“Dừng tay! Thư Lạc! Dừng tay!!”

Mạc Phi cố sức giãy dụa phản kháng, liên tục vùng vẫy hai tay, trong lúc vô ý liền đụng phải chiếc đồng hồ điện tử bằng thủy tinh đặt trên đầu giường, thế là, anh siết chặt chiếc đồng hồ trong tay, giống như cây cỏ cứu mạng, cánh tay vung lên muốn mạnh mẽ đập vào đầu Thư Lạc. Thế nhưng, bàn tay ở giữa không trung giằng co hồi lâu, cho dù như thế nào vẫn không thể hạ xuống.

Mạc Phi đúng là vẫn không đành lòng. Mặc dù anh sắp bị nam nhân này cường bạo, nhưng anh vẫn không thể hạ quyết tâm làm tổn thương cậu ta. Anh thực sự không nỡ. Mặc dù biết đối phương chỉ là đang đùa bỡn anh, nhưng anh thật sự thích Thư Lạc.

Chiếc đồng hồ vô tội liền bị ném ra ngoài một cách tuyệt tình, “Choang ” một tiếng, những mảnh kính bể từ góc tường rớt xuống nằm vương vãi trên mặt đất, lóe lên những tia sáng sắc nhọn.

Âm thanh vỡ nát chói tai bất ngờ vang lên khiến Thư Lạc cả kinh, cậu thở dốc ngẩng đầu, phát hiện Mạc Phi đang bị chính mình cưỡng chế ở dưới thân chẳng biết từ lúc nào đã không còn phản kháng nữa, chỉ tuyệt vọng nằm ở đó không nhúc nhích, khuôn mặt nghiêng sang một bên, anh cắn môi, để mặc cho Thư Lạc mở rộng hai chân của mình. Anh nhắm mắt lặng lẽ khóc, nước mắt từ khóe mi liên tục chảy xuống, một bên gối đã thấm ướt một mảng lớn.

Mạc Phi khóc đến thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy, giống như một đứa trẻ yếu đuối bất lực bị người ta ức hiếp.

Thư Lạc dừng lại, kinh ngạc nhìn anh, hồi lâu sau mới vươn ngón tay run run nhẹ nhàng xóa đi vết lệ trên mặt anh, nghẹn ngào cúi đầu tựa vào bờ vai gầy yếu đang run rẩy của Mạc Phi.

“Tiểu Phi, xin lỗi…”

Mạc Phi không nói gì, chỉ bi thương rơi lệ.

Thư Lạc yêu thương ôm lấy thân thể suy nhược đang run rẩy của anh, ôm thật chặt, bờ môi dán vào tai anh thấp giọng cầu xin: “Tiểu Phi, tôi biết anh hận tôi… Tôi biết anh sẽ không tha thứ cho tôi… Thế nhưng… Xin anh hãy ở bên cạnh tôi mấy tháng này được không … Chỉ mấy tháng thôi… Sau đó tôi cam đoan sẽ không bao giờ tới tìm anh nữa… Có được không…”

Giọng nói tột cùng đau thương, thanh âm run rẩy đứt khúc.

Mạc Phi chậm rãi quay đầu, nhìn thấy nam nhân trước mặt ánh mắt ẩn nhẫn ưu thương, trong đôi mắt đó dường như còn ngân ngấn nước mắt, ánh mắt ấy khiến Mạc Phi chợt cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, giống như thời gian đã bị đóng băng.

Khoảng cách giữa hai người, hầu như chỉ là hai chóp mũi liền kề, đôi bên yên lặng nhìn nhau.

Thư Lạc buồn bã ngắm nhìn người mình yêu thương, khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp ngấn lệ ấy lên, chần chừ một chút, cuối cùng nhắm mắt lại, từng chút từng chút một tiến tới, hôn lên bờ môi tái nhợt run run đang hé mở kia.

Đôi tay mù quáng giãy dụa bị nắm chặt, mười ngón tay đan xen nhau, mạnh mẽ áp chặt xuống hai bên gối.

Đôi môi dịu dàng ẩm ướt không ngừng gặm cắn thân thể suy nhược mảnh khảnh của Mạc Phi, từ bờ vai mềm mại duyên dáng trượt dần xuống xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, sau đó lại chậm rãi đi xuống, mỗi lần di chuyển tới một chỗ đều lưu lại một đường nướt bọt nóng bỏng, rồi lại ra sức mút vào hai đóa hồng mai trên làn da trắng như tuyết.

“Tiểu Phi, tôi yêu anh.”

Cậu hôn lên môi anh, rất chân thành ngắm nhìn người mình yêu. Những lời này, vốn đã chôn sâu trong lòng cậu từ rất lâu.

Mạc Phi lẳng lặng nhìn Thư Lạc, thế nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu tình gì, ánh mắt vô cùng lãnh đạm. Qua thật lâu, anh mới nở một nụ cười chua chát.

“Trước đây cậu nói thích tôi, bây giờ lại nói yêu tôi. Thư Lạc, rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt nào nữa? Tôi không phải là con nít ba tuổi, đừng dùng những lời dối trá này gạt tôi.”

Nói đoạn, Mạt Phi dừng lại vài giây, sau đó bình tĩnh bổ sung thêm một câu.

“Thư Lạc, tôi đã không thể tin tưởng cậu được nữa.”

Thư Lạc ngây người tại chỗ, nhìn thấy ánh mắt Mạc Phi băng lãnh đoạn tuyệt, sự đau đớn giống như thủy triều liền dâng lên trong lòng, đau đến tê tâm liệt phế, xé nát tâm can. Cái gì gọi là tự mua dây buộc mình? Cái gì gọi là tự tạo nghiệt thì không thể sống? Ngày hôm nay, cuối cùng cậu cũng đã được lĩnh hội một cách sâu sắc.

Tất cả đều là gieo gió gặt bão. Chỉ có hai chữ, đáng đời.

Tiếng cười trầm thấp đau thương ngắt quãng vang lên, bờ vai Thư Lạc run run giống như cười rất khoái trá. Khoái trá đến độ cười ra nước mắt.

“Mạc Phi, anh rất thông minh, ngã một lần, quả nhiên là học được ngay. Đến cả lời nói dối của tôi cũng đều có thể nhìn thấu.”

Thư Lạc nhìn anh nhạo báng cười, thế nhưng, nụ cười đó dần dần biến dạng.

Bắp chân thon dài trắng nõn bị nâng lên, ngón tay đã đặt vào nơi động khẩu đang thít chặt, xấu xa đùa bỡn.”Tiểu Phi, nói cho tôi biết, nam nhân kia có phải rất thích chỗ này không?”

Nụ cười tà mị nham hiểm lộ rõ trên khuôn mặt Thư Lạc.

Mạc Phi hoảng sợ trừng mắt nhìn Thư Lạc, phẫn nộ cắn răng.

“Thư Lạc! Tôi hận cậu!”

Thư Lạc khẽ cười lạnh, một tay cởi quần dài của mình ra, cúi người đè lên, tính khí nóng hừng hực đã đặt ngay hậu huyệt của Mạc Phi.”Cái này không cần anh nói, tôi cũng đã biết rõ.”

Nước mắt không kiềm nén được lại rơi xuống. Biết rõ sự chênh lệch thực lực, không cách nào có thể chống lại Thư Lạc, Mạc Phi chỉ có thể buông xuôi tất cả, không giãy dụa nữa, thống khổ nhắm mắt lại.

Cự vật cứng rắn nóng rực thoáng dùng sức, chuẩn bị mạnh mẽ xâm nhập vào lỗ nhỏ kia. Thân thể Mạc Phi bỗng nhiên vì sợ hãi tột độ mà kịch liệt run rẩy, bàn tay anh siết chặt drap giường, chặt đến mức các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.