Xe bus vững vàng chạy trên con đường gập ghềnh, sau ba mươi phút, đến trấn nhỏ quê nhà Sở Tuyên. 

“Đã tới chưa?” Quỷ kia đứng ở ven đường, vừa nhìn thấy Sở Tuyên xuống xe, liền bay qua. Không biết còn tưởng rằng, y là tới đón Sở Tuyên. 

Nhưng tại sao y lại không đợi Sở Tuyên trong xe, trên xe cũng không phải là không có chỗ ngồi. 

“Còn chưa tới.” Sở Tuyên cầm theo balo của mình đi xuống, ánh mắt hết nhìn đông lại ngó tây, nói: “Nhà tôi trong thôn, cách nơi này hơn mười cây nữa, phải ngồi xe máy.” 

Bởi vì trong thôn quá vắng vẻ, xe bus cũng chạy không tới. 

“Nơi này rất thiếu thốn?” Nghĩ đến xuất thân của quỷ kia, hắn cười nói: “Có lẽ cậu chưa từng tới loại địa phương này bao giờ?” 

“Tiên sinh lại cười tôi, tôi cả đời cũng chưa được đi bao nhiêu chỗ.” Hoắc Vân Thâm giả bộ không vui nói. 

“Tôi không cười cậu, cậu tổng cộng đi qua bao nhiêu chỗ, sao tôi biết được, cậu cũng không nói cho tôi biết.” Sở Tuyên một bên nói với y, một bên tìm xe. 

Nhìn thấy một người liền đưa tay vẫy, sau đó lái xe rất nhanh đã đến đây đón khách. 

“Tiên sinh muốn biết sao?” 

Câu hỏi của Hoắc Vân Thâm bị lái xe đến đây cản trở, Sở Tuyên áy náy nhìn y một cái, tạm thời dừng lại trao đổi. 

Đi đường tốn hai mươi phút, cuối cùng đã đến trước cổng nhà Sở Tuyên. 

Nhà bọn họ ở đầu thôn, cách trấn nhỏ tương đối gần. Trung tâm của thôn, còn phải đi vào trong ba bốn cây. Trên cơ bản đều là núi sông, trước kia lúc đường chưa được sửa, giao thông vô cùng bất tiện. 

Mấy năm gần đây đường sa đã được sửa xong, thôn so với trước kia cũng giàu có không ít. 

Nhưng nhà Sở Tuyên vẫn là gia đình tương đối có tiền, bởi vì ông nội Sở Tuyên là công nhân kỹ thuật của nhà máy xí nghiệp đương thời, tám năm trước chính là hộ khẩu của thành phố lớn, bà nội Sở Tuyên cũng thế. Hiện tại ngôi nhà mà cha Sở Tuyên đang ở, chính là ông nội Sở Tuyên mua khi đó. Trước khi về hưu mới cùng bà nội Sở Tuyên chuyển về quê dưỡng lão. 

Khi đó hộ khẩu thành phố rất được ngưỡng mộ, hiện tại không còn, bao nhiêu người muốn trở về hộ khẩu nông thôn nhưng lại không quay được. 

Sở Tuyên kế thừa căn nhà nông thôn này, bởi vì vấn đề hộ khẩu nên làm không ít thủ tục, đặc biệt phiền toái. 

“Đến nhà rồi.” Đi vào cổng chính, móc ra chìa khóa mở cửa, trong phòng vẫn là bộ dạng trước đó, Sở Tuyên quay lại đóng cửa, cười nói: “Cậu đã tới chỗ này, lần đó còn dọa tôi, khiến tôi sợ tới mức trốn xuống gầm giường.” 

Hoắc Vân Thâm đi phía sau hắn, nghe thấy hắn lôi chuyện cũ, liền cúi đầu giả bộ không hiểu. 

“Cậu lúc đó là nghĩ gì a? Sao lại đối với tôi hung dữ như vậy?” Sở Tuyên hỏi, đi vào trong nhà, đến tủ giày trước cửa tìm dép ra thay. 

Hiện tại là đầu đông, hắn lựa một đôi dép bông, đưa đến mũi ngửi ngửi, có mùi ẩm mốc, chờ đến khi thời tiết tốt lên phải mang ra ngoài phơi nắng một chút. 

Xỏ giày xong, Sở Tuyên nói: “Sao vậy, câu hỏi của tôi rất khó trả lời?” Nghĩ lâu như vậy, vẫn không nghĩ ra đáp án? 

Hay là đáp án quá bệnh, không thích hợp trả lời? 

“Tiên sinh… nhất định phải trả lời…” Quỷ kia ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Sở Tuyên, y nói: “Bởi vì, tôi biết tiên sinh sẽ không tiếp nhận tôi, liền… vò đã mẻ chẳng sợ nứt.” 

“Dùng đe dọa uy hiếp để đạt được mục đích.” Ánh mắt Sở Tuyên dời khỏi người y, quay vào trong bỏ đồ, thuận tiện thắp nén nhang cho ông bà nội. 

“Ông nội, bà nội, con dẫn theo quỷ về, hy vọng hai người đừng nóng giận… đời này con sẽ không có vợ a… đứa nhỏ… sau này…” Lải nhải lẩm bẩm một hồi, đơn giản là cố gắng hiện tại, hy vọng tương lai. 

Hoắc Vân Thâm đứng ngoài cửa, lời nói ra nghe được bảy tám phần, sắc mặt vẫn xem như bình tĩnh. 

Mặt trời bên ngoài rất chói chang, Sở Tuyên nói xong liền quay về phòng mình, sau một lúc, ôm một cái chăn bông đi ra, mang ra ngoài phơi nắng. 

Lúc trở về, ngược lại nhìn thấy Hoắc Vân Thâm ôm hai cái gối đầu, lướt qua cạnh mình… 

Một người một quỷ chuyển bảy tám chuyến, mang hết những thứ cần phơi nắng ra ngoài. 

Sau đó Sở Tuyên mới cởi áo khoác, xắn tay áo lên, bắt đầu quét dọn, cũng phân phó quỷ kia đang không có gì làm: “Đến phòng bếp lấy chậu nước ra đây, lau bàn cùng cửa sổ.” 

“Vâng.” Quỷ kia hào hứng bay đi. 

Sở Tuyên đích thân làm mẫu lau bàn cùng cửa sổ, nói với y: “Hai nhiệm vụ này giao cho cậu.” 

Lúc Sở Tuyên quét dọn bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ nhìn thoáng qua cửa sổ nhà mình, thiếu chút nữa giật mình nhưng lại muốn cười. 

Bởi vì Hoắc Vân Thâm bay hẳn lên trên, ra sức lau cửa kính… có đôi khi đầu còn chúc xuống dưới… 

“Tiên sinh, lau xong rồi.” 

“Đổi chậu nước mới, lại lau lần nữa.” 

“Được.” 

>

Y nghe lời mà đi, Sở Tuyên tiếp tục dọn, căn nhà hơn hai trăm mét vuông, quét một lần cũng tốn hơn mười phút. 

“Tiên sinh, lau sạch rồi.” 

“Để tôi xem thử.” Sở Tuyên để chổi xuống phủi phủi tay, qua kiểm tra thành quả lao động của Hoắc Vân Thâm. 

Duỗi ngón tay ra quẹt một đường lên mặt bàn, đầu ngón tay sạch sẽ. Lại quẹt qua cửa thủy tinh, sáng bóng không một chút bụi. 

Hắn cười nói: “Làm được không tệ.” 

Vừa quay đầu lại, quỷ kia cầm lấy cây chổi mình mới buông, quét dọn ở đằng kia. 

Động tác rất ngốc, giống như là lần đầu tiên cầm chổi… 

Nụ cười Sở Tuyên dần nhạt, đôi mắt phủ một tầng sương mù thật mỏng, đi tới, cầm chặt cái tay đang nắm chổi kia: “Chổi phải cầm thế này.” Nghiêm túc dạy y quét. 

Tay Hoắc Vân Thâm lật lại, nắm lấy ngón tay Sở Tuyên, đặt dưới lòng bàn tay mình, cùng nhau cầm chổi… 

“Đừng đùa, để tôi quét, còn hai phòng nữa cần phải nhanh lên.” Sở Tuyên run tay, gạt bàn tay của quỷ kia xuống. 

“Tiên sinh cho phép tôi chơi một chốc.” Quỷ kia nói. 

“Đây là làm việc nhà, không phải chơi.” Động tác Sở Tuyên thành thục, vẻ mặt chân thành. 

Hắn biết rõ, Hoắc Vân Thâm khi còn sống khẳng định chưa từng cầm qua chổi, y là một đại thiếu gia điển hình… tuy rằng mệnh rất khổ. 

Sở Tuyên bỗng giật mình, bản thân sao sẽ cảm thấy Hoắc Vân Thâm mệnh khổ a? 

Tuy rằng chết sớm quả thật do mệnh không tốt, tuy rằng trong từng câu chữ của Hoắc Vân Thâm.. có một số việc đã bày ra trước mắt, đó là thật sao? 

“Hoắc Vân Thâm.” Hắn nhẹ nhàng hô một tiếng, lại nói: “Việc quét sân giao cho cậu, tôi cầm đồ đi lau nhà.” 

“Được.” Quỷ kia lấy cây chổi trong tay Sở Tuyên, nghiêm túc đi làm việc. 

Sàn phòng khách được lát gạch men, các phòng còn lại đều là sàn bằng gỗ. Chờ đến khi lau sạch phòng khách, xách một xô nước cùng khăn lông vào. 

Khăn lông vắt khô mới dám lau. 

“Để tôi.” Hoắc Vân Thâm đoạt khăn, thoáng chốc vặn khô nước, giống như dùng bằng máy vắt. 

“Cảm ơn…” Sở Tuyên nhận lại khăn lông khô nước, ánh mắt sùng bái. 

Hoắc Vân Thâm hé miệng cười cười, cầm khăn lông khác cùng đối phương lau chùi. 

“Biết lau thế nào không? Như thế này, chổng mông lên… đi một đường…” Sở Tuyên làm mẫu hoàn tất, tự mình nở nụ cươi. 

“Được.” Hoắc Vân Thâm nghe lời mà chổng mông thật cao, cánh tay xám trắng lộ ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. 

Hai người trong phòng đẩy tới đẩy lui, cuối cùng giao một đường, đầu đụng vào nhau. 

“A.” Sở Tuyên dừng lại, bụm trán cúi đầu kêu đau, mặt nhăn giống cái bánh bao, chỉ trích Hoắc Vân Thâm: “Cậu lái xe không nhìn đường.” 

“Tôi… là tay lái mới.” Hoắc Vân Thâm kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt tại thời điểm bản thân không biết, vậy mà sáng lóng lánh, ánh nước dịu dàng, trong đồng tử mở rộng, phản chiếu một khuôn mặt. 

“Cậu làm sao vậy?” Sở Tuyên chứng kiến, quỷ này ngơ ngác nhìn mình, môi khẽ nhếch, đồng tử mở rộng, một bộ dạng rất ngu ngốc, hắn không khống chế được miệng mình: “Cho cậu hóa đơn phạt.” 

“Hả?” Hoắc Vân Thâm tiếp tục ngây ngốc, thẳng đến khi ngón tay Sở Tuyên đặt lên cằm y… “Tiên sinh…” 

“…” Sở Tuyên hơi hạ mắt, một tay chống đất, một tay nắm cằm đối phương, thân thể nghiêng về phía trước. 

Một nụ hôn ôn nhu hạ xuống, kinh động đến suy đoán dè dặt của Hoắc Vân Thâm, hắn thật sự… 

Hôn xuống. 

“Tiên sinh.” Cái này không giống, Hoắc Vân Thâm buông khăn lông trong tay, hai cánh tay cùng vươn về phía Sở Tuyên, ôm thật chặt lưng của hắn. 

Nụ hôn như keo như sơn trong im lặng càng lúc càng diễn ra mãnh liệt, cuối cùng không phân rõ rốt cuộc là ai không chịu buông ra ai. 

Trái tim Sở Tuyên bởi vì thiếu dưỡng khí mà đau đến nỗi gần như muốn nổ tung, hắn làm ra động tác đẩy ra trước. Trong nháy mắt đó, Hoắc Vân Thâm đang cùng mình hôn môi chợt lộ ra biểu tình dữ tợn. 

“Tiên sinh.” Y ôm thật chặt. 

“Tôi…” Sợ hãi hiện lên khuôn mặt Sở Tuyên, lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất. 

=”color: #621378;”>Không, có lẽ y chẳng qua là rất yêu thích mình mà thôi. 

Sở Tuyên thở hổn hển, lấy tay vuốt ngực đứng lên. Hoắc Vân Thâm cũng đứng lên, trên mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, dường như vừa rồi chỉ là do Sở Tuyên hoa mắt. 

“Nước bẩn rồi, tôi đi thay.” Y nhỏ giọng nói, xách xô nước nhẹ nhàng ra khỏi phòng. 

Nhìn qua bóng lưng mềm mại dịu dàng* của y, sau lưng Sở Tuyên đổ ra một tầng mồ hôi lạnh. 

(*Nguyên văn là 婷婷袅袅: đình đình niểu niểu, hình dung thân thể phụ nữ mềm mại dịu dàng.) 

Hắn ngã ngồi xuống sàn nhà chưa khô hẳn, ấp úng tự hỏi, phần tình yêu sởn hết cả gai ốc này, như thế nào chịu đựng nổi. 

+++++ 

Trải qua một phen cố gắng, trong nhà sáng sủa hẳn lên. Đứng tại phòng khách sạch sẽ dạo một vòng, tâm tình Sở Tuyên không tệ lắm nói: “Tôi đi nấu cơm, hôm nay mang theo cà chua cùng trứng gà, cậu thích ăn xào, hay là thích ăn canh?” 

Hoắc Vân Thâm lơ lửng trước cửa sổ mình lau sạch, muốn kéo rèm cửa lên. 

Nghe thấy Sở Tuyên nói chuyện với mình, y xoay người lại, trong mắt mang theo hiếu kỳ nồng đậm: “Tiên sinh thích ăn thế nào?” 

“Tôi thích xào.” 

Quỷ kia âm u nói: “Vậy nấu canh đi.” 

“…” Sở Tuyên thầm nghĩ, gia hỏa này không phải nói thích mình sao? Sao lại không làm theo luật rồi. 

Quỷ kia không ăn đồ ăn nhân gian, chỉ có thể ngửi. Cuối cùng ăn cả một nồi canh cà chua trứng vào bụng, vẫn là bản thân Sở Tuyên. 

Hắn đặt chén đũa xuống, lại để quỷ kia đi rửa chén. 

Quay đầu lại chỉ nghe thấy tiếng bát rơi vỡ, hắn đi vào phòng bếp, nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất, bèn nói thầm: “Lạc địa hoa khai, toái toái bình an.” 

(*Một hình thức chơi chữ: “toái toái” (vỡ vụn) đồng âm với “tuế tuế” (năm tháng). Câu này có nghĩa: “Xuống đất mà lại nở hoa, để cho cả nhà năm tháng bình an.”) 

Sau đó mới cầm chổi, quét gọn mảnh sứ vỡ nát, bỏ vào thùng rác. 

Quỷ kia nắm tay áo, trong tay cầm miếng rửa chén, đứng ở bên kia rũ mắt, liếc liếc thứ còn may mắn sống sót trong bồn rửa… nóng lòng muốn thử. 

“Để tôi rửa, cậu đứng bên cạnh đợi đi.” Sở Tuyên lấy miếng rửa chén trong tay y, đứng trước bồn thành thạo rửa chén. 

Một cái lớn hai cái nhỏ, vài phút đã xong việc. 

“Nhà tiên sinh có bồn tắm không?” Quỷ kia đột nhiên hỏi. 

“Có, sao vậy?” Sở Tuyên rửa tay xong, dùng khăn lông lau khô nước. 

“Buổi tối ngủ lại đây sao?” Quỷ kia lại hỏi. 

Mấy câu lần lượt rời khỏi miệng, trước sau vẫn cảm thấy không phải chuyện quan trọng, rốt cuộc y đang hỏi cái gì? 

Cuối cùng cũng nhận ra tâm tư của Hoắc Vân Thâm, mặt Sở Tuyên đỏ bừng giống quả cà chua vừa ăn trưa nay, ngọt trong chua, kích thích vị giác. 

“Sáng mai mới về.” Hắn nói, cũng chính là ý tứ qua đêm ở chỗ này, hắn đã sớm có ý tưởng như vậy. 

“Được.” Thời điểm lau nhà, bản thân lộ ra vẻ mặt xấu xí đem người dọa sợ… sau đó liền một mực không dám tới gần, dù sao vẫn là sợ vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy sợ hãi trong mắt Sở Tuyên. 

Kỳ thật, y cũng đang tận lực khống chế, đúng không? 

Cả một buổi chiều, Sở Tuyên lộ ra vẻ không tập trung, toàn bộ tinh lực đều nghĩ đến một việc. Hắn nghĩ sao có thể phân tán lực chú ý của Hoắc Vân Thâm, khiến y không nhớ rõ trong nhà có bồn tắm. 

Nếu không, nói bồn tắm hư rồi? 

“Sở Tuyên! Có phải về rồi không?” Tiếng một bác gái bỗng từ ngoài truyền vào, còn có tiếng gõ cửa. 

Bà họ Hà, là một cán bộ trong thôn. Nhà ở sâu trong thôn, hôm nay cưỡi cừu nhỏ* vào trấn, lúc ngang qua nhà Sở Tuyên, nhìn thấy chăn màn hắn phơi bên ngoài, đoán là Sở Tuyên đã về. 

(*小绵羊摩托车, hẳn là xe đạp điện.) 

“Thím Hà, vừa từ ngoài về sao?” Sở Tuyên mở cửa, cười cười nói. 

“Ừa, đi mua đồ, con về lúc nào vậy?” Thím Hà tán gẫu với Sở Tuyên một hồi, biết được Sở Tuyên còn chưa có bạn gái, lúc này nháy mắt ra hiệu nói: “Buổi tối nhà văn hóa của thôn có chiếu phim ngoài trời, con có tới xem không?” 

Đến lúc đó đám trai gái tụ tập một nơi, nói không chừng liền ưng nhau luôn? 

“Chiếu phim ngoài trời?” Loại này vừa xem là mất hai tiếng, trở về chẳng phải là lên giường ngủ luôn sao, Sở Tuyên như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “Được, tối con đến xem.” 

“Ài, đi đường phải cẩn thận nha.” 

Quãng đường đến nhà văn hóa thôn còn cách ba đến bốn cây, vẫn chưa trải nhựa, ven đường cỏ mọc thành bụi, thỉnh thoảng còn có hố, buổi tối đi đường phải vô cùng cẩn thận. 

Thời điểm Sở Tuyên nói chuyện với người khác, quỷ kia sẽ trốn đi. 

Thời điểm trên xe bus nhiều người cũng vậy, y không thích Sở Tuyên cùng một chỗ với người khác, nhưng lại không cách nào ngăn cản. 

Phải như thế nào mới có thể thực hiện suy nghĩ trong lòng, phải đợi bao lâu… Hoặc là nói, còn thời gian để đợi sao? 

“Hoắc Vân Thâm, tối dẫn cậu đi xem phim.” Sở Tuyên đẩy cửa ra, trong góc phòng, tìm thấy con quỷ kia. 

Mình ngồi xuống ghế, quỷ kia tự động bay tới: “Phim?” Y mang theo vẻ nghi hoặc khó hiểu, địa phương lạc hậu thế này cũng sẽ chiếu phim sao? 

Đương nhiên, trong nhà Sở Tuyên cũng có thiết bị chiếu phim, chỉ là chưa mắc mạng. 

“Đi bộ, buổi tối nói tiếp.” Sở Tuyên kéo ngăn tủ, bắt đầu dọn dẹp lại bàn học của mình, cất đi những thứ không thường dùng. Ví dụ như bộ văn phòng tứ bảo ông nội để lại kia. (*bút, mực, giấy, nghiên mực.) 

“Nơi này của tiên sinh có văn phòng tứ bảo.” Hoắc Vân Thâm nhìn thấy giấy và bút lông, nhìn nhiều một chút. 

“Đây là của ông nội tôi để lại, tôi không biết viết.” Sở Tuyên nói, đột nhiên nghĩ đến: “Cậu biết viết hả?” 

Ngẩng đầu nhìn quỷ kia, quỷ kia rụt rè gật đầu: “Hiểu một chút.” Cũng chuẩn bị trổ tài. 

“Đáng tiếc đây là của ông tôi để lại, lâu rồi chưa dùng qua, cũng không còn mực nước rồi.” Kỳ thật Sở Tuyên cũng không tính để Hoắc Vân Thâm động qua di vật của ông nội, không biết tại sao, có thể là chột dạ đi, không vợ không con lại còn cùng một chỗ với đàn ông, thật sự xin lỗi đến kỳ vọng ông nội để lại. 

“Ừ.” Hoắc Vân Thâm rũ mắt, mặc dù y ngửi được mùi của mực nước. 

Một là ông nội của tiên sinh, một là bản thân không cách nào tiếp nhận được, bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng tự rõ. 

“Về lại thành phố, tôi mua cho cậu một bộ văn phòng tứ bảo.” Sở Tuyên thấy y giống như mất hứng, vội vàng bồi thường. 

“Vâng, cảm ơn tiên sinh.” Hoắc Vân Thâm nói cảm ơn, vẻ mặt vẫn là nhàn nhạt. 

Giữa hai bên, thật giống như có một sợi dây thừng, tuy rằng cùng một chỗ, nhưng thân thể vĩnh viễn không gần kề được. Anh đang ở đầu bên kia, mà tôi lại đang ở đầu bên này, thời điểm tôi đi về phía anh, anh sợ hãi lùi về sau. Khi anh hướng đến tôi, tôi vui mừng lộ ra dáng vẻ hung ác, sợ mình ăn người. 

Cho dù xa một chút, hoặc là gần một chút, đều là một loại tra tấn người. 

Cứ bất an như vậy nhịn đến buổi tối, bầu không khí vẫn quỷ dị trước sau như một, rốt cuộc Sở Tuyên không chịu nổi nữa, xách đèn pin chuẩn bị ra ngoài. 

Đến tám rưỡi mới bắt đầu chiếu phim, trời đã sớm tối. 

Bên ngoài có chút lạnh, nhưng không có gió. Sở Tuyên mặc một áo tay ngắn, sửa soạng bản thân chỉnh tề, đi tới cạnh cửa nói với quỷ kia: “Cậu còn muốn đi xem không?” 

Quỷ kia hiện thân, lén lút duỗi tay mình qua. Cả một buổi chiều không được tự nhiên, cuối cùng nhịn không được chủ động thân cận. 

Sở Tuyên nắm chặt bàn tay xám trắng kia, khiến mình lạnh đến khẽ run, hắn nói: “Có lẽ tôi phải mặc áo tay dài mới dắt được cậu.” 

Cảm thấy Hoắc Vân Thâm nắm chặt thêm một chút. 

Đi ra khỏi nhà, thời điểm đi bộ trên đường, bốn phía im ắng, chỉ có thỉnh thoảng truyền đến tiếng chó sủa. 

Người trong thôn thích nuôi chó, bình thường dùng để canh cổng. 

Bọn họ đi ngang qua một nhà có nuôi chó đen, con chó kia hướng về phía Sở Tuyên sủa vài tiếng. Hai mắt sáng ngời hữu thần cũng không phải nhìn Sở Tuyên, mà là bên người hắn. 

“Đừng để ý đến nó.” Sở Tuyên kéo Hoắc Vân Thâm đến phía bên kia, dùng thân thể ngăn cách ánh mắt của con chó kia, con chó đen kia quả nhiên không sủa nữa. 

Hẳn là không ngờ đến Sở Tuyên sẽ làm vậy, Hoắc Vân Thâm trộm nhìn lén hắn, trong lòng khẩn trương, sau đó vội vàng không dám nhìn hắn nữa. 

Đi bộ hơn mười phút, đến nhà văn hóa trong thôn, bọn họ nhìn thấy nam nữ già trẻ ồn ào náo nhiệt, đều đang đợi đến lúc chiếu phim. 

Bởi vì là buổi tối, ánh sáng ảm đạm. Sở Tuyên đi vào giữa đám đông cũng không khiến người khác chú ý, hắn đi đến tiệm tạp hóa gần đây, mua một chai nước khoáng. 

“Chàng trai trẻ, phim sắp bắt đầu rồi, nhanh giành chỗ đi.” 

Kết quả lúc Sở Tuyên đến thì đã kín hết chỗ, ngay cả hàng cuối cũng không còn. Hắn cũng không quá tiếc nuối, tùy tiện tìm một chỗ tít bên ngoài để đứng, cùng Hoắc Vân Thâm nói chuyện phiếm. 

Nhưng mà đối phương chỉ bày ra khuôn mặt thối hoắc, mười hỏi chín không đáp. 

“Cậu không thích nơi nhiều người?” 

“Ừm.” 

“Sao vậy?” 

Sở Tuyên liếc mắt nhìn màn hình, liếc mắt nhìn y, bỗng nhiên có một loại giác ngộ hoang đường, cảm thấy bộ phim điện ảnh rực rỡ, cũng không hấp dẫn bằng khuôn mặt hai màu xám trắng, nhạt nhòa vô vị. (*Nguyên văn 清汤寡水: Hình dung thức ăn quá nhiều nước, gia vị ít, không có mùi vị.)

Phát hiện này lại khiến trong lòng mềm mại, cũng khiến trái tim nặng trĩu, có chút sợ. 

Quỷ kia không trả lời câu hỏi của mình, dứt khoát không nói chuyện với Sở Tuyên, đứng đó lẳng lặng xem phim. Cũng không biết bản thân cũng là một bức tranh xinh đẹp, toàn bộ bị hút vào đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng, sao cũng không dứt ra được. 

Kỳ thật đứng bên cạnh y cũng rất vui vẻ, nắm tay xem phim… trước kia chưa từng nghĩ qua. 

“Tiên sinh, anh nói bọn họ là có quan hệ gì?” Bộ phim kết thúc, một nhân vật nam chính chết, mà nhân vật nam chính còn lại cũng lựa chọn vĩnh viễn tưởng niệm hắn. 

Cho nên Hoắc Vân Thâm mới có thể hỏi như vậy? 

“Bọn họ là tình anh em, cậu đừng nghĩ nhiều.” Sở Tuyên dở khóc dở cười trả lời y, không biết trong đầu con quỷ này rốt cuộc đang để ý cái gì a. Rõ ràng là một bộ phim chiến tranh nhiệt huyết, bọn nhỏ cũng xem đến náo nhiệt. 

Y thì ngược lại, đang nghĩ người ta thẳng hay không thẳng. 

“Được rồi, hết phim rồi, về nhà ngủ thôi.” 

Sở Tuyên không biết, hai diễn viên kia bị nghi ngờ là đồng tính, trong lúc quay phim bị đồn thổi rất nhiều, nói là một đôi. Cuối cùng có cùng một chỗ không cũng không biết được. 

Hoắc Vân Thâm mẫn cảm như thế, cách màn hình cũng đánh hơi được điểm không tầm thường, không có khả năng không phải là thông minh quá tất bị thương*. 

(*慧极必伤 tuệ cực tất thương: người quá thông minh, nhìn sự tình một cách thấu đáo, cân nhắc từng phương diện, lo lắng cái này, cấm kỵ cái kia, vô cùng phí công, dễ dàng tổn hại đến bản thân.) 

“A…” Sở Tuyên đi phía trước, không phát hiện quỷ phía sau không tập trung, hắn không nghĩ giẫm phải hố, *cụp* một tiếng chân bị trẹo. 

“Tiên sinh xảy ra chuyện gì?” Nghe thấy tiếng kêu của Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm nhanh chóng đuổi kịp. 

“Chân bị trật khớp rồi, a… đau…” Sở Tuyên đưa tay chạm vào, xác định vị trí mắt cá, nơi đó có nguy cơ bị trật khớp. 

“Để tôi xem một chút.” Hoắc Vân Thâm cau mày, y lập tức ngồi xổm xuống dùng bàn tay lạnh buốt của mình phủ lên, khiến mắt cá chân Sở Tuyên thoải mái không ít. 

“A… đau quá, đừng dùng sức như vậy… Cậu chữa lành cho tôi luôn hả?” Lần trước bị đau chân chính là do Hoắc Vân Thâm chữa khỏi, Sở Tuyên khắc sâu ấn tượng, bởi vì đặc biệt nhanh. 

“Về nhà rồi xem tiếp.” Hoắc Vân Thâm từ chối, xoay người đưa lưng về phía Sở Tuyên, nói: “Tiên sinh lên đi, tôi cõng anh về nhà.” 

Dùng đèn pin soi lưng y, Sở Tuyên vẻ mặt không được tự nhiên: “Sao có thể để cậu cõng tôi…” 

“Tiên sinh, mau lên đây.” Hoắc Vân Thâm thúc giục. 

Làm sao lại trèo lên lưng y, Sở Tuyên cũng không nhớ rõ, chỉ biết là không để ý liền nằm sấp lên rồi. Phục hồi tinh thần lại, hắn cảm thấy đặc biệt xấu hổ, sao có thể là Hoắc Vân Thâm cõng mình, muốn cõng cũng phải là mình cõng y. 

“Tiên sinh cũng từng cõng tôi, còn nhớ không?” Đi trên đường nhỏ tối om, Hoắc Vân Thâm vòng tay ra sau ôm cả người Sở Tuyên, nói từng câu từng câu: “Anh cõng tôi bái đường, đó chính là ngày tôi vui nhất…” 

Ngày đó vẫn một mực chờ đợi, không chắc chắn hắn có thể đến đúng hẹn, mang mình về nhà hay không. 

Hoắc Vân Thâm còn nghĩ, nếu Sở Tuyên không đến, liền tìm đến nhà giết chết hắn, dùng máu của hắn để tự an ủi chính mình, trái tim chờ đợi trong tiểu viện dần trở nên vặn vẹo. 

Trái tim kia đã sớm hư thối, sau hai mươi năm giãy giụa trong bùn đất ẩm ướt lạnh lẽo, muốn được nhìn lại ánh mặt trời, muốn được lần nữa nảy lên. Muốn vì một người đàn ông mà khiến mình trở nên tốt đẹp hơn, cố gắng hấp dẫn hắn, hy vọng xa vời có được hắn. 

Cho dù làm cái gì cũng không được để ý, chỉ cần hắn chịu đựng cái thân xác mục nát này. 

“Nhưng mà Hoắc Vân Thâm, cậu có biết đó là ngày tôi khổ sở nhất không?” Ở trên lưng y ngắm nhìn vào khoảnh tối nơi xa, Sở Tuyên đã từng ví cuộc sống mình giống như bóng đêm này, vô biên vô hạn, không trăng không sao. 

“Tôi biết, tiên sinh không thích tôi.” Quỷ kia nói: “Nhưng tôi rất thích tiên sinh.” Cho nên mới phải như vậy, liều lĩnh xông tới gần hắn, khiến cho hắn biết mình tồn tại. Thân thể cùng khuôn mặt xấu xí, rõ ràng khiến cho bản thân vô cùng tự ti, nhưng vẫn sẽ xuất hiện trước mặt hắn. 

Mỗi lần bị ghét bỏ đến nôn mửa, liền vô cùng khó chịu. 

“Nhưng, tôi nhớ cậu từng nói vì bát tự mới thích tôi.” Sở Tuyên cau mày nói, hắn phát hiện vấn đề lớn nhất giữa bản thân và Hoắc Vân Thâm, thì ra không phải khác biệt, mà là tam quan bất đồng.