Thiển Uyên cúi đầu xuống, khoảng sau một lúc lâu: “Ta chỉ là muốn các nơi của y gần một chút nhớ đến y . . . .”

Hai người đều không ai lên tiếng, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, cuối cùng, Thanh Phượng thu hồi kiếm, hung hăng nói: “Hôm nay ta tha cho ngươi, lần sau gặp lại chính là ngày chết của ngươi, ngươi tự lo lấy thân đi!” Người nhẹ nhàng rời đi.

Thiển Uyên siết chặt vạt áo, suy sụp ngã xuống, từ từ nhắm lại hai mắt lẳng lặng nằm, bình ổn mùi máu tươi dâng lên từ cổ họng.

“Ai?” Đêm nay thật đúng là náo nhiệt, người đến một đợt tiếp một đợt, tất cả đều không đi cửa lớn mà chui cửa sổ, Thiển Uyên bất biến ứng vạn biến, nằm bất động như trước.

Một thanh âm lạnh băng cứng ngắt nói: “Cốc chủ nhà ta cho mời.”

Thiển Uyên ngồi dậy, thì ra là Ngũ nhi thị đồng của Lâm Chi Chu, hắn sao lại đến đây? Xem ra chuyện mình chạy đến Linh Sơn sớm đã không còn là bí mật nữa. Thiển Uyên không lên tiếng, dán mắt nhìn Ngũ nhi, khuôn mặt Ngũ nhi nghiêm túc vạn năm bất biến rốt cục có biến hóa, không kiên nhẫn nói: “Đi theo ta!” Trở mình nhảy ra khỏi cửa sổ. Thiển Uyên mang giầy vào đuổi theo, đoán không ra mục đích Lâm Chi Chu tìm hắn.

Thiển Uyên đi theo sau Ngũ nhi đến hơn nửa đêm, đi vào Thư Vân Các nơi Lâm Chi Chu sống. Lâm Chi Chu điều Ngũ nhi ra ngoài, cũng không để ý đến Thiển Uyên, chuyên tâm pha trà. Thiển Uyên nhẫn nại không đặt câu hỏi, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, ngắm nhìn y pha trà, cùng Lâm Thiên Tuyệt và Trầm Lạc tiếp xúc nhiều, hắn cũng dần dần học được bình tĩnh ung dung vinh nhục không sợ. Động tác của Lâm Chi Chu thực ưu mỹ, bên cạnh bàn chỉ có một cái lò nhỏ, chậm rãi đun nước tuyết, Lâm Chi Chu đem nước tuyết đã đun sôi lọc qua để lạnh, sau đó thêm vào tuyết liên đã phơi khô cùng băng tằm và vài loại dược liệu rồi lại đun lên.

“Đây là trà khổ tuyết ta đun cho Diêu, mỗi ngày một chung, cũng có thể khắc chế thư cổ trong cơ thể y.”

“Ngươi biết?”

“Đúng, ta đã sớm biết, chỉ có Diêu vẫn không biết. Năm đó võ công ta mất hết, chỉ nói với y là bị trong lúc phụ vương đánh đứt kinh mạch, Diêu chưa từng mảy may hoài nghi, mãi đến khi Lộng Ảnh nói với y, nội thương của y cùng nội công Lâm gia có quan hệ, y mới đến hỏi ta.”

“Kết quả căn bản không liên quan đến vấn đề nội công, mà là cổ của Lâm gia thế đại* gia truyền!”

* Thế đại: nhiều đời

“Phải!” Lâm Chi Chu lọc bỏ cặn trà, giương mắt nhìn Thiển Uyên, “Ngươi rốt cục cũng biết.”

“Ngươi bảo ta đến đây chỉ là muốn nói chuyện ngày?”

Lâm Chi Chu nở nụ cười: “Là ngươi đến trước Linh Sơn, ta mới mời ngươi đến. Nếu như ngươi không đến, ta vĩnh viễn sẽ không tìm ngươi. Để cho Diêu ở lại nơi này cùng ta trải qua quãng đời còn lại, là hạnh phúc trước đây ta không dám hy vọng xa vời.”

“Ngươi!”

“Ha ha, ngươi không cần nghiến răng nghiến lợi. Ta biết người Diêu yêu chính là ngươi, nhưng ngươi căn bản không xứng với tình yêu của y.”

“ . . . . ”

“Sao hả, ta nói sai rồi hả? Chẳng lẽ không phải tại ngươi mà y trở thành như vậy sao? Nếu ngươi có đủ năng lực, Diêu sao lại vì bảo toàn ngươi trở về cùng phụ vương thỏa hiệp? Sao lại cả thể xác và tinh thần đều bị tổn thương, không thể không tránh ở nơi tuyệt cảnh hoang vu này kéo dài hơi tàn?”

“Ta . . . . ta biết ta không xứng, nhưng mà, ta không muốn từ bỏ . . . . Ta yêu y . . . .” Thiển Uyên gục đầu xuống, không muốn để cho Lâm Chi Chu nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của mình.

“Nói gì yêu hay không yêu, đều là trò đùa của tiểu hài tử. Ngươi đã từng nghĩ qua chưa, nếu phụ vương thất bại, Hậu Tuyết Cốc này sẽ mất đi sự che chở, Tiêu Cảnh sẽ bỏ qua cho Diêu sao? Hoặc là, phụ vương thắng, Thái Hậu sẽ bỏ qua Lâm gia ta sao? Công cao chấn chủ, nắm binh quyền, Hậu Tuyết Linh Sơn đoạn tuyệt nhân thế này còn có là một cõi Niết Bàn sao? Ngươi cho là năm đó vì sao ta lại muốn thành thế này, tất cả đều do tiên hoàng ban tặng!”

“Có ý gì?”

“Nói thật cho ngươi biết, hùng cổ kia trong thiên hạ chỉ có một con, hiện tại đang nằm trong tay Thái Hậu, chỉ cần có nó liền có thể giải được thư cổ. Nhưng thái tử sức yếu vô năng, Bắc Lương Vương như hổ rình mồi, tiên hoàng kị tài ta, sợ rằng sau khi ta kế tục vương vị sẽ uy hiếp hoàng quyền, bởi vậy mới cố ý ban thưởng cho ta “Hủ tâm đan”, hại ta bị phế võ công, còn có thể như thế nào ngoài sống tại nơi quỷ quái chim không thèm ị này!”

Thiển Uyên chấn động mạnh, không thể tưởng được thì ra có ẩn tình như thế!

“Diêu y có phải hay không cũng ăn?”

“Hừ, Thái Hậu cho Trầm phi một viên ‘Hủ tâm đan’, điều kiện trao đổi chính là khiến cho Bắc Lương Vương cùng Nam Lăng Vương trai cò đánh nhau, sau khi thành công có thể tha Diêu một mạng, nhưng y đời này phải hứa không rời khỏi Hậu Tuyết Cốc!”

“Nhưng Trầm phi nói cho ta biết nàng là dưỡng nữ của Thái Hậu.”

“Trầm Lạc là dưỡng nữ của Thái Hậu, nhưng Diêu là thứ duy nhất do người nàng yêu lưu lại cho nàng, nàng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình cùng người yêu đi vào chỗ chết.”

“Ngươi nói . . . . Chẳng lẽ Diêu không phải là nhi tử của Lâm Thiên Tuyệt sao?”

“Không sai, Diêu là hài tử của thúc phụ ta. Thúc phụ ông bị phụ vương hại chết. Ta vô tình phát hiện một quyển nhật ký trong di vật của thúc phụ, ông cùng Trầm Phi yêu đương vụng trộm, châu thai ám kết, khi đó phụ vương mới vừa kế thừa vương vị vì muốn củng cố địa vị đã tạo ra một màn kịch ngoài ý muốn sát hại thúc phụ. Tuy rằng phụ vương hoài nghi, nhưng Trầm Lạc một mực khẳng định đó là nhi tử của phụ vương, phụ vương không có chứng cứ, đồng thời kiêng kị thái hậu ở sau lưng Trầm Lạc, không muốn gây lớn chuyện, cho nên đệ việc này lắng xuống, Diêu dần dần lớn lên, cá tính cùng diện mạo càng ngày càng giống thúc phụ, phụ vương liền đối xử lãnh nhạt với mẫu tử y, thẳng đến sau khi phát sinh chuyện đó.”

“Theo như ngươi nói, ta cũng không phải tôn tử của Lâm Thiên Tuyệt, ông ta vì sao lại cố chấp với ta?”

“A, có lẽ ngươi cũng phần nào đoán được, phụ vương chưa thỏa mãn với vị trí Vương gia này. Cả đời y sinh con nối dỗi gian nan, thân sinh nhi tử chỉ có ta mà ta đã ăn ‘Hủ tâm đan’ nhất định sẽ vô hậu, huyết mạch Lâm gia có thể dùng chỉ còn lại mỗi mình ngươi, huống hồ y mấy năm nay cũng chỉ là hoài nghi Diêu không phải nhi tử của mình. Lại nói, phụ vương không yêu cầu ngươi thú thê sinh con sao? Dù sao một tiểu oa nhi cái gì cũng không biết so với ngươi này yêu phụ thân của mình khống chế tốt hơn nhiều!”

Thiển Uyên nghe được y nói về tình hình thực tế hiện tại, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Ngươi nói nhiều như vậy, trọng điểm là gì?”

“Trọng điểm? Ngươi cho rằng trọng điểm là gì? Ngươi có thể cam tâm để cho bọn họ an bài ngươi như vậy sao? Ngươi không nghĩ đến cùng Diêu sống một chỗ sao?”

“Ta đương nhiên muốn.”

“Như vậy hay nghĩ ra biện pháp để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó giải cổ cho Diêu, cùng y vĩnh viễn sánh cùng thiên địa!”

“Ngươi . . . . Đây là lời nói thật lòng của ngươi? Ngươi đối y . . . .”

Lâm Chi Chu cười rộ lên, ảm đạm nói: “Đáng tiếc y không yêu ta.”

Thiển Uyên trống rỗng, tươi cười ảm đạm này hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy, Kỉ Minh cũng thường có biểu tình như thế này, không đành lòng nói những lời tổn thương người nữa, đứng dậy cáo từ.

Thiển Uyên nói muốn ghé qua nhìn “Cúc Nguyệt Các”, Lâm Chi Chu ngừng một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

Băng tuyết làm nổi bật thêm bóng đen thanh u tĩnh mịch trong cốc, Thiển Uyên theo con đường mòn quen thuộc đến gần “Cúc Nguyệt Các”, nơi này là nơi hắn cùng Diêu thành hôn động phòng. Cảnh còn người mất, chuyện cũ canh cánh trong lòng, ngũ vị tạp trần, dạ dày Thiển Uyên một trận co giật quặn đau, nhịn không được nữa, cúi xuống tại lan can của một hành lang gấp khúc nôn khan một trận.

Một bàn tay dịu dàng ở sau lưng thay hắn thuận khí, Thiển Uyên quay đầu lại, đối mặt với một lúm đồng tiền mỹ lệ động lòng người.

Một năm, khuôn mặt tươi cười này lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí hắn, Thiển Uyên chần chừ vươn tay, mãi đến lúc đầu ngón tay chạm vào da thịt mịn màn ấm áp kia mới dám khẳng định mình không phải đang nằm mơ. Một tay kéo y ôm vào lòng, vùi vào chiếc cổ quen thuộc, hương thơm cực kỳ quen thuộc lại xông vào mũi, một tiếng than thở: “Diêu!” Mang theo nức nở, mới giật mình phát giác mình đã lệ rơi đầy mặt. Thân thể trong lòng chân thật như vậy, hình dáng hồ điệp ưu mỹ, vòng eo mềm dẻo nhỏ bé thon gầy, mùi hương cơ thể như có như không, làn da trơn mịn hơi lạnh lẽo . . . . Luyến nhân cách biệt thời gian dài, một nửa linh hồn của y, thất hồn lạc phác của mình, rốt cục tìm về được cảm giác còn sống chân thật, không buông tay nữa! Không buôn tay nữa!

“Đau . . . .” Người trong lòng bị hắn ôm thật chặt, hơi từ chối một chút, Thiển Uyên như từ trong mộng bước ra, “Thật xin lỗi.” Thoáng buông tay ra, lại ôm y như trước, một tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt gầy đi rất nhiều của y.

Dịu dàng nhìn nhau, lại không nói gì. Kết nối này ngọt ngào này thương tổn này oán giận này, tất cả đều lấp kín lồng ngực, nhiều đến không tan đi được, thật lâu thật lâu sau, rốt cục hóa thành một nụ hôn, một khắc môi lưỡi chạm nhau, như xuân phong hóa vũ, nháy mắt làm dịu đi nội tâm khô hạn sốt ruột của nhau.

Yêu ngươi, nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, không bao giờ muốn chia lìa ngươi nữa.