1.

Ngọn đèn chân không trong phòng ngủ phát ra tiếng “bíp bíp”.

Diệp Lan và Mạnh Kỳ mỗi người một bên túm lấy hai tay, để cho Lục Tâm dùng phẩm màu tùy ý vẽ bậy lên mặt tôi, phát ra những tiếng cười khúc khích đầy xấu xa.

“Đúng là con hồ ly tinh!”

“Đàn ông của chị Tâm mà mày cũng dám quyến rũ!”

Tôi nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã, nhưng lại không dám kháng cự, bởi tôi biết rằng nếu vùng vẫy, chắc chắn họ sẽ hành hạ tôi dữ hơn.

Mười cái tát của Lục Tâm trước đó, đã khiến cho nửa bên mặt của tôi sưng tấy và đau đớn vô cùng!

Lục Tâm lộ ra nụ cười chế giễu, dùng bút màu vẽ lần lượt từng chữ “x” lên mặt tôi.

"Diệp Lan, Mạnh Kỳ, lột hết quần áo nó ra, chẳng phải nó thích khoe lắm sao, vậy thì gửi ảnh kh/ỏa th/ân của nó vào trong nhóm chat của lớp, để cho mấy thằng trong lớp ai cũng có thể chiêm ngưỡng thân thể của nó, hahahaha..."

“Tới lúc đó chúng ta sẽ tìm vài tên đàn ông phục vụ nó rồi ghi hình lại gửi cho Tống Ngọc, để anh ấy thấy Liễu An thường ngày trong sáng đáng thương, đến lúc lên giường sẽ ph/óng đ/ãng như thế nào.”

Khóe môi Diệp Lan và Mạnh Kỳ nhếch lên, họ ném tôi xuống đất, bốn bàn tay ác ma đưa tới c/ởi quần áo trên người tôi.

Tôi dùng hết sức lực lùi lại, bất ngờ phía sau gáy đập vào góc bàn, cơn đau khiến tôi cuộn tròn lại như con tôm khô, chiếc điện thoại trong túi theo đó mà rơi xuống sàn.

Cũng chính vào lúc này.

Điện thoại vang lên cuộc gọi video.

… Tôi vừa nghe, giai điệu quen thuộc này, không hay rồi.

Là anh trai tôi gọi đến.

Tôi định đưa tay với lấy điện thoại, Lục Tâm liền cúi xuống giật lấy.

“Ôi chao, là anh trai đó à?”

“Rốt cuộc mày có bao nhiêu anh trai mưa bên ngoài thế?”

"Anh ấy thực sự là anh trai tôi.” Tôi cúi đầu ấp úng nói.

“Anh trai sao?”

Lục Tâm nhướn mày, lộ ra nụ cười khiêu khích.

"Tao cũng muốn xem thằng anh nhà quê của mày trông như thế nào? Có phải là cũng quê mùa giống như mày không? Hahaha..."

"Không, đừng bắt máy!" Tôi vội vàng hét lớn.

Không thể để họ nhìn thấy anh trai tôi!

"Bộ mày cho rằng anh trai mày ngon lắm sao? Tao cứ thích bắt máy đấy!"

“Đúng đó, đúng đó. Bọn mình cũng muốn xem thử.”

Diệp Lan và Mạnh Kỳ đi tới bên cạnh Lục Tâm, ba khuôn mặt đặt trước điện thoại.

Dứt lời.

Lục Tâm liền nhấn nút kết nối cuộc gọi.

Khi khuôn mặt anh trai tôi xuất hiện ở đầu bên kia video, ba người vừa rồi còn ồn ào liền sững sờ trong giây lát.

2.

Dù có nhìn anh trai bao nhiêu lần thì tim tôi vẫn đập loạn nhịp.

Bởi vì…

Khuôn mặt của anh ấy thật sự quá hoàn hảo.

Anh trai là người có khuôn mặt đẹp nhất mà tôi từng thấy, vẻ đẹp của anh không thể dùng từ ngữ nào mà diễn tả được.

Đặc biệt là đôi mắt của anh.

Khi anh ấy im lặng nhìn tôi, dường như tôi có thể thấy những ngôi sao lấp lánh trong mắt anh.

Khi anh chớp mắt, tôi như nhìn thấy một dòng suối trong mắt anh ấy.

Thật sâu lắng, bình yên, thật bồng bềnh và quyến rũ biết bao… Đôi với tôi mà nói, đôi mắt của anh chính là điều huyền bí nhất.

Rất rõ ràng.

Đám người Lục Tâm cũng bị vẻ đẹp của anh trai tôi làm cho kinh ngạc. Qua một lúc lâu, vẻ mặt ngơ ngác của họ mới dần khôi phục lại, vẫy tay chào anh trai tôi như mấy đứa thiểu năng.

“Anh trai…”

Họ dường như đã quên mất đây là anh của ai.

Anh tôi ở đầu bên kia video vẻ mặt bối rối, lông mày hơi nhíu lại, càng tăng thêm vẻ u sầu.

“Các em là ai vậy? Là bạn của em gái anh sao?”

Giống như thơ của Bạch Cư Dị nói: “Như nghe nhạc tiên tai bỗng nghe rõ.”

Giọng nói của anh tôi cũng rất hay, trầm lắng, nhã nhặn, như âm thanh êm dịu của làn gió thổi nhẹ qua núi rừng.

Ba người bọn Lục Tâm bỗng chốc mặt đỏ bừng.

Tôi chưa bao giờ thấy bọn họ ngượng ngùng như vậy, khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn thường ngày.

“Phải ạ.”

"Ba người bọn em…Đều là bạn cùng phòng với Liễu An."

Lục Tâm là người đầu tiên phản ứng lại, ngượng ngùng nói, khóe môi không dấu được nụ cười.

"Em có thể đưa điện thoại cho An An được không? Anh…Có chút chuyện muốn nói với con bé."

Giọng nói của anh có chút cô đơn.

Tôi ngay lập tức cúi đầu. Đã ba năm kể từ khi tôi rời khỏi nhà, sau khi rời xa anh trai, tôi đã không còn trở về nữa.

Lục Tâm có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

"Liễu An đang tắm ạ, điện thoại của cậu ấy để bên ngoài. Anh có chuyện gì tụi em có thể chuyển lời lại giúp anh."

“Thế à?”

"Vậy em có thể nói với con bé rằng, anh… Nhớ con bé rất nhiều không?"

"Con bé…Có thể về thăm anh được không?"

Nghe những lời anh trai nói.

Trong lòng tôi như có cả trăm con hươu nhỏ đang nhảy nhót, thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Lúc tôi vừa ngẩng đầu lên.

Ba cặp mắt lạnh như băng đang nhìn tôi, như sắp gi*t người tới nơi vậy.