Mọi người thoáng im bặt.

Tô Nhậm Mẫn thật sự không nhìn nổi cặp cha con này nữa, kéo Khương Nam Sơn ra, bản thân nắm lấy tay Khương Thất Ngư, lệ nóng doanh tròng nói: "Bé con à, mẹ vừa gặp con đã cảm thấy rất thân thiết, biết ngay con là con gái của mẹ mà.

"

Khương Thất Ngư: "! "

Vậy là nhận người thân xong rồi?

Liệu có đơn giản quá không?

Cốt truyện bình thường phải bảy tám chục chương sau mới nhận ra người thân mà nhỉ?

Khương Tử Nhiễm cũng ngơ ngác.

Dù nhận người thân cũng đâu thể tùy ý nhận vơ như vậy?

Cặp cha mẹ này ngốc quá trời!

Trong lòng nghĩ thế, nhưng bên ngoài Khương Tử Nhiễm lại tỏ vẻ kinh ngạc, giọng cũng yếu ớt: "Hả? Cha mẹ, hai người đang nói gì vậy ạ? Cô ấy là con gái của cha mẹ sao?"

"Vậy còn con, con là ai ạ?"

Nói đến đây, giọng Khương Tử Nhiễm đã nghẹn ngào, cô ta khóc nấc lên, cộng thêm dáng vẻ trắng nõn thon gầy của cô ta làm ai nhìn cũng thấy thương.

Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn ngớ người.

Khương Nam Sơn thấy Khương Tử Nhiễm như vậy, trong lòng rất khó chịu.

Dù ông nhận con gái ruột về nhà, cũng sẽ không vứt bỏ con gái nuôi.

Dù sao con bé cũng vừa ngoan vừa hiểu chuyện.

Vả lại chuyện bị tráo đổi cũng không phải lỗi của con bé.

Khương Nam Sơn giơ một tay nắm tay Khương Thất Ngư, một tay khác nắm tay Khương Tử Nhiễm, đặt tay hai người họ lên nhau.

"Hai con ai cũng là con gái của cha, sau này các con là chị em tốt của nhau.

"

Nhưng mà, Khương Tử Nhiễm còn chưa kịp hành động gì, Khương Thất Ngư đã hất văng tay Khương Tử Nhiễm ra như đụng phải vi-rút.

[Xéo! Xéo đi xéo đi!]

[Bà đây không muốn làm chị em với loại trà xanh sau này bán bà ra chợ đen nước ngoài đâu nhé.

]

Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn nhìn nhau.

Không đời nào có chuyện đó đâu nhỉ?

Nhiễm Nhiễm tốt bụng hiền lành như thế cơ mà.

Làm sao có thể làm ra chuyện đó chứ?

[Ông cha này cũng không có kết cục gì tốt.

Vì giai đoạn sau ông ấy không đồng ý với vài chuyện nữ chính làm, cô ta cảm thấy ông cha này cổ hũ quá, thích xem thường con gái nên hợp tác với bác sĩ tư nhân của ông ấy tống khứ ông vào bệnh viện tâm thần luôn.

]

[Mẹ còn bi đát hơn, lúc đóng phim dây thép bị cô ta động tay động chân, rơi thẳng xuống dưới bị liệt nửa người, nửa đời sau không thể đi đứng được nửa.

Ăn uống tiêu tiểu gì cũng ở trên giường, ảnh hậu từng nổi tiếng một thời sao chịu được cảnh đó chứ? Nên không bao lâu sau cũng tự sát luôn.

Thảm vãi!]

Nghe hai câu tiếng lòng đó, lòng Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn run sợ.

Thật hay giả thế?

Đó là chuyện đứa con gái bọn họ cưng chiều nuôi nấng suốt hai mươi năm trời làm ra được sao?

Hai người cúi đầu, đồng thời quyết định vẫn phải đề phòng đôi chút.

Khương Tử Nhiễm bị hất tay ra, bỗng ầng ậng nước mắt: "Chị ơi, chị không thích em ư?"

Với tình hình này, việc nhận Khương Thất Ngư về nhà đã là điều chắc chắn.

Giờ cô ta phải giữ vững hình tượng trước mặt cha mẹ trước, sau này lên kế hoạch khác sau.

Một con ả nhà quê vô dụng mà thôi.

Không khó đối phó.

Khương Thất Ngư nhìn cô ta, cười toe toét: "Phải, tôi mắc chứng sợ những thứ chen chúc, sợ mấy người quá nhiều mưu mô.

"

Khương Tử Nhiễm: "! "