Mạnh Kỳ Yến ngẩn ra trong chốc lát.

Khương Thất Ngư nhìn vẻ mặt của anh, thoáng chốc nghi ngờ, chẳng lẽ mình đòi giá cao quá?

Người này thật là, mình đâu có nói không cho anh ta mặc cả đâu!

Cô chớp chớp mắt: "Coi như tôi kết bạn với anh, nếu không thì năm…"

"Được.

" Mạnh Kỳ Yến đáp lại bằng tông giọng trong veo.

Khương Thất Ngư cười tươi rói: "Hôm nay tôi phải thu hoạch hết ngô ở cái thôn này!"

Đôi mắt đào hoa thâm tình của Mạnh Kỳ Yến khẽ cong lên: "Được, công chúa Ngô của tôi.

"

— [????? Công chúa Ngô của tôi? Yêu chiều thế này á?]

—[Tôi sắp phát điên rồi! A a a a a a! Mạnh Kỳ Yến, mẹ không cho phép con làm thế!]

—[Mau tát tôi tỉnh đi! Tôi thực sự muốn ship cặp này!]

—[Cô ấy quá thực dụng rồi, lại đổi một đồng vàng một trăm tệ! Nếu là tôi, ít nhất cũng phải một nghìn tệ chứ!]

—[Lợi dụng lúc Mạnh Kỳ Yến chỉ đăm đăm vào tình yêu, ép cho anh ta sạt nghiệp!]

—[Ảnh đế lạnh lùng cấm dục vs Diễn viên flop nổi loạn đáng yêu! Có ai hiểu được ý tôi không?]

—[Dù sao tôi không có! Nhìn Khương Thất Ngư chẳng giống người có hứng thú với đàn ông chút nào.

]

Chẳng mấy chốc, hashtag #CôngChúaNgô# đã lên hot search.

Xếp sau #MạnhKỳYếnThamGiaKỳVọngVềCuộcSốngMới#, trở thành hot search thứ hai.

Những người đang đào đất bên cạnh đều ngơ ngác.

Trơ mắt nhìn trong thời gian ngắn mà Khương Thất Ngư đã thu hoạch xong một mẫu ruộng ngô!

Trong khi họ vất vả suốt nửa tiếng đồng hồ, mà đất còn chưa đào được một phần mười.

Khương Ngũ Hồ trợn to mắt, cậu ấy nói to: "Công chúa Ngô ơi! Đưa anh đi chơi chung với được không?"

Cậu ấy cũng chẳng màng tới chuyện mình vốn không thích cô.

Nhìn máy thu hoạch thú vị quá đi à.

Khương Thất Ngư xua tay: "Không được.

"

Khương Ngũ Hồ uất ức.

Cô em gái này quá lạnh nhạt rồi.

Hu hu hu!

Khương Tử Nhiễm nghiến răng đến sắp vỡ!

Khương Thất Ngư đáng chết, lại có thể kiếm được máy thu hoạch!

Rốt cuộc cô ta đã dùng cách gì để đổi với lão già chết tiệt đó?

Khuôn mặt Dương Thư Phàm lộ vẻ khinh thường.

Nhìn có vẻ như Khương Thất Ngư đã hối lộ lão già chết tiệt đó rồi?

Hừ, cô ả cũng làm được.

Hạ Nam Thăng bất đắc dĩ, sao trước đây anh ta không phát hiện Khương Thất Ngư thông minh thế này?

Khương Thất Ngư có suy nghĩ rất đẹp, hiện đang là mùa thu hoạch, từ xa nhìn lại, cánh đồng ngô của thôn này rộng cả trăm mẫu.

Nếu hôm nay thu hoạch hết, chẳng phải sẽ trở thành phú hào rồi sao?

Ngày tháng sau này còn lo gì nữa?

Chẳng phải cô sẽ được nằm đến khi kết thúc chương trình à?

Khương Thất Ngư càng nghĩ càng vui, cười to: "Ha ha ha ha… Ê! Lão khốn, sao ông đứng trước máy thu hoạch của tôi vậy? Phắn qua chỗ khác chơi đi!"

Lúc này, lão Vương vẫn đội mũ rơm, nhưng còn cầm thêm cái loa: "Nhắc cô một chút, cùng lắm chỉ được thu hoạch hai mẫu, thu hoạch nhiều hơn cũng không được thêm đồng vàng đâu.

"

"Gì cơ?"

Như sét đánh ngang tai, mắt Khương Thất Ngư trợn tròn.

Lão Vương gật đầu: "Đúng vậy, không còn cách nào, quy định là như vậy.

"

Vừa rồi ông ta đã gửi tin nhắn cho Lý Tiểu Nương và Trương Đại Nha, còn có chồng của Trương Đại Nha là Vương Đại Xuân.

Bảo mấy ngày tới họ đừng ra khỏi nhà, có một mụ điên xuất hiện trong thôn.

Chỉ cần họ không ra ngoài, Khương Thất Ngư không thể tiếp cận họ, ông ta cũng không còn mối đe dọa nào nữa.

Ông ta thật là thông minh quá đi mà!

Hệ thống kể lại cho Khương Thất Ngư nghe những việc lão Vương đã làm, Khương Thất Ngư tức giận nhảy xuống khỏi máy thu hoạch.

"Vậy là sao? Nghĩa là tôi chỉ kiếm được sáu đồng vàng thôi à? Sáu đồng vàng chỉ mua được sáu cái bánh bao, còn không đủ cho tôi nhét kẽ răng nữa!"

Mấy người đứng cạnh thấy Khương Thất Ngư bị làm khó dễ, thoáng chốc có chút muốn cười, nhưng chẳng mấy chốc họ lại không cười nổi nữa.

Chí ít Khương Thất Ngư còn mua được sáu cái bánh bao, còn họ đến cả bóng dáng của bánh bao đâu cũng chưa thấy!