Vừa vào cửa, An Thế Duy đã không kiềm chế được giáng cho tôi mấy cái bạt tai. Tôi để mặc cho hắn đánh, không hề phản kháng cũng không nói tiếng nào. Cho đến khi tôi bị đánh đến thần trí mơ hồ, tai ù đi, hắn mới dừng tay. Tôi ôm thân thể nằm co rúc trên sàn nhà lạnh ngắt, trong miệng tràn ngập một mùi vị tanh tanh nhàn nhạt, run rẩy nhìn nam nhân anh tuấn băng lãnh cao cao tại thượng kia. Tôi nhớ lại lần trước hắn đánh tôi, nguyên nhân là vì tôi ra ngoài ăn tối cùng một cô bạn học chung lớp đã lâu không gặp, lúc trở về nhà tôi suýt chút nữa là đã bị đánh gãy chân.

Tôi không biết lần này hắn sẽ biến tôi thành cái bộ dạng gì nữa.

Tôi thò tay khẽ kéo ống quần của An Thế Duy, khuôn mặt bi thương đẫm nước mắt nhìn hắn, thanh âm gần như là van xin.

“Thế Duy, cầu xin anh hãy tin tưởng em … Anh phải biết là, ngoài anh ra, em không thể có người khác mà…”

An Thế Duy từ trên cao nhìn xuống tôi, vẻ mặt thâm trầm không nói tiếng nào. Hồi lâu sau, giọng nói của hắn đã nhẹ nhàng hơn: “Để tôi tiến vào.”

Tôi sửng sốt một chút, rất nghe lời gật đầu: “Được.”

Tôi cố sức từ mặt đất đứng lên, im lặng lau khô nước mắt trên mặt cùng vết máu bên khóe môi, trước ánh mắt không chút cảm xúc của An Thế Duy, tôi ngoan ngoãn cởi từng lớp quần áo trên người ra, giống như một sủng vật biết vâng lời, cả người trần truồng quỳ gối trên sàn nhà cứng rắn, cúi thấp thân thể, hai chân mở rộng nâng mông lên, tư thế vô cùng khuất nhục, phía sau hoàn toàn trần trụi không chút che đậy bày ra trước mắt An Thế Duy. Đây là tư thế hắn ham muốn nhất, cũng là yêu thích nhất.

An Thế Duy không vội tiến vào, hắn chầm chậm ngồi xuống, hút một điếu thuốc, không nói lời nào, ánh mắt lạnh như băng giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào thân thể tôi, xé tôi ra thành từng mảnh. Giống như một con chó giữ nhà thấp kém hèn mọn, tôi vẫn lặng yên gục xuống không nhúc nhích, thân thể không nhịn được mà run rẩy. Bởi vì lạnh, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì cảm thấy nhục nhã.

Tôi cam chịu nhắm hai mắt lại, mùi nước hoa đặc trưng của An Thế Duy bao phủ lấy thân thể, cảm giác nơi hạ thân đang trơ trọi trong không khí bị một vật gì đó khóa chặt, để ngăn không cho tôi cương lên và bắn ra. Tôi biết, đây chính là sự trừng phạt dành cho tôi.

Lúc An Thế Duy thô bạo cuồng loạn đâm mạnh vào thân thể, tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đến khi môi bị cắn đến bật máu, đến khi nước mắt vì rên rỉ trong thống khổ mà không ngừng tuôn trào, cho đến khi vì quá đau đớn mà rơi vào hôn mê.

Tất cả mọi chuyện, thật đáng đời tôi mà.

Ai bảo tôi yêu hắn làm chi. Ai bảo tôi yêu đến hèn mọn tuyệt vọng như vậy.