Đây là lần thứ hai Sở Tuyên bị cưỡng ép lôi đi, mắt thấy không cách nào phản kháng, hắn dùng cánh tay còn lại có thể hoạt động tự do tiện tay quơ đại một món, đập về phía thứ kia. 

Nhưng lại không ăn thua, món đồ xuyên qua không khí bay ra xa, căn bản không tạo ra bất kỳ thương tổn nào đối với nó. 

“Thả tao ra!” Sở Tuyên dùng tay tách bàn tay của thứ kia ra, lần nữa chạm phải xúc cảm đáng sợ quỷ dị, căn bản không phải bàn tay bình thường của con người, giống như là…. giống như là… thi thể bị đốt trọi! 

Cảm nhận này khiến Sở Tuyên giật mình, hắn lập tức thả bàn tay kia ra: “Tránh ra! Tránh ra!” 

Động tác duỗi chân, khiến khăn tắm cùng chăn mỏng trên người hắn trượt xuống, hơi thở ấm áp cùng không khí lạnh lẽo xung quanh tạo thành đối lập mãnh liệt. 

Sở Tuyên lần thứ hai bị bắt tay ấn trên đỉnh đầu, lúc này không còn sức có thể phản kháng, là cổ tay sắp bị trật rồi không cách nào dùng sức giãy giụa. 

Nếu như dám can đảm cử động lần nữa, Sở Tuyên tin tưởng cổ tay mình sẽ lập tức bị bẻ gãy. 

Hắn có thể làm chỉ có thể nhận mệnh, cam chịu số phận mà nhắm mắt lại, thở gấp, cuối cùng khấn cầu cho vận mệnh xui xẻo của mình, hy vọng thứ kia đừng đối xử với mình như thế nữa. 

Nước mắt trong lúc bất tri bất giác, không tự chủ được mà tràn ra ngoài, tuy rằng chỉ một chút, nhưng xác thực có thể đại biểu cho tâm tình hiện giờ của Sở Tuyên. 

“Mày muốn gì…. cuối cùng mày muốn cái gì….” 

“Là muốn mạng tao sao?” 

“Có phải mày có oan khuất hay không?” 

“Mày là ai, chúng ta có quen biết sao?” 

Sở Tuyên không ngừng đặt câu hỏi để giảm bớt khẩn trương cùng sợ hãi của mình, hắn cảm thấy xúc cảm trơn trượt lạnh buốt rơi xuống mặt mình, đang liếm nước mắt mình. 

“…” Sở Tuyên nuốt một ngụm nước bọt, cảm nhận được đầu lưỡi mang theo tử khí, từ trên mặt mình kéo một đường xuống dưới, những nơi đi ngang qua không nơi nào không run rẩy, không nơi nào không kéo căng. 

Khi đầu lưỡi lạnh buốt đảo qua bắp đùi mở rộng, cả người Sở Tuyên giống như bị điện giật mà không còn chút lực nào, ngay cả sức để khép lại bắp đùi cũng bị hút đi. 

Đây là không bình thường, hắn không cho là mình yếu ớt như vậy. 

Mà thứ kia lại đang làm loại chuyện đó, giống như một màn tại bãi đỗ xe tháng trước, bây giờ nhớ tới vẫn còn khiến Sở Tuyên cảm thấy vô cùng xấu hổ, xấu hổ đến cả ngón chân cũng co quắp trốn tránh không nguyện ý gặp người. (*Nguyên văn cái câu này: 羞得连脚趾头都蜷缩起来躲着不愿意见人: thấy nó sao sao í.) 

“Cái này sẽ không phải là mục đích của mày đi?” Hắn nghiến răng nghiến lợi, căm tức: “Vậy mày tìm ai không tìm, vì cái gì hết lần này đến lần khác cứ tới tìm tao?” Hơn nữa, còn là một nam quỷ. 

“Đừng!” Sở Tuyên hoảng hốt hô lên, sau đó vội vàng cắn môi, cả khuôn mặt vặn vẹo: “A…” 

Phía trước truyền đến khoái cảm quỷ dị, khiến Sở Tuyên không tự chủ được cuộn người, hắn một bên run rẩy một bên hưởng thụ, hai xúc cảm mãnh liệt xông tới thân thể không có kinh nghiệm, gần như khiến người ta hỏng mất. 

Mà Sở Tuyên xác thực hỏng mất, hoàn toàn sa vào tình dục xa lạ, không cách nào tìm về được lý trí. Bất tri bất giác hai tay được thả ra, hắn nhưng lại không phản kháng, mà kìm lòng không đặng đưa tay đặt trên đầu thứ đó… sờ được không phải tóc, mà là mũ trùm đầu. 

Động tác của Sở Tuyên dường như khiến cho thứ kia dừng lại một chút, ngay sau đó lại tiếp tục suồng sã trêu chọc, khinh nhờn, thỉnh thoảng sẽ khiến Sở Tuyên đau đến nhíu mày, liền dùng ngón tay bấu chặt bả vai thứ kia… rất gầy, cảm giác không có thịt, rất cấn người. 

Lần này cả người thứ kia thật sự cứng ngắc, bởi vì Sở Tuyên nắm vai y. 

Bởi vì tạm dừng trong nháy mắt này, Sở Tuyên tìm về được chút lý trí của mình, hắn lập tức rất muốn sờ mặt đối phương, xem thử rốt cuộc là thứ gì! 

Ngón tay duỗi ra rất nhanh bị siết chặt, sau đó ấn xuống địa phương lửa nóng của mình, rốt cuộc lại trở thành tự an ủi… 

Không biết vì cái gì, mấy phút cuối cùng này Sở Tuyên cực kỳ tỉnh táo, hắn mở to hai mắt trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào ‘người’ giữa hai chân mình, tuy rằng cái gì cũng không rõ, chỉ có xúc cảm hết sức rõ ràng. 

Cuối cùng thứ kia lại dùng miệng tiếp nhận dịch trắng phun ra ngoài. 

Sở Tuyên ngước cổ, dùng tâm tình quỷ dị mà run rẩy vượt qua mấy giây đồng hồ ngắn ngủi này, ngay cả chính hắn cũng không rõ là hưởng thụ nhiều hơn hay là cảm giác gì khác nhiều hơn. 

Sau đó liền nghênh đón cảm giác trống rỗng cùng vô lực, còn có cảm giác uất ức mãnh liệt. 

Sở Tuyên đẩy bả vai thứ kia ra, để cho mình lần nữa lấy lại tự do. 

Vào lúc này thứ kia cũng giống như lần trước, sẽ không tiếp tục quản Sở Tuyên. Mục đích của nó dường như chính là khinh nhờn Sở Tuyên một phen, hành vi quả thật cực kỳ đáng giận, khiến người ta căm tức! 

Nó còn ở đây, vẫn chưa đi, thời điểm Sở Tuyên chậm rãi đứng dậy mở đèn liền biết rõ. 

Tuy rằng khắp nơi tràn ngập ánh sáng, nhưng cảm giác bị bao vây hít thở không thông như hình với bóng, trong không khí đều là hơi thở của thứ kia, khiến Sở Tuyên muốn chạy trốn khỏi tòa nhà này. 

Nhưng mà hắn biết rõ, cho dù mình đi đâu cũng sẽ bị tìm ra. 

Cho nên Sở Tuyên không rời phòng, hắn chỉ kéo chăn bao bọc thân thể mình, lẳng lặng hô hấp, ánh mắt có chút trống rỗng, có chút mờ mịt. 

Bởi vì hắn không biết nên làm sao bây giờ. 

Cuối cùng hắn nhỏ giọng hỏi: “Có thể nói chuyện với tôi một chút được không?” Ánh mắt nhìn về phía cuốn sổ đặt trên bàn, chìn chòng chọc: “Cậu tên gì? Có thể nói cho tôi biết được không?” 

Nhưng cho dù nhìn cuốn sổ kia thế nào đi nữa, cũng không có động tĩnh. 

Nếu không phải trong phòng vẫn còn cảm giác lạnh thấu xương, Sở Tuyên sẽ cho rằng nó đi rồi. 

“Không muốn cho tôi biết tên, vậy nói cho tôi biết, cậu sẽ hại chết tôi sao?” Sở Tuyên gần như là nghiến răng nói ra những lời này. 

Hắn hít thở dồn dập chờ đợi đáp án. 

Nhưng mà lần này vẫn không có câu trả lời, cây bút kia vẫn bất động. 

Vì sao lại như vậy? 

Chẳng lẽ câu hỏi này đều là những thứ không thể trả lời? 

Sở Tuyên cảm thấy bất lực, còn có mệt lả, hắn đột nhiên không muốn hỏi tiếp. Không biết được tên đối phương, cũng không biết mình lúc nào sẽ chết, hắn giống như chạy trốn mà đến giường của mình ngã xuống, dùng chăn che đầu mình lại. 

Không khí lạnh lẽo kia kéo tới, Sở Tuyên nằm trên giường, rống giận: “Cút, không được đến gần tôi!” 

Kháng cự của hắn, còn có tâm tình cam chịu, tràn đầy toàn bộ không gian. 

Đây là ngoài tầm kiểm soát, dù đã biết rõ bản thân không phản kháng được, nhưng vẫn là giãy giụa trong vô nghĩa. 

Hẳn là có tác dụng? Nó sẽ nghe lời? 

Sở Tuyên thầm nghĩ, nó đã đạt được mục đích, vì cái gì vẫn còn ở chỗ này tra tấn mình? 

Rối bời nghĩ đến những chuyện này, đột nhiên khôi phục lại tinh thần, phát hiện thứ kia vậy mà không tới gần, Sở Tuyên cảm thấy may mắn, đồng thời không ngừng cầu nguyện đối phương là người có đạo lý, ít nhất vẫn còn chút tính người, đừng có tàn nhẫn như vậy! 

Hắn im lặng, quý trọng đoạn thời gian bình an vô sự ngắn ngủi này, sau đó trong đầu hiện lên vô số ý niệm. 

Nhớ tới bác sĩ Bạch từng nói với mình, nếu như gặp phải chuyện kỳ quái, có thể tìm một người! 

Trái tim Sở Tuyên thoáng buông lỏng, rốt cuộc giống như tìm được cọng cỏ cứu mạnh, hắn rất muốn nhanh chóng đứng dậy đi tìm tờ giấy viết số điện thoại, nhưng… hắn nhìn thoáng qua góc phòng, có lẽ vật kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của mình. 

Ban ngày, chờ đến ban ngày lại đi tìm. 

Sở Tuyên im lặng nằm thẳng, hô hấp chầm chậm bắt buộc chính mình chìm vào giác ngủ, tạm thời cái gì cũng không muốn suy nghĩ, đợi đến ngày mai sẽ tốt rồi. 

Không biết qua bao lâu, hô hấp Sở Tuyên bắt đầu ổn định, tiến vào trạng thái ngủ. 

Hơi thở lạnh lẽo trong phòng, vẫn luôn ở đó, thẳng đến khi mặt trời mọc ở đằng đông, mới dần dần tiêu tán. 

Một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, Sở Tuyên cảm thấy quanh thân ấm áp, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn lập tức đứng dậy, đến phòng tắm tìm quần áo hôm qua mình thay ra, rốt cuộc tìm được tờ giấy bác sĩ Bạch cho hắn ở trong túi áo. 

Sở Tuyên bấm số điện thoại, gọi qua, là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, tự xưng là Từ đạo sĩ, vị Từ đạo sĩ này cho Sở Tuyên một địa chỉ. 

Địa chỉ ở trung tâm thành phố, Sở Tuyên lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại thành phố. 

Hắn trước về nhà một chuyến, đi đến tiệm hàng mã (*扎纸铺) của vị Từ đạo sĩ kia, đã là mười một giờ bốn mươi phút.

Hàng mã Từ thị nằm ở khu phố mười ba ở thành Tây cũ, bề ngoài không lớn cũng không nhỏ, bên trong bày đầy các thứ có liên quan đến cúng tế, kể cả người giấy. 

Từ đạo sĩ ước chừng hai mươi, mặc một cái áo len xám nhạt, một cái quần thường, trang phục thời thượng, so với người bình thường trẻ hơn rất nhiều, căn bản không nhìn ra làm nghề này. 

Hắn đứng trước quầy, lật lật một quyển lịch lớn. 

“Có khách?” Lập tức ngẩng đầu, Sở Tuyên rốt cuộc nhìn rõ được ngũ quan của Từ đạo sĩ này, mặt trái xoan mắt xếch, là một mỹ nam tử cổ điển. 

“Xin chào, Từ đạo sĩ, buổi sáng hôm nay tôi có gọi cho anh, tôi họ Sở.” Sở Tuyên ôm tâm sự tới, biểu hiện vội vàng, đi thẳng vào vấn đề: “Từ đạo sĩ, tôi có việc muốn anh giúp đỡ.” 

“Sở tiên sinh, ngồi bên này.” Từ đạo sĩ đánh giá hắn, sau đó đưa hắn tới một phòng trà nhỏ phía sau khung bác cổ. (博古架) 

Sở Tuyên đi theo, gặp mặt Từ đạo sĩ nhưng trong lòng hắn vẫn không cảm thấy an ổn, nghĩ thầm tuổi còn trẻ như vậy, có thể giúp được không? 

Nhưng dù gì cũng đã đến, hỏi một câu dù sao cũng tốt hơn một mình mình mò mẫm. 

“Từ đạo sĩ, thật ra là bác sĩ Bạch giới thiệu tôi tới đây.” 

“Bạch Tuyết?”  Từ đạo sĩ đang thong thả pha trà, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Sở Tuyên, rất kinh ngạc: “Cậu chính là người mà Bạch Tuyết nhắc tới, quỷ xuôi xẻo bát tự chí âm chí dương?”

(*nghe tên chị bạch mà mình suýt phun:)))

“Cái gì?” Sở Tuyên cũng rất kinh ngạc. 

“Sinh ra một ngày năm đầu tháng giêng lúc không giờ không phút, đây là bát tự của cậu đúng không?” Từ đạo sĩ cẩn thận đánh giá Sở Tuyên một lần, vừa rồi chỉ cảm thấy người này tướng mạo đặc biệt, mệnh cách hiếm thấy, lại không nghĩ rằng là loại bát tự này, lúc này lộ ra ánh mắt thương hại.

(*Nguyên niên nguyên giêng 元年元月)

“Đúng vậy.” Ánh mắt Sở Tuyên ảm đạm, hắn cũng có dự cảm mơ hồ, bát tự của mình không tốt: “Bát tự này như thế nào?” 

Từ đạo sĩ vẫn dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, không đành lòng nói cho hắn biết chân tướng: “Sở tiên sinh, bát tự này của cậu dễ dàng gọi lệ quỷ, trong mắt lệ quỷ, cậu giống như cây nhân sâm nghìn năm, vật đại bổ. Bọn chúng đối với dương khí của anh giống như vịt theo đàn.” 

“Không phải quỷ sợ dương khí sao?” Sở Tuyên vội hỏi. 

“Không sai, người bình thường dương khí dồi dào, khiến quỷ tránh không kịp. Nhưng mà thân thể Sở tiên sinh là âm dương tương hòa, tinh khí của cậu có thể bị lệ quỷ hấp thụ, hóa thành lực lượng tự thân.” Từ đạo sĩ không đành lòng nói: “Cậu vội vã tới tìm tôi, chính là gặp phải lệ quỷ rồi, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, lệ quỷ có thể xuống tay với cậu tuyệt không tầm thường, tôi cũng không nắm chắc có thể một phát liền trúng.”