Y một bên nắm cổ quỷ kia, *rắc* một tiếng dùng sức bẻ gãy cổ quỷ, sau đó mới vứt dưới chân, cũng không quay đầu lại rời khỏi ngõ tối.

Sáng sớm hôm sau, Sở Tuyên đến phòng làm việc, phát hiện còn sớm, bên trong vậy mà chỉ có mình bác sĩ Bạch, hắn giơ tay chào hỏi Bạch Tuyết: “Sớm, bác sĩ Bạch.”

“Chào buổi sáng.” Bạch Tuyết tay cầm ly, đang uống cà phê, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Tối hôm qua có gì không?”

Nhớ tới trong nhà đồng thời có một đạo sĩ cùng một con quỷ, Sở Tuyên vuốt vuốt mặt, có chút mệt mỏi, nói: “Không có việc gì, tạm thời vẫn tốt.” Bởi vì bọn họ dường như có sự ngầm ăn ý lẫn nhau, ai cũng không để ý đến ai.

Như vậy cũng tốt, tránh cho Sở Tuyên vào thế khó xử.

“Có cần một ly cà phê không?” Bạch Tuyết nâng ly, hương thơm nức mũi tỏa ra từ ly của cô, tràn ngập căn phòng.

“Tôi không uống cà phê.” Sở Tuyên lắc đầu, cầm ngũ cốc đậu nành mình vừa mua trên đường.

“Bác sĩ Sở, bác sĩ Bạch.” Một y tá đi tới gõ gõ cửa, nói với bọn họ: “Mời hai người hiện tại đến phòng làm việc của viện trưởng một chuyến.”

Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết nghi hoặc liếc nhau, trong lòng đều đang đặt câu hỏi, phòng làm việc của viện trưởng? Sau đó mới gật đầu với y tá kia nói: “Được rồi, cám ơn cô, chúng tôi lập tức đi qua.”

“Tại sao viện trưởng lại đột nhiên tìm đến đám tôm tép chúng ta làm gì?” Chờ đến khi y tá kia rời khỏi, Bạch Tuyết đặt ly xuống, hai tay chống bàn lộ ra vẻ mặt không thể giải thích nổi.

“Tôi cũng không biết, cứ đi trước đã rồi hẵn nói.” Sở Tuyên đặt xuống ly ngũ cốc còn chưa kịp uống, trong lòng cảm thấy bất an, lông mày không khỏi nhăn tít lại.

Hắn và Bạch Tuyết đi đến phòng của viện trưởng, sau khi đi vào mới phát hiện, trong phòng đứng một đám người, còn bao gồm cả chủ nhiệm Trình của phòng bọn họ.

Lúc bọn họ tiến vào, tất cả mọi người đều nhìn sang, bộ dạng giống như đang mở cuộc họp hội nghị, khiến người ta không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết đồng thời lên tiếng: “Viện trưởng, các vị chủ nhiệm.” Sau đó mới nhìn đến vị viện trưởng vẻ mặt nghiêm túc, ngồi phía đối diện.

“Bác sĩ Sở, bác sĩ Bạch, cô cậu đều là nhân tài ưu tú trong những bác sĩ mới về đây, nhưng tại sao lại làm ra loại chuyện gây tổn hại đến bệnh viện?” Viện trưởng ngồi trước bàn làm việc, xoay laptop trước mặt mình qua, lại để bọn họ nhìn thấy hình ảnh hiện lên trên màn hình.

Trong lòng Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết lộp bộp một cái, khẩn trương, xem ra đã phát hiện chuyện đến nhà xác tối hôm qua rồi.

“Thật xin lỗi, viện trưởng, nhưng chúng tôi đi vào nhà xác cũng không có ý xấu gì.” Sở Tuyên lập tức nói.

“Không có ý xấu, vậy tại sao cô cậu dẫn người lạ đi vào nhà xác?” Viện trưởng chăm chú nhìn hắn, áp lực liên tiếp mấy ngày dường như đã vượt mức giới hạn, sắc mặt vô cùng không tốt.

“Thật xin lỗi, viện trưởng.” Sở Tuyên nghênh đón ánh mắt chất vấn của viện trưởng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, hắn là một người không biết cách nói dối, hắn quyết định nói ra sự thật ở trước mặt mọi người: “Kỳ thật là như thế này, bọn tôi chỉ là hoài nghi kẻ trộm tim người chết không phải con người, mà là sự kiện linh dị.”

“Cái gì? Sự kiện linh dị?” Mỗi người ở đây, phản ứng đầu tiên chính là, cảm thấy bọn họ giống như đang nghe Sở Tuyên kể truyện cười.

Mệt cho thằng nhóc này nói ra được, còn là sự kiện linh dị.

Cũng đúng, người làm bác sĩ là theo thuyết vô thần, bọn họ căn bản không tin tưởng trên thế giới này thật sự có sự kiện linh dị.

“Bác sĩ Sở, cho dù cậu muốn trốn trách nhiệm, cũng không cần nói ra loại… lý do hoang đường này. Cái gì mà sự kiện linh dị, bệnh viện thành lập lâu như vậy, chưa từng xuất hiện cái gọi là sự kiện linh dị như miệng cậu nói.” Viện trưởng lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, ông rất thất vọng với người trẻ tuổi làm việc vẫn luôn thấp thỏm âu lo này, nói: “Nếu như việc này thật sự do hai người làm, bệnh viện hy vọng các cậu đi tự thú.”

Mấy ngày nay vì chuyện này, viện trưởng phiền đến nỗi trắng cả tóc. Nhưng trước khi tìm được người tình nghi, ông không dám báo cảnh sát. Nếu cảnh sát tham gia, người tình nghi không tìm ra được, chức viện trưởng này của ông cũng không cần tiếp tục làm nữa.

“Cái gì? Viện trưởng, ông cho rằng vụ án tim bị mất trộm là do chúng tôi làm?” Bạch Tuyết há to mồm, mẹ nó, bọn họ nhiều nhất chính là làm trái quy định không cho phép dẫn người lạ vào nhà xác, lúc nào đã biến thành kẻ tình nghi rồi?

Chứng cớ đâu?

“Chỉ dựa vào tối hôm qua chúng tôi đến nhà xác một lần, liền kết luận chúng tôi là kẻ tình nghi, như vậy dường như có chỗ không ổn. Viện trưởng, nếu tôi thật sự là kẻ phạm án, tôi sao có thể ngốc như vậy, dưới sự giám sát chặt chẽ cùng theo dõi nghiêm ngặt của bệnh viện lại đi làm chuyện đó?” Sở Tuyên nhìn thẳng vào viện trưởng trước mặt, phủ nhận nói: “Không phải tôi cùng bác sĩ Bạch làm, chúng tôi không trộm tim người chết.”

“Đúng, chúng tôi thề với trời, chúng tôi không hề làm chuyện gì gây bất lợi cho bệnh viện.” Bạch Tuyết sảng khoái nói.

“Vậy các cậu giải thích chuyện dẫn người lạ vào nhà xác như thế nào đây? Đừng nói với tôi cái gì mà sự kiện linh dị, cho dù có hoài nghi, cũng không phiền tới các cậu đi điều tra.” Viện trưởng trầm mặt, giọng điệu có xu thế nổi giận, không chút nào khách khí.

“Chuyện này đúng là chúng tôi cân nhắc chưa chu toàn, chúng tôi sẵn sàng chấp nhận hình thức kỷ luật đối với chuyện này. Nhưng chuyện tim bị mất trộm, mong rằng viện trưởng đừng đổ lên đầu chúng tôi, chúng tôi vẫn còn trẻ chỉ chừng hai mươi tuổi đầu, đảm đương không nổi vết nhơ này.” Bạch Tuyết căng mặt, nhìn thẳng về phía trước, nói ra từng chữ từng chữ một.

“Bác sĩ Bạch, cô đây là đang có thái độ gì vậy? Đây là thái độ nên có với một viện trưởng sao? Đó chính là cách cô làm việc?” Viện trưởng đứng lên, mặt mũi tràn đầy tức giận.

Những chủ nhiệm khác đều nhôn nhao cúi đầu xuống, không tham dự sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ.

“Viện trưởng mong ngài đừng tức giận, chuyện tối qua đúng là chúng tôi sai rồi, nên xử phạt như thế nào cứ xử phạt như thế đó, đây là điều phải làm.” Sở Tuyên dùng giọng điệu mềm mỏng đi ra hòa giải, thuận tiện đẩy đẩy Bạch Tuyết bên cạnh, thái độ của cô gái này có chút ngang ngược, sau này còn phải lăn lộn trong bệnh viện, đắc tội viện trưởng không phải lựa chọn gì tốt: “Bác sĩ Bạch, nhanh nói xin lỗi với viện trưởng, ông ấy cũng chỉ hoài nghi mà thôi, cũng không phán xét.”

Bạch Tuyết đang do dự, chỉ nghe viện trưởng nói: “Không cần nói xin lỗi, tôi thấy bác sĩ Bạch không quan tâm đến công việc của cô ấy.”

“Không phải, viện trưởng…”

“Bác sĩ Sở, đừng nói nữa, tốt nhất hai người nên thành thật khai báo quá trình phạm án, nếu không cảnh sát tham gia vào, tội càng thêm tội.” Dường như viện trưởng đã nhận định, kẻ trộm tim người chính là bọn họ.

Sở Tuyên cảm thấy sợ hãi, đây là ý tứ gì? “Không, viện trưởng…”

“Sở Tuyên, cậu vẫn chưa hiểu sao? Ông ấy chỉ là muốn tìm dê thế tội mà thôi.” Khuôn mặt Bạch Tuyết lộ rõ sự phẫn nộ, nhìn viện trưởng nói: “Cứ tùy tiện gán tội cho người ta như vậy, chứng cớ đâu? Đang trong tình huống không có chứng cớ, như vậy có phải không được tốt lắm không?”

Viện trưởng rồi lại không nói lời nào, chỉ dùng cặp mắt nhìn kẻ trộm mà nhìn bọn họ.

Ánh mắt như thế lại khiến Sở Tuyên cùng Bạch Tuyết cảm thấy trái tim lạnh lẽo, nhưng ông ấy muốn vu oan giá họa, có thể dễ dàng như vậy sao?

Nghĩ một chút, Bạch Tuyết hất cằm nói: “Được! Cứ việc tìm cảnh sát tham gia điều tra, chúng tôi mong chờ kết quả. Trong lúc điều tra, tôi chính thức tuyên bố rời khỏi bệnh viện này.”

Dứt lời liền cởi áo blu trắng đang mặc trên người, ném xuống đất.

“Bác sĩ Bạch, cô nói không phải cô làm, nhưng cô có thể bảo đảm bác sĩ Sở cũng không làm? Cô và cậu ấy có quan hệ gì?” Viện trưởng biết rõ gia cảnh Bạch Tuyết không tệ, quả thật cũng không muốn để Bạch Tuyết gánh tội danh này.

Nhưng Sở Tuyên xuất thân bình thường, không chút bối cảnh, hơn nữa đóng góp cho bệnh viện không nhiều.

Những chủ nhiệm khác thì trợn mắt há mồm, cô gái này tính khí cũng quá lớn đi, cô ta vậy mà…

“Có phải cậu ấy làm hay không, các người báo cảnh sát điều tra một chút chẳng phải sẽ biết.” Bạch Tuyết cười lạnh hai tiếng, lúc gần đi còn dùng giày cao gót giẫm qua áo blu trắng: “Tôi sẽ không đổi số, có kết quả điều tra tùy thời có thể báo cho tôi biết.”

Thời điểm đi ra còn kéo theo Sở Tuyên: “Chúng ta đi, muốn làm bác sĩ cũng không phải không được, chị với cậu hợp tác thành lập bệnh viện, chúng ta tự đi làm viện trưởng!”

Sở Tuyên bị Bạch Tuyết kéo đến phòng làm việc, thời gian thật dài biểu lộ đều là ngơ ngác, thẳng đến rất lâu sau đó, hắn mới chậm rãi bình thường trở lại, day day trán, vậy là thất nghiệp à?

Hắn nhìn cô gái kia nói: “Vừa rồi cậu thật phong độ, rất hả giận, nhưng hậu quả cũng thật đáng sợ, chúng ta bỏ việc.”

Thông qua trận ầm ĩ vừa rồi của Bạch Tuyết, Sở Tuyên thầm nghĩ, bản thân cũng không có khả năng ở lại, tiếp tục làm việc tại bệnh viện này.

“Bỏ liền bỏ, không có gì lạ. Bệnh viện trung tâm chẳng qua là có cái tên êm tai, kiếm được chút tiền, ngay cả tiền mua đồ trang điểm một tháng của tôi cũng không đủ.” Bạch Tuyết cầm thùng giấy, kéo ngăn kéo dọn dẹp đồ đạc của mình, một bên dọn một bên nói: “Quan hệ của tôi vẫn còn có thể, đến lúc đó giới thiệu cậu đến một bệnh viện tư nhân, phúc lợi so với đây càng tốt hơn nhiều.”

“Cậu chướng mắt tiền lương của bệnh viện, đó là vì gia cảnh của cậu tốt.” Sở Tuyên lẳng lặng ngồi đó, mình không thể so với Bạch Tuyết, thất nghiệp là chuyện lớn.

“Ồ, cậu đừng quên, bối cảnh của cậu cũng không tệ nha.” Bạch Tuyết bỗng đi đến bên cạnh hắn, chọt chọt vai hắn: “Vợ của cậu thế nhưng là đại gia! Chỉ cần y nguyện ý, toàn bộ Hoắc gia đều là của cậu.”

“…” Sở Tuyên ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyết, mặt mũi tràn đầy biểu tình quái dị, cô là nghiêm túc sao? Không phải là đang nói móc?

“Nhà của tôi tuy rằng được xưng giàu có, nhưng so với Hoắc gia, cọng lông cũng không bằng, cậu nghĩ thử xem nhà y có bao nhiêu tiền? Ngoại trừ có tiền ra, còn đặc biệt cao quý. Cha già nhà tôi muốn theo Hoắc đại thiếu gia ăn một bữa cơm, còn phải cúi đầu khom lưng đi mời, còn chưa nhất định mời được.” Bạch Tuyết càng nói càng hăng, tích cực thúc giục Sở Tuyên: “Cậu xem như là con rể Hoắc gia, với thân phận này, bỏ xa tôi cả một con đường. Tôi cũng không cần nhìn sắc mặt viện trưởng, cậu sợ cái lông.”

Vẻ mặt Sở Tuyên đầy nghi hoặc, nhìn cô: “Cậu thật sự là thiên kim tiểu thư?”

“Chính xác.” Bạch Tuyết vỗ ngực.

“…” Sở Tuyên cẩn thận ngẫm lại, vẫn lắc đầu: “Hoắc gia không có quan hệ với tôi, bọn họ có tiền là chuyện của bọn họ, huống chi có một số việc cậu không hiểu, Hoắc Thâm nhất định không hy vọng tôi tiếp xúc với bọn họ.”

“Nhưng y cũng không thể trơ mắt nhìn cậu sống khổ được.” Bạch Tuyết lộ ra ánh mắt đau lòng, cuộc sống của cậu bạn nhỏ thật quá kém.

“Nói sau đi.” Sở Tuyên chăm chú thu dọn đồ đạc.

Cùng ngày hôm đó ôm đồ đạc của mình về nhà, sau đó mới ngồi trong phòng khách ngẩn người, rất mờ mịt, đột nhiên không có công việc khiến trong lòng sợ hãi.

Ngẫm lại mình còn có một con quỷ phải nuôi, ngoài ra còn một vị khách sức ăn cực lớn… Sáng nay ông ta ăn hơn mười cái bánh bao còn nói chỉ đủ nhét kẽ rằng, lòng phiền muộn.

“Bác sĩ nhỏ, như thế nào đã về rồi, về sớm nấu cơm hả?” Lý Lục trong tay cầm một quả dưa leo, lắc lư đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy Sở Tuyên, lập tức ánh mắt phát sáng.

“Bây giờ còn sớm.” Sở Tuyên giơ tay nhìn đồng hồ một cái, mới chín giờ, hắn nói với Lý Lục: “Ông đói bụng hả?”

Cùng Lý Lục ở chung một đoạn thời gian, Sở Tuyên cảm thấy ông ta là một ông lão tính tình trẻ con, dứt khoát không dè dặt nữa, tùy ý cho xứng với nhau.

“Đói bụng, đã sớm đói bụng. Ngày mai cậu phải mua cho tôi hai mươi cái bánh bao.” Lý Lục cắn dưa *rột rột*.

“Được rồi, tôi đi làm cơm.” Sở Tuyên vào phòng bếp, vừa vặn tìm cho mình một ít chuyện để làm, tránh khỏi nghĩ đông nghĩ tây.

Thời điểm một mình trước kia, sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn vo gạo, ngón tay đặt dưới vòi nước chảy, một đôi bàn tay xám trắm phủ lên trên, cùng vo gạo với hắn… hạt gạo trắng muốt qua lại giữa ngón tay bọn họ.

“Tối hôm qua đến giờ, đã đi đâu vậy?” Sở Tuyên hỏi, xong câu này, mới phát hiện giọng điệu của mình có chỗ không đúng, giống như vợ bé đang điều tra vậy.

“Ra ngoài dạo một vòng.” Hoắc Vân Thâm ở sau lưng hắn nói.

“Ra ngoài kiếm ăn*?” Sở Tuyên lại một lần nữa muốn cắn đầu lưỡi của mình, lại nói sai, phì phì.

(*Nguyên văn là 野食 dã thực.)

“Hả?” Hoắc Vân Thâm nghi hoặc hỏi một câu, sau đó mới ghé sát lỗ tai Sở Tuyên khẽ cười, giọng điệu lưu luyến kiều diễm: “Kiếm ăn? Tiên sinh ngược lại dùng từ thật chuẩn, hình dung tinh tế.”

“…” Sở Tuyên rùng mình một cái, trong đầu hiện lên hình ảnh Hoắc Vân Thâm ăn quỷ, lại rùng thêm cái nữa.

“Tiên sinh mất việc?” Hoắc Vân Thâm không đùa giỡn hắn nữa, giọng điệu khôi phục lại bình thường, thời điểm giọng điệu thiên về lạnh nhạt không cố ý thân thiết, sẽ có một loại cảm giác rởn tóc gáy.

“Ừ, thì ra cậu biết?” Sở Tuyên còn tưởng rằng, y không đi theo mình, hơn nữa cho rằng, tối hôm qua y tức giận. Nghĩ tới đây liền vội vàng hỏi: “Thân thể có khỏe không?”

Hoắc Vân Thâm gật đầu nói: “Nhờ ơn tiên sinh, tất cả đều tốt rồi.” Y giống như cái bóng đằng sau, dính sát lưng Sở Tuyên, thời điểm Sở Tuyên rửa rau y dán lên, thời điểm Sở Tuyên thái thịt y cũng dán.

“Có khói dầu, cậu sợ không?” Trước khi xào rau, Sở Tuyên hỏi thăm.

“Khói dầu cũng không sợ, nhưng mà tôi sợ lửa.” Hoắc Vân Thâm dần dần rời khỏi người Sở Tuyên, biến mất.

Trong lòng Sở Tuyên có chút chua xót, sau đó mới mở lửa, lấy dầu đậu phộng đổ vào.

Hắn cho rằng Hoắc Vân Thâm đi ra, trong lúc xào rau ngẫu nhiên nhìn thoáng qua ngoài cửa, mới phát hiện tên kia đứng ở cửa nhìn vào đây.

Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Hoắc Vân Thâm hé ra nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn với Sở Tuyên.

Sở Tuyên quay đầu nói thầm, giả bộ cũng quá giống rồi, rõ ràng cũng không phải người quen dịu dàng ngoan ngoãn… Y sao lại làm bộ chính mình ôn nhuận như ngọc, rõ ràng là lệ quỷ hung tàn kia mà.

Nhất thời bầu không khí thoải mái yên tĩnh, ấm áp nhàn nhạt lưu chuyển trong phòng bếp nho nhỏ.

Lý Lục nhìn thấy trên bàn bày ba bộ bát đũa, nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt không tán đồng: “Bác sĩ nhỏ, cậu đối với quỷ kia thật tốt, không cần phải đối với y như vậy. Quỷ này, cũng không đơn giản như nuôi con chó đâu, nuôi chó còn có thể bảo vệ chủ a.”

“Lão tiên sinh, ông đừng nói vậy với Hoắc Vân Thâm.” Sở Tuyên nghiêm mặt, lần đầu tiên cho Lý Lục vẻ mặt không vui, lời lẽ nghiêm khắc: “Có lẽ ông có thành kiến với quỷ, nhưng Hoắc Vân Thâm cứu tôi rất nhiều lần, ông cũng đừng nói y là có ý đồ mới cứu tôi, tóm lại cứu tôi là sự thật, nếu không tôi đã chết.”

Nói đến nỗi Lý Lục xấu hổ, giống như con thỏ xám xịt, chớp chớp mắt dường như đã bị ủy khuất.

“Tôi biết ông vì tốt cho tôi, nếu không cũng sẽ không mở miệng nhắc nhở.” Sở Tuyên gắp cho ông một miếng thịt lớn, đặt vào trong bát, ôn nhu nói: “Ăn đi, hôm nay nấu một nồi lớn, tôi chỉ ăn một chén, phần còn lại đều là của ông.”

Lý Lục nhìn thấy miếng thịt lớn trong bát, nói: “Từ trước đến nay chưa có ai gắp thịt cho tôi, bọn họ đều gắp cho mình.” Nói xong vùi đầu và cơm.

Sở Tuyên vốn cũng không quá đói, lập tức cũng cảm thấy rất có khẩu vị: “Như vậy quê quán của lão tiên là ở nơi nào?”

Lý Lục bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Là một nơi rất tốt, nếu như cậu chịu đi cùng tôi, cậu sẽ sống tốt ở đó.”

Người giống như Sở Tuyên, Lý Lục sống lâu như thế cũng chưa từng gặp qua một lần, ở chung có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Nếu như Sở Tuyên đến đó, người thích hắn khẳng định đặc biệt nhiều.

“Tại sao?” Sở Tuyên sinh ra chút hiếu kỳ, chỗ trong miệng Lý Lục kia, rốt cuộc là địa phương gì?

“A…” Lý Lục cao thấp đánh giá Sở Tuyên vài lần, vuốt vuốt chòm râu dài của mình, nói: “Dung mạo bộ dạng được, tính cách ôn nhu, làm người hiền lành, còn biết làm cơm. Bọn họ chính là thích loại người như ngươi vậy, nhưng đáng tiếc a, bên trong đều là quỷ tính tình nóng nảy ích kỷ xấu xa chỉ ăn một mình, ai cũng không nhìn trúng ai.”

Sở Tuyên trầm mặt, bởi vì hắn đánh hơi được một số thứ khác thường. Trực giác của hắn cho rằng, những thứ này cũng không thích hợp đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.

Liền nói: “Lão tiên sinh, mau ăn cơm đi, bàn thịt này là đặc biệt làm cho ông.” Thịt kho xì dầu.

“Được được được!” Lý Lục liền ăn một miếng lớn, ông vừa ăn vừa trầm tư suy nghĩ, như thế nào mới có thể đóng gói mang đi cậu thanh niên vừa biết làm cơm lại còn đối với mình tốt như vậy?

….

Trong đêm, vầng trăng cong cong treo trên bầu trời ảm đạm, gió thu nhè nhẹ thổi qua đại thụ ven đường, khiến cho lá rụng bay tán loạn.

Con đường vắng vẻ thỉnh thoảng có chiếc xe lướt qua, vội vàng lao nhanh trong màn đêm.

Một người trẻ tuổi ăn mặc kín mít, phủ một cái áo khoác lớn, đầu đội nón len, đứng ở ven đường không người hết nhìn đông lại ngó tây.

Người này chính là Sở Tuyên, hắn bị Hoắc Vân Thâm lừa ra ngoài kiếm ăn.

Trở lại thời điểm tám giờ sáng lúc trước, Sở Tuyên ở trong nhà mở tivi chuẩn bị xem chương trình, một con quỷ nhẹ nhàng bay qua, đưa tay giật nhẹ tay áo hắn.

Làm tới làm lui một hồi, Sở Tuyên quay đầu nhìn y: “Cậu có chuyện gì hả?”

Thời gian vẫn còn sớm như thế, không thể nào là tìm mình hút tinh khí đi… Bởi vì quỷ này luôn thích đánh lén lúc đêm khuya.

Nhiều lần vào nửa đêm, Sở Tuyên tỉnh lại, thấy một cái đầu nằm giữa háng mình, hoặc là dùng tay nắm chặt.

“Ra ngoài kiếm ăn.” Hoắc Vân Thâm nhìn hắn, bình tĩnh đưa ra yêu cầu: “Tiên sinh đi cùng.”

“Cái… cái gì? Cậu để tôi nhìn cậu ăn…” Sở Tuyên che miệng, theo bản năng lắc đầu, hắn không làm được… Khó khăn lắm mới quên đi hình ảnh lần trước, hà tất lại ôn lại một lần nữa?

“Đói.” Quỷ kia lẳng lặng nhìn mình, lại khiến Sở Tuyên càng phát điên, đói cũng không thể để tôi nhìn cậu biểu diễn tiết mục tay không xé quỷ, óc bay tứ tung: “Cậu là muốn tra tấn tôi đi? Hôm nay hẳn là tôi làm ra chuyện khiến cậu không vui?”

Hoắc Vân Thâm nhướng mày, buồn bã nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải bảo anh đi xem, mà là tôi nhìn anh.”

“Có ý gì?” Sở Tuyên vẫn không phản ứng kịp, lực chú ý của hắn đang đặt trên cảnh tượng Hoắc Vân Thâm ăn quỷ.

“Để anh một mình ở đây, tôi lo lắng.” Quỷ kia rốt cuộc cũng không giả bộ dịu dàng ngoan ngoãn nữa, giọng điệu của y không khó để nhận ra, cùng giọng hỏi thăm mềm mại vừa rồi rõ ràng có sự tương phản.

Ngược lại như vậy khiến Sở Tuyên cảm thấy quen thuộc một chút, nhưng thật sự không muốn đi cùng, liền do dự nói: “Nhưng có lão tiên sinh ở đây, cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng cho tôi.”

Hoắc Vân Thâm lắc đầu, ánh mặt lạnh như băng nói: “Tôi không tin bất luận kẻ nào.”

“Nhưng mà…” Sở Tuyên đang nói, cánh tay hắn trực tiếp bị kéo lên, bị quỷ phụ giúp ra cửa, hắn không khỏi cau màu, cảm thấy có chút tức giận: “Cậu miễn cưỡng tôi như vậy, tôi rất chán ghét.”

“Bên ngoài rất lạnh, ít nhất cậu cũng phải cho tôi mặc quần áo.” Sở Tuyên khẩn cầu, nếu như không có biện pháp từ chối, hà tất phải khiến mình bị cảm lạnh.

Lúc này, quỷ kia rất nhanh để cho hắn trở về phòng.

Vì thế trên đường có một màn… Hoắc Vân Thâm đến đây bỗng nhiên biến mất, trước khi đi bảo Sở Tuyên đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không cho phép rời đi.

“Thật bá đạo…” Sở Tuyên cắn răng, tựa vào gốc cây nhàm chán đợi.

Hắn cũng không biết Hoắc Vân Thâm ở ngay sau hắn trong vòng mười bước chân, một bên ăn quỷ một bên nghe Sở Tuyên nói xấu mình.

“Lúc đầu ngược lại còn biết giả bộ, biết vâng lời, giả giống như cô vợ nhỏ. A, thời điểm cao hứng thì gọi tiên sinh, mất hứng sẽ lập tức trở mặt, gọi thẳng tên họ, tính tình thật thối…” Sở Tuyên đá một cái vào lon nước bên chân, trên đất phát ra tiếng *keng*, tiếp tục nhỏ giọng mắng: “Uổng cho một khuôn mặt dễ nhìn, đẹp hơn nữa thì thế nào, bụng dạ độc ác, còn nói cái gì mà… ai tin cậu mới là đồ ngu.”

Sở Tuyên lược qua hai chữ yêu thích, đánh chết hắn cũng không tin, trong lòng Hoắc Vân Thâm có tình yêu.

Bản thân cũng không phải đồ ngốc, tuy rằng chưa yêu đương qua, nhưng yêu là gì… chẳng lẽ lại không biết?

Nói cho cùng yêu thích của Hoắc Vân Thâm, đã bao gồm nhiều thứ khác, tin y là đồ ngu.

Mỗi lần nhớ tới vấn đề này, Sở Tuyên liền muốn chửi mình là đồ ngốc, rốt cuộc tại sao vẫn bị đẩy đi? Có thể có chút suy nghĩ của riêng mình không?

Ngọn lửa nho nhỏ cực nóng, dần bùng lên trong lòng Sở Tuyên. Bàn tay đặt trong túi quần khẽ siết chặt, bỗng nhiên đứng thẳng người.

“Hoắc, Hoắc Vân Thâm…” Ngọn lửa vừa nhen nhóm trong lòng Sở Tuyên, lập tức tắt ngúm, hơn nữa còn chột dạ, bản thân vừa mới nói xấu con quỷ này, không biết y đã nghe được nhiều hay ít? Hoặc là đã nghe thấy toàn bộ?

“Chỉ ghét bỏ tôi tính tình không tốt, còn gì nữa không?” Con ngươi màu đen tràn đầy tử khí, khóa chặt người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, phảng phất giống như thiên la địa võng.

“A? Không phải, tôi chỉ là..” Sở Tuyên kìm lòng không được mà lui về sau, phát hiện phía sau chính là thân cây, không có đường lui.

“Tôi có từng lừa gạt anh, tổn thương anh, phụ lòng anh?” Quỷ kia tiến lên trước, chăm chú nhìn Sở Tuyên, vì bản thân đòi lấy một câu trả lời công bằng.

“Cũng không có… nhưng mà…” Sở Tuyên trốn đến sau thân cây, chỉ lộ ra nửa mặt, nói: “Dù sao cậu vẫn làm tôi sợ, ví dụ như hiện tại… rất khủng bố.”

Hoắc Vân Thâm mím chặt môi, lại khiến cho y thoạt nhìn càng khủng bố, đáng sợ.

Một lúc sau, nghe thấy y dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Nếu như tôi đối với anh biết nghe lời, như một cô vợ nhỏ thật thụ, anh sẽ thích tôi?”

Sở Tuyên chỉ cảm thấy da đầu sắp nứt ra, thì ra y đã nghe được tất cả lời nói xấu, tên lừa gạt, không phải đi ăn quỷ sao?