặt đang xị ra, nói: “Anh hiện tại là bạn học của Tiểu Dương, em ấy cùng anh nói chuyện như vậy là bình thường. Mấy đứa đừng khiến cho không khí trở nên khẩn trương.” Dứt lời, hắn lại cùng Tiêu Dương tán gẫu.

“Chờ em có thể ‘ra tù’, vừa lúc bệnh viện cho anh một khóa trình tập luyện. Nếu không cùng em nhận thức, cùng Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bân quan hệ không tồi, anh thực sự rất muốn chuyển ngành. Truyền thông kỹ thuật căn bản không phải dành cho người học.”

Tiêu Dương chịu đựng mũi nhọn lạnh lẽo từ phía sau đâm tới, cũng mang theo vài phần trả thù đùa dai, phối hợp nói: “Không cho anh chuyển ngành a, dù thế nào bốn người chúng ta cũng coi như là chung hoạn nạn đi. Chương trình năm nhất cũng không khó, chỉ là phần nghe hiểu có chút đáng sợ. Yên tâm, cứ tin ở em.”

“Vậy giao cho em. Anh sau khi quay về trường học chuẩn bị đi tham gia xã đoàn thư pháp cùng hội họa, không muốn bị bài vở cùng bài tập chiếm cứ quá nhiều thời gian.”

“Anh muốn đi xã đoàn thư pháp cùng hội họa? Xã trưởng của cái xã đoàn kia chính là nhân vật phong vân trong Đế Đại (đại học Đế Đô) a.”

“Em nói là Tư Quang Nam?”

“Ừ. Anh gặp qua anh ta?”

“Không có. Thời điểm anh tới xã đoàn xem xét, nghe thấy phó xã trưởng nói tới. Ừm, phó xã trưởng của bọn họ tên là Lương Cầm. Em quen biết không?”

“Biết, là một tài nữ. Năm trước ở trận thi đấu hội họa của các trường đại học trong cả nước, cô ấy đạt giải nhì, tác phẩm còn được trưng bày tại trường trong một tháng. Nghe nói bức tranh của cô ấy không tồi.”

“Cô ấy nói cô ấy chủ yếu là vẽ tranh. Anh đối với cô ấy ấn tượng không tồi. Thời điểm lúc ấy, anh còn mặc quần áo trước kia, cô ấy cũng không ghét bỏ anh, còn nói muốn cho anh mượn tiền nữa.”

“Ai nha, không tồi a, có mị lực như thế. Người ta vừa gặp anh lần đầu tiên liền đã nguyện ý cho anh mượn tiền.”

Sắc mặt của ba người nào đó càng thêm tái rồi.

“Kia là đương nhiên, em cũng không nhìn xem Yến ca anh đây là ai.”

“Tại hạ bội phục.”

“Ha ha, kia so ra cũng kém với Tiêu công tử được lọt vào mắt xanh của hoa khôi ban a.”

“Này! Anh không cần nói lung tung!”

“Ha ha ha…”

Trên sopha, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu ngồi thành hàng. Nhạc Lăng ngồi ở bên cạnh Nhạc Thiệu cúi đầu chơi di động, ở trong lòng vì Tiêu Dương không biết sống chết mà bi ai. Bất quá, Chung, à không, Yến Phi hai người bạn cùng phòng kia trong chốc lát nữa sẽ tới? Nhạc Lăng híp híp con mắt, hắn đối với ‘người kia’ có ấn tượng thập phần sâu sắc.

~ ~ ~ ~ ~

* Tây Dương Sâm:

* Câu Kỷ Tử:

* Địa tam tiên: