*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốn người ăn cơm xong cũng không thấy Nhạc Thiệu bọn họ trở lại, xem ra thật sự rất bận rộn. Ăn cơm xong, bốn người trở về phòng nghỉ, lúc sắp đi, Vệ Văn Bân không tự chủ nhìn về phía vị ‘mỹ nữ đi nhầm toilet’ kia. Thời điểm rời khỏi nhà ăn, đối phương tựa hồ phát hiện ra cậu đang nhìn mình, quay đầu lại, nở một nụ cười ngọt ngào. Vệ Văn Bân đối với ‘cô’ mỉm cười, trong mắt mang theo tiếc nuối, sau đó rời đi.

Tiếc nuối? Tiểu tử kia đang tiếc nuối cái gì? ‘Mỹ nữ’ Park Tae Seok sờ sờ cằm. Thu hồi tầm mắt, gã liếc về phía ba tên thuộc hạ tục tằng đang cúi đầu ăn cơm, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia hàn quang. Tiểu tử kia thực sự muốn bị gã đem đi đút cá mập đi!

Ăn uống no say, bốn người tâm tình sảng khoái đi thăm thú du thuyền. So với đời trước, du thuyền hiện tại càng thêm to lớn xa hoa, Yến Phi không thể không cảm khái. Vệ Văn Bân giống như một con chim sẻ, hưng phấn líu ríu không ngừng. Đèn đuốc mê nhân, bể bơi mê nhân,… tại trong mắt của Vệ Văn Bân, tất cả đều mê nhân như vậy.

* mê nhân:  ám chỉ một thứ gì đó khiến cho người say đắm không thôi

“Lão Tiêu, cậu xác định cậu ta không phải là Già Lưu?” Tiêu Dương hỏi Tiêu Bách Chu, thực sự không muốn nói ra cái tên doạ người kia.

* Già Lưu:  nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, bà là một người nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên ba lần được tới Giả phủ. Nhân vật này thường được người Trung Quốc sử dụng với nghĩa ‘nhà quê lên tỉnh’

Tiêu Bách Chu chỉ chỉ ghế nằm cách đó không xa, nói: “Đừng để ý tới cậu ta. Mỗi lần đến nơi nào mới mẻ, cậu ta đều như vậy. Tiểu bạch đều có lối suy nghĩ như vậy, cậu phải thông cảm.”

“Tôi hiểu rồi.” Từ chỗ nhân viên phục vụ cầm lấy hai ly đồ uống, đưa cho Yến Phi một ly, Tiêu Dương, Yến Phi và Tiêu Bách Chu cùng nhau đi đến một chiếc ghế nằm, ngồi xuống. Vệ Văn Bân lấy ra di động, không ngừng chụp ảnh. Ba người còn lại đều một đầu hắc tuyến.

Di động của Yến Phi cùng Tiêu Dương đồng thời vang lên, hai người vừa thấy số hiện thị, tâm tình vui vẻ ấn nhận. Yến Phi bên này —–

“Alo, Tiểu Tiểu.”

“Phi, các anh ăn cơm chưa? Hiện tại đang ở đâu thế?”

“Vừa ăn xong, đang ngồi trên boong thuyền, ăn ở nhà ăn Hàn Quốc. Các em ăn chưa?”

“Bọn em đang ăn đây. Lát nữa phải mở hội nghị với nhóm thuộc hạ, còn phải họp với mấy người phụ trách bên các căn cứ, chắc đến khuya mới có thể trở về.”

“Không sao không sao, các em cứ bận việc đi, bọn anh tự đi chơi được.”

“Muốn ăn muốn chơi cái gì cứ tuỳ tiện, bọn em đều đã an bài hết rồi, sẽ không có ai tìm các anh đòi tiền.”

“Ha ha, tốt.”

“Vậy bọn em đi họp tiếp đây, anh chơi đi.”

“Được.”

Đối với di động hung hăng hôn một cái, Tiêu Tiếu cúp điện thoại.

Tiêu Dương bên này —–

“Alo, Hứa ca.”

“Đang làm gì đấy? Ăn cơm chưa?”

“Mới vừa ăn xong, anh thì sao?”

“Tôi cùng anh trai nhóc lần này có hạng mục hợp tác, đang bàn bạc. Ngày mai sau khi khách nhân tới đầy đủ sẽ có rất nhiều hoạt động, khi ấy trên thuyền khá loạn, thừa dịp hiện tại người còn chưa nhiều, vẫn nên bàn bạc tốt. Tối nay nhóc đừng chờ tôi, ngủ trước đi.”

“Được.”

Hứa Cốc Xuyên sẽ đi Trường Phản vào ngày 1 tháng 5, trong khoảng thời gian này, Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên chỉ có thể dùng ‘như keo như sơn’ để hình dung, hai người kém chút nữa liền biến thành trẻ em sinh đôi. Nếu không phải ý chí kiên định, Hứa Cốc Xuyên tuyệt đối sẽ đổi ý, không cho Tiêu Dương đi du học nữa. Tiêu Dương cũng bắt đầu chuẩn bị thi tiếng Anh để xuất ngoại, nếu toàn bộ đều thuận lợi, học kỳ sau cậu sẽ đi.

Hai người nói chuyện điện thoại xong, Vệ Văn Bân mới y do vị tẫn trở lại, ở bên cạnh Tiêu Bách Chu ngồi xuống. Cậu liếc liếc mắt nhìn về phía bể bơi không một bóng người, do dự hỏi: “Tiêu Dương, nơi này có thể bơi được không?”

* ý do vị tẫn:  vẫn chưa được thoả mãn

“Đương nhiên. Bằng không xây bể bơi làm gì.” Tiêu Dương nhìn về phía cậu, “Không lẽ hiện tại cậu muốn xuống bơi, nhưng nước rất lạnh. Đợi thời điểm đi vào vùng biển quốc tế, nước ấm hơn rồi, lúc ấy muốn bơi cũng không muộn a.”

“Chán vậy.” Vệ Văn Bân hít vào một hơi, “Tôi vừa nhìn thấy bể bơi liền nhịn không được muốn nhảy xuống bơi.”

“Vậy hiện tại cậu đi xuống bơi đi, chúc cậu bị lạnh chết.” Ba người khác lập tức hướng cậu phất tay. Vệ Văn Bân thực uỷ khuất: “Các cậu thật quá quắt, toàn bắt nạt tôi thôi!”

“Ai bảo cậu ngu ngốc như vậy.”

Một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào đầu của Vệ Văn Bân, khiến cho cậu đả kích đầy mình.

* lợi kiếm:  thanh kiếm sắc bén

Nghỉ ngơi trong chốc lát, bốn người tiếp tục đi thăm thú khắp nơi. Đem du thuyền từ trên xuống dưới đi thăm quan một lượt, sau khi du thuyền phát ra một tiếng còi, bốn người trở về phòng nghỉ. Nhóm ‘ông xã’ vẫn chưa trở về, bốn người tụ tập trong phòng của Yến Phi, Vệ Văn Bân đề nghị đánh bài, chiếm được sự tán thành của cả ba người.

Trong một gian phòng khách xa hoa ở dưới tầng, Park Tae Seok tắm rửa xong khoác trên người một chiếc áo choàng, nghe thuộc hạ báo cáo.

“Chủ thượng, đây là tư liệu chúng ta tra được về người kia. Tuy nhiên bởi vì thời gian quá gấp, cho nên lượng thông tin chưa được đầy đủ, mời chủ thượng trước hết xem qua.” Một trong những thuộc hạ cung kính dùng hai tay đưa lên tư liệu, sau đó hai chân khép lại, sống lưng thẳng tắp, đứng chờ nghe phân phó của chủ thượng.

Park Tae Seok mở ra phần tư liệu mỏng dính, lướt mắt đọc một lượt, trên khuôn mặt xinh đẹp trung tính của gã rõ ràng hiện lên sự bất mãn. Tên thuộc hạ rùng mình, không dám hé răng.

Nội dung trên tư liệu quả thực rất đơn giản. Nhưng chỉ với một dòng kia —– bạn cùng phòng ký túc xá với người yêu của ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu – Yến Phi —– đủ để khiến cho Park Tae Seok không vui. Tại trên du thuyền này, không ai nguyện ý cùng ba người kia trở mặt thành địch.

Không ngờ lại là bằng hữu của ‘Thái tử phi’ … chuyện này có chút khó giải quyết. Park Tae Seok buông xuống tư liệu, nhíu mày thật sâu, sau đó gã mỉm cười, nụ cười này khiến cho tên thuộc hạ lại một lần nữa đánh rùng mình.

“Ta muốn biết rõ thời thời khắc khắc hành tung của cậu ta.”

“Dạ!”

“Ngươi lui xuống đi.”

“Chủ thượng, ngài sớm nghỉ ngơi.”

Ân cần thăm hỏi một tiếng, đối phương rời đi. Park Tae Seok đứng dậy, tự rót cho bản thân một ly rượu vang đỏ, nhìn chén rượu một hồi rồi lại mỉm cười. Nếu không thể đem người ném xuống biển để đút cá mập, vậy thì đổi một loại phương pháp chơi đùa khác đi.

“Hắt xì!”

Một cái hắt xì, đổi lấy sự khinh thường của ba vị bằng hữu, Vệ Văn Bân xoa xoa chóp mũi, ném bài xuống: “Ba con 4, bùm! Ha ha.”

“Hừ, ba con 5! Chỉ là ba con 4 cũng dám lấy ra.” Tiêu Dương oanh tạc không nương tay.

Tiêu Bách Chu sắc mặt bình tĩnh bỏ xuống bốn lá bài: “Bốn con 3.”

Bùm!

Một đám chỉ thích gây khó dễ.

“Các cậu không nên ép tôi!” Yến Phi nổi giận, bắt nạt hắn bài xấu sao?! “Qua!”

Tiêu Bách Chu quét mắt một vòng nhìn ba người, rất lãnh tĩnh bỏ xuống tất cả bài trên tay: “Từ 10 đến A, cùng chất.”

* chất:  một bộ bài Tây thì có bốn chất cơ, rô, nhép, bích

“Đệch! Bài của cậu rốt cuộc là cái quỷ gì vậy a! Không chỉ oanh tạc mà còn cùng chất!”

* oanh tạc:  ý chỉ người chiến thắng

Ba người bỏ xuống bài trong tay, vô cùng buồn bực. Tiêu Bách Chu lúc này mới lộ ra nụ cười thắng lợi tràn ngập gian trá. Cầm lấy ba sợi giấy trắng đã được cắt sẵn, nhúng vào trong ly nước, dán lên mặt ba người bạn cùng phòng.

“Lại tới! Tôi cũng không tin đêm nay tôi không thắng nổi một bàn!” Trên mặt cùng sau gáy của Yến Phi dán đầy những sợi giấy trắng. Tiêu Bách Chu bị dán ít nhất, tiếp theo là Tiêu Dương.

Buổi đêm hơn 12 giờ, mấy vị nam nhân xuất hiện ở tầng cao nhất của du thuyền. Ngáp một cái, Hà Khai Phục cùng Tần Trữ nói ngủ ngon với vài người khác, mở ra phòng nghỉ của bản thân, đi vào bên trong nghỉ ngơi. Nhạc Lăng mở cửa phòng, bật đèn lên, thấy trong phòng không có ai, hắn lại đi ra. Hứa Cốc Xuyên đang chuẩn bị mở cửa phòng cùng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu đã đi tới trước cửa phòng đồng thời nhìn lại đây: “Sao thế?”

“Bách Chu không có trong phòng.” Nhạc Lăng lấy ra di động, định gọi điện thoại cho Tiêu Bách Chu.

Tôn Kính Trì mở cửa phòng, thanh âm từ trong phòng vang ra: “Tiêu Bách Chu! Bài của cậu rốt cuộc là làm sao vậy a! Sao có thể tốt tới như vậy! Cậu đêm nay đã vài lần oanh tạc rồi!”

Tôn Kính Trì nở nụ cười: “Không cần gọi.” Sau đó y nhấc chân đi vào trong phòng. Hứa Cốc Xuyên cũng rút lại bàn tay đang nắm nắm cửa, theo Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu tiến vào trong phòng nghỉ của bọn họ.

Năm nam nhân vừa đi vào trong phòng, nhất thời ngây ngốc. Chỉ thấy bốn người đang ngồi trên thảm lông mềm mại, mặt ai cũng bị dán kín những sợi giấy màu trắng. Mà bốn vị này vẫn đang hăng say oanh tạc nước miếng, hoàn toàn không phát hiện ra đã có người đi vào trong phòng.

“Tiểu Dương, anh cùng em đổi vị trí! Anh cũng không tin! Đêm nay anh không thắng nổi một bàn!”

Yến Phi đẩy ra sợi giấy trắng chắn mất tầm mắt, khí thế gia tăng.

“Cái này cùng vị trí không liên quan, hoàn toàn là do nhân phẩm a, nhân phẩm. Yến Phi, xem ra nhân phẩm của cậu đã dùng xong, ha ha.” Vệ Văn Bân trên mặt cũng dính đầy sợi giấy, lại không biết xấu hổ phát huy bản tính thối mồm của bản thân.

“Cậu đi chết đi!”

Yến Phi một cước đạp qua. Bị đá ngã vật ra thảm, nhưng Vệ Văn Bân vẫn cười to. Có người nhịn không nổi lên tiếng: “Phi, bọn em đã trở lại.”

“A!”

Yến Phi ngửa đầu, một tay nhấc lên sợi giấy trắng đang chắn tầm mắt. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ý cười tràn đầy, bọn họ đã rất lâu không được nhìn thấy người này chơi high đến như vậy.

“Mọi người đã về, họp xong rồi?” Yến Phi đứng lên, những người khác cũng đứng lên. Tiêu Bách Chu đem bộ bài thu dọn, hiện tại khẳng định không thể chơi tiếp được.

“Họp xong rồi. Mấy người có muốn chơi tiếp không?” Nhạc Thiệu hỏi.

Vừa nhìn thời gian đã hơn 12 giờ, Yến Phi lúc này mới cảm thấy mệt mỏi. Vặn thắt lưng, hắn nói: “Không chơi nữa. Dù sao chuyến đi cũng vừa bắt đầu, không vội.”

“Nhạc ca, Tôn ca, Tiêu ca, Hứa ca, Nhạc Lăng, mọi người ngủ ngon.” Vệ Văn Bân hiếm khi có nhãn lực, chủ động nói lời tạm biệt. Cùng mọi người nói ngủ ngon xong, Tiêu Dương theo Hứa Cốc Xuyên rời đi, Tiêu Bách Chu theo Nhạc Lăng rời đi. Nhìn Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đều theo ‘ông xã’ trở về phòng nghỉ, Vệ Văn Bân một mình cô đơn không khỏi sinh ra một tia ưu thương ‘Forever Alone’. Có lẽ cậu cũng nên đi tìm một người bạn gái?

Mọi người đều rời đi rồi, Yến Phi nhịn không được, tức giận phẫn nộ nói: “Anh cả đêm hôm nay cũng chưa thắng nổi một bàn, thật đen!”

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu gỡ xuống những sợi giấy dính trên mặt của hắn, an ủi: “Tối mai anh dẫn mấy người bọn họ đi tới sòng bạc, bọn em cam đoan để cho anh toàn thắng, bắt bọn họ thua sạch.”

Yến Phi nở nụ cười: “Được! Nhất là Vệ Văn Bân, tên kia đúng là đồ miệng tiện, phải làm cho cậu ta thua tới lột quần lót.”

“Được.”

Nghĩ tới ngày mai Vệ Văn Bân sẽ thua đến lột sạch, Yến Phi tâm tình liền tốt đẹp. Hắn chủ động phát ra lời mời: “Anh đi tắm, các em có muốn tắm chung không?”

“Đương nhiên có!”

Ba người lập tức thoát quần áo, ý tứ thế nào không cần nói cũng biết.

Một lúc sau, từ trong phòng tắm vang lên tiếng kêu động tình của Yến Phi. Khác với lúc ở trong nhà làm tình, tại trong không gian không tính là riêng tư như vậy (dù sao trái phải đều có người ở), tình dục của bốn người ngược lại càng thêm tăng vọt. Tôn Kính Trì bán nằm ở trong bồn tắm lớn, Yến Phi ghé vào trên người y, phía sau là Nhạc Thiệu. Tính khí của hai người đều chôn bên trong cơ thể của Yến Phi. Tiêu Tiếu ngồi xổm một bên, cầu xin: “Anh trai, anh liếm liếm em đi.”

“A… không, được…” Người có chứng khiết phích tuyệt đối không chấp nhận chuyện này.

“Anh trai, chỉ liếm một chút thôi, em đau quá.” Tiêu Tiếu xuất ra đòn sát thủ, giả bộ đáng thương.

Chìm sâu trong tình dục, bên miệng Yến Phi có một thứ ‘đồ vật gì đó’ cọ tới cọ đi, Tiêu Tiếu lại không ngừng cầu xin, trong lúc mê muội, Yến Phi liền há mồm, ngậm vào thứ đồ kia.

“A… anh trai…” Tiêu Tiếu thoải mái tới rên rỉ.

Hoàn hảo, không có vị gì khác lạ. Yến Phi một bên phối hợp với sự chiếm đoạt của hai người, một bên mang theo rối rắm liếm mút Tiêu Tiếu, không hề hay biết bộ dạng của bản thân hiện tại khiến cho ba người muốn ngừng mà không được.

Phòng bên cạnh, cũng trong bồn tắm lớn, Tiêu Bách Chu hai tay bấu lấy bả vai của Nhạc Lăng, cố gắng cắn chặt khớp hàm. Thân thể Nhạc Lăng vô cùng rắn chắc, phát huy đầy đủ ưu thế quân nhân của bản thân, từ đầu tới cuối không ngừng va chạm vào địa phương mềm mại của Tiêu Bách Chu.

“Bà xã, kêu lên đi, bọn họ không nghe thấy đâu.”

“Không… ừm…”

Tiêu Bách Chu sợ hãi, đây là trên du thuyền, không phải ở nhà!

“Không sợ. Phòng nghỉ ở đây cách âm rất tốt. Kêu lên đi, bà xã.” Nhạc Lăng ngậm lấy thủ nhũ của Tiêu Bách Chu, thành công làm cho đối phương phát ra thanh âm. Mặc dù bản thân vẫn có nhiệm vụ trong người, bất quá dù sao nơi này cũng không phải là đế đô, hắn muốn ở trên du thuyền vui vẻ thưởng thức bà xã nhà mình.

* thủ nhũ:  đầu ngực

Lại ở phòng bên cạnh, Hứa Cốc Xuyên đùa nghịch camera cả nửa ngày, Tiêu Dương ngồi trên giường buồn bực: “Hứa ca, anh làm gì vậy? Đang xem lại video?”

“Không phải, tôi đang muốn quay video.”

Hứa Cốc Xuyên đi tới bên giường, cởi ra áo choàng.

“Quay video?!” Tiêu Dương lập tức hiểu được đối phương muốn quay cái gì, mở miệng phản đối, “Không được! Em không quay!”

“Tiểu Dương.” Hứa Cốc Xuyên đem người áp đảo, hôn môi, “Tôi sắp đi Trường Phản rồi. Ngoại trừ nhóc ra, trong lúc tự an ủi, không một ai có thể làm cho tôi bắn ra, nhóc không muốn tôi bị nghẹn chết đi. Nếu muốn tôi xoá đi video, nhóc phải cố gắng học thật giỏi, sớm trở về nước.”

“Không được, không được!” Tiêu Dương liên mồm nói không được, thân thể lại khô nóng vô cùng.

“Nhóc không ở đây, tôi chỉ có thể nhìn video của nhóc để tự an ủi. Tưởng tượng nhóc bị tôi đặt dưới thân, bị tôi làm, bị tôi fuck.”

“A!”

Tại dưới dâm ngôn uế ngữ của Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương bị đánh tan tác.

* dâm ngôn uế ngữ:  lời nói dâm dục phóng đãng, từ ngữ xấu xa thô bỉ

Một gian phòng khác bên cạnh, Vệ Văn Bân cô đơn nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà. Một mình đi nghỉ dưỡng, thật thê lương. Khóc. Lăn qua lăn lại một hồi cũng không ngủ được, Vệ Văn Bân ngồi dậy. Cào cào mái tóc, cậu xốc chăn lên, đi xuống giường. Lầm bầm, Yến Phi bọn họ trước đó không phải đã nói sao, trên du thuyền có rất nhiều nữ nhân làm nghề nghiệp đặc thù, cậu không tin bản thân không thông đồng được một ai.

Mặc vào quần áo, cầm theo thẻ phòng, Vệ Văn Bân đi ra mở cửa. Hạ quyết tâm trong mấy ngày nghỉ dưỡng này, nhất định phải thông đồng được với một vị mỹ nhân nào đó, trấn an tâm linh thương tổn của bản thân. Vừa ra cửa, Vệ Văn Bân liền lui chân về, ngừng thở. Phòng bên cạnh cùng phòng bên cạnh của bên cạnh phân biệt là phòng của Hắc ca cùng phòng của Tần Trữ. Lúc này có hai cô gái dáng người gợi cảm cùng dáng người thanh thuần đi vào bên trong phòng của hai người kia!

Vệ Văn Bân trừng lớn đôi mắt, đệch a! Chẳng lẽ thật sự chỉ có một mình mình là người cô đơn?! Ngọn lửa bùng lên, Vệ Văn Bân đóng lại cửa phòng, đi ra ngoài. Không được, nhất định không được! Nếu không thông đồng được với một vị mỹ nữ nào đó, đêm nay cậu sẽ không thể ngủ nổi!

Đi lên boong thuyền, Vệ Văn Bân đột nhiên tâm tình trở nên bi thương. Trên boong thuyền chỉ có vài nhân viên đứng lẻ loi, xem ra tất cả mọi người đều đã đi nghỉ ngơi. Mỹ nữ đâu? Mỹ nữ ở đâu?

“Tiên sinh, ngài cần gì sao?” Một nam nhân viên đã được huấn luyện kỹ càng lập tức xuất hiện tại trước mặt Vệ Văn Bân.

“Các anh có hay không…” Vệ Văn Bân thiếu chút nữa nói ra ‘phục vụ tam bồi’. Tại trước khi mất mặt, cậu vội vàng câm miệng, xấu hổ nói: “Không… không cần gì cả, tôi ngủ không được, đi lên hóng gió biển.”

* tam bồi:  bồi ăn, bồi uống, bồi phục vụ. Một từ để ám chỉ gái mại dâm

“Vậy ngài có muốn uống chút gì đó không?”

Uống gì đó? Vệ Văn Bân suy nghĩ một chút, làm bộ như bản thân rất có thưởng thức, nói: “Cho một ly rượu vang đỏ.”

“Được, xin ngài chờ một lát.”

Nam nhân viên phục vụ đưa Vệ Văn Bân đến khu nghỉ ngơi, chờ mình mang rượu vang tới.

Tâm tình không tốt đi tới bên bể bơi ngồi xuống, Vệ Văn Bân ngửa đầu nhìn không trung. Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương hai tên phản đồ này! Thất thần nhìn hơn mười phút, vị nhân viên kia còn chưa trở lại, Vệ Văn Bân đã hết kiên nhẫn. Không thể nào, chỉ là một ly rượu vang mà thôi, sao lại lâu như vậy? Hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm vị nam nhân viên kia, Vệ Văn Bân đột nhiên sửng sốt, thần kinh thô hô lên một tiếng khiếm nhã: “Mỹ nữ đi nhầm toilet?”

Đang hướng về phía cậu đi tới, nụ cười trên khuôn mặt của vị ‘mỹ nữ’ nào đó đột nhiên biến thành cứng ngắc, sau đó nở ra một tia tươi cười càng thêm thâm thuý. Thân thể ‘thướt tha’ bị áo ngủ quá dài bao phủ, mỹ nữ trên tay cầm hai ly rượu vang đỏ bước tới, ngồi xuống bên cạnh Vệ Văn Bân, vươn tay đưa lên một ly.

“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt.”

“A, xin chào.” Vệ Văn Bân tiếp nhận ly rượu vang, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, tôi không có ý gì khác. Ừm, cô còn chưa ngủ a.”

“Chưa ngủ.” Mỹ nữ xấu hổ nhìn cậu một cái, nâng ly. Vệ Văn Bân có chút lúng túng, cùng đối phương khẽ chạm ly, lại nhịn không nổi mở miệng hỏi: “Ách, ừm… cô chỉ có một mình?” Tình phu thế nhưng đồng ý để cho người này đi ra ngoài một mình?

Mỹ nữ tươi cười thật sâu, lông mi dày che khuất đi tinh quang chợt loé rồi nhanh chóng biến mất trong đôi mắt.

“Trước mắt chỉ có một mình, có thể uống với tôi một ly không?” Mỹ nữ trước hết nhấp một ngụm.

“A, không thành vấn đề, tôi cũng không ngủ được.” Vệ Văn Bân uống một ngụm rượu vang.

Mỹ nữ hướng vị nhân viên đứng cách đó không xa ngoắc ngoắc ngón tay, rất nhanh, đối phương mang tới một bình rượu vang đỏ. Gió biển thổi tới, Vệ Văn Bân đi ra ngoài tìm diễm ngộ tại trong hỗn loạn liền cùng vị ‘mỹ nữ đi nhầm toilet’ ngồi bên bể bơi bắt đầu uống rượu.

~ ~ ~ ~ ~

* ghế nằm:

* boong thuyền:

* chất bài tây:

* nắm cửa:

* rượu vang đỏ: hay còn gọi là vang đỏ hay rượu nho đỏ là một dạng phổ biến của rượu vang được làm từ những loại nho đậm màu. Vang đỏ thường có màu đậm pha trộn giữa màu đỏ, đen và tím