Edit: Cua🌷

_

Giang Dã không biết mình có nói sai hay không, thành thật trả lời: "Là chú Chu đã nói như vậy ạ."

Yến Hoa hừ lạnh một tiếng, "Ông ta không xứng gọi tôi bằng tên này."

Kiều Kiều là tên mà mẹ Yến Hoa đặt cho đứa con nhỏ còn chưa ra đời.

Chu Lệ Vi kể rằng khi đó họ đã gặp nhau ở cầu Nam Giang và chọn lấy cái tên này.

Không ngờ hơn chục năm sau, anh được nghe lại cái tên này từ miệng một đứa trẻ.

Tên cây cầu cũng đã nhắc nhở Yến Hoa rằng anh không còn người thân nào trên thế giới này nữa.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Yến Hoa, Giang Dã không biết có thể gọi anh bằng tên này không. Trực tiếp gọi tên Kiều Kiều thì hơi bất lịch sự, sau khi nghĩ ngợi hồi lâu hắn mới gọi: "Anh Kiều Kiều?"

Yến Hoa chuyển sự chú ý về phía Giang Dã, quay mặt đi nói: "Muốn gọi gì cũng được."

Giang Dã vỗ vỗ ngực, thầm mừng vì mình không gọi nhầm.

Chiếc khẩu trang ngăn lại không khí ẩm thấp và bụi bặm trong phòng khiến Yến Hoa cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, ngồi trên ghế sofa hít thở vài hơi. Anh nhìn Giang Dã vụng về bưng dầu vào bếp, bước chân vẫn còn chút loạng choạng.

"Tại sao bọn họ lại đánh cậu?" Yến Hoa hờ hững hỏi.

Giang Dã dừng động tác lại, tức giận nói: "Bọn họ không thích em."

"Que diêm?" Giọng điệu Yến Hoa lạnh hơn rất nhiều.

Sau khi Giang Dã xếp đồ đạc trong bếp xong thì quay sang nói với Yến Hoa: "Em không biết anh ta." Yến Hoa ồ lên, không truy cứu chủ đề này nữa, "Đi xem có dầu Vạn Hoa không, nếu không có tôi sẽ đi mua thêm. Bôi nó vào người nếu không muốn vết thương trở nặng hơn."

Anh nghĩ giọng điệu của mình rất hung dữ.

"Được." Giang Dã luôn nghiêm túc thực hiện lời nói của Yến Hoa.

Yến Hoa đã nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi với Giang Dã, hầu hết chúng đều nghịch ngợm và ham chơi, chỉ có một số ít ngoan ngoãn, xinh đẹp và vô tư như đứa trẻ trước mặt.

Yến Hoa bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, đột nhiên hiểu được cách làm của Chu Lệ Vi. So sánh giữa một đứa con ngoan ngoãn, vô tư so với một kẻ vô tình giết vợ và thường xuyên chọc giận mình mỗi ngày, người bình thường nào cũng sẽ chọn vế đầu tiên.

"Anh Kiều Kiều, đây là dầu Vạn Hoa à?"

Chữ viết trên chiếc bình màu trắng khá mơ hồ, Yến Hoa dứt khoát nói: "Là nó."

Anh quá quen thuộc với thứ này.

Giang Dã bị thậm chí còn mang cho Yến Hoa một đôi dép bông trong khi tìm dầu Vạn Hoa.

"Anh Kiều Kiều, thay giày đi."

Quả thực, Giang Dã đã đối xử với Yến Hoa rất chu đáo dù hắn có mục đích gì. Nhưng thủ đoạn này là chưa đủ để Yến Hoa giữ hắn ở lại.

Điều tốt nhất anh có thể làm đó là mời hắn một bữa cơm, sau đó để hắn đi bất cứ đâu mà hắn muốn.

Nhưng sau khi đi bộ một lúc lâu, anh cũng cảm thấy thực sự đói bụng.

"Này, cậu muốn ăn gì?" Yến Hoa hỏi đứa nhóc đang ngồi trên ghế nhỏ.

"Ăn gì cũng được." Giang Dã không dám kén cá chọn canh.

Yến Hoa lấy Nokia ra, lướt danh bạ hỏi: "Có kiêng gì không?"

Giang Dã suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Không ăn được hải sản, nếu không sẽ phải tiêm thuốc."

Yến Hoa chợt nhếch môi khi nghe thấy lời này, buồn cười nói: "Dù cậu muốn ăn cũng không có đâu. Ở chỗ này lấy đâu ra hải sản?"

Nam Giang là một thành phố nội địa, chỉ có thức ăn sông nước chứ không có hải sản.

Yến Hoa bấm điện thoại, nằm nghiêng trên ghế sofa nói chuyện với đối phương: "Phong Tử, cửa hàng của cậu còn mở cửa không?"

"Gửi chút đồ ăn sang đây."

Không biết bên kia đã nói cái gì, Yến Hoa chợt nhìn Giang Dã mỉm cười, nói: "Cái gì cũng được trừ hải sản."

"Ừ, hai phần, giao nhanh chút." Sau khi cúp máy, Yến Hoa lại bấm gọi vào số của cha Giang Dã nhưng vẫn không thấy ai trả lời.

"Cậu không biết cha mình ở đâu à?"

Giang Dã lắc đầu, "Ông ta nợ rất nhiều tiền, nhân dịp nguyên đán đã ra ngoài trốn nợ cờ bạc. Không ai biết ông ta ở đâu cả."

"Khi nào ông ta trở về?"

Giang Dã: "Em không biết."

Sau khi hỏi vài câu, Yến Hoa đã hiểu được đại khái. Cha của Giang Dã đã phá sản từ vài năm trước, gần đây lại giở thói cờ bạc rượu chè, chẳng trách mẹ Giang Dã lại ly hôn với ông ta.

Mấy tháng nay anh hầu như không về nhà, cơ bản là không để ý nhiều đến Giang Dã.

Con người đúng là sinh vật nhỏ bé đáng thương, Yến Hoa nghĩ.

Trong khi chờ Phong Tử mang đồ ăn tới, căn phòng lại chìm vào không khí im lặng chết chóc, ngoại trừ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Hai người nhìn nhau cho đến khi nghe thấy tiếng người đi lên lầu.

"Tôi mở cửa." Yến Hoa đứng dậy đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Phong Tử cao, làn da đen và khỏe mạnh, nhìn từ xa trông khá giống một con gấu. Gia đình cậu ta sở hữu một nhà hàng nhỏ, giống như Yến Hoa, sau khi tốt nghiệp cấp hai, cậu ta đã đến nhà hàng làm đầu bếp, coi như là tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Nói đúng hơn thì Yến Hoa còn chưa tốt nghiệp trung học vì trượt kì tuyển sinh cấp 3.

"Yến Hoa, đây là thịt kho, trứng sốt cà chua kèm rau xanh còn nóng hổi." Phong Tử đưa hai túi nhựa trong tay ra.

Yến Hoa rút ví lấy ra mấy tờ tiền đưa cho cậu ta, Phong Tử lục túi muốn thối tiền nhưng lại bị chặn lại.

"Tết có bao nhiêu ngày nghỉ?" Yến Hoa dựa vào lan can nói chuyện.

"Nghỉ đến ngày thứ ba hôm khai giảng các trường trung học." Phong Tử liếc vào trong nhà hỏi, "Có ai ở nhà không?"

"Giang Dã." Yến Hoa thản nhiên nói ra cái tên này.

"Tên này nghe quen quen." Phong Tử vỗ đầu, đột nhiên hạ giọng, nhìn xung quanh rồi lén lút nói với Yến Hoa: "Là con trai của bạn gái chú Chu mang về à?" Yến Hoa nhướng mày, ánh mắt có chút tò mò, "Cậu biết nó à?"

Phong Tử gãi đầu, "Chú Chu đã đưa nhóc đó đến nhà hàng của tôi mấy lần rồi."

"Nhưng mà không phải cậu đã trả nó về cho cha mình rồi à? Sao còn quay lại nữa?"

Yến Hoa ngẩng đầu, nửa người duỗi ra khỏi lan can nhìn lên trời: "Hơi khó giải thích."

"Sau đó thì sao? Bây giờ cậu muốn nuôi nó à?" Phong Tử nhe răng hỏi, vẻ mặt khó tin.

"Không thể nào." Yến Hoa trực tiếp nói.

Anh thậm chí còn không thể chăm sóc nổi bản thân chứ đừng nói đến việc nuôi thêm một đứa trẻ.

"Nếu ba cậu ta không trở về thì cậu cứ gửi nó đến trại trẻ mồ côi, nó bao nhiêu tuổi rồi?" Phong Tử đưa cho Yến Hoa một lời khuyên. "Vừa hay cha tôi có quen với giám đốc một trại trẻ mồ côi, lát nữa tôi sẽ hỏi ông ấy thử."

Yến Hoa đứng thẳng, nhìn cánh cửa đóng chặt, hơi do dự một chút: "Được rồi, có tin tức gì thì gọi cho tôi."

"Nhân tiện, tối nay cậu có rảnh không? Tôi đã làm một ít pháo bông với pháo hoa rồi định mang ra bờ sông bán. Nếu bán được thì có thể kiếm thêm được một ít. Tôi nay cậu có muốn bán mấy thứ này không?"

"Không đi." Yến Hoa từ chối mà không cần suy nghĩ. Anh chẳng có hứng thú với bất cứ cái gì.

"Yến Hoa, thật sự không đi à? Cậu có thể kiếm được thêm tiền." Phong Tử thử khuyên.

Yến Hoa chỉ quay lại và lặng lẽ nhìn Phong Tử, đôi mắt lạnh lùng vô hồn được bao bọc bởi lớp vỏ xinh đẹp.

"Này, giúp tôi đi mà. Sắp qua đêm giao thừa rồi, pháo này mình tôi cũng không bán được."

Phong Tử hiểu rõ tính cách của người bạn thanh mai trúc mã của mình, từ trước tới nay có thể sống được ngày nào thì hay ngày đó, chuyện hôm nay không muốn quản chuyện ngày mai, sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.

Nhưng thiếu niên này lại rất dễ mềm lòng, có vấn đề gì thì cứ cố gắng yêu cầu anh nhiều hơn một chút hoặc là giả vờ đáng thương.

Phong Tử lại nói mấy câu: "Nếu cậu không giúp tôi bán chúng, ba mẹ tôi nhất định sẽ mắng tôi khi thấy còn nhiều pháo thế này. Ngay từ đầu họ đã không cho phép tôi bán chúng rồi." Yến Hoa cũng chưa nói đồng ý, chỉ hỏi một câu:"Bán như thế nào?"

Phong Tử thấy anh chịu thỏa hiệp, thở phào rồi nhiệt tình nói: "Chỉ cần đặt hàng xuống đất rồi hô hào vào câu, sau bữa tối có rất nhiều người đi dạo ven sông. Nếu cậu hô lên chắc chắn bọn trẻ con sẽ mua, huống hồ mặt mũi cậu còn thế này, mấy cô bé chắc chắn sẽ mua mà thôi. Tiền cậu kiếm được khi bán pháo sẽ thuộc về cậu hết." Yến Hoa tưởng bọn họ sẽ đi cùng nhau, nhưng hóa ra không phải, "Tối nay bận gì à?"

Phong Tử gãi đầu bối rối, nhướng mày ra hiệu cho anh bằng mắt.

Yến Hoa lập tức hiểu, hóa ra cậu ta đi hẹn hò với bạn gái.

"Đi đi."

"Được rồi, lát nữa đến gặp tôi, tôi sẽ đưa pháo cho cậu. Dù sao thì cậu có thể bán chúng, miễn đừng làm mất tiền."

Yến Hoa gật đầu, "Ừ."

Sau khi tiễn Phong Tử đi, Yến Hoa mở cửa vào nhà, nhìn Giang Dã đang lặng lẽ ngồi trên ghế chờ anh quay lại. Vừa rồi bọn họ còn bàn cách đưa người này đi, nhưng giây tiếp theo nhìn thấy người có liên quan, Yến Hoa không khỏi áy náy sờ mũi.

"Ăn đi." Yến Hoa đặt đồ ăn lên bàn.

Giang Dã cúi đầu gắp từng miếng cơm.

"Ăn thức ăn." Yến Hoa đẩy bát thịt kho tới trước mặt hắn.

Giang Dã chỉ gắp một miếng nhỏ từ mép hộp, sau đó nhanh chóng ăn vài miếng cơm.

Yến Hoa đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế, nhìn hắn hỏi: "Thức ăn này có độc à?"

Giang Dã lắc đầu, trong miệng vẫn ngậm cơm, mơ hồ nói: "Không có."

"Vậy tại sao không ăn?"

Giang Dã nắm chặt đôi đũa, "Em ăn ít."

"Ăn theo lời tôi bảo, đừng chống đối." Yến Hoa bướng bỉnh bưng bát thịt kho lên, đổ một nửa vào bát của Giang Dã. Làm xong, anh uy hiếp: "Ăn xong mới được rời khỏi bàn."

Sau đó anh gõ nhẹ đầu ngón tay vào đầu Giang Dã, "Nếu không, tôi sẽ đánh cậu trước mặt ông ta." Anh chỉ chỉ vào tấm ảnh Chu Lệ Vi đang treo trên tường.

Bị bức bách, Giang Dã đành phải ăn hết đồ ăn trên bàn mà không chừa lại một hạt, sau đó lau bàn sạch sẽ.

Sau bữa ăn, Yến Hoa cố gắng gọi lại cho bố Giang Dã, nhưng điện thoại ở đầu bên kia vẫn tắt. Có vẻ như anh đã bị đối phương xem như một kẻ đòi nợ.

Yến Hoa nghĩ tới lời Phong Tử đã nói hôm nay, lại nhìn vào đôi mắt cún con đáng thương của Giang Dã.

"Buổi tối tôi ra ngoài." Yến Hoa vốn định để Giang Dã ở nhà, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của hắn, lại đổi ý.

"Có muốn đi cùng không?"

"Có được không?" Giang Dã mở to mắt, rụt rè hỏi.

"Muốn đi thì đi." Yến Hoa đứng dậy nói: "Theo sát tôi, nếu cậu lạc đường tôi sẽ không tìm cậu." Sau khi Giang Dã đồng ý, hắn lập tức đi theo Yến Hoa, mặc dù chân vẫn còn đau nhưng hắn vẫn cố gắng theo kịp bước chân của Yến Hoa.

Yến Hoa sở hữu thân hình cao và đôi chân dài, có thể đi xuống cầu thang nhanh hơn Giang Dã rất nhiều, anh đã đi cầu thang xoắn ốc từ tầng 5 xuống tầng 2, nhìn lên và thấy Giang Dã vẫn đang ôm lan can tầng ba với vẻ mặt lo lắng, đi đứng hơi loạng choạng với vết thương ở chân.

Yến Hoa khẽ dời tầm mắt, ngồi xổm xuống buộc lại dây giày thậm chí còn chẳng hề lỏng, khi anh đứng dậy lần nữa, Giang Dã đã ở phía sau cách hai ba bước.

Anh giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đi tiếp mà không nói một lời với Giang Dã trong suốt quá trình.

Nhà Phong Tử có một quán ăn ngon, cách sân đình chỉ vài trăm mét.

Lúc Yến Hoa và Giang Dã tới, Phong Tử vừa hay rảnh rỗi, cậu ta dẫn bọn họ tới sân sau rồi chỉ vào chiếc xe ba bánh nhỏ ở mảnh đất trống. Trên xe ba bánh có đủ các loại pháo hoa, pháo nổ, có những loại nổi tiếng như pháo cao vút(*), có những loại không biết tên nhưng cũng rất quen thuộc.

(*) raw là: 叫的上名的有沖天炮,摔鞭,二踢腳 ai biết chỉ mình với nha T^T

"Tôi sẽ nhắn tin cho cậu biết về giá cả, cậu có thể tự mình chỉnh lại, chú ý mấy tên quản lý thành phố. Thấy họ thì cứ dắt xe ba bánh chạy đi." Phong Tử truyền đạt kinh nghiệm.

"Được, tôi hiểu." Mặc dù Yến Hoa đồng ý, nhưng trước giờ anh chưa từng bán thứ gì, trong lúc nhất thời cũng có chút không xác định.

Yến Hoa đẩy xe ba bánh ra ngoài trong khi Phong Tử vẫn tiếp tục động viên anh: "Đôi chân dài này rất thích hợp để đạp xe ba bánh, ban quản lý thành phố sẽ không bao giờ bắt được cậu đâu."

Yến Hoa trừng mắt nhìn cậu ta,"Nói cái gì hay ho hơn đi."

Giang Dã cũng đi sau hỗ trợ đẩy xe ba bánh, vẫn còn cách bờ sông một khá xa, Yến Hoa định trực tiếp đạp xe cho nhanh, anh ngồi lên ghế rồi hô lên: "Lên xe."

Giang Dã đặt một chân lên xe rồi lật người bằng chân còn lại, thuận lợi ngồi ở mép xe ba bánh.

Trời đã tối và đèn đường đều đã bật sáng thành hàng. Gió sông luồn qua kẽ ngón tay, chiếc xe ba bánh của Phong Tử đã cũ, xích xe bị rỉ sét nên thỉnh thoảng phát ra âm thanh cọt kẹt. Sông Dương Tử chảy qua thành phố Nam Giang, người đi bộ rải rác trên bậc thang dưới chân cầu vào ban đêm.

Yến Hoa đạp phanh để dừng xe ba bánh lại.

Giang Dã cũng cẩn thận nhảy xuống xe.

"Chính là chỗ này." Yến Hoa tìm một khoảng trống gần bồn hoa rồi đẩy xe tới đó.

Một lớn một nhỏ ngồi xổm bên cạnh xe, nhìn nhau chằm chằm. Đặc biệt là Yến Hoa, mấy lần há miệng rồi ngậm miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Anh đứng lên rồi lại ngồi xổm xuống, cảm giác như có bọ chét trên người, mọi thứ đều cảm thấy không ổn. Lẽ ra Phong Tử phải đi cùng, Yến Hoa thực sự không biết phải nói gì.

Anh càng cảm thấy xấu hổ hơn khi người qua đường cứ tò mò nhìn họ. Ngay lúc Yến Hoa đang khó xử có nên tiếp tục bán hàng không thì Giang Dã đã cầm hộp bánh quy rồi nói với hai cha con nọ đang đi ngang qua:" Chú ơi, chú có muốn mua pháo bông không ạ? Ở đây bọn con có rất nhiều loại pháo."

Đứa trẻ đối diện cũng tầm tuổi với Giang Dã, người đàn ông trung niên nhìn Giang Dã cũng trạc tuổi con trai mình, không khỏi hỏi. "Cái này bao nhiêu tiền?"

"Hai hộp chỉ có giá năm mươi xu, chú có muốn mua một hộp cho con trai mình không ạ?"

"Bố, con muốn." Đứa trẻ nắm tay bố mình, lộ ra ánh mắt mong đợi.

"Cha mẹ cháu đâu?" Người đàn ông trung niên không trực tiếp đồng ý yêu cầu của đứa trẻ, hỏi Giang Dã tại sao lại một mình tới đây

"Cha mẹ cháu đều đã mất..." Khi nói chuyện, trong mắt Giang Dã không giấu nổi sự bi thương, giọng điệu cũng trầm xuống rất nhiều.

"Xin lỗi, xin lỗi, chú không phải cố ý hỏi điều này." Người đàn ông trung niên cảm thấy xấu hổ vì lời nói buột miệng của mình, liếc nhìn pháo hoa trên xe ba bánh, rồi lại nhìn hai anh em ở phía trước bánh xe. Quần áo trông rất mỏng manh. Ông quay lại nhìn con trai bên cạnh, âu yếm vỗ lưng nó: "Con đi chọn thứ con thích đi."

"Cháu bao nhiêu tuổi?"

"Con vừa tròn mười một tuổi."

Câu trả lời của Giang Dã rất phù hợp và hợp lý, điều này khiến khách hàng là một người cha không khỏi đồng cảm với hắn, vậy nên đã mua rất nhiều pháo trước khi rời đi.

Yến Hoa không ngờ Giang Dã lại có loại kỹ năng này, "Cậu học được từ ai?"

Giang Dã ngơ ngác nói: "Cái gì?"

"Cậu học bán đồ từ ai?"

Giang Dã nói: "Là mẹ ạ."

"Mẹ ơi, hai ngày trước con có thể làm giày bông vào mùa đông, con sẽ cùng mẹ đi bán."

Yến Hoa cúi đầu, gió lạnh từ bờ sông thổi qua kẽ tóc, thổi chiếc áo khoác thắt chặt vào da, khiến anh không khỏi cảm thấy ớn lạnh..

Trong lúc còn đang ngơ ngác, Giang Dã lại bán thêm được vài đơn hàng, hắn sẽ không cảm thấy xấu hổ giống như Yến Hoa, Hơn nữa, hắn là một đứa trẻ, đẹp trai, có tài ăn nói, mục tiêu của hắn đều là những người lớn đang dẫn con theo. Có rất ít điều có thể cản trở việc bán hàng của hắn.

So sánh với hắn, Yến Hoa có vẻ giống như một người anh vô dụng, im lặng và chỉ tập trung vào việc thu tiền.

Nhìn Giang Dã ở ven đường hò hét, Yến Hoa vừa cảm thấy vừa xấu hổ lại có chút vui mừng. Nếu hôm nay không phải anh hỏi nhiều hơn, thuận tiện mang theo Giang Dã ra ngoài thì anh thực sự không biết mình phải bán số pháo này như thế nào.

"Không còn nhiều hàng nữa ạ." Hầu hết hàng hóa trên xe ba bánh đã gần hết.

Giang Dã lần lượt giao số tiền vừa kiếm được của khách cho Yến Hoa, không hề có ý định giấu giếm điều gì.

"Lạnh à?"

Hai tay Giang Dã đã lạnh đến đỏ bừng, thậm chí có chỗ còn tê cóng. Yến Hoa cảm thấy có chút áy náy, lẽ ra anh nên mang cho hắn một ít quần áo dày trước khi ra ngoài chứ không phải chỉ mặc mỗi một chiếc áo khoác rồi đứng trong gió lạnh.

"Không lạnh, em đi tới đi lui liền ấm ngay thôi." Có vẻ Giang Dã muốn chứng minh mình thật sự không lạnh nên đã đi tới đi lui trước mặt Yến Hoa mấy lần. Nếu bỏ qua động tác hít hít mũi của hắn, Yến Hoa sẽ thật sự tin.

Khi hai người đang nói chuyện, Yến Hoa vô tình nhìn thấy một chiếc xe quản lý thành phố màu xanh đang chạy dọc bờ sông.

"Nhanh lên, ban quản lý thành phố đến rồi." Yến Hoa nhặt số pháo còn sót lại trên mặt đất rồi chất lên xe ba bánh. Đồng thời thúc giục Giang Dã hành động nhanh hơn.

Giang Dã cũng nhanh chóng nhặt nốt những hộp pháo còn sót lại, lúc này Yến Hoa đã ngồi trên yên xe, lo lắng nói: "Đừng nhặt nữa, mau lên đi." Xe quản lý cách ngày càng gần nhưng Giang Dã vẫn đang cố gắng nhặt nốt mấy hộp pháo cuối cùng.

"Nhanh lên." Yến Hoa không ngừng tính toán khoảng cách giữa xe quản lý và bọn họ, nếu bị bắt, xe và pháo sẽ bị tịch thu, đồng thời còn bị phạt tiền. Số tiền họ kiếm trong tối nay sẽ không đủ để nộp phạt.

"Giang Dã, nhanh lên!" Sự kiên nhẫn của Yến Hoa sắp cạn kiệt, xe quản lý càng ngày càng đến gần. Lúc này, anh đột nhiên nảy ra ý tưởng một mình đi trước, không đợi Giang Dã nữa.

Dù sao thì ban quản lý cũng không thể bắt một đứa trẻ.

Ý tưởng vừa nảy ra liềm bị một người khác mắng trong đầu.

Yến Hoa, mày có còn lương tâm hay không?

Giang Dã đứng dưới gió lạnh giúp mày bán pháo cả đêm, có chuyện liền bỏ người để chạy trốn, mày có còn là người hay không?

"Chết tiệt." Trong đầu Yến Hoa quay cuồng, đột nhiên buông tay lái, sải bước về phía Giang Dã, nhấc người khỏi mặt đất.

Lúc Yến Hoa bế Giang Dạ lên, anh chỉ nghĩ thằng nhóc này gầy quá.

Anh ném thẳng người lên xe ba bánh, sau đó nhanh chóng chạy tới phía trước xe, trừng mắt nhìn bàn đạp.

Trong đêm tối, dưới ánh đèn đường trắng xóa, một chiếc xe ba bánh mui trần có người lái đang lao nhanh về phía trước, trước mặt là những con phố, ngõ hẻm tấp nập, phía sau là chiếc xe tải màu xanh trắng đang đuổi theo, bên tai anh là tiếng động cơ gầm rú, tiếng gió sông rầm rì tạo ra một bầu không khí hồi hộp.

"Đi, đi thôi!" Yến Hoa hiếm khi rơi vào trạng thái xấu hổ như vậy, anh đang chạy trốn khỏi ban quản lý thành phố trên một chiếc xe ba bánh, trong xe vẫn còn ít pháo chưa bán được, còn có một đứa trẻ mười một tuổi đang ngồi trên xe.

Cũng may anh quen thuộc với đường phố Nam Giang, đi qua nhiều khúc quanh nhưng lại không dám thả lỏng. Anh nhìn thẳng về phía trước rồi hỏi Giang Dã đang ngồi sau anh.

"Đã mất dấu chưa?"

Giang Dã ngồi trong xe, quay đầu nhìn rồi vui vẻ nói: "Rồi ạ."

"Chiếc xe đó không thể vào được đây."

Con đường này rất nhỏ hẹp, nằm bên cạnh những con hẻm cũ kĩ, không một chiếc xe tải nào có thể đi vào được.

Nghe được giọng nói của Giang Dã, Yến Hoa mới ngừng đạp, vùi đầu vào cánh tay trước ngực, th ở dốc. Trên lưng đã có một lớp mồ hôi mỏng, có cảm giác hơi khó chịu khi dính vào áo. Nhưng cảm giác hưng phấn và tinh thần run rẩy lại chiếm ưu thế hơn.

Anh ngước mắt nhìn, lại bắt gặp ánh mắt vui mừng của Giang Dã.

Hai người nhìn nhau rồi đồng thời mỉm cười, họ nhìn thấy trong mắt nhau niềm vui trốn thoát, chúng phản chiếu trên khuôn mặt tươi cười của đối phương.